Chương 2. Bị thương
Vẫn như mọi ngày rắn nhỏ đến chiều lại chạy đến chân núi Ngũ Hành để chờ đạo sĩ trẻ tuổi kia. Nhưng hôm nay nó chờ đến khi trăng đã lên cao vẫn không thấy đạo sĩ trở về.
Tê ....tê.... Hai mắt rắn trong đêm tối lại dạ lên sắc lục quỷ dị, nó nhịn không được ở thềm đá trườn qua trườn lại.
"Lạch...cạch.."
Rắn nhỏ nghe được thanh âm từ xa đã trườn nhanh đến, đúng là đạo sĩ đã trở về nhưng hắn dường như đã bị thương. Sắc mặt tái nhợt, tay giữ chặt kiếm chống trên mặt đá, gian nan leo lên từng bậc thang. Đến khi rắn nhỏ bò đến trong tầm mắt đạo sĩ không ngừng lượn qua lượn lại, lúc này hai mắt đã tan rã của đạo sĩ mới có lại chút tiêu cự.
Đạo sĩ: "Thật tiếc. Hôm ...hôm nay không...thể ..bồi ngươi rồi. Mau trở về đi.."
Đạo sĩ vừa cất bước, thân thể liền ngã xuống. Rắn nhỏ gần như hoảng hốt xông lên trước.
Trong thoáng chóc rắn nhỏ đã đón được đạo sĩ. Đạo sĩ khẽ rên rỉ một tiếng, nhấc mắt liền không khỏi kinh sợ.
Đạo sĩ: "Ngươi .. Là ai?"
Đạo sĩ nhìn nam nhân đột ngột xuất hiện còn đang ôm lấy hắn, hắc y quấn quanh, đôi mắt sắc xảo chiếu ra lục quang mị hoặc, cánh tay hữu lực lại thật ấm áp. Nhìn ánh mắt mang vẻ lo lắng của đối phương không hiểu sao lại khiến đạo sĩ cảm giác có chút thân quen.
"Đạo sĩ đừng ngủ. Đạo sĩ...đạo sĩ!"
Đạo sĩ hai mắt nhắm nghiền thân thể vô lực tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn.
#vkbp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro