Chương 8: Chuyện cũ quá khứ.
Vừa nhìn thấy Minh Triết Vương Dư Thiên đã ôm chằm lấy anh, cứ như thế nước mắt rơi xuống, miệng luôn nói: "con trai, con trai của ta" mà gần như chỉ có Minh Triết mới nghe thấy. Anh không ôm lấy ông, cũng không có biểu tình gì chỉ như không liên quan tới mình. Nhưng Minh Triết cũng biết rất rõ, bản thân anh cả đời này không còn sống được bao lâu, chỉ hy vọng có một ngày như hôm nay, được ôm lấy ông ấy gọi một tiếng "cha" mà thôi.
"Chủ tịch, người không cần quá kích động".
Vẫn là Mạnh Thừa Hoan liên tiếng, sau đó hơi dùng sức kéo Minh Triết về phía mình, cảm nhận sự run rẩy cố đè nén của Minh Triết anh càng lo lắng hơn, sâu trong đó còn là sự bất đắt dĩ.
Mạnh Thừa Hoan nhìn biểu hiện này của Minh Triết liền biết tiên sinh nhà anh dù có chuẩn bị đi nữa vẫn không tránh khỏi xúc động này, nếu anh không kéo hai người đó ra, Mạnh Thừa Hoan không đảm bảo tiên sinh nhà anh chống đỡ được bao lâu.
Đang không biết tìm cớ gì để đưa Minh Triết đi, thì Minh Triết đã hành động trước. Cả Vương Dư Thiên và Mạnh Thừa Hoan cũng không nghĩ tới Minh Triết sẽ ôm lấy Vương Dư Thiên khóc một trận lớn, còn kêu cha rất lớn tiếng như thể muốn cả văn phòng đều nghe thấy.
Mạnh Thừa Hoan thật sự là bó tay, lại không nghĩ tới Minh Triết cứ như thế ngất đi, anh thật sự là sợ hết hồn nên hoàn toàn không thấy được ánh mắt khinh bỉ của Vương Dư Thiên.
Vẫn là Mạnh Thừa Hoan nhanh tay, vội vàng đưa Minh Triết sang phòng bên cạnh. Thật ra lúc Minh Triết vừa mới ngất Mạnh Thừa Hoan vốn dĩ muốn gọi cấp cứu, lại nghe thấy giọng yếu ớt của Minh Triết trước khi ngất đi hoàn toàn chỉ là muốn đưa anh sang phòng bên cạnh, dù một chút cũng không muốn ở lại nhưng nếu thật sự làm trái ý Minh Triết, Mạnh Thừa Hoan cũng không muốn đời này phải hối hận.
Mạnh Thừa Hoan vừa dìu Minh Triết đi mất, khuôn mặt Vương Dư Thiên vốn đang lo lắng cùng giàn giụa nước mắt lại được thay thế bằng sự lạnh lùng và vô cảm đến đáng sợ.
"Ba, không lo lắng cho anh ta sao?"
Lăng lan từ một góc của căn phòng đi ra, nhìn thấy ánh mắt của Vương Dư Thiên liền không nhịn được mà buộc miệng hỏi, nếu nói từ góc độ của Vương Dư Thiên chỉ là nhìn thấy Minh Triết giống như giả vờ, vậy thì bên cô thì ngược lại Lăng Lan lúc ấy lại nhìn thấy Minh Triết run rẩy cùng yếu ớt thế kia, không hiểu sao lại rất đau lòng.
"Người như cậu ta, không đáng để ta lo lắng".
Nói rồi Vương Dư Thiên rời đi, khi ra đến cửa còn quay đầu lại dặn Lăng Lan thay ông qua hỏi xem Minh Triết thế nào!
***
"Này, anh ơi anh không lạnh sao? Sao anh lại nằm ở đây thế?"
Minh Triết cả người lúc nóng lúc lạnh, ngực trái lại như có như không đau lên từng hồi làm anh không thể mở mắt nổi, khi nghe giọng nói kia anh cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy cô bé đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt này Minh Triết dù chỉ nhìn qua một lần vẫn nhớ được, con gái của Hồ Tuyết và người mà anh gọi là ba kia. Dù đã hai năm trôi qua anh cũng sẽ không quên.
Minh Triết trong hai năm này đã đi rất nhiều nơi, một năm trước lại được một nhà tài phiệt họ Lâm nhận làm con nuôi, vì ông ấy rất thích bánh mà Minh Triết làm ra. Ông ấy trước đây vốn là có một người vợ nhưng đã chết từ năm ba mươi tuổi, nếu không phải có một người con gái thì ông ấy cũng đã chết năm đó rồi. Nhưng không nghĩ tới con gái ông khi mười lăm tuổi lại bắt đầu yêu đương, sau này mang thai lại bị người ta bỏ rơi, kết quả sinh bệnh mà chết. Người đàn ông đơn độc ấy lại phải làm kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sống không có mục đích.
Hôm đó ông ấy thật sự muốn rời bỏ thế gian này, không nghĩ tới lại nhìn thấy ánh mắt có chút lạnh lùng nhưng đầy bi thương của Minh Triết lại cảm thấy những bi kịch mà ông trải qua còn không bằng cậu nhóc đứng trước mặt ông.
"Con trai, con đồng ý làm con trai ta không?"
Đây là câu đầu tiên ông gặp Minh Triết đã nói như thế, vốn định sẽ cho Minh Triết một số tiền để anh không phải lo cơm ăn áo mặc, ông nghĩ đối với một cậu bé chín tuổi lúc ấy sẽ đồng ý nhưng lại nhận được câu hỏi ngược lại của ông.
"Ông có nhận đầu bếp không ạ, con biết nấu rất nhiều món ăn đấy".
Ánh mắt kiên định, hoàn toàn không muốn nhờ giả hay nhận lấy sự thương hại lại giống như bố thí của ông dành cho anh. Minh Triết thật sự vào được nhà họ Lâm.
Lúc đầu khi mới về nhà họ Lâm Minh Triết vẫn luôn giấu bệnh của mình, không muốn để ông Lâm biết, cũng vì thế đến gần một tháng sau đó nếu không phải Minh Triết bị ngất đi thì có lẽ còn giấu được ông Lâm.
Khi tỉnh dậy nhìn thấy ông Lâm đang nắm tay mình, cùng với ánh mắt ấm áp cùng lo lắng, Minh Triết lại khóc, anh nói cuộc đời anh sẽ không khóc vì anh sẽ không yếu đuối đến mức ấy nhưng bây giờ Minh Triết mới nhớ ra anh cần vòng tay của một người cha như thế nào, có lẽ chỉ là một cái ôm cũng khiến tim loạn nhịp. Đặt biệt là lúc này Minh Triết cũng biết tim mình có lẽ không cầm cự được bao lâu, anh chỉ muốn nhìn thấy một người - Vương Dư Thiên, dù ông không biết sự tồn tại của anh.
Có lẽ là mơ mơ màng màng, Minh Triết mấp máy môi, dùng giọng nói khô khốc của mình gọi ông Lâm một tiếng ba, cũng bởi vậy từ lúc ấy anh đã thành con trai của ông thật sự.
Hôm nay đi ra chợ mua chút đồ ăn không nghĩ tới lại ngất đi, tình cờ lại gặp được con gái của Hồ Tuyết, trên tay cô bé còn ẵm một đứa bé rất nhỏ, trời lạnh nhưng chỉ mặc một chiếc áo rất dày, cũng không biết cái này là duyên phận hay nghiệt duyên nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro