Chương 7
Xe ngựa chậm rãi chạy liên tục trong mưa xuân tới sông Đại Vận, đằng sau là một đám người hầu, cư nhiên còn khuân theo một chiếc thuyền đánh cá nhỏ có cột buồm đen. Vũ Mặc khoác áo tơi đeo nón lá ngồi ở trên càng xe sầu mi khổ kiểm.
Qua không lâu, gió Bắc phần phật, sông Đại Vận xa xa ngay trước mắt.
Tưởng Sơ vén bức màn lên, thấy chiếc xe ngựa màu trắng lẻ loi trơ trọi ngừng ở nơi tránh gió bên bờ sông. Tiểu ca đánh xe chán đến chết, thấy thêm một đội nhân mã tới nữa, thì thào tự nói: "Đầu năm nay, sông Đại Vận đã thành hàng bán chạy rồi hả? Tại sao lại có thêm người đổ xô đến nơi này uống gió Tây Bắc thế?"
Tưởng Sơ xuống xe, đi đến con đê, phóng mắt nhìn lại. Sóng đục cuồn cuộn chảy về phía chân trời, sương mù trên mặt sông phân tán lượn lờ.
Bên cạnh bờ, bụi cỏ lau hoang dại trải dài không thấy điểm ngừng nối liền với bầu trời xanh um tươi tốt.
Trèo thuyền lên sông, Vũ Mặc đong đưa mái chèo, Tưởng công tử giương dù đứng ở đầu thuyền nhìn ra mặt sông đục ngầu xa xa rộng lớn. Những nơi đi qua, hù dọa từng bầy chim nước nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Tưởng Sơ cầm quạt xếp nhẹ nhàng gõ đỉnh cột buồm: "Vũ Mặc, cập bờ."
"Vâng." Vũ Mặc nghiêng người qua, thân thuyền lướt tới phía trước. Bên trong bụi cỏ lau um tùm, loáng thoáng lộ ra một chiếc thuyền có đuôi thuyền mộc lan, theo sóng thổi qua lắc lư lay động.
Vũ Mặc lặng yên không một tiếng động chạy nhanh đến bên cạnh bờ, nhẹ nhàng trượt vào thuyền nhỏ lẩn trong chỗ sâu, tìm tảng đá, trói dây thừng. Hai người chủ tớ xuyên qua một rừng cỏ lau xanh cao hơn người đang bao quanh chính diện thuyền gỗ, gạt thân cây qua. Một chiếc thuyền hoa thình lình bạo lộ giữa sương mù, che chắn trong mưa phùn. Cửa sổ mở rộng, tấm màn vải treo lên cao cao, phía trước cửa sổ có hai người đứng. Một người tinh mâu lãng mục, một người mi phi nhập tấn; một người cẩm bào tiễn tụ, một người nho phục đai ngọc; một người vắt bảo kiếm trên eo, một người cầm quạt xếp trong tay.
Hai người đan tay vào nhau, đầu dựa vào đầu, vai sóng vai. Khi thì cúi đầu ngưng mắt nhìn hai đôi bàn tay, khi thì ngẩng đầu nhìn ra bờ xa bên cạnh.
Hơn nữa trời cũng đẹp, mưa xuân mờ mịt như đám sương. Hình tượng này, nhìn thật đẹp ah, rất hài hòa ah, nhiều cảnh đẹp ý vui ah! Nên trải giấy Tuyên Thành lên, lấy nghiên mài mực Huy Châu, thấm đẫm bút lông Hồ Châu, từng chút từng chút tinh tế miêu tả mới không uổng công những lần thấy được vô thượng thắng cảnh của nhân gian!
Nhưng mà ——
Người nho sinh kia giống như hay ho khan, che miệng, thỉnh thoảng sẽ ho hai tiếng. Ho xong, góc môi người này ẩn chứa nụ cười, một bên khóe miệng câu ra, một bên khóe miệng vểnh lên, còn chưa mở lời trước đã "Xùy" một tiếng từ sâu trong xoang mũi. Cuối cùng, sóng mắt hắn lưu chuyển, thế cho nên con ngươi cũng không có cố định một chỗ nào, nhưng ở nơi khóe mắt, con mắt vốn dài nhỏ, lại nghiêng qua như vậy...
Võ sinh bên cạnh kia, thần sắc đần độn, hiếm khi liếc nhìn nho sinh, bất chợt một lần, cư nhiên cũng bị lây bệnh như vậy, ánh mắt của hắn cũng nghiêng theo.
Hai người này như thơ như vẽ, thân ở hoàn cảnh như thơ như vẽ, vậy mà còn chưa đánh nhau, chỉ có thể nói rõ một vấn đề —— Ông trời vẫn còn thương cảm, Phật tổ vẫn từ bi đấy!
Không đầy một lát, hai người một lời không hợp, mặt đối mặt giằng co. Hai bên mắt liếc đối phương nhưng vẫn không nhúc nhích. Chốc lát sau, võ sinh hất vạt áo lên, quay người đi ra buồng nhỏ trên tàu.
Thuyền hoa chậm rãi chạy nhanh qua cỏ lau, Tưởng Sơ vừa mới quay người, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khẩn cầu trầm trầm truyền đến từ cách đó không xa: "Công tử, trời đông giá rét, lại thêm gió bên bờ sông quá lớn, Khổng đại nhân và Lạc đại nhân đều đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Một giọng nói du dương hỏi: "Chúng ta mang thuyền sao?"
Kinh ngạc cực kỳ: "Chẳng lẽ ngài còn có ý định đuổi tới lòng sông?"
Tưởng công tử chậm rãi cong khóe miệng lên, giọng nói du dương này là ai? Đương nhiên là —— Long Mộ Long Thể Nhân.
Tưởng công tử lắc lắc quạt xếp chỉ cỏ lau. Vũ Mặc hiểu ý, đột nhiên trèo ra khỏi bụi cỏ, "'Rầm Ào Ào'" một tiếng vang thật lớn.
Hai người ngồi bên cạnh lại càng hoảng sợ, đồng loạt nhìn tới. Đột nhiên trông thấy cái gương mặt cười hì hì của Vũ Mặc, hai người quá sợ hãi, đặc biệt là lão đầu, chân mềm nhũn vừa trợt, "Ầm ầm", thẳng tắp lọt vào trong lòng sông Đại Vận.
Vũ Mặc bay qua một cái, túm tóc lão đầu, cứ thế mà kéo lên. Như vậy rất tốt, cả người lão đầu bây giờ quả nhiên là đặc sắc hơn người nha.
Quần áo ướt, tóc cũng rơi, giầy cũng không thấy rồi, trong miệng còn ngậm phiến lá lau non xanh tươi.
Tưởng Khải Hồng mỉm cười với Vũ Mặc.
"Đi thôi đi thôi, thân thể lão nhân gia yếu ớt dương khí chưa đủ, còn bị đông lạnh đến bệnh." Vũ Mặc dùng dáng tươi cười chân thành kéo lão đầu ra khỏi rừng cỏ lau.
Long Mộ vừa định theo sau, Tưởng công tử thi lễ thật sâu: "Thể Nhân huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Quả nhiên đã để cho y nghe thấy được! Long Mộ quay tròn con mắt dò xét y. Tuy thời tiết âm trầm, ánh sáng ảm đạm, nhưng so với đêm hôm khuya khoắt vào hai ngày trước vẫn sáng hơn nhiều. Lộ liễu công khai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người ta, khóe môi, thân hình... Quét một vòng lớn.
Nói không nên lời là cảm giác gì, lại cảm thấy trái tim nhỏ tháo chạy phía đông nhảy dựng hướng tây, mơ mơ hồ hồ bay lên mây cả buổi, nhẹ nhàng như muốn thành tiên. Trong lòng bất ngờ, lại nghĩ tới bộ dạng vô lại lưu manh đêm đó, Long Mộ sờ lên cái cằm, luôn có cảm giác bị quạt xếp nâng lên, liếc nhìn quạt xếp trên tay mình, hất tay lên ném đi, trong lòng quyết định thật nhanh: Lưu manh đụng nhau, mạnh hơn sẽ thắng!
Nói sau, cái gã sai vặt võ công cao cường kia đã đi rồi, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ là một thư sinh, y có thể lật lên sóng gió gì?
Vì vậy ——
Long Mộ lập tức gom hết can đảm, ôn ôn đáp lễ, cười hỏi: "Không dám hỏi bừa, tên họ đại danh, quê quán ở đâu?"
"Tưởng."
À? Chỉ một chữ này thì xong rồi? Đôi mắt Long Mộ trông mong đợi cả buổi, Tưởng Sơ đã chuyển chủ đề rồi:"Mưa xuân du sông, một chuyện rất tốt, Thể Nhân huynh muốn tìm thuyền?"
"À? ... Ah..." Long Mộ dời mắt nhìn chiếc thuyền hoa càng ngày càng xa. Thiếu chút nữa đã quên mất, chỗ ấy còn có hai nhân vật tuấn lãng hấp dẫn lòng người. Hơn nữa, hai người này tránh tai mắt người khác gặp nhau riêng tư như vậy, nhất định có... Ách... việc liên quan đến quốc kế dân sinh rất cần giải quyết không thể cho ai biết!
"Thể Nhân huynh, ngược lại tại hạ có chiếc thuyền nhỏ..."
"Ah?"
"Huynh xem." Tưởng Sơ cúi người nghiêng thân qua, quạt xếp đẩy nhánh cỏ ra chỉ mặt sông phía xa:"Thuyền đánh cá nhỏ, thân thuyền hẹp, trong khoang thuyền mùi tanh ngập trời."
"Vậy sao?" Long Mộ đáp lại qua loa trước, khóe mắt vụng trộm nghiêng mắt liếc qua nhìn môi của y. Tên lưu manh, khoảng cách này gần quá đó, hận không thể thân đến trên mặt! Long Mộ lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh, thân dưới vừa lệch ra, suy nghĩ thấy không đúng, đã để y đùa giỡn lưu manh, còn không thể cho ta ăn miếng trả miếng hay sao? Vì vậy, Long Mộ quay đầu một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị, đôi má gọn gàng dứt khoát dán lên trên môi Tưởng Sơ, trong nội tâm mừng rỡ một hồi.
Tưởng công tử nháy một cái, lại nháy một cái, ngừng lại một lát, đứng thẳng người, nói tiếp đi: "Thể Nhân huynh muốn du sông không? Vũ Mặc và quý bộc đều trên thuyền."
Long Mộ sững sờ, trong nháy mắt xoạt xoạt thẳng người, đã qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, bình tĩnh chăm chú nhìn, quả nhiên có thấy hai bóng người, hỏi: "Tưởng huynh không lên thuyền?"
"Khí xuân se lạnh, trên mặt nước có nổi gió lớn."
Nếu như không lên thuyền, thuyền hoa nhất định là đuổi không kịp rồi. Long Mộ đưa mắt nhìn thuyền hoa xa xa biến mất bên trong bụi cỏ lau, hồi tưởng giọng nói và dáng điệu nụ cười của hai người trong thuyền kia, lại xoay mặt nhìn Tưởng Sơ một vòng từ đầu đến chân, trải qua một phen so sánh tỉ mỉ chọn ba lấy bốn, chân đạp mạnh một cái quyết định chắc chắn, mặt quay sang bên cạnh, thi một lễ:"Nhân sinh có thể gặp lại, duyên phận nhất định sâu. Hôm nay Mùng Ba tháng Ba, ta và ngươi hai người bước chậm trong mưa chẳng phải cũng rất tốt sao?"
Hai người che chung một cây dù giấy dầu ra khỏi rừng lau, đi dọc con đê theo hướng thuyền hoa biến mất.
Tưởng Sơ hỏi: "Thể Nhân huynh quen biết người trên thuyền?"
"Ah, tạm được, bái kiến vài lần." Long Mộ đáp, đột nhiên nghĩ đến y cũng trốn ở bụi cỏ lau trong rình coi, chẳng lẽ... trong nội tâm Long Mộ buồn cười một hồi, ngang nhiên dựa qua không có ý tốt hỏi: "Tưởng huynh quen biết Khổng du hay là Lạc Phong?"
"Ta quen đệ đệ Khổng du, Khổng kỳ."
"Ah? Khổng du còn có đệ đệ? Anh dũng cương nghị như hắn?"
"Trên chiếu bạc đặc biệt anh dũng."
"Chiếu bạc?" Long Mộ vui tươi hớn hở mà nhìn bên mặt y, ah, dạng hồ bằng gì thì chơi với kiểu cẩu hữu đó, nhìn không ra nha, người này còn là dân cờ bạc! Nhanh nhẹn đi qua ranh mãnh hỏi: "Tưởng huynh bình thường phát tài ở ván cục nào?"
"Hai ngày trước, trong đêm khuya, ngõ hẻm Linh Lung, ta vừa thua hơn năm trăm lượng."
"Ah?" Long Mộ ngửa mặt lên trời cười to, vào cùng một chỗ với một đám kiệu phu thô kệch lách bắt cánh tay đổ xúc sắc, ngươi nói, y có thể quý giá đi đến đâu?
"Kẻ hèn này thua tiền Thể Nhân huynh rất mừng rỡ?"
"Ngươi nói gì chứ? Tất nhiên là tiếc nuối rồi!" Trong miệng nói tiếc nuối, thần sắc trên mặt lại vui sướng hớn hở, thấy Tưởng Sơ có lời muốn nói, tranh thủ thời gian vượt lên trước: "Chẳng lẽ huynh đài bại bởi Khổng Kỳ sao? Theo ta biết, hôm nay bên trên thuyền hoa là Khổng Du và Lạc Phong, không phát hiện những người khác."
Khóe miệng Tưởng Sơ câu dẫn ra một vòng cười nhạt: "Khổng Tổng binh mày kiếm mắt sáng thân hình to lớn cao ngạo, Lạc đại nhân khuôn mặt như vẽ ý vị lịch sự tao nhã, đều là nhân vật tuấn lãng hiếm có."
"Ah? Tưởng huynh cũng cho rằng như thế? Người trong đồng đạo ah! Ha ha..." Long Mộ thanh thoát đi qua nhếch thẳng lông mày trêu tức: "Chẳng lẽ ngươi giống ta đều ngồi xổm ở bên trong bụi cỏ..."
Không có để cho hắn nói xong, Tưởng công tử nói tiếp từ câu đầu của hắn: "Đào cây tể thái luộc trứng gà, phong tục Mùng Ba tháng Ba."
"À?" Long Mộ đứng hình, sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng, liếc mắt nhìn Xùy cười một tiếng, đào cây tể thái? Ngươi lừa gạt ai chứ! Ngươi một thân nho phục tay trái nắm dù che mưa tay phải cầm quạt xếp, ngươi đào cây tể thái? Ngươi có biết cây tể thái không mà ngươi đòi đào cây tể thái!
Long Mộ lười nói chuyện rồi.
Một cây dù giấy dầu, ngăn cách trời và đất. Trên đỉnh dù là mưa phùn liên miên dày đặc, xuôi theo phía dưới dù là hai vị công tử thế gia, trên bờ đồng ruộng mênh mông bát ngát, trong rừng lau đằng đẵng kéo dài, nhàn tản bước chậm.
Còn chưa tới thời gian một nén nhang, cỏ lau có lay động lớn, truyền đến âm thanh lội nước "Bõm...bõm...".
Tưởng Sơ và Long Mộ liếc nhau. Tưởng công tử giữ chặt đai lưng Long Mộ, bước nhanh trốn vào trong chỗ sâu cỏ lau, xuyên thấu qua khe hở phiến lá lặng lẽ nhìn trộm.
Long Mộ híp mắt nhìn cánh tay trên eo một cái, rất tốt! Quả thực thật tốt! Cứ vậy là ôm rồi hả! ! ! Trong nội tâm ưu thương buồn bã ah, quay đầu nhìn chằm chằm bên mặt Tưởng công tử, ánh mắt nóng rát, nhìn chằm chằm cả buổi, một điểm phản ứng đối phương cũng không có, Long Mộ không nhìn nữa: "Này..."
Tưởng Sơ che miệng của hắn, dán lên vành tai nhẹ nói: "Ngươi xem, Khổng Du và Lạc Phong."
Ah? Long Mộ nắm cành cây vạch thành khe hở nhìn ra phía ngoài. Hai người Lạc Khổng đi đến con đê, che chung một cái dù. Hai tay Lạc Phong bưng một chồng giấy cực lớn, màu sắc trên giấy rực rỡ, dù che mưa nghiêng hẳn một bên về phía trên người Lạc Phong, thế cho nên nửa thân Khổng du đều đắm chìm trong gió thảm mưa sầu.
Long Mộ nhếch miệng, kiễng mũi chân úp sấp bên tai Tưởng Sơ nói: "Tên Khổng Du này đối với Lạc Phong trái lại là yêu thương có thừa nha!"
"Chính xác mà nói, hắn là đối với tờ giấy kia yêu thương có thừa." Khí tức quanh quẩn ngay bên tai Long Mộ.
"Ah? Chỉ giáo cho?" Long Mộ bị câu nói trước dọa đứng hình rồi, hết nhích chân qua lại là quàng bả vai.
Tưởng Sơ tựu nhẹ nhõm hơn nhiều, thân mình có chút cúi xuống dán lên tai nói: "Tờ giấy kia là địa đồ."
"Địa đồ gì?"
Không cần Tưởng Sơ trả lời, chỉ nghe giọng nói lạnh như băng của Lạc Phong cách đó không xa: "Nơi đây tuy con đê không cao lợi cho việc qua lại, nhưng khu vực chung quanh thoáng đãng không bị che khuất không bị cản trở không dễ ẩn nấp, hại lớn hơn lợi. Tổng binh đại nhân định như thế nào?"
Đã qua một hồi lâu, vẫn không nghe thấy Khổng Du nói chuyện, Lạc Phong nghiêng mặt qua.
Mắt Khổng Du nhìn phía trước con mắt cũng không chuyển động, không mặn không nhạt bốc lên một câu: "Tuần diêm sử đại nhân nói rất đúng."
Lạc Phong nhếch đuôi lông mày: "Nghe khẩu khí, Tổng binh đại nhân ủy khuất lắm à!"
"Ủy khuất? Tuần diêm sử đại nhân văn võ toàn tài, bên trong một câu, nơi này xác thực bằng phẳng trống trải dễ công khó thủ, ngài xem địa đồ công lực binh vụ quả thực xuất thần nhập hóa, tuy nhiên địa đồ cầm ngược rồi."
Lạc Phong bỗng nhiên quay người, hai người cách cái chuôi dù lạnh lùng nhìn nhau. Gió lạnh thổi qua, Lạc Phong ho một tiếng, bước đi tới chỗ cỏ lau: "Xem xét đoạn đường sông tiếp theo."
Thân hình Khổng du giống như hòn đá không chút sứt mẻ, Lạc Phong không lạnh không nóng châm chích một câu:"Tổng binh đại nhân, bản đồ địa hình đoàn binh vụ tinh chuẩn sông Đại Vận Dương Châu của toàn bộ bộ binh chỉ có một phần này, ngươi xem, dính vào chút nước mưa rồi."
Khổng Du liếc mắt nhìn hắn thoáng một phát, bất đắc dĩ, chạy nhanh hai bước, bung dù che lại địa đồ, vai sóng vai đi vào rừng lau.
P.s. T hoang mang vai vế công thụ ="=. T nhớ tag chủ thụ mà ha, đâu phải chủ công đâu ha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro