Kết đoạn: Góc nhìn của Alicia
Ánh hoàng hôn nơi chân trời le lói qua cửa sổ nhỏ, những làn sóng biển vỗ nhè nhẹ vào thân tàu. Tôi ngồi lặng lẽ trong phòng mình, cuốn nhật ký trên tay nhưng không thể viết thêm một chữ. Những dòng chữ thường là phương tiện để giải tỏa cảm xúc, nhưng giờ đây ngòi bút tôi cứng lại. Ký ức về ngày định mệnh ấy, cứ ùa về như một cơn sóng không hồi kết.
Tôi mười hai tuổi khi ngày đó đến. Truyền thống của nhà Alarcon yêu cầu tất cả thành viên phải tham gia lễ thẩm định khả năng phép thuật khi đủ tuổi. Đây là bài kiểm tra để chứng minh giá trị và sự kế thừa của dòng máu nhà Alarcon.
"Con không cần phải sợ, Alicia." Cha tôi hân hoan nói trước buổi lễ. "Hắc Hỏa chảy trong huyết quản của chúng ta. Nó sẽ nghe lời con, như đã nghe lời ta."
"Hắc Hỏa", ma thuật đặc trưng của dòng họ Alarcon, nổi tiếng với sức mạnh hủy diệt tàn bạo. Một ngọn lửa đen, ngấu nghiến tất cả, không để lại gì ngoài tro tàn.
Câu chuyện về ông nội tôi, Cố công tước Rodrigo de Alarcon, vẫn luôn ám ảnh. Người ta nói rằng trong trận chiến tại Albariza, ông đã thiêu rụi cả một ngôi làng bằng ngọn lửa Hắc hỏa của mình, chỉ vì họ từ chối cải đạo theo lệnh của hoàng gia.
Mười vạn người đã bị thảm sát trong chiến dịch Albariza.
Đó là những gì tôi nghe người ta đồn đại. Nhưng thậm chí cả cha tôi, không thèm giấu diếm chuyện đó với vẻ tự hào.
"Nhà Alarcon không ngại bẩn tay, Alicia. Quyền lực phải được bảo vệ bằng máu. Và máu của những kẻ dị giáo Albariza chính là thứ cần đổ để Castoria vững vàng."
Dù khi ấy còn nhỏ, tôi vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của cha mình, như thể ông không còn coi những mạng sống kia là con người nữa.
Tại sao?
Tôi không hiểu...
Không phải Hắc hỏa là niềm tự hào của Alarcon, dùng để bảo vệ gia tộc và vương quốc sao?
Tại sao nó lại đồng nghĩa với sự giết chóc và hủy diệt?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi đứng trong đại sảnh của lâu đài Alarcon, xung quanh là ánh mắt của những thành viên gia tộc cùng các pháp sư thuộc cấp. Họ đang đợi tôi, đứa cháu gái mang dòng máu chính thống, kế thừa di sản hắc ám của nhà Alarcon.
Người giám sát buổi lễ đưa cho tôi một viên ngọc đen, "Viên ngọc của Hắc Long", vật dẫn để đánh thức Hắc Hỏa. Tôi hồi hộp nắm chặt viên ngọc trong tay, nhắm mắt, tập trung như lời họ dạy.
Nhưng, đã không có gì xảy ra.
Ban đầu, tôi nghĩ mình chỉ thiếu tập trung. Tôi thử lại, lần này cố gắng nhiều hơn. Nhưng viên ngọc vẫn lạnh tanh trong tay tôi, như thể nó từ chối tôi.
Thái độ của cha tôi, lúc đầu là sự hoang mang, sau đó dần trở nên nặng nề và bực dọc. Những tiếng xì xào vang lên khắp căn phòng.
"Tiểu thư Alicia không có Hắc Hỏa sao?"
"Không thể nào! Con gái của nhà Alarcon mà lại như thế?"
Sự thất vọng tràn ngập trong đại sảnh. Tôi có thể cảm nhận rõ điều đó, những lời nói như lưỡi dao vô hình cứa vào trái tim mình.
"Cha..." Tôi sợ hãi, quay sang nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của cha, cố gắng tìm kiếm một sự che chở.
"Đủ rồi," Nhưng đáp lại, giọng cha tôi lạnh lùng vang lên, "Đưa nó ra ngoài."
Tôi không được phép nói một lời, không được phép thử lại, chỉ đơn giản là bị loại bỏ. Cha tôi đã cấm tất cả mọi người hé răng một lời về buổi lễ, như một vết nhơ của gia tộc.
Từ ngày đó, tôi biết mình đã thất bại trong mắt gia đình. Không có Hắc Hỏa nghĩa là tôi không còn xứng đáng là một Alarcon.
"Nhà Alarcon không dung túng kẻ yếu," Cha tôi nói thẳng với tôi, "Nếu ngươi không thể kiểm soát Hắc Hỏa, ngươi không còn giá trị."
"Ta sẽ chọn một một người thừa kế khác từ gia tộc nhánh, là một kẻ có thể nối tiếp di sản vĩ đại của nhà Alarcon." Ông đã tuyên bố như vậy.
Gia tộc không đuổi tôi đi, nhưng tôi bị đẩy ra rìa. Không còn những buổi học phép thuật riêng, không còn những ánh mắt ngưỡng mộ hay kỳ vọng. Thậm chí cả những người hầu cũng phớt lờ tôi. Tôi trở thành một cái bóng trong chính ngôi nhà mình.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm mười lăm tuổi, dù bị phớt lờ thế nào, theo luật lệ của hoàng gia, gia đình bắt buộc phải đưa tôi đến học viện.
"Đừng có làm bẽ mặt nhà Alarcon, tốt hơn hết ngươi hãy sống lặng lẽ tại đó, cho tới khi một gia tộc nào đó đến rước ngươi về."
Không một lời động viên nào ngoại trừ lời cảnh báo từ cha tôi trước ngày tôi nhập học.
Ánh sáng từ những ô cửa kính lớn luôn rực rỡ, soi chiếu vào hành lang lát đá cẩm thạch và những bức chân dung của các pháp sư nổi tiếng được treo ngay ngắn trên tường. Học viện Castoria, nơi đào tạo những pháp sư và quý tộc tài năng nhất, là một đấu trường vô hình và rõ ràng không phải là nơi dành cho tôi, "kẻ thất bại" của gia tộc.
Tôi bước vào đây, mang theo tên họ Alarcon lừng lẫy. Họ không cần biết tôi là ai. Tất cả những gì họ quan tâm là danh tiếng của gia tộc, và liệu tôi có đủ khả năng để kế thừa nó hay không.
"Cô ta là con gái của nhà Alarcon?"
"Gia tộc đẫm máu! Họ sẽ thiêu cháy bất cứ ai dám chống lại."
"Thật đáng sợ, tại sao hoàng gia lại để những kẻ như vậy tồn tại."
"Quyền lực của họ rất kinh khủng, từ thời Công tước Rodrigo, gần như cả triều đình đều nằm trong tay ông ta."
"..."
Những lời thì thầm vang lên trong từng góc khuất, ánh mắt soi mói bám theo mỗi khi tôi bước qua. Tôi hiểu rằng, trong mắt mọi người, danh tiếng nhà Alarcon mà tôi từng có lúc tự hào, chẳng khác nào "ác quỷ".
Tốt thôi, như vậy "bí mật" của tôi sẽ không bị lộ, tôi có thể tránh xa mọi người và sống... không, là "tồn tại" trong học viện này.
Tôi học cách giữ thẳng lưng, bước đi tự tin, phớt lờ mọi lời khiêu khích. Tôi không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Một lớp vỏ hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức tôi đã quên đi chính con người cũ của mình.
Cả giận dữ, phấn khích hay nước mắt, tôi không còn có thể thể hiện nữa.
Tôi là một con búp bê.
Một chiếc vỏ rỗng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi gấp trang nhật ký trắng vào và đặt nó xuống, ánh mắt hướng qua cửa sổ về phía biển rộng. Sóng biển vẫn vỗ nhè nhẹ, như một nhịp điệu muôn đời không bao giờ ngừng nghỉ. Nhưng trong lồng ngực tôi, nhịp đập không còn yên bình như trước.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi đã khóc như vậy.
Cảm xúc cứ thế tuôn trào mà không thể kìm lại.
Lớp mặt nạ tưởng chừng như hoàn hảo đã bị con người ấy phá vỡ.
Ramiro de Quintana...
Anh không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.
Mỗi khi ánh mắt của anh chạm vào mắt tôi, dù chỉ thoáng qua, một cơn nóng sốt khó tả lại bùng lên trong lồng ngực.
Những người xung quanh đều nhìn tôi với một ánh mắt tiêu cực: thất vọng, khinh thường, sợ hãi. Nhưng Ramiro không như thế. Đôi mắt anh sâu thẳm, như muốn nhìn thấu cả những phần mà tôi luôn cố giấu đi.
Ban đầu, tôi nghĩ anh cũng giống những người khác, chỉ quan tâm đến giá trị mà danh tiếng nhà Alarcon có thể đem lại. Nhưng mỗi lần anh mỉm cười với tôi, mỗi lần anh nói một câu an ủi, tôi cảm giác như mình không còn là "kẻ thất bại" mà nhà Alarcon muốn chôn vùi.
"Hãy làm mọi người biết đến nhà Alarcon, vì chính cô là Alicia."
Lời nói của anh đã thắp sáng một ngọn lửa khác trong tôi, không phải ngọn "Hắc hỏa" mà mọi người đều sợ hãi. Một ngọn lửa làm tan chảy lớp băng giá mà tôi tự tạo quanh mình.
Tôi là Alicia, con gái nhà Alarcon, tôi sẽ không chối bỏ nó.
Những tội lỗi và tiếng xấu của gia tộc, tôi sẽ thay đổi chúng bằng chính sức mình.
Đó là con đường mà tôi đã chọn.
Tựa đầu vào cửa sổ, tôi nhìn ra mặt biển gợn sóng đang dần trở nên tăm tối. Nuevo Mundo, nơi tôi đang hướng về, vùng đất của những điều chưa biết. Có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với mọi thử thách, nhưng tôi biết mình không còn đơn độc. Có Ramiro ở bên cạnh, cảm tưởng như những nỗi lo âu đã không còn chỗ đứng.
"Ramiro..." Tôi khẽ thì thầm tên anh ấy.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ trái tim khi tôi nghĩ đến Ramiro, và mặt tôi nóng bừng lên. Tôi chưa biết nên gọi cảm xúc đó là gì, nhưng nó hạnh phúc hơn tất cả những gì tôi đã từng thấy trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro