Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Tiệm bánh hạnh phúc.

"Em tỉnh rồi sao?"

Trương Lương nhìn thấy Minh Triết vừa tỉnh lại thật sự rất vui mừng, lúc đó không tìm được Minh Triết, anh vẫn cứ mãi không yên tới bây giờ.

"Tôi có quen biết anh sao?"

"Triết..."

Minh Triết cũng không thèm quan tâm đến Trương Lương, vừa mới ngồi dậy muốn rút dây truyền trên tay ra, cửa liền bị một người mạnh mẽ đá sập. Vừa nhìn thấy người kia anh có chút nhíu mày, cái tên này mới đi có mấy ngày liền không chịu nổi mà chạy tới đây.

"Lý..." Hai chữ 'tiên sinh' Mạnh Thừa hoan chỉ có thể nuốt vào, nhìn Lý Minh Triết đang ngồi trên giường nhìn anh đầy ghét bỏ.

"Minh Triết, tôi nghe nói cậu bị ngất, làm sao vậy?"

Minh Triết vẫn không thèm để ý đến anh ta cùng Trương Lương vẫn đang ngơ ngác ngồi bên cạnh, giật mạnh dây truyền làm tay anh anh chảy máu, Minh Triết cũng không quan tâm, bước đi có chút loạng choạng, còn vọng lại một câu kêu Mạnh Thừa Hoan làm thủ tục rồi mới rời đi.

Mạnh Thừa Hoan chỉ có thể bất lực đi theo sau, không nghĩ tới lại nghe thấy Trương Lương hỏi anh.

"Cậu ấy mới xuất huyết dạ dày hôm qua, cuối cùng là có chuyện gì? Vì sao sức khỏe của cậu ấy kém như thế?"

"Anh có tư cách gì để hỏi? Người thân? Bạn bè? Anh có biết hai mươi năm qua cậu ấy sống thế nào không? Một người như anh, hay nói cách khác, dù anh chỉ là con nuôi của người phụ nữ kia anh cũng không có tư cách để hỏi, vì anh chỉ nghe theo bà ta".

Mạnh Thừa Hoan lời nói lạnh lùng còn có vài phần chăm biến nói với Trương Lương sau đó ngang nhiên rời đi.

***

"Thiếu gia của tôi, cuối cùng cậu muốn đi đâu?"

Mạnh Thừa Hoan ngồi trên xe nhìn người đằng sau vẫn nhìn ngoài cửa, hoàn toàn không xem anh trong mắt.

Minh Triết quay lại đối mặt với Mạnh Thừa Hoan, ánh mắt vẫn có thẫn thờ, nói: "Tiệm bánh Gia Đình Hạnh Phúc".

Định hỏi nó ở hướng nào thì Minh Triết đã nhắm mắt ngủ, không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ GPS, vậy mà không cách nào tìm ra, kết quả Mạnh Thừa Hoan đành tiếp tục lái xe với tốc độ gọi là rùa bò để tìm nơi đó.

Một tiệm bánh chỉ cách có hơn một ki-lo-mét mà Mạnh Thừa hoan lại đi mất hơn hai tiếng mới tìm được, thật cũng chẳng dễ dàng gì.

Muốn gọi Minh Triết dậy, vừa chạm vào cơ thể của anh làm Mạnh Thừa Hoan lo lắng, Minh Triết đang sốt, còn là sốt rất cao.

Như cảm nhận thấy có người chạm vào mình, Minh Triết tỉnh dậy nhìn thấy ánh mắt kia của Mạnh Thừa Hoan liền có chút khinh rẻ.

"Tấm bằng giáo sư của anh nên bỏ đi rồi".

Xong lại ung dung bước ra khỏi xe. Đứng trước cửa tiệm lòng anh có bao nhiêu vui vẻ, cũng có bao nhiêu lo lắng đến anh cũng không biết rõ.

Bây giờ là mười một giờ tối, tất cả nơi đây cũng vậy, mặc dù tiệm bánh luôn mở cửa 24/24 giờ nhưng đến bây giờ cũng rất vắng.

"Tiên sinh, gió lạnh lắm, cậu mặc thêm áo đi".

Minh Triết nhận lấy áo khoát, lại nhìn đến Mạnh Thừa Hoan như thể bây giờ đuổi cũng không đi mà có chút bất lực. Đang suy nghĩ liền có một người bước ra làm anh hơi bất ngờ, là cậu sinh viên đó, nhưng hôm nay nhìn cậu ta rất khác.

Chàng trai kia dường như cũng nhận ra Minh Triết, ngừng lại một chút như suy nghĩ điều gì rồi tiếp tục bước vào quán.

"Thừa Hoan, anh về đi..."

"Tiên sinh, hiện tại cậu đang sốt!"

"Tôi không sao, đêm nay tôi sẽ ở đây, mai hai giờ chiều hãy đến đón tôi".

Minh Triết không nghe Mạnh Thừa Hoan nói nữa, trực tiếp bước vào tiệm bánh, bước đi có chút yếu ớt.

"Chào".

Chỉ bỏ một câu rồi bước lên lầu, trong tiệm hiện tại chỉ có chàng trai kia ở đó vẫn có chút ngây ngốc không biết chuyện gì, đến khi anh ta định thần lại thì Minh Triết đã mở khóa được cửa của tầng ba.

"Anh..."

Khúc Du rất muốn hỏi Minh Triết là ai, lại thấy anh mở cửa ra mà có chút ngẩn người. Những người ở đây đều biết căn phòng của tầng ba chỉ có thể là một người có chìa khóa ngoài Nguyễn Đông và Nguyễn Tây, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Triết.

"Làm sao vậy?"

Minh Triết đứng dựa người vào cửa hỏi Khúc Du.

"Không... Không có gì, anh ngủ đi".

Khúc Du vừa mới xoay người bước xuống, không nghĩ tới lại nghe một tiếng 'rầm' vang lên phía sau, quay lại nhìn thấy Minh Triết nằm dưới đất, đầu đập vào cạnh bàn chảy máu, ngất đi.

***

Không gian ban đêm thật yên bình, Khúc Du có chút mông lung suy nghĩ, hôm nay nhìn thấy Minh Triết, anh không biết những chuyện mình làm là đúng hay sai. Thật muốn tìm người tâm sự nhưng hôm nay mọi người trong tiệm đều đi dã ngoại, chỉ có anh nguyện ý ở lại, bây giờ lại cảm thấy rất buồn.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Minh Triết bước xuống nhìn thấy Khúc Du đang suy nghĩ, khuôn mặt bình tĩnh lại có chút u buồn làm anh nhớ đến mình lúc nhỏ.Khúc Du nhìn đồng hồ trên bàn mà có chút nhíu mày, mới hai giờ sáng. Một tiếng trước đây anh còn phải hạ sốt cho Minh Triết rồi băng vết thương trên đầu, mới hơn một tiếng lại thấy anh đứng đây.

"Anh nửa đêm không ngủ dậy làm gì?"

"Tiệm bây giờ có thợ làm bánh không? Là chú Văn nhờ tôi đến!"

"Chú Văn mời anh đến? làm bánh..."

Minh Triết chỉ cười nhẹ, bước vào phòng bếp. Mọi thứ vẫn như trước đây, trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Đã lâu rồi Minh Triết có chút không quen, nhìn Khúc Du bên cạnh có chút suy tư, anh ngồi xuống ghế bên cạnh, chỉ chỉ bột đã lên men trên bàn, chậm rãi nói.

"Cậu biết nhào bột không? Làm cho tôi xem!"

Khúc Du có chút bất đắc dĩ mà nói không nên lời, không phải anh không biết làm mà là không quen nên cực kỳ không đẹp. Muốn từ chối vậy mà nhìn qua Minh Tiết đã thấy anh kéo ghế ngồi dựa tường ngủ mất.

Khúc Du chỉ có thể dựa vào bản thân mà cố gắng hết mức có thể, anh không biết có người đang nhìn mình, trên mặt đang hiện lên nét cười.

Nhìn bột được mình làm ra hoàn toàn không có hình dạng gì Khúc Du có chút bất đắc dĩ.

"Xong rồi à!"

Minh Triết chỉ thuận tay nhìn những mâm bánh trên bàn, nét cười trên miệng càng rõ ràng hơn.

"Cậu ra ngoài đi tôi nước cho".

Khúc Du cảm thấy rất mất mặt nên không muốn ở lại nữa, Minh Triết bắt đầu nhìn bơ trên tay mình, bây giờ mới chính thức bắt đầu.

***

"Trưa nay có người tới tìm tôi cậu cứ nói tôi ra ngoài rồi, với lúc nữa lò nướng sẽ tự động tắt cậu vào xem bánh thế nào!"

Minh Triết đi lên lầu, bây giờ anh cảm thấy rất mệt nhưng tinh thần hoàn toàn tốt, tiệm bánh này là nơi nuôi dưỡng anh lần đầu tiên mà không phải người cha ham giàu phụ khó kia của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro