Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đi làm

Nhìn số điện thoại trên màn hình, Mạnh Thừa Hoan lại nhớ tới nụ cười yếu ớt kia của Minh Triết, tay cầm điện thoại có chút run run, là căm phẫn hay bi ai anh cũng không biết nữa. Quen biết Minh Triết mười lăm năm, Mạnh Thừa Hoan tự nhận mình đủ lạnh lùng với thế giới bên ngoài rồi nhưng bây giờ mới nhận ra tất cả chỉ là lừa dối thôi.

Vừa bắt máy bên kia liền vang lên giọng nói nhẹ nhàng, còn xen lẫn chút gì đó khó chịu, Mạnh Thừa Hoan cũng không nói gì, chỉ nghe người kia nói rồi cúp máy. Cũng không thèm quan tâm đến hai người trước mặt, trở về phòng của mình.

***

"Bác sĩ Mạnh, anh có thể đừng nhìn em thế này không?"

Minh Triết vừa tỉnh lại thấy Mạnh Thừa Hoan đang nhìn mình, cái tên này lúc nào cũng như thế anh lại có cảm giác hình như mình đã đưa về một bác sĩ có chứng lo âu quá độ.

"Cậu khi nào đến ăn cũng dẫn đến xuất huyết?"

Mạnh Thừa Hoan nói bằng giọng nói bình thường nhưng có bao nhiêu lo lắng chỉ có anh biết, cái tên này vẫn khiến anh lo lắng mãi.

"Hơi quá một chút, chắc tại hôm qua cả ngày không ăn nên mới vậy".

"Hơi quá, cậu có biết..."

Mạnh Thừa Hoan chưa kịp nói hết câu đã thấy Minh Triết ho liên tục, phải một lúc lâu mới khá hơn một chút, những điều muốn nói ra đàng nuốt vào bụng. Nhìn Minh Triết mệt mỏi thiếp đi, Mạnh Thừa Hoan càng quyết tâm hơn về ý định của mình.

Nhìn cửa phòng bệnh vừa khép lại, Lý Minh Triết liền mở mắt ra, anh thật không muốn lừa gạt Mạnh Thừa Hoan, chỉ là anh rất mệt, thật không muốn giải thích, và hơn thế nữa Mạnh Thừa Hoan thật sự đã lo cho anh quá nhiều rồi.

Mới cố gắng ngồi dậy điện thoại trên tủ đầu giường liền vang lên, nhìn số điện thoại kia khóe Minh Triết nở một nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc.

Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Lăng Lan vang lên bên tay. Không nghĩ tới giọng nói của cô ngọt thế nhưng lại không mang theo chút cảm tình nào.

"Anh Vương, bây giờ là ba giờ, không nghĩ tới người lúc sáng vừa hứa với tôi sẽ đến lúc hai giờ mà bây giờ vẫn chưa thấy đâu?"

"Cô không thấy nếu đi trễ sẽ được ngài chủ tịch chú ý hơn sao? Với lại là con trai ông ấy cũng nên có đặt quyền riêng chứ!"

Vừa nghe Minh Triết nói vậy, Lăng Lan đang cố gắng bình tĩnh nói chuyện đã thực sự bị chọc giận, tên này rõ ràng đưa đơn xin việc tại công ty lại không có chút thành ý mà nói ra những lời này, có chút tức giận nói: "Tôi cho anh một tiếng, nếu không tới xem như tôi chưa nhận được đơn xin việc nào cả".

Nói rồi Lăng Lan không chút lưu tình mà cúp máy, cái tên này cô đã không thích từ lần đầu rồi, bây giờ thật không còn gì để nói. Chủ tịch nói đúng, anh ta có tâm cơ mới để anh ta đến đây, hai người kia khi gọi điện không ai dùng giọng điệu như thế với cô cả, người cuối cùng kia vẫn là người hòa nhã nhất.

"Lan, con đã gọi điện chưa?"

Vương Dư Thiên đi từ trong văn phòng ra, ông muốn hẹn ba người kia gặp mặt lần nữa, người như Vương Thiên An, ông vẫn không nhìn thấu được anh.

"Chủ tịch, sáng giờ cũng có rất nhiều người đăng ký muốn gặp ngài, tại sao vẫn muốn gặp ba người kia, nhất là người tên Vương Thiên An đó, thật sự chẳng ra là làm sao?"

"Vì sao con nghĩ hắn không tốt?"

"Con..."

Lăng Lan thật không biết trả lời làm sao, cô chỉ là có cảm giác chán ghét loại người như Vương Thiên An, còn hai người còn lại kia nhìn như cũng có bí mật, muốn lừa gạt Vương Dư Thiên, cô sẽ không cho điều đó sảy ra.

Nhìn cô ấp a ấp úng không biết nói sao, Vương Dư Thiên chỉ cười nhẹ rồi quay về văn phòng của mình, đợi ba người kia xuất hiện.

***

Ba giờ, Trương Lương và Minh Triết đồng thời xuất hiện trước phòng làm việc của Lăng Lan, mỉm cười nhìn cô. Thật ra người mà Trương Lương chú ý là Minh Triết nhưng anh hoàn toàn không được Minh triết nhìn dù chỉ là một cái.

Lăng Lang có chút bực dọc sắp sếp công việc cho Trương Lương và Minh Triết. Thật ra Trương Lương thì cô không có ý kiến nhưng tên kia nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Ăn mặc chẳng khác nào như chú công, còn mùi nước hoa nồng nặc, thậm chí áo còn hở thế kia.

"Anh Vương, anh có thể gài nút áo lại không? Ở đây rất nhiều nhân viên nữ!"

Minh Triết rõ ràng nghe được ý không vui của Lăng Lan, áo sơ - mi của anh vốn dĩ mở ra hai cái nút áo, anh lại tiện tay muốn mở thêm một cái nữa. Lăng Lan đến nhìn cũng không thèm nhìn tới, tức giận bỏ đi mất.

Bằng cấp mà Minh Triết đưa vào Vương Thị vốn vĩ cũng không phải bằng đại học mà chỉ là hai chiếc bằng bên ngành thực phẩm, hồ sơ của anh cũng ghi rõ ràng, đến cấp hai còn không học hết vậy mà Vương Dư Thiên vẫn sắp sếp cho Minh Triết một phòng phát triển kế hoạch hoàn toàn mới, còn để Trương Lương cùng Khúc Du trong đó.

Trương Lương hình như không muốn làm, nhưng không biết Vương Dư Thiên nói gì lại khiến anh ta đồng ý.

Phòng này là phòng mới nên lúc này chỉ có Minh Triết cùng Trương Lương ở đây, Khúc Du còn chưa tới, Trương Lương suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn tiến đến chỗ phòng riêng của Minh Triết, gõ cửa hai tiếng vẫn không nghe thấy tiếng Minh Triết trả lời. Trương Lương đấy cửa nhẹ bước vào, lúc này mới nhìn thấy Minh Triết đang nằm gục trên bàn ngủ, hình như không thoải mái mấy.

Mồ hôi trên trán không ngừng chảy khiến khuôn mặt vốn tái nhợt của Minh Triết càng trắng hơn.

"Minh Triết..."

Trương Lương lay nhẹ nhưng Minh Triết vẫn không tỉnh, nhưng cũng may không sốt, chỉ là người có chút lạnh.

Ngay khi Trương Lương muốn chạm vào Minh Triết lần nữa thì anh đã tỉnh dậy, hình như do vừa ngủ dậy ánh mắt có chút mơ hồ. Đến khi nhì rõ người trước mặt là ai Minh triết mới định thần lại một chút.

"Anh đến đây làm gì?"

"Triết, em không khỏe sao? Những năm nay em sống thế nào?"

Trương Lương không trả lời Minh Triết mà lại hỏi ngược lại, trong thâm tâm của anh lúc này vẫn cảm thấy có lỗi với Minh Triết và người mẹ đã chết của cô ấy.

"Không cần anh quản!"

Minh Triết chỉ bỏ lại một câu như thế rồi đứng dậy, thân hình có chút lảo đảo phải vịn bàn mới khiến bản thân không bị ngã.

Cùng lúc đó Khúc Du cũng bước vào, khi nhìn thấy Minh Triết cũng có chút bất ngờ. Lúc sáng anh còn đưa người trước mặt này vào bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên Khúc Du cảm thấy không hiểu Vương Dư Thiên muốn gì.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro