Chương 1
Edited by woniederland
———Một ngày kia, những người không nên tồn tại trên thế giới.
***
Bức màn bị kéo lên một nửa, điều này làm cho nhà ở cũng không tính là lớn thoạt nhìn có chút tối tăm, trong phòng cũng hoàn toàn không thể nói là thực chỉnh tề, các loại đồ vật được đặt hỗn loạn. Mà đang có một nhân loại ngũ quan xinh đẹp đến kinh ngạc ngồi ở kia, chán đến chết mà nhìn chằm chằm trước mặt màn hình laptop, làm người người hoài nghi chủ nhân của phòng là một trạch nam.
Trên thực tế nói như vậy cũng không tính là sai, cố Trường An thông thường chính là luôn ở nhà. Bẩm sinh bị bệnh tim, bệnh có phát sinh nghiêm trọng hay không đều là dựa vào vận khí, có người sinh ra chỉ cần điều dưỡng một thời gian liền sẽ tự nhiên khỏi hẳn, còn có người tùy thời đều giống cõng thuốc nổ trên lưng mà tồn tại, e sợ ngày nào đó bị nổ chết.
Thực bất hạnh, Cố Trường An liền thuộc về người sau. Thân thể hắn vẫn luôn không tốt, từ nhỏ đến lớn bệnh không ngừng, đặc biệt là bệnh tim phát tác lên thì càng giống như đi ngang qua quỷ môn quan. Vì chữa bệnh, trong nhà lúc nào cũng thiếu tiền tiêu, tiền chữa bệnh quá cao làm cho gia đình vốn không tính là giàu có ép tới thở không nổi, nhưng cha mẹ cùng ca ca trước nay đều không ở trước mặt hắn oán giận quá một câu, ngược lại luôn thật cẩn thận mà lo lắng cho hắn.
Cha mẹ thực yêu hắn, ngay cả cái tên của hắn vừa nghe còn mang theo chút văn nghệ, trên thực tế hàm nghĩa cũng thực giản dị, chỉ là hy vọng hắn lâu lâu dài dài mà sống bình an, không hơn.
Có đôi khi Cố Trường An đối với chính mình thực không kiên nhẫn, bởi vì thân thể nên không có khả năng vận động kịch liệt giống các nam sinh khác, xin đi làm công đều không được cho phép, bởi vì lần trước bệnh tình của hắn tăng thêm phải nằm viện. Thậm chí còn tạm nghỉ học......
Vô số việc như thế này làm Cố Trường An đôi khi sẽ bực bội mà nghĩ: cứ như vậy làm phế vật liên lụy người nhà, còn không bằng sớm chết sớm thoải mái.
Đương nhiên, loại này cảm xúc chỉ là khi còn nhỏ trong một số ít tình huống sẽ toát ra, hiện tại sớm đã bị hắn ném tới sau đầu. Mà Cố Trường An ngày thường biểu hiện ra ngoài tính cách cũng tuyệt đối cùng bi quan không quan hệ, ngay cả ca ca đều từng ghét bỏ hắn: tất cả những điều kiện của Lâm muội muội đều được đính kèm rõ ràng, cố tình mang thêm một viên thủy tiên tâm.
(won: tui không hiểu đoạn này cho lắm TvT)
Lúc ấy cố Trường An là trả lời: "Ta không phải là sợ ngươi nhất thời luẩn quẩn trong lòng hóa thân Giả Bảo Ngọc* sao? Giả Bảo Ngọc cùng Lâm Đại Ngọc** ít nhất vẫn là biểu huynh muội, ngươi nếu không cẩn thận yêu phải thân đệ, ta sợ ba mẹ sẽ ngất xỉu đi, moah moah!"
Từ đây ca ca đại nhân không còn nói nữa.
***
Ban ngày cha mẹ cùng ca ca công tác ở ngoài, Cố Trường An ở nhà cũng không có gì làm, ngồi ở trước gương có thể cùng mình trải qua một buổi trưa, hoặc là dứt khoát ngủ một giấc sau đó không dậy nổi.
Lần này vẫn là ca ca thật sự chịu không được hắn cứ như vậy không còn lý tưởng, cái vui trên đời, khuyên can mãi lấy máy tính download một trò chơi nghe nói đang rất hot cho hắn, tuy nói thân thể không cho phép hắn trầm mê trò chơi, nhưng là ngẫu nhiên chơi một lát vẫn có thể.
Kỳ thật Cố Trường An đối điện với trò chơi hứng thú cũng không lớn, chẳng qua ở trước mặt đại ca cho hắn mặt mũi mới cố chơi một chút, kết quả chính là chơi đến không hiểu ra sao.
Sáng tạo nhân vật, lựa chọn chức nghiệp, đặt tên, tiến vào trò chơi...... Sau đó nên làm gì?
Cố Trường An luôn luôn thực vừa lòng vớichỉ số thông minh của chính mình nay cảm thấy bị khiêu chiến nghiêm trọng, bởi vì hắn chỉ mới học được hành tẩu đã tiêu phí đến mười phút.
Ở chỗ chỉ dẫn dạy dỗ, cố Trường An lại mất năm phút đồng hồ tìm được thanh Kỹ Năng.
Hắn tùy tiện lựa chọn chức nghiệp gọi là Druid, nghe nói có thể biến thân, nhưng là hắn hiện tại cấp bậc quá thấp còn học không được kỹ năng.
Kỹ năng thứ nhất muốn học được phải ở cấp 3, mà quá trình lên tới ba cấp Cố Trường An tiêu phí nửa giờ, hắn cảm thấy cả người đều khó chịu.
—— ta soái như vậy, như thế nào trị không được một cái phá trò chơi? (won: ủa liên quan ghê ha :Đ)
Đúng vậy, tuy rằng tất cả mọi người đều khen Cố Trường An lớn lên xinh đẹp, đại mỹ nhân, nhưng hắn trước sau đều kiên định mà tin tưởng chính mình thật hảo soái, mà không phải là tuyệt mỹ.
Ha hả, rốt cuộc tới rồi ba cấp, có thể học kỹ năng biến thân, lập tức có thể biến thành uy phong khí phách sài lang hổ báo. Hắn bỗng có chút vui vẻ.
Cố Trường An vừa lòng địa điểm đánh duy nhất sáng lên kỹ năng, sau đó sử dụng.
Hắn trơ mắt mà nhìn nhân vật có dáng người cao gầy trên màn hình biến thành một con thỏ trắng nhỏ đến mức sắp nhìn không thấy, nội tâm kịch liệt từ chối tiếp thu.
Lúc này Cố Trường An mới hậu tri hậu giác mà đi lật xem kỹ năng miêu tả bị chính mình bỏ qua: biến thành một con thỏ con, sợ bị địch nhân phát hiện. (won: hahahahahahahaha..)
Cho nên hắn phí tâm như vậy, chỉ là làm chính mình biến thành một con thỏ, còn mẹ nó là thỏ trắng.
Ngươi nói xem nếu ngươi biến thành một con hắc thỏ cũng so với thuần trắng cũng ngầu hơn một chút a?!
Thương tâm mười giây đồng hồ, Cố Trường An bắt đầu đối với màn hình máy tính cân nhắc như thế nào mới có thể đem nhân vật từ con thỏ biến trở về người.
Từ việc đại ca thân thể khỏe mạnh mà hắn lại tự nhiên mang bệnh tim, liền có thể nhìn ra ông trời đối với hắn đại khái che chắn. Nhưng mà ngay cả như vậy, Cố Trường An cũng không nghĩ tới chính mình ngẫu nhiên chơi trò chơi cũng sẽ tai bay vạ gió. (won: tội em vl ((: )
Ơ ngực bỗng nhiên nổi lên đau nhức, Cố Trường An thân thể phản xạ có điều kiện mà cuộn thành một đoàn, cắn răng nhẫn nại đau đớn, đồng thời duỗi tay đi lấy lọ thuốc đặt ở trước máy tính, run rẩy tay lại không cẩn thận, cùng với tiếng va chạm nhỏ, viên lọ thuốc lăn vào phía dưới cái bàn.
Từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, Cố Trường An trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn lọ thuốc biến mất khỏi tầm mắt, liền cắn răng đẩy cái bàn, khiến cho chính mình cùng với ghế dựa cùng nhau ngã xuống trên mặt đất.
Trước mắt đã bắt đầu biến thành màu đen, đầu óc không ngừng choáng váng, hắn liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng đem bàn tay hạ xuống dưới bàn, nhưng lại vẫn như cũ không thể sờ đến lọ thuốc quen thuộc, mà cảm giác đau đớn tựa hồ đã từ ngực lan tràn đến khắp nơi trong thân thể, khiến cho hắn không còn chút sức lực tiếp tục giãy giụa.
Cố Trường An ý thức trở nên càng ngày càng mơ hồ, có điểm không cam lòng, nhưng hắn thực sự mong muốn chết sớm, có lẽ mình thật sự soái đến mức thượng đế cũng nhất kiến chung tình. (won: tỉnh tỉnh em ơi ổng đuổi em về lại kìa :Đ)
Ở thời khắc sinh mệnh cuối cùng, người bình thường sẽ nghĩ đến cái gì? Cố Trường An không rõ ràng lắm, đối với hắn mà nói, hắn muốn dùng một chút khí lực cuối cùng tắt đi máy tính. Nếu có thể, ít nhất hy vọng ca ca không cần bởi vì hắn chết mà ở phía trước là trò chơi mà đem trách nhiệm quy kết trên người mình.
Hắn mới không phải lo lắng bị anh trai nhìn thấy chính mình phí nửa ngày sức lực chỉ để biến nhân vật thành một con thỏ.
Cuối cùng, nếu có kiếp sau, hy vọng chính mình vẫn như trước soái khí bức người, đẹp trai và năng nỗ, nếu thân thể khỏe mạnh vậy thì càng tốt. Nếu ca ca thân ái nguyện ý chọn di ảnh cho hắn đẹp một chút, hắn liền phù hộ một chút cho ca ca sớm ngày thoát cô đơn.
Nghe chính mình hô hấp trở nên càng ngày càng mỏng manh, Cố Trường An cố sức mà cong cong khóe miệng, an tĩnh chờ đợi cái chết buông xuống.
***
Tuy rằng trước khi chết hắn đã suy nghĩ về kiếp sau, nhưng kỳ thật Cố Trường An không tin cái gì Như Lai phật tổ, Ngọc Hoàng đại đế, thánh mẫu Maria, hắn trong lòng dự đoán tử vong hẳn là giống như vĩnh viễn ngủ.
Hắn lại một lần nữa mở mắt.
Ngực vẫn còn hơi đau nhức, nhưng so với trước tốt hơn rất nhiều, không đến mức làm hắn đau đến vô lực nhúc nhích.
Mở to mắt, Cố Trường An đầu tiên nhìn thấy chính là một màu xanh lục, tầm mắt ngắm nhìn một lúc sau hắn mới hiểu được nguyên lai kia là một mảng cỏ xanh rờn cực cao. Hắn nằm như vậy hoàn toàn bị cỏ xanh che lấp.
Đây là cỏ gì mà lại cao đến mức này, còn rộng như vậy, là bị biến dị?
Cố Trường An đầu óc còn có chút không rõ lắm, mơ mơ màng màng mà đứng lên đi vài bước, đột nhiên cả người cứng đờ.
Vì cái gì chính mình đi đường là hai tay hai chân cùng sử dụng? Vì cái gì chính mình đầu tới cánh tay gần như vậy? Vì cái gì chính mình cánh tay đều có lông tơ màu trắng?
Liên tiếp đã có đến ba cái vấn đề xoắn não, Cố Trường An cho chính mình ba giây đồng hồ bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn bộ dáng hiện tại của chính mình.
So với trước kia phạm vi tầm nhìn còn rộng lớn hơn, bao gồm nửa cái thân thể tròn vo, giống như còn có một cái đuôi nhỏ tròn xoe lông xù xù. (won: á á hảo manhhh)
Này có chút quen mắt.
Cái này không phải vừa rồi trong trò chơi chính mình biến ra con thỏ sao? Ba mẹ còn có ca ca đi đâu, vì cái gì chính mình lại ở nơi trông giống như rừng rậm nguyên thủy a?
Sét đánh giữa trời quang có lẽ cũng không đủ để hình dung tâm tình của Cố Trường An giờ phút này, nếu nói đây là hắn trước kia ăn no chờ chết đưa tới báo ứng, hắn hiện tại liền hô to ba tiếng "Vì nhân dân phục vụ" còn kịp không?
Hiện thực quá mức tàn khốc, tàn khốc đến mức bệnh tim của bản thân đều hoàn toàn bị bỏ qua. Cố Trường An cảm thấy tình huống ảo diệu này, hắn có thể thành thật đối mặt với trái tim mình, nghe theo tiếng gọi con tim, trước nằm sấp xuống ngủ một giấc bổ huyết đã.
Nói cách khác: Trốn tránh hiện thực.
Tuy rất muốn làm như vậy, nhưng cố Trường An cuối cùng vẫn không nằm xuống, mà là tại nội tâm mặc niệm một lần: biến thành con thỏ ta cũng là soái nhất Thỏ Tử Đại Nhân. Sau đó nghe chính mình thanh âm tan nát cõi lòng mà nhảy nhót mà rời đi.
Hiển nhiên, loại phương thức di động này cũng không phải học một chốc là có thể thích ứng, xui xẻo thay con thỏ hắn biến thành dường như nhỏ bé lạ thường, nó có kích thước của một con thỏ nhỏ, cho nên còn chưa kịp nhảy bước xa liền bởi vì không giữ được cân bằng mà bị một hòn đá nhỏ sẫy chân té.
Cố Trường An theo bản năng nhắm mắt lại. Tuy nhiên, sau khi cơ thể nghiêng về phía trước, hắn không cảm nhận được nổi đau khi rơi trên mặt đấy, mà thay vào đó là cảm giác phi thường mềm mại tinh tế đỡ được hắn, còn có một chút hương thơm ngọt ngào.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích: (nguồn: wikipedia)
*Giả Bảo Ngọc xuất thân là một công tử quyền quý trong nhà họ Giả và có những mối tình ngang trái với những cô gái trong gia đình này. Giả Bảo Ngọc khi sinh ra đã ngậm một viên "Thông linh Bảo Ngọc", là niềm hi vọng của gia đình họ Giả nhưng anh ta là kẻ lười biếng, ghét thi thư. Giả Bảo Ngọc là cậu ấm duy nhất được lui tới và tìm được người tâm đầu ý hợp là . Nhưng mọi người trong gia đình không muốn cuộc này diễn ra.
Lâm Đại Ngọc cho rằng Bảo Ngọc không cần thi cử, làm quan và lánh xa công danh phú quý nhưng , chị họ, và cũng là một người yêu khác của Bảo Ngọc lại luôn khuyến khích Bảo Ngọc học hành đỗ đạt để lọt vào tầm ngắm của các bậc huynh trưởng trong dòng họ. Lúc ban đầu, Bảo Ngọc còn phân vân trước của Bảo Thoa và Đại Ngọc song dần dần, nhận thấy Bảo Thoa chỉ mong ngóng cái danh cái lợi, nên Bảo Ngọc đã hết lòng yêu Đại Ngọc, mong muốn lấy nàng làm vợ. họ Giả coi đó là một tai họa và kiên quyết phản đối đôi uyên ương này. Không lâu sau đó, Giả Bảo Ngọc bị ép thành thân với Tiết Bảo Thoa.
Quá đau buồn vì tình yêu không thành, cộng thêm thể trạng ốm yếu lâu năm, nàng Lâm Đại Ngọc đã lâm bệnh qua đời. Về phần Giả Bảo Ngọc, chàng sau này đi tu, khép mình nơi cửa Phật để đời đời nhớ đến người thương.
Chuyện tình đẹp đẽ mà đau buồn này được người đời sau ví như phiên bản phương Đông của tác phẩm Romeo & Juliet kinh điển.
**Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết. Đại Ngọc từ bé lớn lên ở thành , là con gái một nên được bố mẹ yêu quý như ngọc, lại được mời thầy là Giả Vũ Thôn về dạy học. Đến năm Đại Ngọc lên năm thì mẹ mất. Tang ma xong, Giả mẫu đón cháu gái về Kinh để tiện chăm sóc. Vừa gặp Đại Ngọc, Bảo Ngọc đã cảm thấy quyến luyến sâu sắc. Cuộc sống trong Giả phủ xa hoa lộng lẫy nhưng vô cùng phức tạp, đầy rẫy những chuyện dâm ô lường gạt. Tuy được Giả mẫu yêu chiều, đồ ăn thức mặc đều nhất nhất như Bảo Ngọc nhưng vẫn không khỏi bị cảm giác là "nữ nhân ngoại tộc". Đến năm 14 tuổi thì Lâm Như Hải cũng qua đời. Đại Ngọc từ đó mồ côi cả cha lẫn mẹ, không người thân thích, phải ăn nhờ ở đậu hoàn toàn. Nàng đã ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi bèo dạt, lại thêm tủi phận, chẳng biết chia sẻ cùng ai khiến tâm hồn vốn đã đa cảm lại ngày một nhiều sầu nhiều bệnh, tự ti, hay nghĩ ngợi, u sầu, để ý, lại hay tự ái. Nàng và Bảo Ngọc lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua những thời khắc đẹp nhất của tuổi hoa niên, tình cảm ngày một khắng khít sáng trong như một đôi ngọc quý, tuy cả hai thường cãi vã hờn giận nhưng họ hiểu nhau và thông cảm cho nhau sâu sắc. Giữa lúc đó, có một người thứ ba xuất hiện. Đó là Tiết Bảo Thoa, đôi bạn con dì với Bảo Ngọc, cũng đến Giả phủ ở nhờ. Nàng dường như đối nghịch với Đại Ngọc, xinh đẹp đầy đặn như trăng rằm, cao sang, quý phái, lại nền nã đức hạnh theo đúng những khuôn thước phong kiến. Bảo Ngọc nhiều lúc cũng rung động trước Bảo Thoa nhưng nhận ra nàng chỉ luôn muốn hướng cậu theo con đường công danh lập thân mà cậu chán ghét nên dần dần trái tim Bảo Ngọc dành hẳn cho Đại Ngọc, người duy nhất hiểu Bảo Ngọc và không khuyên cậu đi thi đỗ đạt làm quan. Nhưng nhà họ Giả coi đó là tai họa nên mong muốn Bảo Ngọc thành thân với Bảo Thoa. Phượng Thư, chị dâu của Bảo Ngọc, dùng kế "tráo giường đổi cột" để lừa Bảo Ngọc cưới Bảo Thoa. Đại Ngọc ngây thơ, đẹp đến lạ, nàng đau khổ tuyệt vọng mà mang nên tâm bệnh. Nàng đã xé khăn đốt thơ để dứt tình và cũng như hoa phù dung ra đi đầy ấm ức, ai oán trong lúc cả nhà mừng đám cưới Bảo Ngọc. Ngoài trời chỉ có gió lay cành trúc, trăng xế đầu tường, cảnh tượng thê lương ảm đạm.
Tuy nhiên, theo nhà thì kết cục này của không phù hợp với nguyên ý của. Theo như Chu Nhữ Xương khảo chứng thì Đại Ngọc sau khi trả hết nước mắt cho Bảo Ngọc thì bị phỉ báng, uất ức trầm mình xuống hồ tự vẫn.
============
mng hãy ủng hộ con bé bằng một dấu ⭐️ nha TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro