Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Chuyển trường

CHƯƠNG 5: CHUYỂN TRƯỜNG:

                                                *     *     *

   Chiếc xe dừng ở một nhà thuốc nhỏ góc phố.

- Ngồi im ở đây.

   Nói rồi, Nam đi thẳng vào hiệu thuốc. Đã bảo không sao rồi mà vẫn cứ mua thuốc làm gì không biết.

   Một lúc sau, tay cầm một túi thúc, cậu đi vào trong xe.

                                                *     *     *

   Chiếc xe một lần nữa dừng trước một ngôi nhà lụp xụp, trông rất ư là tồi tàn. Nam xuống mở cửa xe cho nó, định bế nó vào nhà nhưng nó không chịu, đòi tự đi. Nam bỏ lơ lời nó nói, vẫn cứ bồng nó đi. Lần này nó ngoan như con cún, không dãy dụa mà im lặng cho Nam. Bỗng từ đâu có một bọn côn đồ đi tới, đứa nào đứa nấy đều cầm gậy sắt. Bọn chúng lại gần, vây lấy nó và Nam. Nó co rúm người lại, hình như nó biết bọn người này.

- Chà chà, Bảo Nhi hôm nay còn mang đàn ông về nhà cơ, kinh nhỉ?

   Một tên cao to, lực lưỡng lại gần, nói với nó bằng giọng mỉa mai. Gương mặt tên này trông rất quen, hình như cậu đã gặp ở đâu rồi thì phải?

- Sao đây, đừng nói với tao là khất, tao chịu hết nổi rồi.

“Đúng rồi, là bọn đánh ‘khùng’ lần trước”

   Tên đó càng nói, nó càng run, thật sự nó rất sợ. Như cảm nhận được nỗi sợ của nó, Nam ôm nó chặt hơn. Lâu lắm rồi, nó mới được cảm nhận được sự an toàn từ một người khác.

- Cô ấy làm gì mày?

   Nam nói giọng chắc nịch, cậu ôm nó chặt hơn.

- Haha, mày định gánh nợ cho nó à? Vậy trả đi, ba mươi lăm triệu cả gốc lẫn lãi.

   Nam thả nó ra, chân nó vừa hờ hờ chạm đất thì cậu khom người xuống, vác nó lên vai. Nam một tay giữ nó, một tay móc ví, cậu rút a mươi lăm triệu ra, đưa cho tên cầm đầu và không quên để lại một câu.

- Đừng bao giờ tìm đến đây nữa.

   Nói xong, cậu vác nó vào nhà.

                                                *     *     *

- Á á á!!

- Im nào, mới có thế mà đã kêu.

- Nhưng đau lắm bỏ ra đi.

- Cô còn nói đừng trách tôi không nói trước.

   Nam cầm miếng bông y tế thấm oxi già bôi nhẹ lên vết thương.

- Cô làm gì mà lại nợ chúng nhiều tiền như thế?

   Nó thở dài thườn thượt.

- Từ bé, tôi đã sống với chú, chú rất tốt, rất thương yêu, lo lắng, chăm sóc cho tôi. Nhưng rồi một thời gian đổ lại đây, chú đột nhiên lao đầu vào cờ bạc, cá độ rồi nợ nần chồng chất. Quá buồn, chú bắt đầu tìm đến ma túy. Chú bỏ lại tôi một mình, để tôi gánh nợ còn chú chạy trốn, giờ cũng chả biết chú đang sống ra sao nữa.

   Mải nói về quá khứ, nó không biết Nam đã khử trùng xong và bang lại cho nó rồi. Vì đây là lần đầu băng bó nên cậu có đôi chút vụng về.

- Ba mươi lăm triệu, một năm rưỡi nữa.

   Câu nói vừa thốt ra của cậu như sét đánh ngang tai, trời ạ kì này nó chết chắc.

“À đúng rồi!”

- Này, tiền công của tôi.

- Tiền công gì?

   Cậu dường như vẫn chưa hiểu chuyện nó đang nói là gì, hang long mày hơi nheo lại.

- Tiền công vụ đi party.

- À. Nói cho cô hay: Quân tử nhất ngôn là quân tử dại, nói đi nói lại là quân tử khôn. Cô rất tốt nhưng tôi rất tiếc.

- Hải Nam anh là tên mắc dịch.

   Trong ngôi nhà lụp xụp ở đâu đó có tiếng hét thảm thương của một cô gái và tiếng cười sảng khoái của một chàng trai – một đứa con của Quỷ.

                                                *     *     *

- Một tin nhắn của Tên hách dịch.

“Từ ngày mai cô sẽ học trường Star light cùng tôi. Tôi đã rút hồ sơ ở trường cũ của cô rồi, đồng phục tôi để trong tủ. 7 giờ 45 phút có mặt tại sân trường.”

   Đọc tin nhắn của cậu, nó muốn khóc mà không sao khóc được, từ bao giờ mà tên mắc dịch đó đã chen vào cuộc sống của nó vậy? God tell me why??( Tờ Rang: mình là chúa >^<)

* 7 giờ 46 phút 38 giây. Ngày hôm sau *

   Nó thở hổn hển, dừng lại trước mặt Nam. Cậu ngừng nhìn đồng hồ buông thả một câu mà nó suýt sặc nước bọt

- Chậm một phút ba mười tám giây, làm them một tháng.

   Nói xong, cậu quay người bỏ đi để nó chết đứng ở đó, nó chợt nhớ ra một việc hết sức quan trọng, nó đuổi theo gọi với lấy Nam.

- Này tôi học lớp nào?

                                                *     *     *

- Cả lớp trật tự, hôm nay lớp ta có học sinh mới.

   Nó hít một hơi sâu rồi nở nụ cười rạng rỡ bước vào.

- Mình là Bảo Nhi, từ nay mong các bạn giúp đỡ.

   Ở dưới lớp im lặng như tờ, dường như không ai quan tâm đến sự có mặt của nó.

- Được rồi em xuống cuối lớp, ngồi cạnh Minh Đăng.

- Vâng

   Nó lững thững đi xuống, bỗng từ đâu có một vật màu đen ngáng đường, không phản ứng kịp, nó vồ ếch một cách đẹp mắt.

- Hahaha.

- Hahaha bọn mày nhìn nó kìa hahaha…

   Nó vội vàng đứng dậy phủi quần áo rồi quay lại nhìn xem ai đã ngáng chân mình . Một con nhỏ có nước da trắng mịn như men sứ, đôi mắt sắc sảo, đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên tạo thành một nụ cười rất khó coi.

   Nó không nói gì, quay người rồi bước về chỗ. Nó kéo ghế rồi ngồi xuống, để cặp vào trong bàn rồi gục ngủ trên bàn luôn. Hành động của nó làm Minh Đăng dời mắt khỏi quyển sách, quay sang nhìn nhỏ mới chuyển đến đang ngồi bên cạnh. Nhưng rồi không đầy năm giây, chàng trai có cặp kính to che gần hết khuôn mặt lại quay về với quyển sách thân yêu.

                                                *     *     *

   Cả buổi sang gần như là nó chỉ có ngủ, trước đây nó học hành rất chăm chỉ dù điều đó không làm thành tích của nó khá lên. Ngồi trong giờ nó rất chăm chỉ nghe giảng, thế mà mới về đây chưa được một ngày sức sống của nó đã bay đâu hết.

   Nó cố lết cái xác khô xuống canteen mua cái gì bỏ bụng, từ sang đến giờ nó chả ăn gì cả. Vừa xuống đến nơi thì thấy ở đây nhốn nháo kinh khủng. Nhưng điều đáng nói là quầy bán đồ ăn thì vắng teo, lác đác vài bạn nam. Còn không hiểu sao chiếc bàn trong góc canteen lại đông đến thế, thật khó hiểu. Nó cũng chẳng để tâm mấy nên ra mua đồ ăn nhanh rồi còn về lớp. Ra đến ngoài thì nó va vào người đang chạy qua. Lon nước thì đổ vào người ấy còn chiếc bánh ngọt đang cạp dở thì hun đất một cách nồng nhiệt. Nó tiếc nuối nhìn chiếc bánh nhưng cũng rối rít xin lỗi vì thật ra nó cũng đang ‘bay’ nên không để ý. Bỗng một bàn tay lạnh đưa ra bóp cổ nó, bàn tay siết càng lúc càng chặt. Nó bị bóp chặt cổ, đầu ngẩng lên nhìn người đang lấy dần không khí của mình. Nó sửng sốt khi biết người đó là Minh Đăng – đứa con trai ngồi cạnh nó. Nó đưa tay cố giữ lấy bàn tay đang bóp cổ mình và không có ý định bỏ ra kia. Nó cỗ gỡ tay Minh Đăng nhưng vô ích. Mặt nó tái dần đi, tay cũng dần buông thõng, đến đỉnh điểm của sự chịu đựng thì Minh Đăng thả nó ra, trừng mắt lên rồi bỏ đi. Nó ngồi thụp xuống ho sặc sụa. Chắc nó sẽ không bao giờ quên cái ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó chằm chằm như muốn rút sạch toàn bộ sức sống đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: