Chương 2
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cám ơn các vị đã nâng đỡ ta, vui vẻ mà nói tặng điểm là được rồi, thật sự không cần ném quả Boom cho ta đâu. Mới đầu chỉ vì bạn bè mới ký kết thôi, các nàng hi vọng đem mấy quyển tiểu thuyết của ta biến thành sách, nhưng biên tập nói muốn in ấn nhất định phải nhập V trước, ta phi thường phản cảm việc nhập V. Bây giờ đối với việc ký kết có chút hối hận.
........................................................
Tam công tử đi tới bên cạnh bàn đổ bài ngồi xuống, chính là ngồi ở chỗ đặt ngọn đèn dầu sắp cạn, bên cạnh tiểu lưu manh. Hướng Vũ Mặc lắc lắc quạt xếp, Vũ Mặc không nói hai lời vuốt tay áo ra trận: "Nhường đường nhường đường." "Rầm rầm ào ào" một tiếng chốc ngược toàn bộ túi bạc đổ một phát trên bàn, thoáng chốc làm cho đám khách đánh bài chấn động giống như nuốt trúng con ruồi.
Vũ Mặc ngoắc ngón tay với tiểu lưu manh: "Khổng Kỳ, Khổng lão nhị, ta đánh bạc với ngươi, năm trăm lượng."
Khổng lão nhị bỗng nhiên phấn khởi: "Tới đúng lúc! Hôm nay vận khí gia gia quá nát, rốt cục cũng gặp quý nhân đến đưa tiền rồi!"
Lập tức, trên chiếu bạc hò hét ồn ào kịch liệt dị thường, hận không thể một cước dẫm lên trên bàn.
Thời gian còn không tới một nén nhang, Khổng lão nhị ngửa mặt lên trời cười to, "Ha ha... Tiểu tử, thua rồi thì phải đội quần đi à nha! Còn tiền không? Không có tiền xéo đi!"
Vũ Mặc vung quyền lên: "Ngươi chờ." Nhanh như chớp chạy đến bên người Tam công tử, Tam công tử đưa tay, "BA~" một tiếng, ném quạt xếp lên bàn: "Ngươi xem cái thanh quạt xếp này giá trị bao nhiêu?"
Thanh âm rõ ràng rất ôn nhuận, nhưng lại làm cho linh hồn Khổng lão nhị ngây ngốc cả kinh một cái, nhìn chằm chằm vào sợi dây treo trên quạt.
Tam công tử ấm giọng nói lời nhỏ nhẹ: "Đá Điền Hoàng Đống."
"Phanh!" Khổng Kỳ lập tức quỳ xuống, đầu dập ầm ầm:"Ta biết sai rồi, ta lập tức đi Dương Châu ngay."
"Lập tức đi Dương Châu ngay? Dùng thủ đoạn hèn hạ thắng ta năm trăm lượng bạc, ngươi có ý định mang theo khoản tiền này trốn đi đâu?"
Toàn bộ xương cốt Khổng Kỳ nhảy dựng lên, tay chân hoảng loạn nhanh chóng đẩy núi ngân lượng vào trong ngực Vũ Mặc: "Đắc tội đắc tội!"
Vũ Mặc che miệng vui cười khanh khách, nhưng chỉ thờ ơ.
"Ngươi không nghĩ là đã trễ rồi sao?" Tam công tử đứng sau lưng cười như có như không: "Vũ Mặc, lấy công văn định tội hai năm trước của quan phủ đưa cho hắn xem qua."
Nghe xong lời này, Khổng Kỳ ngã quỵ một cái, nước mắt ào ào trôi ah! Ngửa mặt lên trời rên rĩ: "Ngài tha cho ta đi! Xin ngài nể tình đại ca ta và ngài là đồng học của nhau..."
"Coi như không tệ, ngươi còn có thể nhớ tới đại ca ngươi. Hiện nay hắn ở nơi nào?" Tam công tử nghiêng thân đi qua, ngữ khí cực kỳ chân thành tha thiết: "Hắn ở Dương Châu, theo như ta biết, bây giờ ngươi cũng có thể đang ở Dương Châu."
Khổng Kỳ tuôn trào nước mắt: "Tưởng... Tưởng Tam ca!"
Vừa dứt lời, âm thanh ồn ào náo động la hét ầm ĩ chung quanh lập tức im bặt, một đám khách đổ bài hai mặt nhìn nhau: "Vị công tử này rốt cuộc là ai? Có khí chất toàn thân như vậy!"
"Họ Tưởng... Ách... Chính là họ Tưởng đấy..."
Một người đột nhiên kinh hô: "Họ Tưởng!"
"Lão Tam nhà họ Tưởng!"
Vì vậy, một gã đại hán trông coi sòng bạc tranh thủ thời gian phi vào phòng của lão bản. Vừa vào cửa đã kêu: "Chưởng quầy, không tốt rồi, Tưởng tam công tử đến rồi!"
Chưởng quầy đang cắn bạc thử tỉ lệ, không đếm xỉa tới hỏi: "Tưởng tam công tử nào?"
"Thủ hộ tỉnh ta, Văn Viễn Hầu phủ, Tưởng gia, Tam công tử, Tưởng Sơ Tưởng Khải Hồng!"
"Rắc!" bạc nát, hàm răng chảy máu rồi. Chưởng quầy nhảy dựng lên "Đùng" một cái: "Hắn không phải làm quan ở kinh thành sao? Tại sao lại yên lặng trở về?"
Ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây ah! Đại hán vò đầu.
Chưởng quầy nắm cổ đại hán ngay một phát: "Hắn tới làm gì?"
"Đến đánh bạc."
Chưởng quầy tăng sức mạnh trên tay, sắc mặt âm trầm: "Thắng hay thua?"
Đại hán bị véo đến mắt trợn trắng, gian nan mà trả lời: "Thua."
Tuy sắc mặt chưởng quầy trắng bệch, nhưng nhìn chung vẫn rất bình tĩnh, ít nhất ngữ điệu vẫn rất ôn hòa: "Thua bao nhiêu?"
"Năm trăm lượng."
Trời đất quay cuồng một hồi, chưởng quầy như vừa bị cạo gió một trận đi ra ngoài, thì thào tự nói: "Có lẽ phải mất cái mạng già này rồi! Hắn không chỉ là bá chủ một phương của tỉnh ta ah! Còn đảm nhiệm cả hai chức Tuần phủ lẫn Tri phủ đó!"
Tiến vào sòng bạc, yên tĩnh im ắng đèn đuốc sáng trưng, mười mấy tên đánh bài vây quanh góc tây bắc của căn phòng đến mức chật như nêm cối, mấy cái bàn khác trống trơn thê lương vô cùng.
Chưởng quầy buồn bực, chen vào trong đám người để nhìn qua. Có hai người ngồi ở bên cạnh bàn, một người run rẩy, chưởng quầy nhận ra hắn —— Khổng Kỳ Khổng lão nhị; người còn lại áo gấm vải lụa, xúc xắc trên tay hắn bị quay đến nỗi nở hoa luôn, chưởng quầy cũng nhận ra—— lão Tứ Tưởng gia. Khóe mắt chợt chậm rãi liếc qua trong góc. Ôi! Một vị công tử thế gia ôn hòa, nghiêng người tựa lên ghế, quạt xếp gõ nhẹ đầu gối...
Chưởng quầy liên tục sờ mặt, cố gắng suy nghĩ thật kỹ: Đều là tôn tử đời sau của phủ Hầu tước, tại sao lão Tứ lại du côn lưu manh như vậy, còn lão Tam sao lại ung dung quý khí như thế? Người buôn bán nhỏ cũng dám xưng hô với lão Tứ là "Tưởng lão Tứ", nhưng mà, Tưởng Sơ này, từ quan sĩ phu cho tới tên côn đồ đầu đường, ai lại không tôn hắn một tiếng "Tam công tử"? Ai... Lấy người so với người tức muốn chết, hàng so với hàng chắc chắn vứt ah!
Bên kia, Khổng Kỳ cúi đầu khom lưng cười theo: "Đổ xúc sắc rất tốt nha, mấy cái này ta dốt đặc cán mai ah, bắt đầu liền thua nhanh! Ha ha..."
Ngài khoan hãy nói, bắt đầu đúng là thua xác thực nhanh! Con mắt nháy hai cái, tốc chiến tốc thắng, Khổng Kỳ quỳ xuống:"Tam công tử, năm trăm lượng thua hết rồi."
"Ừ." Tưởng Sơ như có như không sờ ngọc bài Điền Hoàng.
Gan Khổng Kỳ có lớn cũng không dám ra ngoài. Tưởng Sơ mở hai mắt ra:"Năm trăm lượng này vốn dĩ là của ta, hôm nay chỉ là vật về chủ cũ. Đêm hôm khuya khoắt ta tận lực lên tinh thần đánh bạc với ngươi, vậy mà không thắng không thua. Thế chẳng phải là ta tốn công nãy giờ?"
Hiện giờ ngươi rất muốn thắng tiền ta đến như thế sao? Khổng Kỳ nhìn đối diện một cái —— người được giang hồ xưng là "Đồng tử phá của", Tưởng lão Tứ. Bây giờ muốn thu lại bạc giống như bay bằng chân vậy. Qua một lát, Khổng Kỳ quỳ xuống, nói ngoa: "Tam công tử, người tiểu nhân đã không còn đồng nào rồi."
"Muốn húp gió tây bắc rồi sao?"
Khổng Kỳ tranh thủ thời gian gật đầu như bằm tỏi.
"Ngày mai ngươi ăn cái gì?"
Khổng Kỳ lập tức biểu lộ thống khổ: "Ngày mai sẽ đi cầm gia sản."
"Vậy sao?" Tưởng sơ mỉm cười, nghiêng thân đi qua ấm giọng nói: "Đã như vậy, không bằng cầm cho ta đi."
"À?" Khổng Kỳ hoảng sợ, con mắt trừng đến mức hận không thể nhảy ra khỏi vành mắt.
"Không đồng ý? Cũng được." Tam công tử quay đầu: "Vũ Mặc, chuẩn bị giấy và bút mực, hầu hạ Khổng nhị công tử ghi giấy thế chấp ruộng đất."
"Cái gì! Ruộng đất?" Sắc mặt Khổng Kỳ trắng bệch, "Vụt" một cái nhảy dựng lên, thoáng chốc lại co quắp người xuống than thở khóc lóc: "Tam công tử, ngài đại nhân đại lượng, ngài tha cho ta đi. Về sau ngài chỉ đông ta tuyệt đối không đi tây."
"Hai năm trước ngươi cũng cam đoan với ta như thế này đấy. Ngươi nói một tấc ngươi cũng không rời, theo sát huynh trưởng ngươi, ngươi làm được chưa?" Cười cười:"Đi ghi công văn khế ước chuyển nhượng tài sản nhà cửa."
"Tài sản nhà cửa? Còn có tài sản nhà cửa?" Khổng Kỳ sợ đến tim cũng ngừng đập:"Ca ca ta... ca ca ta có thể sẽ lấy mạng của ta đó!"
Lời vừa nói ra, Tam công tử kìm lòng không được mà nở nụ cười:"Kỳ thật, lấy mạng ngươi không cần kinh động đến đại ca ngươi đâu. Để ta suy nghĩ, bên trên công văn phán quyết đã viết cái gì?" Đi qua thì thầm vào tai:"Chứa chấp đạo phỉ một mình thủ tiêu tang vật, nếu không có gia sản lưu vong ba nghìn dặm."
Khổng Kỳ vùng vẫy cả buổi, rốt cục bò lên, thất hồn lạc phách mà ghi khế cầm. Ngoài thành một trăm hai mươi hai mẫu ruộng đất, từ cổng thành Đông kéo dài hai dãy mười bốn gian nhà cửa, mười ba tá điền, cộng thêm bảy nô bộc. Từng cái không bỏ sót, toàn bộ viết lên.
"BA~" một cái thủ ấn được ấn xuống. Khổng Kỳ yếu ớt, toàn thân như mới bị vớt ra từ trong nước.
"Ngồi vào đối diện đi, lão Tứ đánh bạc."
Hai thanh xúc xắc được ném vào trong cái chung xúc xắc. Xong! Trơ mắt nhìn khế cầm vào tay Tam công tử. Đây là có chơi có chịu a, cái này có thể đi đâu nói lí lẽ chứ?
Tam công tử dùng ánh nến xem xét chốc lát, đưa cho Vũ Mặc, đứng dậy hành lễ với chưởng quầy:"Quấy nhiễu chỗ ngài, mong rằng thứ tội."
Chưởng quầy sợ hãi vội vàng trả lễ: "Không dám không dám."
Tam công tử gọi Vũ Mặc bên cạnh. Kết quả là, ai xem đều có phần. Vũ Mặc mang theo túi thả bạc cho đám người đứng ngoài xem. Chung quanh lập tức vang lên một tràng âm thanh trầm trồ khen ngợi ầm ầm.
Tam công tử vái chào thật sâu:"Quấy rầy các vị, cảm thấy không đành lòng, mong rằng các vị xin đừng trách."
Trách móc? Trước được xem một tuồng lừa gạt trấn áp, cuối cùng còn nhận năm lượng bạc, loại chuyện tốt này tại sao lại không thể phát sinh mỗi ngày chứ?
Mang theo ba tùy tùng nghênh ngang rời đi.
Trong phòng một đám dân cờ bạc nhìn nhau không nói gì. Đã qua hồi lâu, không biết ai lầm bầm một câu: "Bá chủ một phương của tỉnh ta, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Vẫn là loại ác bá tao nhã khiêm tốn hữu lễ."
"Nói qua nói lại, chậc! Lão Khổng ta táng gia bại sản rồi."
"Bất quá, nói thật, loại ác bá này nên càng nhiều càng tốt, hắc hắc..." Người này ước lượng năm lượng bạc lớn. Kết quả là, một phòng hùa theo cười to nhẹ nhàng vui vẻ một lúc.
Ra cửa, gió lạnh thổi qua, toàn thân Khổng Kỳ lạnh buốt, thấy Tưởng Sơ lên kiệu, tranh thủ thời gian nói: "Tam công tử, bà mẹ nó sau này ta sống bằng gì?"
"Nghe nói..." Tưởng Sơ dịch chuyển trên đệm rồi dựa lên, vuốt vuốt huyệt thái dương: "Nghe nói...ngươi tinh thông các kiểu đánh bạc?"
"Ngoại trừ đổ xúc sắc." Khổng Kỳ tự nhủ trong lòng: Chẳng lẽ ngươi không biết? Ai mà tin ah!
"À. Ta chỉ cho ngươi một đường làm ăn." Nói xong một ngón tay chỉ Tưởng lão Tứ.
Tưởng lão Tứ lập tức vỗ ngực ầm ầm:"Trong một tháng đảm bảo nhất định dạy dỗ thành công."
"Nửa tháng." Bức màn buông xuống rào rào.
"À?" Lão Tứ nhụt chí, "... Hức, được."
Một chiếc kiệu nhỏ, cộng thêm ba cô hồn dã quỷ, trong nắng sớm mờ mờ, lảo đảo quay trở về phủ Hầu tước.
Ngày hôm sau, thái dương treo cao đến giữa trời. Tưởng Sơ tỉnh, rửa mặt xong, ngồi trước bàn sách đọc qua công văn hết mấy canh giờ.
Cho đến giờ lên đèn, Tưởng Sơ đi ra tiểu viện. Những nơi đất bằng đi qua bắt đầu gợn sóng, hạ nhân trong nhà đồng loạt nói lời cảm tạ tạo thành một tràng thanh âm. Nam bộc quỳ xuống dập đầu, nữ hầu dịu dàng quỳ gối, nha hoàn xinh đẹp thô lậu ngượng ngùng cởi mở đủ loại màu sắc hình dạng hoặc trốn ở sau hòn non bộ hoặc dừng bên cạnh đại thụ, lén lút nhìn hắn.
Chắc là mọi người rất muốn hỏi, Tưởng Tam công tử chúng ta thật sự được vạn dân kính ngưỡng như thế?
Cái này đúng là ngài có chỗ không biết rồi, ngài ngồi xuống uống chén trà, nghe tại hạ chậm rãi nói:
Lại nói, hai mươi sáu năm trước cuối mùa thu rực rỡ, trên trời ngập tràn vầng sáng đỏ như ráng chiều vòng quanh như linh âm. Trong nội viện, hải đường nghịch mùa nhả hương thơm; ngoài phòng, du long bay lượn trên không. Dời mắt nhìn lại, hào quang vạn trượng sắc ngọc trải dài, vạn dặm núi sông một mảnh điềm lành hiếm có! ... Ách... Cái này hình như là lúc các triều đại đổi thay thái tổ khai quốc ngang trời xuất thế mới sẽ xuất hiện thiên phú dị tượng, không có chuyện gì liên quan tới Tam công tử chúng ta, đại gia em nhỏ vẫn nên đừng hy vọng.
Cho nên, một mực kéo dài tới ban đêm, trăng thanh gió mát, mưa to mưa lớn, đèn lồng sáng tắt bất định như điểm như đậu trong bóng tối tay không thấy được năm ngón. Tưởng lão gia xoa xoa tay, bà đỡ nhỏ giọt đổ mồ hôi. "Oa" một tiếng khóc nỉ non, lúc này mới đúng là Tưởng Tam công tử của chúng ta.
Đừng thấy thời cơ sinh ra không được tốt lắm, bất quá mẫu thân người ta là chủ mẫu ah! Con trai trưởng dòng chính hãng hàng thật giá thật già trẻ không gạt không thể giả được, hơn nữa còn là tôn trưởng tử tôn trưởng bổn tông bổn tộc! Địa vị hai ca ca phía trước công tử lập tức rớt xuống ngàn trượng.
Lúc Tưởng Tam công tử bốn tuổi, theo trưởng bối trong tộc chèo thuyền du ngoạn Thái Hồ. Gió trở sóng cao, hài tử xui xẻo này "Răng rắc" một tiếng ầm ầm rơi xuống nước, đợi đến lúc mọi người ba chân bốn cẳng vớt hắn ra khỏi nước, rõ ràng trông thấy chân phải hắn đã bị kẹp ở bên trong trai cò. Con trai cò này cực lớn toàn thân trơn nhẵn ánh châu trong suốt. Cạy mở vỏ sò, nhanh như chớp đã rút ra một vật, nhìn nhìn chăm chú, tốt lắm, một viên trân châu lớn tròn vo, tựa như trứng chim cút.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi tương truyền, Tưởng Tam công tử ——là con rể Long vương gia Thái Hồ ah!
Tưởng lão gia tín Đạo, thường xuyên tiếp tế bần đạo qua lại. Lúc Tưởng Tam công tử bảy tuổi, đạo sĩ miếu trên núi khai đàn cầu mưa thuận gió hoà quốc thái dân an. Tam công tử theo cha đi xem lễ bái, lão đạo râu trắng tiên phong đạo cốt ngồi xếp bằng ở trên đài cao thi pháp. Tay phải cầm bảo kiếm, tay trái nắm lá bùa, một ngụm rượu phun lên, lá bùa ướt, lại một ngụm rượu phun lên, khí thế quá mạnh, lá bùa sững sờ phất phơ rơi xuống dưới. Dưới đài pháp tụ tập ngàn vạn bách tính bình dân, nguyên một đám ngẩng cổ lên trừng mắt, làm sao lại như vậy? Cái lá bùa này tựa như có con mắt, "Bẹp", trực tiếp dán trên ót Tưởng Tam công tử, chung quanh đồng loạt nhìn hắn.
Kết quả là, một truyền mười mười truyền một trăm, cuối cùng cả một tỉnh Chiết Giang, lão bách tính oanh oanh liệt liệt nghị luận nhao nhao: Nếu khẩn cầu mưa thuận gió hoà, như vậy ai chưởng quản mưa gió? Đáp án dĩ nhiên là rõ ràng —— Long vương gia!
Cho nên, Tưởng Tam công tử —— chính là con rể Long vương gia ah!
Năm đó Tưởng Tam công tử chín tuổi, vào Tết Trùng Cửu, đám quan sĩ phu tụ hợp kết thân đăng cao thiếu viễn (* Đăng cao vọng viễn: trèo cao sẽ nhìn xa trông rộng), không nghĩ đến, đêm khuya gặp mưa, tất cả gia tộc tất cả hộ quản không quan tâm khí phái nhã nhặn gì đó nữa rồi, ôm cái đầu chạy trốn tứ tán. Tưởng gia ra tay chậm một chút, thân cao quý đành phải hạ mình chịu đựng tiến vào tòa miếu hoang. "Ầm ầm" một tiếng sấm chớp lớn, "'Rầm Ào Ào'" mưa nặng hạt một hồi, miếu sụp, bị thương, chảy máu, nhưng mà, Tưởng Tam công tử chúng ta lại vươn người đứng lên lông tóc không tổn hao gì. Cả đám người đồng loạt trông như ngu xuẩn tức tối nhìn hắn.
Sự tình qua đi, Tưởng lão gia phái người đi điều tra, Ôi! Miếu Long Vương!
Kết quả là, Tưởng gia xuất ra vốn lớn tu sửa miếu nhỏ đổi mới hoàn toàn, lệnh cưỡng chế Tưởng Tam công tử một đường quỳ lạy từ chân núi đến đỉnh núi. Tam công tử trịnh trọng nghiêm túc lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lúc này, chủ mẫu âm thầm rơi nước mắt, Tưởng lão gia ngửa mặt lên trời kêu đau: Đây là con cháu bất tài ah!
Từ nay về sau, phàm là ngày lễ ngày tết cưới gả đám tang sinh thần, thậm chí là xuân sớm đêm hè hay lúc rảnh rỗi, Tưởng Tam công tử bất đắc dĩ hết mực tuân thủ mang theo tam sinh tế phẩm nến cao đèn cầy thơm vào miếu lễ bái, gió mặc gió, mưa mặc mưa, quả thực cực kỳ thành kính.
Trước khi lên kinh khảo thí, không vào từ đường, không bái tổ tông, lại đoan đoan chính chính dập đầu bốn cái với Long vương gia, ngài nói cái này nên gọi là chuyện gì?
Nhưng mà ——
—— Kết thúc kỳ thi Hội trên điện, Tưởng Tam công tử một đường vượt quan trảm tướng, đường đường lên kim bảng, đệ nhất Trạng nguyên đứng đầu được đề tên bằng chữ vàng—— Chiết Giang Hồ Châu Tưởng Sơ Tưởng Khải Hồng! Tin tức truyền ra, lập tức khiến cho người người khắp đại giang nam bắc ven bờ Thái Hồ khiếp sợ. Tòa miếu nhỏ lớn cỡ bàn tay này lập tức tích lũy đầu người hương khói cường thịnh.
Cứ như vậy, Tưởng Tam công tử ——nhất định chính là con rể Long vương gia!
Tam công tử thật sự hoàn hảo đến mức làm cho người người ngưỡng mộ như thế sao?
Đây là cái tình huống gì a!
Cái này không, cho dù đã hai mươi sáu tuổi, Tưởng Tam công tử vẫn như trước một thân một mình.
Nếu như gặp được mai mối kéo thuyền, Tam công tử luôn ôn hòa cười nói: "Ta là con rể Long vương gia ah."
Lời kia vừa thốt ra thì người khác còn tiếp như thế nào? Các ngươi ai có thể giúp hắn tìm ra con gái Long vương gia sao?
Tuy Tưởng Sơ sắp đến tuổi cập kê nhưng vẫn còn là người cô đơn như cũ, đưa tới ngàn vạn nghi hoặc suy đoán, nhưng mà, cái này không chút nào ảnh hưởng đến sự kính yêu của mọi người đối với hắn.
Ngay tại ngày hôm qua, lúc Tưởng Sơ vẫn còn ngủ trưa, bảy xe thổ sản đi theo đến dĩ nhiên trống một nửa, nhân thủ một phần cũng không bỏ sót. Hơn nữa, nếu mắc bệnh phong thấp sẽ tặng dầu phong thấp, sắp tới kết hôn sẽ tặng tơ lụa gấm vóc. Nếu tình hình kinh tế căng thẳng bức bách liền trực tiếp nén bạc lớn trắng bóng...
Cùng lúc đó, giống như ngày hôm qua, lời đồn đãi Tưởng Sơ bị bãi quan điều về nguyên quán vẫn còn xôn xao, truyền nghe cứ như thật đấy, bằng không sao hắn có thể xám xịt lặng yên trở về không một tiếng động? Nếu thăng quan tiến chức sao không nổ pháo ầm vang chiêu cáo thiên hạ? Bất quá, không có sao, bọn hạ nhân Tưởng phủ cự tuyệt tiếp nhận chuyện Tam công tử ôn lương cơ trí của bọn họ có một ngày một bước lầm lỡ thành mối hận ngàn đời!
Tưởng Sơ bước vào thiên sảnh, cùng nhau đi tới gật đầu mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro