Chương 5: Bệnh
"Du, mùi gì thơm vậy?"
Văn Xương vừa bước vào tiệm thấy Khúc Du nằm gục trên bàn, mắt lại nhìn ra cửa không biết suy tư điều gì, trong tiệm lại ngửi một mùi bánh rất lạ nhưng cũng có phần quen thuộc.
Vừa nghe Văn Xương hỏi đến Khúc Du thật mới nhớ đến lời Minh Triết nói liền chạy vào phòng bếp, lấy bánh từ trong lò nước ra anh thật có chút bất ngờ, vẫn là những hình dạng như lúc sáng sớm nhưng mùi thật sự rất thơm. Văn Xương lúc này cũng vừa vào nhìn thấy thì có chút bất ngờ, như muốn xác nhận ý nghĩ trong đầu mình ông liền tiến tới cầm lấy một chiếc bánh bẻ ngang ra, bên trong vừa mềm lại như có như không bơ quyện từng lớp vào bánh.
"Người đó hôm qua... mới đến sao? Nhìn có khỏe không?"
Văn Xương nói cũng cảm thấy giọng mình có chút run, phàm những người ở đây hơn hai mươi năm như ông làm sao không biết người biết làm bánh như thế này dù bột đã lên men rất lâu cũng chỉ có một người.
Khúc Du lại có chút bất ngờ vì câu hỏi của ông, đang định trả lời thì liền nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy đúng là Minh Triết.
"A Triết..."
Văn Xương vừa thấy Minh Triết liền bước nhanh tới ôm lấy anh, Minh Triết cả người vô lực để ông ôm lấy, miệng nở nụ cười nhẹ, mười năm rồi anh mới quay lại đây, nhìn thấy Văn Xương thật tốt biết mấy. Nhận thấy điểm khác thường của Minh Triết, Văn Xương vừa muốn buông anh ra thì anh đã ngất đi trong lòng ông.
***
"Chú, nấu cho con ít cháo đi, chú Văn nấu luôn là ngon nhất mà" Minh Triết được Văn Xương dìu lên tầng nghỉ, khi ông vừa đi lại bị bàn tay lạnh lẽo của anh nắm lấy, trong lòng ông lại dâng lên cảm đau sót đến không nên lời, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi ra ngoài.
"Anh ấy không sao chứ".
"Cậu ấy sốt rồi, chú đi nấu chút cháo, gần sáu giờ rồi nên mọi người sắp tới, con đi chuẩn bị chút đồ cho sáng nay, thực đơn đặc biệt là bánh trong lò, giá gấp ba so với bánh thường".
Nói rồi Văn Xương quay vào phòng bếp, bỏ Khúc Du vẫn ngây người đứng đó. Điện thoại trong túi vang lên làm anh có chút giật mình, nhìn đến số điện thoại kia trong lòng có chút buồn.
"Chú..."
"Con vẫn không thể gọi là ba sao?"
Đầu dây bên kia nói bằng giọng nhẹ nhàng, Khúc Du trong lòng lại cảm thấy ấm áp, ông vẫn như trước đây.
"Chú... Ba gọi con có chuyện gì không?"
"Hôm qua là con sau? Lúc đó ta có chút thất thần, xin lỗi con nha".
"Không có gì đâu ạ, có một người muốn con đến, con chỉ đi cho có lệ thôi..."
Nghe Khúc Du nói như vậy, người bên kia có chút bất ngờ, ông muốn nói gì thì anh đã cúp máy, không để ông nói tiếp. Khúc Du nhìn về phía trên lầu, trong lòng có chút rối bời, nguyên nhân anh đến đây vì muốn biết người chủ nhân của tầng ba tiệm bánh là ai, bây giờ biết rồi lại có cảm giác không thật, còn những chuyện anh chưa rõ, nhất quyết phải tra ra.
"Du, con đem tô cháu này lên cho Minh Triết giúp chú, chú có việc ra ngoài một chút, sẽ về ngay nên cháu cho thằng bé ăn giúp chú nha, chỉ một tô này thôi, nhớ để nguội một chút".
Văn Xương có chút vội vàng đưa tô cháo cho Khúc Du rồi lấy áo khoát trên giá rời đi, làm Khúc Du vẫn ngây ngốc đứng đó. Anh nhớ hình như Minh Triết lớn tuổi hơn anh, cũng chỉ sốt ông không cần căn dặn như chăm sóc em bé như thế chứ.
Mang theo nghi vấn bước lên lầu, mở cửa phòng nhìn thấy người vốn nên nằm trên giường đang ngồi ngoài ban công không biết suy nghĩ gì, khuôn mặt lại tái nhợt làm người khác đau lòng.
"Anh lại ăn chút cháo đi".
Bỏ tô cháo xuống bàn, Khúc Du nhìn Minh Triết có chút bất lực nói.
Minh Triết bước đến nhìn trên bàn cháo cá mà anh thích, liền ngồi xuống ăn, cũng không thấy Khúc Du nhìn mình rất kỳ quái.
Dù cháo nóng cũng không ngừng lại, một mạch ăn không ngừng, còn chưa tới ba phút đã hết, dáng ăn còn có chút như bị bỏ đói.
Nhìn Minh Triết như vậy, Khúc Du suy nghĩ vẫn là xuống dưới lầu múc cho anh một tô nữa, lần này vẫn giống vậy, chưa tới ba phút liền hết. Khúc Du thật không nghĩ tới, Minh Triết là từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì sao?
"Vẫn còn đói sao? Tôi đi nấu cho anh một ít nữa, chú Văn lúc nãy nấu không nhiều".
Khúc Du đóng lại cửa phòng, không biết người trong phòng nhìn vẫn bình thường đang cắn chặt môi ôm lấy bụng mình.
***
Tần Tường vừa vào nhìn thấy Khúc Du trong bếp nấu cháo có chút bất ngờ.
"Du của chúng ta khi nào chịu xuống bếp thế này, thực đơn của chúng ta cũng không có cháo mà?"
"Em nấu cho anh Lý, hình như anh ấy hơi đói".
Khúc Du lúc nãy thấy chứng minh của Minh Triết trên bàn mới biết anh họ Lý.
"Lý? Ai vậy?"
"Người trên lầu ba đó anh".
"A..."
Tần Tường vừa nghe đến liền chạy lên lầu, không nghĩ tới cảnh tượng trước mắt làm anh hết hồn. Minh Triết ngã trên sàn, khuôn mặt tái nhợt, còn nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh".
"Triết, em tỉnh lại cho anh, không được ngủ, có được không?"
Nghe tiếng Tần Tường gọi Minh Triết cố gắng mở mắt nhưng trước mắt vẫn mờ nhạt, anh chỉ cảm nhận được nước mắt Tần Tường rơi xuống trên má anh.
Khúc Du nghe tiếng Tần Tường liền chạy lên lầu, cảnh tượng trước mắt làm cho anh hoảng sợ. Cả hai đưa liền đưa Minh Triết vào bệnh viện, Mạnh Thừa Hoan vừa chạy tới, quần áo có chút xộc xệch rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, bước qua trước mặt Tần Tường và Khúc Du đi thẳng vào phòng cấp cứu.
***
"Có chuyện gì vậy? Hôm qua không phải vẫn khá tốt sao?"
Mạnh Thừa Hoan vừa bước ra, không giấu nổi tức giận với hai người trước mặt, anh mới rời khỏi Minh Triết chưa tới mười hai tiếng, vậy mà lúc nãy còn nhìn thấy anh ấy trong tình trạng nguy kịch.
"Tôi không biết, vừa mới thấy cậu ấy đã như vậy..." Tần Tường nói như vậy liền ngừng lại, như nhớ ra lúc nãy nhìn thấy Khúc Du trong bếp liền quay sang hỏi anh.
"Du, nãy em nói nấu cháo là sao?"
Khúc Du không hiểu vì sao vị bác sĩ trước mặt và Tần Tường hỏi như vậy, có chút mơ hồ trả lời.
"Anh ấy ăn không no, nên em muốn nấu thêm một chút thôi".
"Bao nhiêu?" Mạnh Thừa Hoan thật cố gắng không cho mình tức giận, gằn từng chữ. Tần Tưng vừa nghe tới liền biến sắc, lời muốn nói ra vẫn không nói được.
"Hai tô..."
Khúc Du vừa nói như thế, người vốn cho mình là nho nhã như Mạnh Thừa Hoan cũng không chịu nổi mà đánh một quyền vào mặt Khúc Du.
"Bác sĩ Mạnh..."
Tần Tường nhìn thấy Mạnh Thừa Hoan tức giận như vậy chỉ có thể lao vào cản anh lại. Cùng lúc đó điện thoại nằm trong túi áo khoác của Minh Triết vang lên, Mạnh Thừa Hoan mới có thể như vậy mà bình tĩnh một chút. Minh Triết chỉ cài chuông duy nhất cho một số điện thoại mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro