Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Từ đó về sau, Tưởng Sơ tháp tùng bên người phụ thân, kể một ít chuyện lý thú ở kinh thành, chọc cho lão đầu hớn hở mặt mày.

Thẳng đến khi đêm dài tĩnh lặng, Tam công tử mới châm đèn xem công văn, Vũ Mặc lúc nào cũng dâng trà xanh ấm nóng lên.


Bốn ngày sau đó, hai phụ tử ngồi ở trong noãn các
(một căn phòng nhỏ tách biệt với nhà lớn, dùng để sưởi ấm), hạ hết bàn cờ vây. Tưởng Sơ đứng lên, đưa tay ra sau lưng, thần sắc mệt mỏi. Tưởng lão gia cười nói: "Ta khỏi hẳn rồi, ngươi đi ra ngoài thư giãn vận động đi." Vừa nói xong lại châm thêm một câu:" Nói không chừng có thể được gặp con gái Long vương gia."

Tưởng Sơ cười lắc đầu:"Có tiểu thư khuê các nào sẽ xuất đầu lộ diện đơn giản như vậy?"
Tưởng lão gia cười ha ha trêu ghẹo hắn: "Vậy thì tìm nhi tử Long vương gia xem, ha ha..."

Tưởng Sơ cười theo.

Tuy Tưởng lão gia nói hi vọng nhi tử có thể đi ra ngoài dạo chơi, nhưng mà ——

Ngày hôm sau, bốn cỗ xe ngựa đỗ ở trước cửa ra vào của Hầu phủ. Vũ Mặc bận trước bận sau chỉ huy nhân thủ khuân đồ lên xe. Trên dưới Hầu phủ kinh ngạc một mảnh:"Làm cái gì vậy?"

Vũ Mặc hé miệng cười cười: "Tam công tử muốn đi Dương Châu, du lãm Sấu Tây Hồ."
"À? Nhưng mới trở về vài ngày, lại đi nữa rồi sao?"

Không lâu sau, đột nhiên trông thấy Tưởng Sơ thật sự leo lên cỗ kiệu. Cả đám trong phủ ngạc nhiên cực kỳ, không biết là ai, chần chờ mới dám bốc lên một câu:"Tam công tử sẽ không thực sự bị bãi quan đi? Đây là cam chịu du sơn ngoạn thủy?"

Về phần Tam công tử cam chịu kia, gấp quạt xếp đẩy màn trúc ra, trong một hàng ba huynh đệ đứng trước kiệu, nói với Khổng Kỳ đang ở bên cạnh: "Học đổ xúc sắc như thế nào rồi?"

Không đợi Khổng Kỳ mở miệng, lão Tứ tiến lên một bước:"Muốn thế nào thì đến thế đó, tiểu tử này là một nhân tài."

"Ngươi so với hắn càng xuất sắc hơn, ngươi là thiên tài." Lão Tứ co rụt cổ lại lui trở về, Tưởng Sơ nói tiếp: "Đem xúc xắc cho Khổng Kỳ."

"À? ... Nha." Lấy xúc xắc ra hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm, đưa tới.

Khổng Kỳ lập tức vui mừng, lộ rõ trên nét mặt, xoa xoa đôi bàn tay, nhận lấy tranh thủ nhanh chóng nhét vào trong ngực. Ngay tại thời điểm hắn cười đến thoải mái nhất, Tưởng Sơ mỉm cười:"Ngươi theo ta đi Dương Châu."

"Cái gì!" Khổng Kỳ mãnh liệt giẫm một chân:"Vì cái gì?"

Tưởng Sơ buông màn trúc, nói: "Lên đường."

Lòng muốn chết Khổng Kỳ cũng đã nghĩ tới rồi, giữ vẻ mặt khóc tang đuổi theo.

Móng ngựa lập cập, bánh xe lầm rầm, dần dần từng bước đi đến.

Chân trước hắn vừa đi, chân sau, quản gia liền nói với ba huynh đệ: "Tam công tử nhắn nhủ, thời gian hắn đi Dương Châu không dài, mong rằng trong vòng nửa năm mấy vị công tử có thể xử lý sự tình cho thỏa đáng."

Nửa năm? —— Ah! Nửa năm ah!

Vào lúc ban đêm lão Tứ đã không thấy bóng dáng rồi, bắn tên cũng bắn không tới.

Lại nói, lão Tứ Tưởng gia, người giang hồ xưng là "Đồng tử phá của", ra tay hùng hồn hào sảng cực kỳ. Vài ngày trước vừa có được một lá bài cửu thần kỳ vô cùng, đang rất cao hứng. Cho nên lão Tứ cẩn thận tuân theo lời dạy bảo của Tam công tử, một tầng một tầng vạch trần da mềm. Trong khoảnh khắc, thắng lớn thắng đậm ah! Toàn bộ bảo cục Hồ Châu thây ngang khắp đồng máu chảy thành sông. Đáng tiếc, thời gian không lâu, kỹ nghệ không đạt đến mức tuyệt hảo, nên đã bị người nhìn ra sơ hở rồi. Mấy du côn lưu manh giả dạng lường gạt, một đường vây chặn đánh giết lão Tứ hai tay không tất sát nhưng lại để cho người chạy thoát, lạnh gió thổi qua, xuyên tim.

Càng nghĩ càng nổi giận, lão Đại chi bạc, trái lại như nước rửa chân đổ ào ào ra bên ngoài ah. Lỗ thủng lớn hơn bảy vạn còn chưa có lấp được! Đã rét vì tuyết lại ḷạnh thêm vì sương rồi. Truy tìm Tưởng lão Tứ đỏ cả mắt, triệt để thành Thần Long thấy đầu không thấy đuôi rồi.

Ngược lại Lão Nhị ở nhà mỗi ngày, nhưng trái cưới về một phòng, phải cưới về một phòng. Nam có nữ ở goá có, cô nương phòng không chiếc bóng có, kỹ nữ bán thân, nhà đàng hoàng, giang hồ mãi nghệ, không quản không nghĩ toàn bộ dẫn vào trong nhà, đúng hơn là cưới về một đám lớn tiện thể dắt về một đám nhỏ. Kết quả là, trong tiểu viện kia của lão Nhị phải gọi là một khung cảnh gà bay chó chạy đặc sắc! Mỗi ngày xảy ra cảnh cãi lộn, túm tụm đánh nhau thường xuyên, hài tử khóc người lớn quấy, chính thê trở về nhà mẹ đẻ trong cơn tức giận. Như thế rất tốt, triệt để không có người quản thúc rồi, xé quần áo tóm tóc chọt con mắt, một khóc hai náo ba thắt cổ, uống thuốc đấy, nhảy lầu đấy, cắt cổ đấy... Quấy đến mức đầu lão Nhị đau muốn nứt, một thân khí phái phong lưu phóng khoáng toàn bộ giày vò đến không còn. Lão Nhị buộc chặt đai lưng, nếu không thể trêu vào ta còn trốn không nổi sao?

Thế nhưng, nói thật ra, hắn không đi ra ngoài cũng không được ah! Bên ngoài còn có một bà vợ của quan lại đang sinh cốt nhục của hắn nữa kìa, phải nghĩ biện pháp tiếp trở về ah!

Kết quả là, tung tích lão Nhị cũng không thấy, cầu gia gia báo nãi nãi, ngoài miệng còn nổi ba vết nhiệt lở lớn, nhưng cuối cùng một chuyện cũng không thành. Ngẫm lại cũng đúng, người ta chịu trả hài tử cho hắn sao? Dù cho biết rõ hài tử là của hắn cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, mấu chốt là gánh không nổi cái thể diện kia ah!

Vẫn là lão Đại giữ quy củ, mỗi ngày ngồi xổm trong nhà, tay trái cầm cân tiểu ly, tay phải cầm bạc. Một lượng lại một lượng đối chiếu với sổ sách, chênh lệch một đồng tiền hắn cũng không biết xấu hổ không nể mặt xông vào trong phòng thu chi nghiêm nghị chất vấn mấy vị lão tiên sinh râu trắng.

Không ngủ không nghỉ sống sót được mười tám ngày rồi, mười tám ngày a!

Bạc trắng bóng lưỡng chồng chất giống như núi, ngọn đèn chiếu tới, đâm vào con mắt không mở ra được. Nhìn thấy cái này nếu không động tay động chân cắt xén bóc lột, ngài nói, không phải phụ lòng liệt tổ liệt tông sao? Không phụ lòng cơ nghiệp hơn trăm năm không thể phá vỡ do lão Tưởng gia gầy dựng sao?

Lão Đại nhìn núi tiền nuốt nước miếng, run rẩy cầm một thỏi.

Kết quả là ——

Ah, dân gian có câu nói này hay lắm, cung đã kéo không có tên quay đầu; tục ngữ còn nói câu này hay lắm ah, trước lạ sau quen.

Thường xuyên qua lại, ngày nào đó, lão Đại xông vào phòng thu chi, "Phanh" quỳ xuống đất:"Cầu các ngươi thu ta làm đồ đệ a, sổ sách giả này làm không chê vào đâu được mà!" Khóe miệng mấy vị phòng thu chi trực tiếp co rút!

Kể từ đó, người khác nhìn náo nhiệt, Tưởng lão gia chỉ có thể chịu mang vạ, Lỗ tai vẫn chưa có được thanh tịnh qua ngày nào. Ở nhà nghe gào khóc thảm thiết, ở bên ngoài nghe thêm mắm dặm muối.

Đến lúc trời tối, trong nội viện lão Nhị "NGAO" một tiếng, cuống họng kêu thảm thiết. Tưởng lão gia sâu sắc thở dài. Lúc này, một đứa nhỏ còn chảy nước mũi đã chạy tới, túm tay áo lão đầu. Tưởng lão gia nhìn —— là tôn tử ngoài giá thú vừa được đón vào nhà hồi sáng sớm nay, hỏi: "Làm sao vậy?" Đứa nhỏ khóc rống chảy nước mắt:"Hồ ly tinh kia rạch phá mặt nương con rồi!" Tưởng lão gia nói: " Chuyện gia đình người khác ta quản như thế nào?" Đứa nhỏ la ầm lên: "Lão già, sao ông chả được tích sự gì cả vậy?" Lạch bạch rầu rĩ chạy xa.

Đúng thế a, sao ông chả được tích sự gì vậy? Những lời này xúc động đến nỗi lòng của Tưởng lão gia. Ngoài kinh ngạc, còn ưu thương ngưng mắt nhìn bầu trời đêm bao la mờ mịt, bùi ngùi mãi thôi: "Nhi tử vô dụng sao? Khải Hồng, ai... Nếu có thể không cần bước theo gót của ta thì tận lực tránh đi, ta chính là vết xe đổ!"

Cùng ngày trong đêm, một bóng người đen kịt nhảy từ sau tường Hầu phủ ra ngoài, cỡi ngựa phi nhanh một đường như điện chớp, đã đuổi kịp Tam công tử rời thuyền lên bờ. Người này báo lại nguyên văn câu nói của Lão thái gia một lần, Tưởng công tử "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng quay mặt đi, nhìn chiếc thuyền đánh cá xa xa trên Thái Hồ vãng lai không dứt.

Ít ngày nữa, tiến vào khu vực Dương Châu, Khổng Kỳ ngã đầu vào cột mốc giáp ranh khắc chữ "Phủ Dương Châu". Vũ Mặc nhìn có chút hả hê mà vỗ vỗ hắn:"Làm sao vậy? Sắp nhìn thấy đại ca ngươi rồi, ngươi không vui?"

"Vui vẻ?" Khổng Kỳ dựng thẳng sống lưng một cái, giận không kềm được:"Có cái gì có thể vui được sao? Ngươi không biết, ngày sinh tháng đẻ của đại ca ta, mạnh mẽ xưa nay chưa từng có! Cả nhà chúng ta làm sao đuổi được Thiên Sát Cô Tinh trăm năm khó gặp chứ hả? Tính sơ thôi, cha mẹ bị hắn khắc chết, trước sau hai đại tẩu mang thai cũng đã chết, năm trước bắt đầu khắc tiểu thiếp. Cũng tốt thôi, cả nhà chúng ta chỉ còn lại một con đường nối dõi tông đường là ta đó, dọa ta chạy cả đêm trốn về Hồ Châu, trông cậy vào việc cách hắn xa một chút có thể bảo vệ một cái mạng nhỏ. Mỗi ngày chờ đợi lo lắng, ta dễ dàng sao? Bây giờ vừa vặn rất tốt, lại lăn về rồi, đây là do ta chọc ai trêu ai chứ hả?"

Vũ Mặc đá hắn một cước:"Chọc ai trêu ai? Không ngờ...ngươi dám phàn nàn công tử nhà chúng ta sao?"

Khổng Kỳ nhìn trộm cỗ kiệu một cái, thành một con mèo xám xịt co rụt trở vào trong xe ngựa.

Tiếp tục lên đường, còn chưa tới thời gian uống cạn một chung trà, phía trước có một tiếng gào to: "Dừng xe! Quan đạo không qua được, đi đường vòng ở phía trái."

Trước cửa quan đạo có hàng rào chặn đường, quan binh cầm thương dài trong tay, ba bước một cương vị năm bước một trạm canh gác.

Khổng Kỳ nhảy xuống xe, Vũ Mặc gõ gõ cửa sổ:"Công tử, ta đi xem."


Hai người tới trước mặt một Bách Phu Trưởng, gã râu quai nón đột nhiên chắp tay hành lễ, chần chờ hỏi: "Huynh đài là huynh đệ của Khổng Tổng binh đại nhân Khổng Nhị gia? Đã một năm không gặp huynh đài nha."

Ah? Nếu là người quen... tiểu lưu manh Khổng Kỳ lập tức ôm lấy cổ người ta hỏi: "Vì cái gì quan đạo không thể đi qua?"

Bách Phu Trưởng nói: "Không dối gạt huynh đài, một tháng trước trong kinh gửi công văn tới, Ngự sử đại nhân tân nhiệm muốn tới nhậm chức. Hiển nhiên, bọn ta cũng đã thủ ở đây một tháng, mỗi ngày gió thổi dầm mưa dãi nắng, nhưng ngạc nhiên một cái bóng ma cũng không gặp lấy. Bọn ta đỡ hơn một chút, da dày thịt béo." Bách Phu Trưởng giơ ngón cái chỉ ra phía sau lưng, hạ giọng nói:"Ở đình đón quan phía ngoài hai dặm, mỗi ngày Tri phủ đại nhân dẫn trăm vị quan lại của Dương Châu đi sớm về trễ, sốt ruột nổi nóng. Những ngày gần đây cũng chịu không nổi nữa đã bỏ gánh không làm."

Khổng Kỳ chậc lưỡi:"Không đúng! Ngự Sử và Tri phủ đều là Tứ phẩm, nhưng Tri phủ là trưởng một phủ Dương Châu, nào có đạo lý trưởng quan nghênh đón hạ quan?"

"Đây là ngươi có chỗ không biết rồi." Bách Phu Trưởng lôi kéo Khổng Kỳ ngồi xuống ghế đẩu, rót chén trà dâng lên:"Nghe nói, địa vị của vị Ngự sử đại nhân này lớn lắm, vốn là biên tu thất phẩm trong sở quan nghèo nàn của Hàn Lâm viện. Không lâu sau, người ta trực tiếp nhảy đến Đại Lý Tự trở thành chủ sự lục phẩm rồi, trước sau cũng chưa tới ba tháng. Không nghĩ tới, lăn lộn ở Đại Lý Tự một năm, người ta lại thăng tiến, chân trước hắn vừa đi, chân sau Công bộ thượng thư đã tiến vào đại lao. Lúc này còn ác hơn, nhảy tới Lại bộ, trong hàng ngũ phẩm, Văn tuyển thanh lại ti lang. Đây chính là chức quan béo bở ah, chức quan béo bở nhất mập nhất thiên hạ ah, Đại tướng nơi biên cương đều phải nhìn sắc mặt hắn! Quan nhi này thăng tiến ... vụt vụt thật đấy, nhìn qua các triều đại lịch sử cũng làm gì có kiểu thăng tiến như thế này?"

Khổng Kỳ nháy nháy con mắt, khom người nói ra: "Chỉ trong thời gian hai năm?"

"Còn không phải sao, người có thể nắm giữ tính mạng của tất cả quan viên lẫn thân nhân gia đình họ niết chơi trong lòng bàn tay chính là kẻ quyền cao chức trọng. Nghe nói vị gia này ở trong kinh chu toàn trên dưới như cá gặp nước, phải nói là một đường thuận lợi như gió nổi nước dâng."

"Vậy tại sao hắn lại làm đến Ngự sử? Nhìn như là thăng quan, nhưng cả thiên hạ người nào không biết, Ngự Sử là chức quan thanh liêm, là kiểu quan công chính chuyên môn vạch tội quan viên đó, đây không phải là đắc tội với người sao. Hắn nổi tiếng tài giỏi sao làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy?" Lời còn chưa dứt, Khổng Kỳ đột nhiên cười hắc hắc nhích qua:"Hay là đã bị người đạp xuống, phía trên có ý định để cho người ta vây đánh chết hắn a."

"Chuyện trên quan trường ai hiểu được rõ ah! Kệ hắn rớt xuống như thế nào, dù sao giữ lễ nhiều một chút cũng không ai trách, lại nói Tri phủ đại nhân cũng chỉ mới nhậm chức được một tháng, chưa quen cuộc sống nơi đây, đón hắn thì có gì lạ?"

Khổng Kỳ nhíu mày:"Tri phủ đại nhân cũng thay đổi? Mới có một nhiệm thôi à?"

Bách Phu Trưởng nghiêng mắt nhìn trái nhìn phải, thần thần bí bí mà nhích qua, tay kéo trên cổ một cái:"Két."

"A?" Khổng Kỳ nhảy lên ba thước cao.

Bách Phu Trưởng nở nụ cười:"Huynh đài ngạc nhiên làm gì, Tri phủ Dương Châu cách ít lâu lại đổi một người, có thể thuận lợi làm hết ba năm nhiệm kỳ hai mươi năm qua đến một người còn không có."

"Xin chỉ giáo?"

"Ở đầu thu nhập này ah...cạnh tranh rất ác liệt!" Bách Phu Trưởng ngửa mặt lên trời cười ha ha:"Khổng huynh, hôm nay lệnh huynh có khả năng ở đình đón quan, nếu không các ngươi đi qua quan đạo đi?" Nói xong, Bách Phu Trưởng vừa định hô "Cho đi", Khổng Kỳ nghe tới chữ huynh trưởng ở phía trước, lập tức sợ kinh, lập tức lắc tay:"Không cần không cần!"

Vũ Mặc đá hắn một cước, cười nhạo:"Ngươi đang là tùy tùng đấy, không tới phiên ngươi quyết định." Vội vàng chạy đến bên cạnh cỗ kiệu, cách cửa sổ dăm ba câu nói một lần.
Một cuốn công văn đẩy màn kiệu ra, Tưởng Sơ nhìn quan đạo trước mặt canh phòng nghiêm ngặt, nhìn nhìn lại hàng trăm hàng ngàn dân chúng bên cạnh giận mà không dám nói gì, buông màn trúc:"Đi vòng đi."


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Bây giờ như vầy nha, tiếp tục bàn về chuyện đam mỹ cổ của Minh triều đi, văn nhân bịa đặt ra đấy, quên mất đọc từ chỗ nào rồi. Một quan viên nọ (ta nhớ mang máng tựa hồ là Đại Lý Tự) vừa đi công tác đang quay trở lại kinh, thấy trên đường đi tuyết rơi nhiều, phải tránh tuyết trong nhà của một đại gia đình địa phương, gặp được cử tử (người đã đậu thi Hương) đi thi cũng đang tránh tuyết. Dù sao nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi, trò chuyện với nhau nha! Trò chuyện trò chuyện, mới quen đã thân, vì vậy giữ đuốc nói xuyên đêm luôn. Nói nói, hận gặp nhau quá muộn màng, vì vậy đã ngủ cùng giường rồi. Đi ngủ đi ngủ, Thiên lôi động đến Địa hỏa, vì vậy đã động phòng hoa chúc rồi. Lần này tuyết rơi rất lớn, đè sụp một cây cầu đi thông ra bên ngoài thôn. Sửa cầu mất vài ngày a, vì vậy hai người này liền lăn lộn trong màn trướng ah. Ta nhớ rõ ràng nhất là khúc cử tử mở mắt nói: Trời đã sáng, quan lớn đáp: tuyết rơi làm bầu trời trắng đó, còn chưa có sáng. Nhiều ngày sau, cầu đã sửa xong, hai người cùng nhau vào kinh, cùng ăn cùng ở, cử tử trực tiếp ở trong nhà quan lớn. Còn chưa kịp khảo thí, ai nghĩ tới, vị cử tử này xui vãi lều, quan thủ sĩ và vị quan lớn Đại Lý Tự kia không phối hợp, vị cử tử này cũng chưa làm chuyện gì, không hiểu rõ sao lại bị cuốn vào trong vụ án làm rối kỉ cương trường thi. Quan tòa xử thật lâu, cuối cùng phán quyết: Lập tức rời kinh, vĩnh viễn không được làm quan! Được! Lần phô trương này chính là mười tám dặm đưa tiễn, đưa tiễn một đoạn đường lại một đoạn đường, cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, cuối cùng nghẹn ngào không nói nên lời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro