
Chương 5: Cuộc gặp gỡ trong vườn
Giữa không khí nhộn nhịp ấy, Thừa Lỗi lại có chút mất tập trung.
Cậu vừa gắp một miếng cá, vừa len lén nhìn quanh. Không biết vì sao, nhưng từ lúc đặt chân vào buổi tiệc, cậu đã thấp thỏm một cách kỳ lạ. Mãi đến khi thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng nép ở góc vườn, Thừa Lỗi mới khựng lại.
Hình như là...
Cậu bé ngồi trên mỏm đá khi hoàng hôn buông xuống, đôi mắt sâu như đại dương mà Thừa Lỗi không thể quên từ lần gặp đầu tiên.
Điền Gia Thuỵ mặc một chiếc áo phông mỏng màu xanh nhạt, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen mềm xõa xuống trán. Ánh mắt cậu bé vẫn không đổi—tĩnh lặng, xa xăm, nhưng khi chạm vào Thừa Lỗi, dường như có một gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Thừa Lỗi nuốt nước bọt, cầm theo ly nước của mình rồi bước đến.
- Ê... cậu có muốn uống không?
Điền Gia Thuỵ nhìn cậu một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Thừa Lỗi không hiểu sao lại vui đến vậy.
Nhưng lần này, cậu lại nhận ra một điều khác. Điền Gia Thuỵ không hề bối rối hay ngại ngùng, mà chỉ như thể đang cố gắng hiểu xem cậu là ai. Điều đó khiến Thừa Lỗi có chút bối rối, và một phần trong lòng cậu cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.
Thừa Lỗi tiếp tục cất tiếng hỏi lại cho chắc.
- Cậu... có phải là người ngồi trên mỏm đá hồi chiều không?
Điền Gia Thuỵ chớp mắt một cái, rồi khẽ gật đầu. Cậu mím môi như đang suy nghĩ về điều gì đó, rồi sau đó mới mở miệng.
- Tôi thấy cậu từ xa... Cũng nghe bà nói nhà cậu mới chuyển đến, nên... tớ đến xem thử.
Thừa Lỗi cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng rồi lại thấy như có gì đó ấm áp trong lời nói của cậu bé.
- À... Vậy sao. Thật ra tớ cũng không ngờ có thể gặp lại cậu vào hôm nay.
Điền Gia Thuỵ chỉ im lặng cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thừa Lỗi. Dường như, cậu bé không cần nói nhiều, mà chỉ cần ngồi yên lắng nghe và nhìn vào những gì người khác thể hiện.
Một khoảng lặng ngắn sau đó, Thừa Lỗi mới hỏi lại:
- Cậu thích biển lắm à?
Điền Gia Thuỵ im lặng một chút, rồi đáp một cách nhẹ nhàng.
- Thích.
Chỉ một chữ, nhưng đôi mắt cậu bé sáng lên dưới ánh đèn, như thể trong đó ẩn chứa cả một câu chuyện dài.
Thừa Lỗi không kìm được, nghiêng người ghé sát hơn.
- Hay là... ra biển chơi một lát đi?
Điền Gia Thuỵ hơi chớp mắt, nhìn về phía bàn ăn nơi người lớn vẫn còn đang chuyện trò rôm rả. Cậu bé do dự một chút, rồi như bị sự háo hức trong mắt Thừa Lỗi làm lung lay, khẽ gật đầu.
Và thế là, cả hai cậu bé rời khỏi bữa tiệc, để lại đằng sau những cuộc trò chuyện vui vẻ của người lớn, cùng nhau bước về phía bãi biển, nơi những con sóng vỗ về trong đêm yên tĩnh
Dưới bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, hai cậu bé lặng lẽ bước đi trên nền cát lạnh. Gió biển phả vào mặt, mang theo mùi mằn mặn của muối, của những cơn sóng thì thầm chuyện trò với bờ cát.
Điền Gia Thụy đi trước, bước chân nhẹ nhàng như đã quen thuộc với nơi này từ rất lâu. Cậu chẳng cần nhìn xuống cũng biết dưới chân mình có đá cuội hay vỏ sò nhỏ. Còn Thừa Lỗi, dù mới chỉ đến đây, nhưng không hiểu sao, từng cơn gió, từng đợt sóng, từng dấu chân in trên cát đều khiến cậu thấy lòng mình xao động lạ kỳ.
- Cậu biết nhiều về biển lắm hả?
- Ừ. - Điền Gia Thụy khẽ gật đầu. - Biển luôn ở đây, luôn hiện hữu. Chỉ cần cậu chịu lắng nghe, cậu sẽ hiểu được nó.
Thừa Lỗi khẽ nghiêng đầu, cười nhẹ:
- Nghe như cậu và biển có thể nói chuyện ấy.
Điền Gia Thụy không đáp, chỉ cúi xuống nhặt một vỏ sò nhỏ, đặt nó vào tay Thừa Lỗi.
- Nhắm mắt lại đi.
Thừa Lỗi nghe lời, nhẹ nhàng áp vỏ sò vào tai. Một âm thanh quen thuộc vang lên - tiếng sóng vỗ bờ, tiếng thì thầm của đại dương xa xăm. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy như mình đã chạm tay vào một điều gì đó rất dịu dàng, rất sâu thẳm.
Khi mở mắt ra, Điền Gia Thụy đang nhìn cậu, đôi mắt như có sóng nước vỗ về, yên lặng mà bao dung.
- Cậu là người mới ở đây, đúng không?
- Ừm. Mới đến vài ngày thôi.
- Vậy thì... từ nay tớ sẽ chỉ cho cậu về nơi này.
Thừa Lỗi ngẩn người, rồi bất giác nở nụ cười.
Biển vẫn rì rào, bầu trời vẫn đầy sao, còn trái tim hai cậu bé, từ đêm nay, đã lặng lẽ cất giữ một mối nhân duyên thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro