Còn ta với nồng nàn
Trời đã chạm tiết Đông ...vị se se lạnh,những hạt nắng vàng nhẹ rơi trong cơn gió mùa làm t bất giác nhận ra điều gì đó vừa thoảng qua,thấy cái gì đó đã tuột khỏi tay mình ! Cảm xúc này sẽ chẳng còn mãi...trong giờ phút mà tâm hồn t đang rộn lên những nốt thăng trầm mới lạ,đang phiêu với hơi men còn đậm vị cay cay trên bờ môi ...t vội vàng viết,vội vàng chép lại những dòng cảm xúc để 1 mai t đc thấy,đc nhìn lại t lúc này .....
Đã gần trọn 1 ngày t k làm gì,k nghĩ gì..chỉ vô thức vùi đầu vào chiếc máy tính mong gạt tan đi đc sự vắng lặng của nơi đây ...Cuối tuần này thật buồn..chắc chỉ vs riêng t là vậy ! Mọi ng trong xóm trọ nhỏ này đã về quê xả hơi sau 1 khoảng thgian dài bận rộn thi cử ... để lại riêng t vs tiếng nhạc, vs không gian lạnh lẽo,cô quạnh ... T muốn đổi gió !
Trời chiều...gió thoảng nhẹ làm đong đưa chiếc chuông gió,khẽ lùa vào mang đến t cái lạnh rất lạ...Quanh nhà cũng không còn tiếng trẻ nô đùa như mọi khi....đang lặng nhìn bức tranh Đông Hồ t mua tặng bạn cũ cùng vs vô vàn hình ảnh,ý nghĩ vọng lại từ quá khứ xa....thì tiếng reng reng đã phá tan cái không gian mơ hồ đó ...điện thoại...1 ng bạn cũ,1 ng bạn bình thường ..nó đã gọi cho t. Nó bảo nó nhìn những dòng stt của t và sực nhớ thằng bạn cũ .. Lên Hà Nội,cạnh trường..nhưng 2 đứa có mấy khi liên lạc .. Giờ thì có rồi..ít ra t có 1 ng nói chuyện,1 con ng thực chứ không phải những thứ ảo giác,phù phiếm trên mạng ..." Hẹn gặp nhé !tối nay t vs c đổi gió" . Vội !Háo hức! Vui !...t tắt máy,..ngồi tập đàn...nghêu ngao khúc hát mong trời nhanh về đêm .. về với miền nhiều gió ! Cuối thu nên màn đêm buông nhanh quá...6h mà đã sẩm tối...những hạt mưa nhẹ bay theo gió... Rảo bước trên ngõ nhỏ..cái lạnh lẽo nhân lên khi t nghe tiếng dép,tiếng bước chân,t thấy ánh đèn xe leo lét sau màn sương đêm mờ . Lên xe buýt,bên khung cửa,..t đưa mắt lặng nhìn dòng người...t.......t như đã chững lại quá lâu thì phải ...T lớn chậm,lớn chậm thật...Bằng này tuổi mà t vẫn trẻ con,vẫn thích nô đùa thong dong như ngày bé ...Chín chắn hơn - t muốn vậy ! Xuống cổng trường Kiến Trúc...tạnh mưa...Vui ! t như đang cười thầm trong lòng 1 cái gì đó....Hình như là cười những thứ sắp đến vs t trong đêm nay...Sớm hơn lịch hẹn 1 tiếng...t buộc mình vào quán nước ven đường rồi lang thang trên con đường quen..... Vào kí túc...đúng ! T sẽ vào đó tìm lại cái cảm giác đã dạt về quá khứ.Bạn bè t trong đó nhiều lắm..chầm chậm đi lên cầu thang ..Cái xa xôi đó lại ùa về ... Nhớ quá ! Vào kí túc rồi .. Lặng mình trc cửa phòng cũ..trong đó là anh em,là bạn bè t... T k vào..t bối rối...Lặng nhìn thôi..mọi ng chắc cũng dần quên t rồi ! Tầng 3..k gian rộng quá ...t leo lên lan can ngắm nhìn tất cả .Những hình ảnh về con ng nơi đây lại ùa về ...t nhớ những đêm ra đây dầm mưa,những ngày cùng các anh trải chiếu kể chuyện nhau nghe.....Nhớ lắm ! T khát cái cảm giác đấy ...Nhưng nó đã qua,đã xa rồi ! T chẳng thể sống vs những hoài niệm đc mãi... Mấy giờ rồi ? 7h kém - Giờ này vẫn còn cơm kí túc thì phải... Nhanh nhanh chạy xuống....Mỉm cười..." Cho cháu 1 xuất nhiều cơm" - Đc nghe lại câu này từ chính mình t thấy thích quá .Đưa mắt nhìn xung quanh như đang kiếm tìm .. Cầm điã cơm ngồi lại góc quen thuộc...Hờ...Ăn tối rồi nhưng t vẫn ngồi lại đây..chỉ để nhìn,để nhớ,để cảm giác xưa quay lại ...T k tìm lại đc bạn bè thì t về với những khoảnh khắc....Nhìn phía đối diện t lại nhớ cu bạn thân cùng mình trog kí túc ...ai cũng đi tìm những cái mới mẻ cho mình...nó cũng vậy..và t cũng không sống vs quá khứ đc mãi...t vs nó giờ chỉ là bạn bình thường,mối quan hệ qua lại,mối quan hệ lợi ích ... Chắc là sai khi t nghĩ vậy..nhưng kệ ...T chán rồi ! Thực sự chán... Chán cách sống cho ng khác,chán khi phải gạt đi cái tôi của t,chán phải chạy theo và làm đẹp lòng cái gì đó ...t cứ là t,1 thằng ít nói,1 thằng thích lặng nhìn từ đằng xa,1 thằng sống vội vàng,đôi lúc lại co mình trc tất cả ... Nhiều ng bạc vs t quá !
..... Mượn mấy cuốn sách chuẩn bị cho lần thi lại sắp tới...t đến đập cửa phòng thằng bạn tầng 4 kí túc .. Vắng...Thứ 7 máu chảy về tim ...Mọi ng đi chơi cả còn mỗi nó bó mình lại nơi góc phòng ...Chắc cu cậu vui lắm....
[ Cắt ]
...... Vội vàng chạy xuống....gặp bạn cũ t vui quá .. Mặt t tươi hẳn..nó cười và t cũng vậy ! Cao,đứng đắn,chín chắn,trải nghiệm - đấy là những điều t nhận thấy từ con ng nó.. Nó vẫn thế,vẫn là nó..trong từng câu nói,từng cử chỉ nó đều làm cho ng khác phải chú ý,phải suy nghĩ,phải tập trung...Cái cảm giác hứng thú lạ lạ ! Bạn bè nh đứa dần xa nó ...xa vì nó quá chững chạc,vì nó từng trải ... T lại khác...t thích lắng nghe nó nói ... Nó giúp t hiểu thêm c/s nh cạm bẫy,nh thử thách luôn bầy ra trc mắt,hiểu thêm tình cảm của chính bản thân mình,hiểu thêm lẽ sống,lẽ làm ng,..... Trong nó có 1 cái gì đó bay bổng,có gì đó lãng mạn,1 chất bụi ... ! Đá đưa vài câu hỏi thăm sức khoẻ,tình hình học tập...2 đứa khoác vai nhau vào 1 quán rượu nhỏ gần trường Kiến Trúc hàn huyên . Thực sự là t k thích uống rượu...Nhìn ai đó say rượu...t thấm cảnh này..t sợ mọi ng chê trách,sợ mọi ng nghĩ t nát,sợ họ nhìn t vs ánh mắt khác..ánh mắt dành cho 1 kẻ say .. Nhưng thực ra thì đôi lúc t cũng cần cho mình 1 khoảng riêng,1 lúc vượt ngưỡng để mong tìm đc cái gì đó khác khác ,mong giải phóng cái gì đó khỏi con ng nh dấu hỏi này ...ảo ảo ... Lúc miệng vương hơi men,t dám nói ra những điều chất chứa,dám nghêu ngao câu hát buồn,....nó mang cho t cái cảm giác bay bay,làm mắt t mờ mờ ... Lúc đấy t nhìn c/s bằng 1 con mắt khác...c/s đến với t và t đến với c/s ,t nhận ra mình k lạc lõng,k đơn độc,t đc đong đưa ,... Vs t nó như 1 bước nhảy ..và t cùng bạn t đang đi tìm cái bước nhảy vô hình đó ! Uống......Kể nh chuyện...bạn t kể cho t nh chuyện lắm...Nó kể chuyện c/s gia đình nó thiếu nụ cười ,kể chuyện tình,chuyện đời nh ngang trái ...Thật buồn nhưng t vs nó vẫn cười....T nhìn thấy t trong nó !Đau đau...T mon men cảm nhận đc điều đó .. :-<
11h đêm...2 đứa ra về vs hơi men và những tiếng hát..K ai say cả...chúng t vẫn ý thức đc việc mình đang làm...Đơn giản 2 đứa đang buông cho nhẹ lòng,cho vơi bớt ưu tư...Những khoảnh khắc nồng nàn này sẽ chẳng còn mãi...T tận dụng từng giây từng phút để phiêu ,để cảm nhận nó ....
Bờ hồ Văn Quán....2 đứa tìm đến 1 không gian rộng ... Thay cho cái náo nhiệt chốn thị thành ...về khuya nơi đây vắng và lạnh quá...Tản bộ quanh bờ hồ...Làn gió thoảng hương hoa ...Từng chiếc lá nhè nhẹ rơi...Nhìn dòng nước lững lờ trôi...ánh đèn đêm leo lét t lại nhớ cái gì đó đã xa ! Ngày còn cấp 3,t thích đc lên Hà Nội lắm...t xem những cuốn phim,ngắm những tấm hình và thấy Hà Nội thật tuyệt ...t muốn đc lắng nghe thành phố "thở",đc ngửi mùi hoàng lan,đc thong dong 1 mình trên phố vắng .... Giờ thì khác..những cảm xúc đó vs t thật xa xỉ ... Trc kia vs t giờ là quá khứ ... Tâm hồn t đã chết...Và ....và t đang cố vươn mình,cố níu lại 1 cái gì đó đã không còn thuộc về mình .. Xa ... Xa thật rồi ! Đêm nay chỉ như 1 khoảnh khắc ngắn ngủi,1 giọt nước còn đọng lại trong con ng khô cằn này ... Chỉ còn t,còn bạn t,còn không gian bao la,còn chút gì đó nồng nàn .....
Phố đêm,nhạt nhòa sương sớm ...
Nhạt thếch ! Viết gì ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro