Chương 13
Quản gia dùng mặt cười lấy lòng, vừa vái lạy Vũ Mặc vừa thở dài, lui về sau từng bước một, vượt qua cánh cửa, một phát xông vào trong phòng, lão đầu trực tiếp trợn tròn mắt, Tưởng Sơ đang ôm Long Mộ, ngực dựa vào ngực, mặt dán mặt, bờ môi Long Mộ hận không thể gặm lên xương quai xanh của Tưởng Sơ, da mặt lão đầu trực tiếp run rẩy.
Tưởng Sơ buông Long Mộ, buồn cười: "Tới cứu ngươi rồi kìa."
Lão đầu nhanh chóng quỳ xuống đất dập đầu ầm ầm: "Tưởng công tử, đêm dài trời khuya, không dám quấy rầy ngài nghỉ ngơi, lão nô đành tới đón công tử đi, ngài dừng tay, dừng tay lại đi." Nói xong, mặt khao khát nhìn qua Tưởng Khải Hồng, y không lên tiếng, im lặng không cử động!
Tưởng Sơ vỗ vỗ mu bàn tay Long Mộ:"Thân thể ngươi không khỏe, nên ở lại nơi này đi." Cong người thi lễ, thì thầm: "Ngươi muốn cám ơn ta như thế nào?"
Long Mộ làm bộ không nghe thấy.
Lão đầu đưa mắt nhìn y rời khỏi: "Ừng ực" nuốt nước miếng: "Còn... Còn rất săn sóc."
Long Mộ liếc tới.
Lão đầu quất một cái tát lên mặt: "Biết săn sóc cũng là sói già vẫy đuôi!"
"Ngươi nói đúng, y thực sự biết săn sóc..." Lão đầu ngẩng đầu thật mạnh, Long Mộ giận dữ: "... dán cả cái thân nặng nề trên người của ta!"
Một đêm ngủ say, tới gần giữa trưa, Long Mộ tỉnh, vừa ngồi dậy, "Rầm" lại té xuống, đầu đau muốn nứt khí huyết quay cuồng.
Không biết trì hoãn bao lâu, Long Mộ mở cửa đi ra, hít sâu một hơi, tinh thần sảng khoái, lưng mỏi duỗi một nửa, bên cạnh truyền đến giọng nói khoan thai: "Sớm!"
Long Mộ quay đầu, "vụt" gương mặt tối sầm, Tưởng Sơ thẳng người đứng đó.
Tưởng Sơ không khỏi mỉm cười: "Đừng cứ nhìn chằm chằm vào mặt của ta, ta sẽ ghen tỵ nha."
Lời vừa nói ra, Long Mộ lập tức cảm giác người trước mắt này quả thực có nhan sắc dữ tợn pha lẫn quỷ mị! "Toàn thân ngươi từ trên xuống dưới cũng chỉ có cái khuôn mặt này là có thể gặp người thôi!"
Tưởng Khải Hồng cúi người, mắt trái ranh mãnh nháy một cái, nhẹ giọng thì thầm: "Ngươi còn chưa từng nhìn thấy thân thể của ta, như thế nào suy ra được cái kết luận này chứ?"
Long Mộ cứng ngắc đứng đơ ra, quay đầu muốn đi, một chân vừa bước tới cổng Nguyệt môn, sau lưng giọng nói nhẹ nhàng vọng tới: "Thể nhân, ta có thể ném cái này đi không?"
Long Mộ dừng lại, quay đầu, xoay mình thấy trên tay Tưởng Sơ mang theo cái đai lưng màu xanh đậm. Long Mộ cứng người, cúi đầu nhìn bản thân. Khá lắm tên khốn khiếp, eo bụng thoải mái vạt áo mở rộng, kiểu này nếu chạy ra ngoài, không phải là muốn cho người ta cười đến rụng răng sao hả! Ai mà không nhìn ra đây là đi ra từ nhà kỹ nữ chứ?
Long Mộ vươn tay: "Ném tới."
"Được..."
Nói "Được", y lại không cử động, Long Mộ đợi đến miệng đắng lưỡi khô.
Tưởng Sơ ngoắc ngoắc ngón tay:"Tới."
Long Mộ ôm cánh tay khẽ dựa trên khung cửa, mắt khẽ đảo, trên mái hiên có hai con chim sẻ đang đánh nhau.
Tưởng Sơ đi xuống bậc thang, đưa đai lưng qua, Long Mộ vừa vươn tay, còn chưa có đụng tới, chợt nghe Tưởng Sơ làm như người không có việc gì mơ hồ bốc lên một câu: "Kỳ thật, thắt đai lưng vẫn cần người cởi đai lưng."
Hai tay Long Mộ khựng lại, lông mi nhướng lên cả buổi: "Được! Đai lưng của ngươi đâu? Ngươi tự mình đeo lên kiểu nào?"
Tưởng Tam công tử chúng ta rất dứt khoát ah! Dang cánh tay ra, mặc kệ quân hái.
Một ngụm hờn dỗi của Long Mộ bị ngăn ở trong yết hầu, chộp lấy đai lưng, tùy tiện quấn lại, hai tay chắp lưng chân bước tứ tấu* thong thả đi ra ngoài. (*四方步 – tứ phương bộ: Cách đi bộ của dân kịch sân khấu)
Ra khỏi nhà nhỏ, giả bộ không nổi nữa, một cước đá vào trên cành cây.
Lão đầu lảo đảo chạy đến, Long Mộ một tay nắm chặt vạt áo trước của lão: "Tra! Đi điều tra ngay! Đào toàn bộ mười tám đời tổ tông của y lên cho ta!"
Lão đầu khổ sở: "Công tử..."
"Đừng khuyên ta! Cho dù y là con nhà quan lại, ta cũng phải đi bới nhà y lên, trước lột y phục sau lột da! Nghiền xương thành tro vung xuống sông Đại Vận!"
Tức giận bất mãn hằn hộc rời đi.
Hắn vừa đi, một chiếc kiệu nhỏ được khiêng từ trong nhà nhỏ ra ngoài, màn cửa treo cao, Tưởng Sơ quét mắt nhìn thân cây đại thụ, cười cười, nghiêng người trong kiệu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua vài ngày sau, lúc chạng vạng tối, Khổng Kỳ lại đến, khập khiểng đi kiểu chữ bát đi một bước có thể run ba cái, một thân co quắp trên mặt đất, qua cả buổi không đứng dậy được.
"Ngươi làm sao vậy?" Vũ Mặc đá đá hắn: "Nhìn cái bộ dạng tác phong này của ngươi coi, mạng nhỏ cũng sắp toi luôn rồi, còn chưa cần nhọc công đại ca ngươi đến khắc ngươi!"
Nói tới đại ca, Khổng Kỳ nằm sấp trên mặt đất rầm rì: "Công tử, sáng nay đại ca ta trở về từ Chiết Giang rồi, vừa khéo có thể kịp lúc cúng kiếng dịp tết thanh minh."
Tưởng Khải Hồng "Ừ" một tiếng.
"Thế nhưng..." Khổng Kỳ muốn nói lại thôi.
Tưởng Khải Hồng nâng chung trà lên thổi hơi nước, như có như không hỏi: "Thế nhưng cái gì?"
Khổng Kỳ nghiêng mắt nhìn trái nhìn phải, bò đến bên chân Tưởng Sơ, nhỏ giọng nói: "Công tử, đại ca ta và Tuần Diêm Sử Lạc đại nhân phải là đối thủ một mất một còn hay không? Chuyện này nên giải quyết như thế nào mới được chứ, cha của tên Lạc Phong là Tuần phủ Nam Trực Lệ ah! Quan lớn chính trực ở biên cương!"
Tưởng Khải Hồng dừng lại một chút, đặt chén trà xuống: "Nói rõ ràng xem?"
"Sáng nay ta đi tới bờ sông Đại Vận đón đại ca ta, ai nghĩ đến vị lạc đại nhân kia cư nhiên sáng sớm cũng đến đợi nữa."
"Vậy sao?" Tưởng Sơ nở nụ cười.
"Lạc đại nhân còn rất khách khí với ta, mời ta uống trà ăn trái cây. Lúc đội tàu đến, mới đầu tâm trạng của Lạc đại nhân không tệ, không nghĩ tới vừa nói mấy câu với đại ca ta, liền thấy Lạc đại nhân quay đầu muốn đi, chưa tới vài bước, xoay người, bay lên hung hăng đá một cước vào trên đầu gối của đại ca ta, hất áo choàng lên đi luôn. Ngài không thấy đâu, cái vẻ mặt trắng bệt á..."
Tưởng Sơ nâng trán im lặng mỉm cười: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Ai... Ta giục đại ca tranh thủ thời gian đi nhận lỗi đi, ta đắc tội không nổi đâu! Kết quả ngài đoán được không? Hắn vậy mà hỏi ta: 'Ta phải làm như thế nào mới có thể khắc đồng liêu?' Ngài nghe thấy chưa... Ngài nghe thấy chưa, cái tên này nói cái câu gì đây hả? Người ta nhà giàu nhà cao cửa rộng, lại nhìn nhà của chúng ta, tổ tiên phía trước lật tới hơn mười trang còn tìm không ra một kẻ biết chữ nữa. Tuy nói đại ca ta đang là quan Tứ phẩm, nhưng đó là một võ quan ah, so với quan văn cùng phẩm cấp đứng chung một chỗ, đang sống nhăn răng cũng thấy thấp kém hơn một nửa. Nếu âm thầm chèn ép, nhà của chúng ta còn không phải đi đập nồi bán sắt sao!"
Tưởng Sơ nâng chung trà lên, thưởng thức một ngụm, cả buổi mới nói: "Sẽ không đâu..."
Khổng Kỳ nghi nghi hoặc hoặc, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra: "Có những lời này của ngài ta an tâm rồi, ngài nói không có việc gì nhất định chắc chắn không có việc gì."
Tưởng Sơ vỗ vỗ mặt của hắn: "... Quý phủ đã đập nồi bán sắt rồi, còn có cái gì để lo lắng hay sao?"
Khổng Kỳ đâm đầu vào chân ghế một cái.
Tưởng Khải Hồng đứng dậy đi ra ngoài: "Trở về đi, ngày mai Tết Hàn Thực rồi."
Khổng Kỳ đỡ mông khập khiễng bước đi.
Ngày hôm sau Tết Hàn Thực, toàn bộ Dương Châu ồ ạt ra khỏi thành, mang theo cao hương giấy trát tam sinh tế phẩm đi xa tới vùng ngoại ô bái tế tổ tiên, trên đường lớn tiền giấy tung bay, trong nghĩa trang cờ trắng phấp phới.
Vũ Mặc tháo chạy tới: "Công tử, tế phẩm đã chuẩn bị xong."
"Chuẩn bị tế phẩm làm cái gì?"
"Bái tế Long vương gia nha!"
Tưởng Khải Hồng sững sờ, cười lắc đầu: "Đã đến Dương Châu rồi, còn không buông tha cho ta?"
Vũ Mặc che miệng muốn cười: "Lão gia dặn đi dặn lại đấy! Ở kinh thành hai năm, ngài chưa từng rơi xuống một lần nào mà."
"Ngày mai đi, ngày mai là Tết Thanh Minh."
Vũ Mặc vui mừng: "Thật tốt quá, thành Dương Châu ngày mai sẽ là một tòa thành náo nhiệt đây."
Thành Dương Châu ngày mai —— quả nhiên náo nhiệt, náo nhiệt tới trình độ nào?
—— toàn bộ Hoa Hạ mêng mang Thần Châu rộng lớn từ ven bờ Đông Hải đến hoang nguyên đại mạc căn bản tìm không ra người có thể sánh vai với y!
Lại nói, thành Dương Châu tọa lạc nơi cửa sông giao nhau, giữa sông Trường Giang và sông Đại Vận, phía Nam nối với Giang Nam, phía Bắc thông tới Kinh Thành, nhân văn hội họp thương nhân buôn muối tụ tập, chính là tòa thành giàu nhất thiên hạ. Bởi vậy, tâm nguyện cả đời của con người Đại Minh chính là —— eo quấn mười vạn lượng, cưỡi hạc về Dương Châu!
Dương Châu từ xưa vẫn luôn là vùng đất lành, đường sông hồ trong thành giăng khắp nơi như là mạng nhện. Bình thường muốn nhìn thấy núi non bạt ngàn bao la trải dài không ngớt? Vậy là ngài không tới lộn chỗ! Ngẫu nhiên ông trời thương tình, cho một vùng đất nho nhỏ nào đó cao hơn mặt đất, dân chúng Dương Châu có thể bắt được cơ hội, quả thực bùi ngùi không thôi khóc rớt nước mắt ah. Kết quả là, trên ngọn núi này tụ tập hàng ngàn đền miếu đủ loại, văn miếu, miếu Quan Công, miếu Hiên Viên... Thuộc về Nho giáo có: chùa Phổ Độ, chùa Hương Lâm, am Quan Âm... Về Phật giáo có: Tam Thanh Quan, Điện Bát Tiên, Cung Vạn Phúc... Đây là Đạo giáo đấy.
Liệt vị có phải muốn hỏi, ah, "Một núi không thể chứa hai cọp", nếu chư vị tôn thần vì tranh giành địa bàn trừng mắt lạnh lùng tay đấm chân đá, dân chúng Dương Châu còn không sợ ôm đầu dọn nhà?
Sợ? Nếu sợ sẽ không làm như vậy nha! Ngài không phát hiện sao, là do đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương đấy, phàm là Chung Quỳ, Thổ Địa, Văn Khúc tinh, Long vương gia, Táo Vương gia cộng thêm Diêm vương gia... Không quan tâm có theo đạo hay không theo đạo, có chút ý thức thì xây cái miếu nhỏ lập cái tượng đất, toàn bộ chồng chất bên trên sườn núi. Ngài cũng đừng không tin tà ma, rẽ cỏ hoang vượt qua vách núi, ngài còn có thể trông thấy dãy bệ thờ bằng đất cắm mấy cây hương cúng hồ tiên, xà yêu, nhện tinh đây này! Đám yêu tinh này còn không sợ, dân chúng Dương Châu thật sự không biết phải sợ cái gì nữa! Trên núi này hương khói dày đặc khói mù lượn lờ cả ngày, đứng dưới chân núi giương mắt nhìn lên, Ôi! Cháy rồi hả?
Thanh Minh hàng năm, phàm là quan viên nơi khác nhậm chức ở Dương Châu, chẳng phân biệt văn võ, lúc mặt trời vừa lên, đi bộ từ Tri phủ Dương Châu đến chân núi lên đỉnh núi, vào miếu Hiên Viên bái tế tổ tiên Hoa Hạ. Trên đường đi, quý nhân đồng hành, dân chúng quỳ lạy, hối hả chen vai nối gót, người người tết liễu, du hồ, ngắm hoa, ăn ốc đồng... Dưới đất đá cầu, trên trời thả diều, trong không khí phảng phất mùi rượu, mùi thịt, mùi cỏ lau... Thật đúng với câu danh ngôn thiên cổ kia —— Vi báo khuynh thành theo Thái Thú! (* vì báo ơn cả thành theo Thái thú)
Cái này gọi là tết thanh minh tế tổ dạo chơi ở Dương Châu và tết nguyên tiêu tới Kim Lăng ngắm đèn say mê, tết Trùng Cửu leo núi ngắm cảnh ở Tô Châu, tới sông Tiền Đường ở Chiết Giang xem buổi diễn quân có tên là bốn giai đoạn hưng thịnh của Ngô Việt.
Gà gáy báo sáng, ánh bình minh sáng rợp trời, Tưởng Khải Hồng đứng dậy lên kiệu, ra khỏi tòa viện, qua cầu Nhị Thập Tứ, xuôi theo con đê vòng quanh Sấu Tây Hồ xuất phát tới miếu Long Vương. Vũ Mặc nhíu mày với mụ tú bà: "Mụ mụ, đi được chưa? Hay phải mướn kiệu nhỏ cho ngươi nữa?"
Mụ tú bà đang mong mỏi đây, nói cảm tạ không ngớt!
Không lâu sau, đi vào dưới núi, du khách như dệt, người buôn bán nhỏ trải dọc đường rao hàng, ở bên trong rừng cây xanh um tươi tốt, khói bay núi mờ, ẩn ẩn truyền đến âm thanh xướng kinh Phật.
Vũ Mặc ghé sát vào bệ cửa sổ, thấp giọng nói: "Công tử, người xem, Trần Hạo Đông ở bên kia."
"Vậy sao?" Tưởng Khải Hồng cầm quạt xếp đẩy tấm màn, đưa mắt nhìn. Trong quán trà ven đường, ba, năm người phú thương buôn lớn đang ngồi quanh bàn đàm luận vui vẻ. Một người đàn ông mày sáng mắt trong đặc biệt dễ làm người khác chú ý, ba mươi tuổi đầu, người khác nô bộc thành đàn, hắn chỉ một mình một cõi; người khác áo gấm vải hoa, hắn áo vải giày thường; người khác thần sắc cung kính, hắn ngược lại tốt hơn hẳn, đừng nhìn ăn mặc keo kiệt, người ta chảnh kinh, nhếch mũi lên trời con ngươi liếc xéo.
Bức màn thả xuống, Tưởng Khải Hồng nói: "Lên núi."
Miếu Long Vương xa xa ngoài kia, tọa lạc ở giữa lưng núi. Miếu nhỏ nhanh tàn, bốn vách tường muốn sụp xuống, gió thổi qua, bụi đất tung bay, nhìn lên nóc nhà, Ôi! Bầu trời đầy sao? Đương nhiên, bây giờ là trời sáng. Nếu như là ngày mưa, ngài lại ngẩng đầu nhìn lên, Ôi! động Thủy Liêm?
Tưởng Khải Hồng vừa đứng trước mặt Long vương gia, dò xét trên dưới, đột nhiên rất muốn cười, Long vương gia này xinh đẹp cực kỳ nha ——hoa văn trên người loang lổ bạc màu, ngũ quan trên mặt mơ mơ hồ hồ, thiếu tay gãy chân, mạng nhện phía đông một đống phía tây một nùi, sắp dệt thành lưới đánh cá rồi, Long vương gia này còn rất phối hợp, vây ở trong lưới, kéo thành hai cái râu cá chép.
Bày đủ tế phẩm, nhen nhóm ngọn nến, Tưởng Khải Hồng vén vạc áo quỳ gối trên bồ đoàn, thì thào nói ra: "Ngày xưa có nhiều bất kính, mặc dù lễ bái hơn mười năm, nhưng lòng lại chưa bao giờ mang thành kính, vạn mong thứ tội, Vương gia ở trên..." Dừng một chút, mí mắt rũ xuống, cả buổi mới cười nói: "... Nhạc phụ đại nhân ở trên, nhiều năm qua nhận được ân điển, mọi việc suôn sẻ, xin nhận phần dập đầu của tiểu tế." Chắp tay trước ngực, nhắm mắt mặc niệm giây lát, sau đó, lạy ba cái.
Đứng dậy cắm nhang vào, Tưởng Khải Hồng lướt qua cửa sổ sập xệ, xem xét tường nát của miếu nhỏ, bên tai truyền đến tiếng người nói, tựa hồ gần trong gang tấc, lại tựa hồ xa cuối chân trời, quạt xếp đẩy cành cây lê ra, đi đến dưới cây, nhìn xuống con đường mòn uốn lượn dọc ngọn núi, lại thấy ——
Trên đường núi sắc xuân hài hoà, một đám quan viên dưới ánh mắt tiễn đưa của dân chúng nói chuyện với nhau, thong thả từng bậc đi lên. Cầm đầu là một vị quan viên tuổi trẻ, quan phục màu đỏ, cầm quạt xếp chỉ vào một cây hoa đào bên đường, đối với võ tướng sau lưng không biết nói cái gì, võ tướng vui vẻ mà cười.
Tưởng Khải Hồng cũng vui vẻ mà cười.
Vũ Mặc bưng chén trà, tìm Tưởng Sơ bốn phía, thấy y đứng bên cây lê nhìn xuống, nhanh chóng vài bước đã chạy tới, giúp y vỗ vỗ hoa rơi đầy vai: "Công tử, ngài còn chưa có tế trà đây này."
"Ừ."
Vũ Mặc theo tầm mắt của y nhìn qua, lập tức quá sợ hãi, tay run lên, chén trà rơi xuống đất: "Thế nào lại là hắn?"
Tưởng Khải Hồng nghiêng đầu qua, cười hỏi: "Rất bất ngờ?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Còn muốn nghe chuyện đam mỹ không? câu chuyện này là của triều Minh ( bản thân là fan não tàn của triều Minh, thỉnh thông cảm ), kỳ thật qua các triều đại đổi thay cũng có rất nhiều câu chuyện, có chuyện cực kì nổi danh, có chuyện phải nhờ vào chúng ta tìm người đào sâu. Cái này là xem trong tập ghi chép chuyện xưa nhỏ của văn nhân Minh triều chán nản nọ, chỉ nói đại khái ( ta cũng chỉ có thể nhớ kỹ đại khái ), cái câu chuyện này là bịa đặt, ngài có quyền xem như ta nói hươu nói vượn nha. Một công tử thi thư nhà giàu nọ vào mùa xuân chơi gái chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ, có một cái thuyền khác lướt qua sát bên, ngài đoán hắn trông thấy cái gì? —— một vị mỹ... nữ tuyệt thế khuynh đảo chúng sinh mị hoặc thiên hạ chấn kinh trời đất quỷ thần khiếp sợ ah! Con mắt nhìn chăm chăm, thuyền hoa đi xa, hắn vẫn còn ôm cổ kéo dài mà nhìn ra xa! Ngày sau, phái người nghe ngóng bốn phía cô nương này là ai. Gã sai vặt hồi báo: Vị tiểu thư này là biểu tiểu thư của một vị phú thương gia thành mình, đến trả lễ đấy, sẽ ngụ ở bên cạnh am ni cô nọ, ngày ngày ăn chay niệm Phật. Nghe xong là phú thương, trong nội tâm công tử này tính toán, mạo hiểm vờ sơ suất đã thuê gian căn phòng bên cạnh am ni cô, mỗi ngày ném đá vào trong sân người ta, bên ngoài viên đá có bọc giấy, trên giấy viết thơ. Há! Ngài khoan hãy nói, chưa tới vài ngày, rốt cục cùng một tuyến với nha hoàn của đại mỹ nhân rồi, thường xuyên qua lại, mỹ nhân hẹn hắn nửa đêm gặp riêng ở hậu viện. Công tử này kích động đến mức cơm tối đều không ăn, trừng mắt với mặt trời trông mong trời tối. Rốt cục tới nửa đêm rồi, đêm tối trăng cao, vụng trộm tiến vào bên cạnh, đăng đường rồi, nhập thất rồi, một câu chưa nói, lên giường rồi. Vừa lên tay phát hiện không đúng, còn chưa kịp lui lại, bị người thì thầm rỉ tai một chút liền bị thu thập. Về sau xong việc, nói thật ra đấy, không thể không bội phục, giác ngộ của công tử này thật sự cao, một bên đau một bên còn hỏi: Huynh đài, gian cũng gian rồi, có thể nhìn dung nhan của chồng ta được không? Câu này tuyệt đối là lời nói gốc đó, ta là dạng người không thể quên bất cứ điều gì, sao có thể quên câu này? Nhìn lòng dạ của người ta một cái đi, trực tiếp xưng hô đến "Chồng ta " rồi, bản thân bội phục hắn sát đất nha! Châm ngọn đèn lên, công tử quá sợ hãi, lão thiên gia ah! Cái này không phải người mà! Nào có người trưởng thành như vậy ah! Đây là thần tiên ah! Lúc trước đại mỹ nữ kia cho hắn cảm giác xách giày cũng không xứng ah! thiên lôi động đến địa hỏa, lại nhanh chóng giằng co một hồi. Hai người còn rất nhàn hạ thoải mái, vừa lăn lộn điên cuồng trên giường, vừa còn có thể giải thích tiền căn hậu quả. Thì ra vị đại suất ca này là nhân sĩ ở Vô Tích, hậu duệ công hầu nọ, quý công tử điển hình, một lần nào đó lúc chèo thuyền du ngoạn Thái Hồ nhìn thấy thụ quân, lập tức rất ái mộ, nhưng mà bên người thụ quân tất cả đều là nữ, xem chừng không phải người trong đồng đạo, liền nghĩ ra dùng mỹ nhân kế dụ dỗ, tự lấy mình biến thân. Lúc làm công quân biết được thụ quân nam nữ không câu nệ, quả thực vui đến phát khóc, ngài đoán vì cái gì hắn cao hứng? —— bởi vì này hai người như keo như sơn khó thể chia lìa, cùng nhau dời đến Vô Tích, thành láng giềng mà ở, từng người kết hôn, thỉnh thoảng leo tường hẹn hò, tình hình cụ thể và tỉ mỉ thỉnh tham chiếu 《 Kim Bình Mai 》 chuyện của Tây Môn Khánh và Lý Bình Nhi. Việc hai người bọn họ dùng cái thang trèo tường là chuyện xấu xa cả nhà cũng biết, chỉ là không nói ra. Vô sỉ! Càng vô sỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro