Chương 14
"Công tử..." Vũ Mặc chỉ Long Mộ ở phía xa, "Hắn... Hắn là Tri phủ Dương Châu?"
"Nhìn không giống?"
Nhìn hắn như vậy giống như làm quan hay sao? Vũ Mặc nhíu mày nói: "Chúng ta từng đắc tội với hắn..."
"Chẳng lẽ không phải hắn đắc tội chúng ta?" Tưởng Khải Hồng cúi thấp người tránh cành lê đi đến miếu Long Vương, Vũ Mặc nhanh bước đuổi kịp: "Công tử, người này lòng dạ không tốt."
Tưởng Sơ dừng bước, nhìn Vũ Mặc cười hỏi: "Ngươi cảm thấy tâm tư của ta tốt sao?"
Vũ Mặc lập tức á khẩu không trả lời được, câu này kêu người ta trả lời như thế nào? Nói ngài lòng dạ không tốt? —— không, nói y như vậy là tự mình tìm đánh đấy! Còn không nói ngài lòng dạ rất tốt? —— ách... Không thể làm chuyện sai trái lương tâm như vậy!
Tưởng Sơ vào miếu kính trà, kiệu nhỏ xuống núi, ngồi ở trong mái đình tranh nhấp chén trà thô xem mười mấy đứa nhóc ven đường tranh nhau nhảy dây.
Tới gần giữa trưa, trong núi truyền đến tiếng chuông đồng, vang lên vọng lại khắp vùng núi, ngàn vạn dân chúng dưới núi nhao nhao dừng việc trong tay, mặt quay về phía miếu Hiên Viên chắp tay khom người vái lạy.
Tưởng Khải Hồng đứng dậy, thi lễ thật sâu.
Chuông đồng vang lên chín tiếng, dư âm lượn lờ, nhóm người đi lễ trên núi lục đục ngo ngoe xuống núi.
Tưởng Khải Hồng ngồi xuống tiếp tục xem trẻ con nhảy dây, cười mỉm với Vũ Mặc, Vũ Mặc hiểu ý, lôi kéo mụ tú bà nói: "Mụ mụ, mượn nói chuyện một chút."
Người càng tụ càng nhiều, đám lâu la tiểu tốt nhanh chóng đi lên, hối hả nhộn nhịp.
Gã sai vặt cúi xuống bên tai Tưởng Sơ nhẹ nói: "Công tử, Trần Hạo Đông ra rồi."
Tưởng Sơ "Ừ" một tiếng.
Vì vậy, công tử Tưởng Khải Hồng của chúng ta đi ra khỏi đình tranh, ngồi lên trên khối đá khổng lồ, gió mát phất vào mặt, dây tua bay bay.
Mái hiên bên kia, Trần Hạo Đông cùng ba, năm phú thương buôn lớn trò chuyện với nhau thật vui, mới vừa đi tới ngã ba đường, một người đàn bà đột nhiên lao ra từ bên trong bia đá bên cạnh, đám phú thương buôn lớn bọn họ thấy trước mắt nhoáng một cái, còn chưa có kịp phản ứng, chỉ thấy người phụ nữ này dập đầu quỳ xuống, ôm lấy đùi Trần Hạo Đông thút tha thút thít khóc lên: "Lão gia... lão... gia, thiếp thân... thiếp thân..."
Trần Hạo Đông nhíu mày, cúi người cẩn thận chu đáo mặt mũi của nàng, chần chờ nói: "Ngươi nhận lầm người hả?" Nâng người lên lớn tiếng nói: "Phu nhân nhà ai? Còn không mau mau nhận về."
Người phụ nữ này nghe được bỗng nhiên lớn tiếng khóc thảm thiết:"Lão gia! Lão gia! Thiếp là kẻ danh phận thấp, tự biết không có mặt mũi gặp lão gia, nể tình phu thê mười một năm, cầu lão gia để cho thiếp thân gặp lại con nhỏ đi... Lão gia ah..."
Trần Hạo Đông ngẩn ngơ, hất chân lên, đạp người phụ nữ đó té ngã: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Thoáng chốc, bóng trên mặt đất không còn lăn, diều cũng không bay nữa, người người dắt già dìu trẻ nhà nhà di chuyển từ bốn phương tám hướng tới đây, có náo nhiệt không nhìn, vậy cái thôn này không cần mở quán (tám) nữa rồi!
Người phụ nữ khóc đến thở không ra hơi, quỳ bò qua, trong miệng quả nhiên là chữ chữ ra máu: "... Thiếp thân theo lệnh cha mẹ có mai mối dẫn lời... ngồi kiệu hoa gả vào Trần gia, nhiều năm qua chưa từng lưu lại một nam nửa nữ nào cho Trần gia... Trong nội tâm thẹn với liệt tổ liệt tông, năm trước, sinh hạ bé trai nhỏ, lão gia lại bỏ thiếp... Thiếp thân không oán không hối, chỉ trách thiếp mệnh khổ, thiếp tự biết hoa tàn ít bướm, người cũ không đi, người mới khó đến... Lão gia, mười tháng mang thai... trái tim người mẹ này..." Nói xong, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Trần Hạo Đông tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhìn đám người chung quanh một cái, nguyên một đám không e dè trắng trợn nghị luận: "Sinh ra con trai làm gì để rồi vứt bỏ người mẹ?" "Ai biết được! Đầu năm nay, thế gian rộng lớn cái gì mà không có chứ." "Đây không phải Trần Hạo Đông sao? Hội trưởng thương nhân buôn muối, tên kia phải nói là một gã keo kiệt!"
Trần Hạo Đông bắt đầu nắm chặt tóc người phụ nữ xách lên..., cắn răng nhả ra từng chữ từng chữ: "Ngươi đến cùng người nào? Lừa bịp tiền?"
Người phụ nữ này "Ah" một tiếng kêu đau, "Lão gia... Thiếp chỉ muốn thấy mặt con trai một chút... Xa xa liếc mắt nhìn... Lão gia, con trai vừa sinh, thiếp ở chung với nó không đầy một tháng, thật sự là... thật sự là..."
Lời vừa nói ra, đám người vây xem bắt đầu xao động, một tên lùn vụt vụt vụt bò lên trên đại thụ, cười ha hả nói: "Ta nói vị Trần lão gia này, con trai sinh ra, lại đi bỏ mẹ, như vậy không phải qua sông đoạn cầu sao, trong bảy lý do có lý do này sao?" Đột nhiên cố ý hạ giọng thần thần bí bí nói: "Ngươi đừng nói với ta đứa bé kia không phải giống của Trần gia lão các ngươi đi."
Lời còn chưa dứt, lập tức có một trận cười vang kinh thiên động địa, khiến Trần Hạo Đông xấu mặt đến mức có thể nhỏ ra máu.
Thương nhân buôn muối bên cạnh thấy đụng chạm nhiều người tức giận, tranh thủ thời gian thì thầm với Trần Hạo Đông: "Hội trưởng, liên lụy với điêu dân không rõ hạ thấp thân phận, đưa ít tiền đuổi đi cho rồi."
Trần Hạo Đông lục lọi toàn thân trên dưới một lần, mặt tím tím xanh xanh một lần rồi trắng một lần, trong lúc chân tay luống cuống, người phụ nữ này quá không có ánh mắt, ôm tới đùi rồi lại không buông tay, cơn tức của Trần Hạo Đông dâng lên, đá một cước vào trên bờ vai nàng, người phụ nữ "Hự" một tiếng, xong! Ngất rồi.
Như thế rất tốt, triệt để làm đám người kia phát cáu, nhao nhao chửi ầm lên.
Ngay trong thời điểm mấu chốt, một người tuổi còn trẻ xa xa chạy tới, một đường điên cuồng gào thét kêu to: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Ngươi ở chỗ?" Chen vào đám người, đột nhiên trông thấy tỷ tỷ nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, người trẻ tuổi lập tức lửa giận ngút trời, không cần phân trần nện một quyền lên trên sống mũi của Trần Hạo Đông, máu mũi trong người bay thẳng ra xa 3000 thước!
Người trẻ tuổi chỉ vào cái mũi Trần Hạo Đông giơ chân mắng to: "Tên vô ơn! Không có nhà chúng ta giúp đỡ, vốn ban đầu của ngươi đã sớm xài hết, sẽ có hôm nay sao?" Người trẻ tuổi quay người mặt hướng về đám người chắp tay vái lạy: "Phụ lão hương thân, mọi người nhận xét, phân xử cho đúng, bắt thông dâm bắt cả đôi bắt tặc phải có tang chứng, tỷ tỷ của ta hắn nói bỏ là bỏ, không có bằng chứng, chỉ nói là tư thông với kẻ bên ngoài." Phun một ngụm lên người Trần Hạo Đông: "Ta ngược lại muốn hỏi ngươi, tư thông với kẻ bên ngoài sinh ra nghiệt chủng ngươi làm gì phải chu cấp nó giống như tổ tông hả?"
Trần Hạo Đông vừa định giải thích, người trẻ tuổi móc ra một tờ giấy từ trong tay áo, run khai quơ quơ mở trước mặt mọi người, ngôn từ đầy chính nghĩa: "Đây là thư bỏ vợ, không có chữ ký không có con dấu." một cước đạp Trần Hạo Đông ngã xuống đất, người trẻ tuổi ngồi xổm người xuống cười lạnh: "Ngươi dám vào nha môn đối chất không? Ngươi tìm được người đứng ra làm chứng không? Vô duyên vô cớ bỏ vợ cả, thật to gan, chờ giam cầm hai mươi năm đi!" Nói xong hung hăng đánh vào miệng Trần Hạo Đông một cái.
Trên mặt Trần Hạo Đông lập tức cực kỳ đặc sắc, máu mũi còn chưa có lau sạch sẽ, khá lắm, khóe miệng cũng thấy đỏ lên!
Chung quanh còn có một đám lưu manh vô lại đi theo la hét ồn ào: "Dẫn lên quan phủ dẫn lên quan phủ!" "Tri phủ lão gia đang ở dưới chân núi, tranh thủ thời gian!" "Đánh vào xương sườn, dễ gãy lắm!"
Một người không có ý tốt mà khặc khặc cười trộm, vịn vào bả vai Trần Hạo Đông xúi giục: "Bà vợ này của ngươi nhất định phải bỏ, hầu hạ không nổi, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh em vợ bên nhà mẹ đẻ có nạn!" Nói xong tranh thủ thời gian chạy.
Ngài khoan hãy nói, nói tới Tri phủ đại nhân đang đi, một kiệu quan nhỏ chậm rãi xuống núi, tiếng ồn ào ngập trời đánh tới trước mặt, Long Mộ vén rèm hỏi: "Làm sao vậy?"
Nha dịch đáp lời: "Hội trưởng thương nhân buôn muối Trần Hạo Đông làm cho nhiều người tức giận."
"Ah?" Long Mộ từ trên cao nhìn xuống, thấy được chuyện thú vị, trong đám người một tên lưu manh nhỏ đang bóp lấy cổ Trần Hạo Đông, tay năm tay mười đánh liên tục, sắp sửa thành đầu heo rồi. Ngài khoan hãy nói, nói tới Long đại Tri phủ của chúng ta có thiên phú dị bẩm mắt tinh não sáng, có thể ngây người nhìn ra một chút phong tình khác từ trong cái mặt sưng đỏ đầy máu ứ đọng—— dáng vẻ tên Trần Hạo Đông này, mắt sáng mày đẹp làn da trắng nõn, rất có vài phần chọc trúng thường thức của người ta.
Vừa định sai nha dịch tới giải vây giúp Trần Hạo Đông, trước mắt nhoáng một cái, người phụ nữ nửa chết nửa sống trên mặt đất kia lảo đảo đứng lên, Long Mộ sững sờ, trong nội tâm thầm hô "Không ổn", người này... Đây không phải mụ tú bà ở bên trong khu nhà riêng sao?
Trông thấy mụ tú bà lập tức nhớ tới họ Tưởng lưu manh.
Hắc! Thật sự là nhắc ai người đó đến, một thân ảnh cao to thản nhiên thong thả bước đi vào đám người, cúi người hành lễ với người trẻ tuổi, người trẻ tuổi tranh thủ thời gian quỳ xuống trả lễ.
Trong lòng Long Mộ run lên, hai mặt nhìn nhau với quản gia, lão đầu mất cả buổi mới nói ra một câu: "Tại sao ta lại nhìn thấy giống... như Tưởng công tử?"
Long Mộ chỉ ngây ngốc mà quay đầu nhìn tiếp, cũng không biết Tưởng Sơ nói câu gì, người trẻ tuổi đỡ mụ tú bà cung kính hành lễ nói cám ơn, đẩy đám người ra, khập khiễng thẳng thừn bước đi.
Tưởng Sơ chấp quạt xếp nâng cằm Trần Hạo Đông lên, mỉm cười. Nhìn không giống công tử phú gia đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng bên đường sao?
Long Mộ trực tiếp có một trận lửa bốc thẳng lên tận trời cao, dắt khóe miệng cười nhạo: giỏi lắm cái tên lưu manh nhà ngươi, còn chạy tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân! Mở mắt của ngươi ra nhìn cho rõ ràng, đó là một cái đầu heo đấy!
Còn chưa có oán thầm xong, bên kia, Tưởng Sơ móc khăn tay ra từ trong tay áo, giúp Trần Hạo Đông lau vết máu ở khóe miệng. Bên này, mí mắt Long Mộ cuồng liệt run rẩy một hồi, quất một cái tát lên bờ vai nha dịch, ngữ khí âm trầm: "Quốc gia hưng thịnh thanh minh tốt đẹp, bạo dân tụ tập láo nháo còn thể thống gì hả?"
Nha dịch lĩnh mệnh, mang theo ba người một đường hô quát xông vào đám người, đám này xem náo nhiệt thấy người quan gia đến, "Phần phật" một tiếng, giải tán lập tức.
Tưởng Sơ đang nghiêng thân bắt đầu đỡ Trần Hạo Đông..., không biết bị ai đụng phải thoáng một phát, "Rầm", Xong! Trần Hạo Đông lại ngã xuống rồi, bảy tám đôi chân trực tiếp giẫm tới trên người hắn.
Long Mộ xa xa nhìn, "Hừ" một tiếng sâu trong yết hầu, hiện tại, lại nhìn Trần Hạo Đông, lông mày sụp, mắt cũng lệch ra, đầu lưỡi cũng đẩy ra ngoài rồi, nhìn thế nào cũng giống như quỷ thắt cổ trong địa phủ chờ xuống vạc dầu.
Tưởng Sơ nâng Trần Hạo Đông mềm nhũn dậy, bất đắc dĩ, đành phải lấy cánh tay ôm eo lại, để cho hắn dựa vào trên người mình, vết máu lẫn bụi đất lập tức dính lên quần áo Tưởng Sơ nhiễm đến dơ bẩn không chịu nổi.
Cơn tức Long Mộ dâng lên triệt để không ngồi nữa, xốc màn kiệu lên một phát. Quản gia nhanh chóng bắt lấy cánh tay của hắn: "Công tử, ngài đang mặc quan phục, dễ khiến gà bay chó chạy, cứ vậy dẫn theo bốn tên nha dịch, làm lớn thu thập không được."
Long Mộ lùi về cỗ kiệu, xoạt xoạt hai ba cái cởi quan bào xuống, thay đổi thường phục, ra khỏi cỗ kiệu nhìn quanh bốn phía một phen: "Họ Tưởng đâu rồi?"
Quản gia chỉ một ngón tay vào rừng trúc. Long Mộ vứt bỏ một câu "Chờ ta ở đây", rồi đi theo đuôi, giữa khoảng cách không xa không gần.
Bản thân Trần Hạo Đông bị trọng thương, đi một bước trượt chân một lần.
Long Mộ xem thường: Diễn! Diễn! Diễn giống thật ha! Ngươi yếu đến mức gió phất là bay hả!
Ven đường có quán gia đình cỡ nhỏ, Tưởng Khải Hồng đỡ Trần Hạo Đông ngồi xuống.
Long Mộ quay mặt về hướng bóng lưng của Tưởng Sơ cũng ngồi xuống, đứt quãng nghe hai người nói chuyện:
—— "... Không biết tại sao xảy ra như vậy..."
"... Thái tôn nhậm chức đã một tháng hơn, còn chưa tìm ra cơ hội để giải bày tấm lòng..."
Chỉ chốc lát sau, mì sợi được bày trên bàn, Trần Hạo Đông hỏi: "Tưởng huynh không ăn?"
"Trần huynh chậm rãi dùng."
Trần Hạo Đông khách khí một phen, gắp mì sợi đưa vào trong miệng. Tưởng Sơ chống cằm, cũng không nói chuyện.
Thời gian không lâu, Trần Hạo Đông bưng chén húp canh, cười xấu hổ hỏi: "Tưởng huynh thật sự không ăn?"
Tưởng Sơ vẫn như trước không nói chuyện, Long Mộ xì mũi coi thường, lặng yên không một tiếng động lầm bầm: "Sắc đẹp của ngươi có thể ăn được, y ngắm ngươi đã sớm no đầy bụng."
Sau khi ăn xong, lão bản bưng bồn nước tới, giúp Trần Hạo Đông rửa mặt rửa tay, khăn mặt sượt qua, khóe miệng lập tức máu chảy thành sông, Tưởng Sơ lấy khăn tay ra đưa cho hắn đè lại.
Long Mộ mắt lớn trợn trắng.
Qua một lát sau, Trần Hạo Đông khôi phục lại sau cơn chấn kinh, đứng lên cúi chào: "Tưởng huynh, hôm nay nhận được tương trợ, suốt đời khó quên, bây giờ từ biệt, sau này còn gặp lại."
Tưởng Sơ đứng dậy trả lễ.
Ông chủ đã lắc lư lắc lư chạy tới, mặt mo cười đến mãn nguyện nhăn như da quýt, "Hai vị khách quan, quán nhỏ buôn bán nhỏ, hai mươi văn, ngài xem..."
Trần Hạo Đông mãnh liệt ngẩng đầu, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, tốt rồi, toàn thân cao thấp áo thủng quần nát, hai cái chân, một chiếc giày.
Lão đầu lập tức bẻ lái theo gió, vừa vái lạy với Tưởng Sơ vừa thở dài.
Tưởng sơ cũng cúi đầu nhìn xem chính mình, lại nói, Tưởng Tam công tử chúng ta bình thường trên người không có định nghĩa trả tiền, cởi ngọc bài bằng đá Điền Hoàng Đống bên hông xuống đưa cho lão đầu. Lão đầu vừa định nhét vào đai lưng, lại nghe sau lưng một người cao giọng hô: "Ông chủ!" Ba người đồng loạt nhìn tới.
Long Mộ khiêm tốn cười cười, "BA~" một tiếng khép lại quạt xếp, chậm rì rì đứng dậy đi tới, "Ta có thể giúp vị Tưởng công tử này chuộc lại ngọc bài được không?"
Lão đầu nhìn Tưởng Sơ một cái, lại nhìn Long Mộ một cái.
Long Mộ móc ra một khối bạc vụn, kín đáo đưa cho lão đầu, lão đầu cười toét miệng lộ cả hàm răng.
"Không cần thối lại." Long Mộ lấy đá Điền Hoàng, trầm tĩnh thưởng thức một lát, tấm tắc kêu tuyệt đẹp, "Khắc ẩn, Hoa sen dưới thuyền đánh cá, hiếm có!" Ném lên không trung, đưa tay tiếp được, đưa ngang tầm mắt Tưởng Sơ, hai tay chắp lưng, ngực ưỡn ra trước, chậm rãi thong thả bước đi, đá Điền Hoàng cọ cọ bờ mông lắc trái một cái lắc phải một chút.
Tưởng Khải Hồng mỉm cười.
Trần Hạo Đông ngu người miệng mở rộng, sau nửa ngày mới nói: "Người này... Người này nhìn quen mặt."
Tưởng Khải Hồng ngửa tay giới thiệu, mỉm cười: "Tri phủ Dương Châu Long đại nhân."
"À?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro