Chương 3
Năm phụ tử vui vẻ hòa thuận ăn một bữa gia yến. Gió đêm đìu hiu, Tưởng lão gia chịu không nổi rét lạnh, tiến vào bên trong.
Tưởng Sơ súc miệng, lau mặt, rửa tay, bưng chén trà thổi thổi.
Hắn chưa đi, ba người còn lại ai dám chuồn đi trước?
Tiên sinh kể chuyện được đưa tới, đập khối gỗ xuống một tiếng miệng lưỡi bắt đầu lưu loát:"Bên bờ Đông Hải, có Hoa Quả Sơn..."
Hay! Tôn hầu tử! Trong lòng ba người rên rĩ, trên mặt còn phải giả vờ hứng thú dạt dào.
Trong sương trà mờ mịt, Tưởng Sơ lẳng lặng lắng nghe.
Thiên Cung cũng đã náo xong, lão Tứ thật sự chịu không được, lung lay đầu gối Tam công tử:"Tam ca, Khổng Kỳ còn đang chờ ta dạy hắn đổ xúc sắc."
"Ừ."
Lão Tứ vừa định chạy trối chết, lại nghe Tưởng Sơ không nhanh không chậm nói: "Các vị, không muốn biết vì sao ta vô duyên vô cớ im hơi lặng tiếng hồi hương sao?"
Lão Tứ đột nhiên dừng lại, ba người hai mặt nhìn nhau. Trong đại sảnh, lặng ngắt như tờ.
Thấy không có người trả lời, Tưởng Sơ đứng dậy:"Sắc trời đã tối, các vị sớm đi nghỉ ngơi."
Ba người cuống quít hành lễ.
Tưởng Sơ cho lui người không có phận sự, nghiêng người vào trong ghế cười nói: "Mọi người đều biết, ta là trưởng tử, tuổi gần ba mươi, phần gia sản này lớn như vậy..." Nói một nửa, dừng lại uống trà.
Ba người kín đáo hút khí lạnh, tâm tư nhỏ bé bị treo đến cổ họng, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn.
Tưởng Sơ nhẹ nhàng khẽ đặt chén trà xuống, xoay chuyển lời nói:"Huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau quả thật thảm kịch đời người. Từ xưa đến nay, nấu đậu bằng dây đậu (* ý chỉ huynh đệ tương tàn) gia tộc nhất định sụp đổ, các vị nghĩ như thế nào?"
Mọi người nhao nhao gật đầu.
"Đã như vầy, ba người các ngươi thân phận tương đương, chỉ có ta là khác biệt."
Tưởng Sơ đứng dậy, mở cửa phòng ra:"Từ trước khi làm quan, ta lập tức có quyết định, gia sản giữa ta và ba người các ngươi phải được phân chia công bình, ta tuyệt không chiếm một phần một hào nhiều hơn..."
Lời còn chưa dứt, ba người kinh ngạc cùng kêu lên, mắt thấy Tam công tử đi ra tới góc hành lang rồi. Lão Đại cuống quít đuổi đi theo, cao giọng hỏi: "Chuyện này là thật?"
Tưởng Sơ nghiêng đầu đuôi lông mày nhếch lên:"Cần ta lập nhiều chứng từ ký tên đồng ý sao?"
Lão Đại ha ha gượng cười:"Ngài nói cái gì vậy? Từ trước đến nay ngài quang minh lỗi lạc nhất ngôn cửu đỉnh."
Tưởng Sơ biến mất ở góc tường, lưu lại ba huynh đệ ngươi xem ta ta nhìn ngươi.
Lại nói, thật sự có thể công bình phân chia gia sản?
—— Hoàn toàn vô nghĩa!
Tổ tiên Tưởng gia làm quan đều đến chức ngự sử. Trăm năm tích lũy đến nay, ruộng tốt vạn khoảnh, nô bộc thành đàn, lương thực trải rộng đại giang nam bắc, tổ trạch ở chiếm hơn phân nửa đầu phố, biệt nghiệp (*nhà để nghỉ dưỡng) càng nhiều vô số kể, mặt khác còn có tước vị "Nhất đẳng Văn Viễn hầu" để thừa kế.
Nhưng mà ——
Cùng là ruộng đồng, sao còn muốn kén cá chọn canh phân ra đủ loại khác biệt; cùng là lương thực, sao còn muốn phân giang nam giang bắc chiết đông chiết tây chứ; cùng là đồ cổ khí ngoạn (*món đồ để thường thức nói chung), gốm sứ Bắc Tống và điển tịch Nam Tống cái nào giá trị cao hơn? ... Cho nên nói, gia nghiệp càng lớn, càng dính rời không rõ.
Vì vậy ——
Từ đó về sau nửa tháng, Tưởng Sơ thường đi ra ngoài, bái phỏng trưởng bối họ hàng nội ngoại thân thích trong tộc, kết giao thân sĩ quan lại địa phương, thăm hỏi những người không phú cũng quý. Một nửa lễ vật đều đã đưa ra ngoài, thêm nữa còn thu hồi hạ lễ.... Mỗi ngày, phủ Văn Viễn hầu đều sắp xếp yến tiệc, xe ngựa cỗ kiệu nối liền không dứt ở cửa ra vào, từ Chiết Giang Tuần phủ, xuống đến nho sinh địa phương, nhao nhao đến nhà bái phỏng.
Nhưng mà, tuy trong phủ đã nhanh chóng bị quấy thành hỗn loạn, Tưởng Tam công tử chúng ta vẫn một mực không hỏi tới.
Hắn càng mặc kệ, hỗn loạn càng mãnh liệt bành trướng, vừa mới bắt đầu còn che che lấp lấp vài trận đánh bé mấy trận quấy nhỏ, cũng qua không được vài ngày...
Vũ Mặc cứ như mật thám tránh trên tránh dưới:"Công tử, Nhị gia Tứ gia một lời không hợp, liền đốt tiểu viện chỗ con hát ở của phủ ta. Vì cứu hoả, nước trong ao sen cũng cạn thấy đáy rồi."
Tưởng Sơ lật một trang giấy, cả buổi mới nói lên một câu:"Châm nước vào chén trà cho ta."
Vũ Mặc sờ cái mũi, ngoan ngoãn đi pha trà, vẻ mặt nghi hoặc mà liên tiếp quay đầu lại xem thế nào.
Hôm sau, Vũ Mặc hưng phấn không thôi mà xông tới, nghiêng mắt nhìn trái nhìn phải, hạ giọng thì thầm với Tưởng Sơ:"Công tử, Đại gia lén lút chuyển hai rương đồ cưới của chủ mẫu đi ra ngoài rồi làm mất." Nói xong ha ha cười trộm nhìn lén Tưởng Sơ, cả buổi, thất vọng phát hiện thần sắc trên khuôn mặt ôn hòa của hắn vẫn trầm tĩnh.
Không bao lâu, Vũ Mặc đột nhiên vội vội vàng vàng lảo đảo chạy về, cách nửa cái sân nhỏ ồn ào la lớn:"Công tử, công tử, không tốt rồi, Nhị gia Tứ gia đánh nhau xé sổ sách, chủ mẫu khuyên can, cánh tay bị cứa rách máu chảy không ngớt, lão gia tức giận đến mức phạm vào bệnh nhức đầu..."
Tưởng Sơ lập tức mở hai mắt, chống bàn chậm rãi đứng lên, bình tĩnh không gợn sóng nói: "Triệu tập bọn họ đến sảnh trước, chờ."
"Tuân lệnh!" Hai chân Vũ Mặc phi như bay, trên đường đi nhìn có chút hả hê mà nghĩ: Hắc hắc, hôm nay lại có trò hay để xem!
Tam công tử tiến vào phòng ngủ của phụ thân, cẩn thận hỏi thăm bệnh tình với đại phu. Đại phu lắc đầu thở dài: "Cũng không lo ngại, bất quá, đây là bệnh cũ năm xưa, muốn trừ tận gốc thực không phải chuyện dễ."
Cầm chặt bàn tay phụ thân, chôn đôi má ở trong lòng bàn tay, yên lặng cả buổi không nói gì, thấp giọng thì thào: "Tội con đáng chết vạn lần..."
Tưởng lão gia ép bản thân nhịn đau, cười vỗ nhẹ hắn một cái:"Ngươi xin lỗi làm cái gì? Có liên quan gì tới ngươi?"
Tưởng Sơ ngẩng đầu lên, thở thật dài:"Từ xưa, bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Hôm nay thấy được, đến cùng cái gì mới là đại bất hiếu? Tuy trong phủ con cháu thành đàn, thuở nhỏ đọc sách học lễ, hôm nay lại làm ra hành vi ngỗ nghịch lấn áp phụ mẫu, đợi một thời gian, ai có thể đảm bảo sẽ không giết cha giết mẹ?"
Trái tim Tưởng lão gia run lên:"Giết cha giết mẹ?"
"Trăm năm qua, một nhà Tưởng thị sống cuộc sống xa hoa, ngày nay lại đại nghịch bất đạo như thế, lan truyền ra ngoài, thế nhân thấy thế nào? Pháp luật nên phán như thế nào?" Cầm chặt tay phụ thân để bên môi:"Dạng con cháu như vậy còn cần tới làm gì? Ngoại trừ khiến cho gia môn hổ thẹn lại để cho thế nhân thóa mạ, bọn hắn còn có thể làm gì?"
"Ah... Cái này..." Tưởng lão gia cảm giác đầu lưỡi có chút khô, do dự mà ấp úng: "Như ngươi vừa nói, tựa hồ có chút đạo lý, thực không bằng làm người cô đơn thanh tịnh qua cả đời."
"Người nói tới đạo lý thế gian. Con cháu, không cần cũng được."
Lão đầu lập tức nghẹn, bất chấp đau đầu, "Đằng" một tiếng liền ngồi xuống, gấp đến mức khó dằn nổi nói: "Tuổi ngươi còn nhỏ, như thế nào lại sinh ra loại ý niệm này? Ngươi không phải là muốn làm hòa thượng đi, ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ ah!"
Tưởng Sơ mỉm cười, vỗ mu bàn tay phụ thân an ủi: "Người đã quên? Con là con rể Long vương gia, nào có đạo lý làm con rể rồi còn xuất gia?"
Tưởng lão gia thở dài ra một hơi, mắt trắng không còn chút máu:"Ngươi còn tưởng thật? Đi đâu tìm con gái Long vương gia cho ngươi đây?"
Tưởng Sơ cao giọng cười cười:"Con thực hoài nghi Long vương gia căn bản không có con gái. Nếu không, con đi khắp Hoa Hạ Thần Châu, như thế nào đến nay còn không nhìn thấy dấu vết để lại?"
(*người nước Tề gọi đất Hoa Hạ là thần châu xích huyện, nay gọi chung là TQ)
Tưởng lão gia theo đó cười to, đầu nhảy dựng nhảy dựng mà đau, vẫn đùa giỡn nói: "Ngươi nói đúng, ta đoán chừng Long vương gia trọng nam khinh nữ, chỉ muốn nhi tử không sinh nhi nữ."
"Nhi tử con cũng sẽ một mình tiếp nhận ah! Như thế nào còn không hiện ra? Từ nhỏ đã định hôn hai đứa bé, hắn không sợ con chịu không được sẽ nổi giận bạo phát sao?"
"Thu nhi tử của Long vương gia?" Tưởng lão gia nghẹn cười, đầu ngón tay đâm trên trán Tưởng Sơ:"Chỉ biết nói bốc nói phét, đừng để cho người ta thu ngươi thì có."
Khóe môi Tưởng Sơ câu lên:"Thế nhân đều truyền con là con rể Long Vương, cũng không nói con là con dâu."
"Được rồi được rồi, càng nói càng hoang đường không tưởng nổi rồi." Tưởng lão gia lại nằm xuống:"Cùng cười cười nói nói với ngươi, cơn đau đầu này tựa hồ giảm nhiều rồi."
Tưởng Sơ giúp lão dịch chăn ngay ngắn, thi lễ thật sâu, nói câu "Ngài tiếp tục nghỉ ngơi" rồi lui đi ra.
Sau đó, tiến vào tiểu viện Liễu thị, điều tra thương thế nha hoàn, cũng không lo ngại.
Mặt trăng lên cao, Tưởng Tam công tử chậm rãi bước đi thong thả tiến vào sảnh trước. Dĩ nhiên ba huynh đệ kia đã bị trì hoãn lãng phí hơn một canh giờ rồi, lúc này trái tim tựa như ngâm vào trong nước đá, đều muốn kết sương bên trên.
Tưởng Sơ vừa mới tới cửa phòng, lão Tứ kinh sợ mà đứng lên. Hai người khác lớn tuổi hơn so với Tưởng Sơ, lẽ ra không cần hành lễ, nhưng nhìn mặt Tam công tử ôn nhuận thân thiện, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: Ta... Ta vẫn nên đứng lên a.
Tưởng sơ đóng cửa lớn lại, gẩy ngọn nến sáng, bước đi thong thả ngồi xuống chủ vị, ánh mắt từ trên mặt lão Tứ rồi dạo qua một vòng, cười nói: "Cổ nhân nói, văn không thành thì có võ. Không ngờ ngươi lại noi gương theo chuẩn mực của thánh hiền làm việc, đọc sách không được, nghe nói võ công luyện không tệ, cũng có thể đánh mẹ đẻ đến chảy máu rồi..."
Lời còn chưa dứt, lão Tứ "Phanh" một đầu quỳ xuống, lập tức dập đầu "Ầm ầm".
Tưởng Sơ xoay mặt mỉm cười với lão Nhị:"Nhị ca đạo đức tốt, mắt thấy Tứ đệ ẩu đả thân mẫu, có thể đại nghĩa diệt thân tiến lên khuyên giải, cho nên lại khiến cho chủ mẫu đương gia đổ máu tươi tại chỗ."
Sắc mặt Lão Nhị trắng bệch, liền quỳ xuống.
Bên cạnh, lão Đại nhìn trộm cái vị ngồi ở đằng kia một cái, lại nghiêng mắt nhìn nhìn hai vị đang quỳ, chân mềm nhũn, hắn cũng quỳ xuống.
Tưởng Sơ nâng má nghiêng ở bên ghế, rút bản sổ sách ra từ trong tay áo, "BA~" một tiếng ném ở trước mặt lão Tứ.
Lão Tứ run rẩy nhìn thoáng qua, hồn phi phách tán.
"Sáu năm nay, ngươi tổng cộng thua bảy vạn tám ngàn năm trăm hai mươi hai lượng, những số tiền này từ đâu ra?"
Nước mắt Lão Tứ "ào ào" tự trôi ra, quỳ tới mấy bước, ôm bắp chân Tưởng Sơ, "Tam ca... Tam ca..."
Tưởng Sơ ôn hòa cười cười:"Không cần bối rối, việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết. Ngoài ra, ta còn biết chuyện khác đấy, ví dụ như..." Hai mắt lão Tứ đẫm lệ mà chờ, Tưởng Sơ cúi người hòa ái dễ gần mà vỗ vỗ cổ của hắn:"... Ví dụ như, ngươi bán thất tiểu thiếp bên ngoài của ngũ thúc trong tộc, trộm bạc cung phụng theo lệ hàng năm ở bên trong từ đường, phá hủy hoàng kim chạm khổ trên bài phường công đức của hoàng thân ngoài cửa trước, còn sử dụng chữ triện trên đá Điền Hoàng Đống của ta." Khóe môi câu lên, nhẹ giọng nói lời thì thầm: "Vẫn đáng chết."
"H...ự", lão Tứ lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tưởng Sơ chỉ lão Nhị:"Lấy thau nước ra, giội hắn tỉnh."
Lão Nhị vung chân như bay chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau tốn sức lật đật ôm thùng nước trở về, đang định giội lên người lão Tứ, lại nghe Tưởng Sơ nói một câu không liên quan tới: "Ngươi định lúc nào cưới đại nhi tức (*vợ cả) của nhà Kiều Thủ Bị vào cửa? Nàng cũng đã sinh cốt nhục cho ngươi rồi."
"Ầm", thùng nước đập vào trên mặt đất, nước lạnh ào ào trôi ah! Máu ở trong trái tim Lão Nhị cũng theo đó ào ào mà trôi ah! Trật cổ, lão Nhị cũng choáng luôn.
Tưởng Sơ nở nụ cười, quay mặt nhìn lão Đại:"Trời xuân se lạnh, chóng mặt lại còn bị ngâm nước lạnh, bị bệnh thì làm sao bây giờ?"
Lão đại "Ừng ực ừng ực" nuốt nước bọt, nghiêng thân, đôi mắt trông mong hỏi: "Chuyển bọn họ lên mặt ghế?"
"Có lẽ ngươi nên nghĩ biện pháp cứu tỉnh bọn họ."
Lão Đại lập tức nghĩ ra biện pháp, chân không dính bụi mà lập tức xông ra ngoài, người hầu trong phủ thấy một vị chạy như bay, nguyên một đám che miệng buồn cười.
Sau một lát, lão Đại ôm thùng nước trở về, "'Rầm Ào Ào'" giội lên hai người một cái. Cả hai ướt sũng lắc lắc từ từ tỉnh lại.
Lão Tứ lăn lông lốc đứng lên, ôm đầu gối Tưởng Sơ.
Tam công tử nhướng đuôi lông mày.
Lão Tứ cúi đầu xem xét, áo choàng hắn ướt, cuống quít buông tay.
Tưởng Sơ cúi người, giúp lão Tứ vuốt sợi tóc ẩm ướt dính trên gương mặt ra sau tai, ngữ khí cực kỳ ôn hòa, nhưng lời nói ra thì —— "Thâm hụt nhiều như vậy, đến bao giờ ngươi mới có thể lấp đầy lại chứ?"
Lão Tứ cả kinh hồn bay lên trời, mắt thấy muốn cháng váng. Tưởng Sơ nghiêm nghị nói ra: "Lá gan ngươi càng lúc càng lớn rồi, cả đồ chạm khắc trên bài phường tiên hoàng ngự tứ cũng dám một mình phá bỏ, có phải ngươi còn có ý định khởi binh tạo phản mưu quyền soán vị hay không?"
Bờ môi đông lạnh đến tím thẫm của lão Tứ biến thành màu đen:"Tam ca, ta...ta..."
"An tâm một chút chớ vội." Tam công tử móc ra một vật nhỏ từ trong tay áo, mở bàn tay ra nghiêng đến trước mặt lão Tứ.
Lão Tứ cúi đầu, cả kinh:"Bài cửu?"
"Thấy được chứ." Chỉ thấy ngón cái Tưởng Sơ ấn ở chính giữa bài cửu, vừa nhẹ nhàng trượt lên trên. Ngay trong ánh mắt kinh ngạc vạn phần của mọi người, nhẹ nhàng không tiếng động cởi ra một tầng da mềm mỏng như cánh ve, nguyên bản "Một điểm" thình lình biến thành "Hai điểm" .
Tâm thần Lão Tứ kích động, trừng mắt nhìn Tưởng Sơ vạch trần một tầng lại một tầng da mềm xuống, giống như một màn diễn biến hóa.
Tưởng Sơ nhét bài cửu vào trong tay lão Tứ:"Có khi ta thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nếu như không giúp ngươi chu toàn trước mặt trưởng bối trong tộc, sự việc đã sớm bại lộ rồi. Theo như tộc quy, đầu nào lại không phải tử tội?" Tưởng Sơ thở dài, "Ngươi sớm đã qua hai mươi, ta bảo vệ ngươi được một lần, có thể bảo vệ ngươi cả đời sao? Tiền tài ném ở nơi nào thì thu hồi về từ nơi đó, cầm bài cửu, trong vòng nửa năm trả hết nợ đi."
Nội tâm Lão Tứ không khỏi ấm áp như xuân, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dập đầu bốn cái ngay trên mặt đất đầy nước.
Tưởng Sơ kéo lão Nhị, sâu sắc thở dài:"Ngươi kêu ta phải làm như thế nào cho phải? Trêu chọc vợ cả quan gia, ta có thể giúp ngươi che lấp bao lâu? Còn chưa nói cốt nhục Tưởng gia lưu lạc ở bên ngoài ngươi nhẫn tâm cao? Vô luận như thế nào, cũng cần phải nhận hài tử trở về. Về phần tốn hao cần thiết..." Giơ quạt xếp chỉ tới lão Đại:"Để đại ca lãnh."
Lão đại cả kinh, da đầu run lên từng đợt, lớn miệng cà lăm: "Ta... Ta... đâu...có bạc?"
Tưởng Sơ khẽ dựa vào trong ghế, nhắm mắt dưỡng thần:"Mấy vị tiên sinh ở trong phòng thu chi tuổi tác đã cao, để trông coi ruộng đất lương thực bên ngoài đi. Dĩ nhiên lòng có dư nhưng lực chưa đủ, chi tiêu hằng ngày ở trong nội phủ còn cần bọn họ hao tâm tổn trí chẳng phải là thêm sương lên tuyết? Phụ thân ân chuẩn, ngay khi trời sáng, khoản nội phủ giao do đại ca chưởng quản."
Lão Đại vui vẻ ra mặt, lập tức nhanh như chớp chuyển thành bộ dáng nghiêm chỉnh tĩnh lặng, khom mình hành lễ:"Tất nhiên không phụ sứ mạng."
Tưởng sơ "Ừm" một tiếng, đứng dậy mở cửa, không nhanh không chậm mà bước đi thong thả tới hành lang trước.
Vì vậy ——
Vú già lẫn gia đinh trong phủ Văn Viễn hầu sinh thời rốt cục cũng đã được mở to mắt thấy:
Đại công tử bình thường nhu nhược ham món lợi nhỏ, bởi vì mẫu thân là đại a đầu thông phòng, vốn dĩ không ngẩng đầu được lên. Hôm nay trái lại tốt hơn rồi, ngực ưỡn ra, hai tay chắp sau lưng, cái đó gọi là khí phách hăng hái nha.
Đằng sau có hai "con chó" rơi xuống nước, toàn thân lạnh run, ngươi vịn ta, ta dìu ngươi, khập khiễng, hận không thể tùy thời mất mạng dưới hoàng tuyền!
Tam công tử trở về tiểu viện, ngồi ở phía trước cửa sổ, thắp lửa lên trên ngọn nến, mắt cúi xuống đọc hồ sơ. Ngoài cửa sổ, đêm lạnh như nước, dưới bệ cửa, cánh hoa tích sương đêm.
Trên ánh trăng giữa trời, trong ngõ sâu xa xôi ẩn ẩn truyền đến thanh âm gõ mõ cầm canh, Tam công tử vuốt vuốt huyệt thái dương, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trước đây thật lâu, mỗ có đọc qua một câu chuyện chân thật trên quyển sách như thế này. Triều Minh, hai quan lớn, hai người cũng không phải cùng đảng phái, một trong số đó là người đảng Đông Lâm, chính kiến không hợp, thường xuyên đối chọi gay gắt. Một lần nào đó, hai người cùng nhau chỉnh sửa lại thư tịch, một lời không hợp, người đảng Đông Lâm này trực tiếp ấn vị quan lớn kia trong đống sách rồi XXOO. Lúc ấy ta khiếp sợ ah! Không phải như vậy chứ! Hai ngươi đều là quan lớn ah! Đây là ban ngày ban mặt ah! Nơi công cộng ah! Công quân tiên sinh, ngài thầm mến thụ quân đã bao lâu? Ngài gian khổ học tập mười năm địa vị quan chức cao lại suốt ngày lục đục với nhau, chẳng lẽ còn muốn chơi tiết mục ngây thơ "Yêu ngươi muốn khi dễ ngươi"? Từ nay về sau, công quân tiên sinh bảo vệ thụ quân khắp nơi. Thụ quân hoặc có thể là người đồng đảng phái với thụ quân phạm sai lầm, công quân hết thảy không truy cứu. Cách không lâu sau, thế lực người đảng Đông Lâm suy thoái, thụ quân bắt được cơ hội. Đây gọi là đánh chó mù đường ah! Công quân thật sự xui vãi cả lều rồi! Nắm tay một lần, bồi lại cả đời. Cái này chẳng lẽ là yêu nhau giết nhau phiên bản lịch sử chân thật?
Tỷ tỷ, có thật không đó!? Đừng làm đám muội mừng hụt ah!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro