Chương 5
Không lâu sau đó, đã tiến vào thành Dương Châu, trong hậu viện của hiệu buôn lương thực thuộc chi nhánh chính ở Dương Châu của Tưởng gia, mặt hướng về cầu Nhị Thập Tứ của Sấu Tây Hồ.
Tưởng công tử cuốn một chồng giấy thành ống cuộn vẫy vẫy với Khổng Kỳ:"Tới."
Khổng Kỳ không dám làm ngơ, đã chạy tới:"Ngài có gì phân phó?"
Cuộc giấy gõ nhẹ trong lòng bàn tay:"Ngươi còn muốn gia sản không?"
Ah? Con mắt Khổng Kỳ lóng lánh, lập tức lại ảm đạm xuống, thi lễ thật sâu:"Có điều kiện gì ngài cứ nói."
Tưởng công tử cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Nói tới điều kiện, ta có thể rao giá trên trời không?"
Ta nói không được ngài có thể nghe ta sao? Khổng Kỳ chỉ dám gật đầu nhẹ.
"Rất tốt." Khóe miệng Tưởng Sơ cong lên: "Dọn đi, tới ở cùng lệnh huynh..."
"Phanh", Khổng Kỳ lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc không ra nước mắt:"Tam công tử, ngài tha cho tiểu nhân một cái mạng chó a. Đại ca ta... Đại ca ta... Thiên Sát Cô Tinh..."
Tưởng Sơ quay người trở về phòng:"Có thể."
Khổng Kỳ vội vàng quỳ tới mấy bước: "Đồng ý! Đồng ý!"
"Rất tốt." Tưởng công tử cầm cuộn giấy gõ đầu hắn: "Cách mỗi ba ngày báo cáo cho ta..." Khổng Kỳ mở to đôi mắt trông mong mà chờ, Tưởng công tử mỉm cười, "... Hành tung của hắn."
"À?" Khổng Kỳ kinh ngạc:"Gian tế?"
"Nếu như hoàn thành xuất sắc, trả từng đợt gia sản."
Trong lòng Khổng Kỳ run lên, nhút nhát e lệ mà nghiêng mắt nhìn Tưởng công tử, nghi hoặc hỏi: "Ngài... Ngài không muốn hại đại ca ta?"
Tưởng Sơ bật cười:"Lệnh huynh tập võ quanh năm, chức quan lên tới Tổng binh Tứ phẩm, tay cầm trọng binh quản lý thuỷ vận, ta có thể hại hắn kiểu gì? Kính xin Khổng nhị công tử chỉ ra sai lầm."
Khổng Kỳ ha ha gượng cười.
"Huống hồ..." Tưởng công tử dừng lại một lát, nói tiếp đi: "Ta và lệnh huynh là đồng hương cùng trường, cùng nhau luyện võ sáu năm, ngươi có thể bảo đảm lệnh huynh sẽ không khắc đồng học?"
Khổng Kỳ quẫn bách cực kỳ, cúi đầu xuống cũng không có ý tứ ngước lên.
Tưởng công tử cầm cuộn giấy nâng cằm hắn lên:"Quen biết Kiều Thần không?"
"Con trai trưởng của bang chủ Tào bang ở đây?"
Tưởng Sơ gật đầu.
Khổng Kỳ ghét bỏ, xì mũi coi thường:"Người này có tư chất đánh bạc quá kém, thua nhiều hơn thắng, lúc thua nóng mắt tìm người trong bang bao vây người thắng đánh nhau một trận. Loại người này, suốt ngày ăn mặc văn vẻ đeo khăn vuông giả mạo nhã nhặn còn không biết xấu hổ. Nghe nói lúc mười ba tuổi đã bị cha hắn buộc đi thi tú tài rồi, tới bây giờ cũng đã sắp ba mươi. Ra trường thi vào sòng bạc, mất mặt trong trường thi, vào sòng bạc cũng mất mặt. Cái loại hàng này sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Tưởng Sơ khen ngợi: "Trong sòng bạc, công tử linh hoạt hiểu biết nhanh nhẹn tháo vát giao tiếp rộng rãi, những người có thể tránh khỏi tầm mắt của công tử, thật là nhân tài trụ cột hiếm có."
Khổng Kỳ bị y khoa trương đến đỏ mặt tía tai.
"Bình thường hắn đánh bạc ở nơi nào?"
"Cách nơi đây không xa, hẻm Linh Lung. Chỗ kia, sòng bạc, hát tuồng, gánh xiếc, nhà chứa, rừng đen cây tối... rồng rắn lẫn lộn dơ bẩn không chịu nổi."
"Vậy sao?" Dừng lại một lát: "Đêm mai, ngươi cùng đi với ta."
"Hả?" Khổng Kỳ trợn tròn mắt, dò xét y từ trên xuống dưới—— áo lụa giày gấm đai lưng ngọc thạch. Nếu như muốn để y vậy đâm đầu vào chỗ đó, người ta không ăn cướp ngươi ăn cướp ai?
Tưởng Sơ mở cuộn giấy ra, xoay người đưa tới dưới đáy mí mắt Khổng Kỳ. Khổng lão nhị sững sờ, đột nhiên phấn khởi tinh thần: "Ngân phiếu?"
"Chút tấm lòng nhỏ, mời ngươi uống trà."
Một xấp dày dày cao cao, tâm thần Khổng Kỳ kích động, tranh thủ thời gian dập đầu, "Đa tạ Tam công tử ban thưởng."
Tưởng Sơ thẳng người: "Lần này tại hạ đi tới Dương Châu, chỉ muốn du sơn ngoạn thủy giải tỏa tâm tình, không để tâm hỏi đến việc trần tục, cũng không rảnh kết giao bằng hữu mới lẫn cũ."
"Hiểu rõ hiểu rõ, ta không nói cho đại ca ta rằng ngài đã tới."
Tưởng công tử mỉm cười, đỡ Khổng Kỳ đứng dậy, thi lễ một cái:"Công tử thỉnh tự nhiên."
Được! Khổng Kỳ quay người chạy ra ngoài. Thế nhưng con mắt của người này cũng nhanh chóng híp thành một đường rồi, chùi nước bọt lần lượt đếm ngân phiếu từng tờ một, càng đếm càng mở cờ trong bụng. Cuối cùng, ngửa mặt lên trời chắp tay, cười ha ha: "Một ngàn hai trăm lượng ah! Không hổ là thủ hộ Chiết Giang, quả nhiên ra tay hào phóng."
Tưởng công tử quay người trở về phòng, ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm công văn chậm rãi đọc.
Lúc chạng vạng tối, kêu Vũ Mặc nghiền mực, Tưởng công tử suy nghĩ một lát, đề bút ghi:
Thân gửi Thượng Thư đại nhân
Nay, mới đến Dương Châu. Tri phủ Dương Châu tổn hại dân sinh xã tắc, giả lập danh mục, tự lập cửa khẩu, quan đạo không có một bóng người, dân chúng đi vòng, tiếng than vang dội, chúng sinh lầm than, nay chuyện trở lớn.
Buộc Tưởng Sơ Khải Hồng khấu đầu bái lên.
Móc ra ấn tín bằng đồng đóng lên, để vào trong phong thư, giao cho Vũ Mặc.
Vũ Mặc hỏi: "Công tử, cần gửi gấp không?"
"Không cần."
Vũ Mặc vội vàng chạy ra ngoài.
Tưởng công tử khẽ dựa vào trong ghế bành, xem xét xấp công văn chồng chất như núi ở trên bàn, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đứng dậy thong thả bước ra sân nhỏ. Xuôi theo con đê của Sấu Tây Hồ đi đến cầu Nhị Thập Tứ, nghiêng dựa vào lan can, ánh nắng dịu dàng ấm áp bao quanh thân thể, chim rừng đùa giỡn nước xuân dưới gầm cầu.
Hoàng hôn ngày hôm sau, Tưởng Sơ vừa dùng xong bữa tối, Khổng Kỳ đến rồi, khom người đợi một nén nhang, sắc trời đen như mực.
Dẫn theo Vũ Mặc, ba chủ tớ một đường đi bộ vào ngõ hẻm Linh Lung. Vừa đứng ở cửa ngõ, Tưởng công tử nhíu mày. Vũng nước bẩn tràn lan trên mặt đường, mùi hôi xông lên chóp mũi, lồng đèn đỏ treo trên cao dọc hai bên. Tất cả đều là nhập cư bất hợp pháp, rõ ràng không có đăng ký tại quan phủ, nói ngắn gọn ——đây chính là nơi giang hồ, trộm cướp, sòng bạc ngầm gom lại mà thành.
Khổng Kỳ dẫn Tưởng công tử tiến vào một sòng bạc lớn nhất. Thu mắt nhìn lại, hơn một trăm tám mươi thằng đàn ông lưng hùng vai gấu, la lối om sòm lớn tiếng ồn ào đòi mua đại mua tiểu.
Trong sân có một thư sinh cao gầy, vạt áo của bộ đồ nho nhã dắt lên dây lưng quần cao cao, quạt xếp móc vào trong cổ, trong miệng ngậm cây tăm, la hét lớn tiếng không thua ai. Liếc qua đảo lại, chỉ mình hắn dễ làm người khác chú ý.
Khổng Kỳ chỉ vào thư sinh: "Công tử, hắn chính là Kiều Thần."
"Ừm." Tưởng Sơ gõ nhẹ quạt xếp lên đầu gối: "Ngươi đi đi."
Vẻ mặt Khổng Kỳ chân thành hỏi: "Để cho hắn thắng hay là thua?"
"Để cho hắn thua."
"Đúng vậy!" Khổng Kỳ vỗ bàn tay: "Cam đoan dễ như trở bàn tay." Nói xong một đầu chui vào.
Tưởng công tử cùng đi qua, ngồi xuống. Đám người chung quanh lập tức câm như hến, đồng loạt theo dõi y, kinh ngạc không thôi: Đây là công tử ca nhà ai? Trời tối thấy không rõ đường chạy lộn chỗ sao!
Kiều Thần bên cạnh nghiêng mắt nhìn qua, thấy là một vị công tử thế gia ung dung quý khí, "PHỐC" một tiếng phun cây tăm ra, chắp tay: "Huynh đài, chúng ta đều là văn nhân nhã nhặn, mấy người buôn bán bốc vác hung bạo mạnh như thế, ta đánh bạc với ngươi, thấy như thế nào?"
Những người buôn bán bốc vác chung quanh lập tức không đánh nữa, đây không phải xem thường người sao. Giữa hai người đang nghiêng mắt nhìn nhau kia, mọi người lại xem thường Kiều Thần cực kỳ. Mấy kẻ kia mỉa mai trong lòng mà cười lạnh: So sánh với người ta coi, nói mình nhã nhặn giống người ngươi cũng không biết xấu hổ?
Tưởng công tử đứng dậy trả lễ: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Khổng Kỳ tận dụng thời cơ, xông vào hô lớn: "Các huynh đệ, một năm không gặp, có gì mời ta tới nhà chơi nào."
Chung quanh sững sờ, mỗi người cùng cười mắng: "Thằng nhóc thối ngươi còn sống à?" "Đại ca ngươi sao để lọt ngươi được vậy? Quả nhiên là ông trời đui mù ah!" Một tên xấu xí chạy nhanh qua, nhếch thẳng lông mi cười: "Nghe nói trên mông đít ngươi có cái nốt ruồi." Lập tức vung tay hô to: "Mọi người thêm chút sức ah, tới lột quần hắn xuống ah! Ha ha..."
"Phụt phụt phụt! Bớt kiếm cớ sờ ta! Ngươi có lăn thì lắn xa xa chút đi!" Khổng Kỳ thừa dịp người khác không để ý, thay đổi xúc xắc cực kỳ nhanh.
Xúc xắc vừa vang lên leng keng, chung xúc xắc liền để xuống trên bàn, khách đánh bạc bắt đầu mua đại mua tiểu. Kiều Thần quăng tấm ngân phiếu mua tiểu, Khổng Kỳ ngạc nhiên mà trông thấy Vũ Mặc rõ ràng cũng mua tiểu. Khổng lão nhị lập tức nghiêng ánh mắt nhìn Tưởng Sơ. Đáng tiếc, cái gì cũng không nhìn thấy được, Tưởng Tam công tử nâng má nghiêng qua trong ghế.
Khổng Kỳ do dự trong khoảng khắc, chân đạp mạnh quyết định chắc chắn, ngón tay lặng lẽ bắn xuống chung xúc xắc. Kết quả là, vừa mở chung ra, hai mặt sáu điểm cực lớn.
Bắt đầu liền thua giống như nhảy xuống vách núi, bên tai là tiếng gió vù vù, dưới chân là vực sâu vô tận. Kiều Thần đổ mồ hôi lạnh, theo khóe mắt ào ào trôi xuống, sau thời gian uống cạn một chung trà, hơn sáu trăm lượng ngân phiếu nhìn qua nhìn lại đã không cánh mà bay rồi.
Hắn thua, Tưởng công tử cũng thua theo.
Tưởng Sơ đứng lên, thi lễ với Kiều Thần một cái: "Hôm nay Phật tổ không rảnh chiếu cố rồi, tiếp tục ngồi ngây dại ở đây cũng uổng công, tại hạ đi trước một bước."
Kiều Thần rút quạt xếp từ trên cổ xuống, liều mạng mà quạt, dò xét mà nhìn ngân phiếu của Tưởng Sơ: "Huynh đài muốn dẹp đường hồi phủ rồi sao? Ngươi còn nhiều ngân lượng như vậy."
Tưởng Tam công tử của chúng ta thật hào phóng, đẩy ngân phiếu đến trước mặt Kiều Thần: "Nhi nữ giang hồ trọng nghĩa khinh tài, ta và ngươi đều là môn sinh Khổng phu tử, mới quen đã thân, nguyện giúp đỡ huynh đài trở mình lật ngược ván cờ."
Ah?
Lại nói tới Kiều Thần, với tư cách là một tên cờ bạc bắt đầu từ mười hai tuổi đã lăn lộn trong tất cả các loại sòng bạc lớn nhỏ quanh năm, tích góp từng tí một qua năm này tháng nọ, đã nghiện đánh bạc tới nỗi quả thực khó có thể tưởng tượng. Bây giờ một ván thua ba, ngọn lửa không tên đã sớm hừng hực bốc cháy rồi. Giương mắt nhìn Tưởng Sơ một cái, lại cúi đầu nhìn ngân phiếu một cái, xoa xoa đôi bàn tay, nhất thời không thể chống đỡ cám dỗ, vẫn cầm lấy. Trước tiên vung một xấp ra đặt ở ô "Tiểu", trong miệng lầm bầm: "Ta cũng không tin ông trời đặc biệt đối nghịch với ta."
Ngài khoan hãy nói, lão thiên gia thật sự vẫn chỉ đặc biệt đối nghịch với hắn, lại mở ra hai mặt sáu điểm, Kiều Thần vỗ bàn.
Vũ Mặc nháy hai con mắt to vô tội vui tươi hớn hở nói với Kiều Thần: "Vị công tử này, ngài còn chưa có ghi công văn mượn tiền."
"Bốp bốp bốp", giấy vay nợ được ghi một cách cực kỳ thành thạo lão luyện, chữ "Thần" cuối cùng được ký một lèo tiêu sái cực kỳ, thu thế ngòi bút, ấn dấu tay đỏ lên trên, còn chủ động chỉ điểm con đường rõ ràng cho Tưởng công tử: "Ra phía sau quầy tìm lão đầu kia đánh dấu là người xác nhận cầm đồ."
Vũ Mặc tìm lão đầu xác nhận. Lão đầu như xe chạy đường quen, cũng không thèm nhìn lên, nhắm mắt trực tiếp viết lên: Lợi tức năm phân mỗi ngày.
Hai chủ tớ đi ra cửa. Khổng Kỳ cảm thấy bất an, trong nội tâm thấp thỏm không yên: Ta có cần cùng đi ra ngoài hay không? Đảo mắt xoay mình thấy một đống lớn ngân phiếu trước mặt, tâm huyết kịch liệt quay cuồng một hồi, ném xúc xắc một cái, chung xúc xắc úp xuống, dồn khí xuống bụng: "Mở chung!"
Trăng sáng nhô cao bên ngoài sòng bạc, một trận mùi hương nấm mốc hôi chua đậm đặc đánh tới trước mặt. Đã qua ngày thứ hai, trên mặt đường không có một bóng người, nhưng âm thanh ầm ĩ chung quanh quả thực đinh tai nhức óc. Trong lều nhỏ cười vui liên tục, trong rạp hát tuồng ca vang từng cơn, tiếng vỗ tay bốp bốp trong gánh xiếc, hò hét rầm rầm trong sòng bạc, hòa vào cùng một chỗ, xông vào thân thể khiến người phập phồng không yên.
Bước chậm trong ngõ hẻm, tới gần lối ra, một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng. Một giọng nói du dương truyền đến, ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn: "Hiện nay còn chưa tới ba tháng đó sao?"
Một giọng nói già nua cung kính mà đáp: "Công tử, hôm nay vừa vặn mùng một tháng ba."
Càng không kiên nhẫn: "Thơ Lý Bạch có câu: Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu (*Khói hoa tháng ba về Dương Châu). Tại sao ta còn chưa thấy khói hoa?"
Giọng nói già nua cực kỳ bất đắc dĩ: "Công tử, ngài thấy nơi này có thể gọi là nơi bướm hoa sao? Nhiều nhất chỉ là nơi hỗn tạp thôi."
"Vậy cái nơi bướm hoa ở đâu?"
"Đều bị ngài chạy ngang qua một lượt rồi! Ngài còn kéo ta vượt phố chạy hẻm hái hoa ngắt bướm tròn một tháng!"
Đột nhiên Tưởng công tử rất muốn cười.
Giọng nói du dương cười Xùy~~ một tiếng: "Thành Dương Châu! Thành Dương Châu tốt đẹp quá ha! Thành Dương Châu giàu nhất thiên hạ phong lưu phồn hoa!" Hừ lạnh một tiếng: "Hư danh tùy tiện! Phí công ta trèo đèo lội suối ngàn dặm xa xôi ngưỡng mộ danh tiếng mà đến!"
Giọng nói già nua đã run rẩy lên: "Công tử, Hồng tỷ muội của Dương Châu mỗi người đều lịch sự tao nhã thoát tục nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng mà, lần nào ngài nghe cũng nói tiểu quan đào kép cũng hát như vậy?"
Tưởng công tử sững sờ, hiểu rõ cười cười, xoay người sang bên nhìn lại phía sau. Dưới ánh trăng sáng ngời trong suốt giữa sắc đỏ lồng đèn nhấp nháy lung linh, sau lưng cách đó không xa, một thanh niên cao lớn, một lão già lưng gù. Thanh niên này đúng lúc ngẩng đầu lên, đối diện với Tưởng công tử, bốn mắt nhìn nhau.
Trong hẻm nhỏ u ám nối dài không dứt, tạp âm nước bẩn mùi hôi bao phủ khắp nơi, một trước một sau, hai người chạm mắt nhìn nhau từ xa xa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiếp tục nói thêm một câu chuyện đam mỹ của Minh triều. Dựa theo bút ký của hai vị quan viên khác nhau biết được cùng một sự kiện, tiếp nhận nguyên lý nghiên cứu lịch sử "Không phải chứng cứ duy nhất", ta có lý do để tin tưởng hoàn toàn: Việc này xem chừng đáng tin cậy. Nói thật ra, kỳ thật bút ký quan viên không...nhất định đáng tin cậy, nói thẳng thì nó chỉ là thánh địa tuyệt hảo để truyền lưu bát quái ah, cái gì yêu ma quỷ quái, tranh chấp chuyện nhà, cung đình nội đấu, kẻ gian dụ dỗ khinh nhờn các kiểu không chỗ nào không có! Tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời hỏi thăm Kỷ Hiểu Lam trong《 Duyệt Vi Thảo Đường 》. Hai quan lớn (vì sao đều là quan lớn?), đều yêu thích nam sắc, không chỉ yêu thích riêng cá nhân, còn thích chia sẻ. Giáp tặng ất một tiểu quan, ất lại tặng quà đáp lễ cho giáp một người khác. Tặng qua tặng lại, lúc ấy coi như có chút gió thổi, hai người bọn họ bắt đầu thân với nhau, tặng người đồng thời còn muốn tặng kèm kinh nghiệm tâm đắc từng sử dụng qua để cho đối phương tham khảo. Như thế vòng đi vòng lại cũng không biết mệt. Hai người cùng thuộc về một đảng phái. Nhiều năm qua đi, phái này đấu đá nội bộ vì một lần bỏ qua cơ hội có lợi, đồng thời lan đến gần hai người, chỉ có điều không cùng trình độ mà thôi. Giáp bị giáng chức quan, ất cũng thảm lắm, không còn gia sản, cách chức làm thứ dân. Từ khúc này nói tiếp, hai người cũng quá có nhã hứng, còn giữ thói quen tốt của nhiều năm qua tặng tiểu quan cho nhau, ất không có tiểu quan để đưa làm sao bây giờ? Có rồi! ——Không phải còn có chính hắn nha sao. Hai người đều công bằng ah! Ngươi tặng ta một lần, ta lại đáp lễ ngươi một lần. Cách suy nghĩ này, đã nhanh chóng đạt tới Giá Trị Phổ Quát mà mấy năm sau nước Mỹ mới giới thiệu tới toàn bộ thế giới! Kỳ thật, sau khi ta xem xong có câu duy nhất muốn hỏi chính là: Sau khi hai vị nhấm nháp có nói ra kinh nghiệm tâm đắc cho đối phương biết để giúp nhau nghiền nát cọ xát đạt tới cảnh giới cao hơn như nước sữa giao hòa cảm nhận lẫn nhau xuyên thấu trời đất hay không? Cái kết cục này tính toán thấy được không nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro