còn nữa anh yêu em
*Author:
heocon144 (Chii)
*Pairings
: Yunjae, Yoosu, Hanchul, little Kimin...
*Disclaimer
: Các oppa không thuộc về au nhưng số phận các oppa trong fic do au quyết định^^
*Rating:
M
*Category:
Sad, pink, humor, HE
*Summary:
"Yunnie à, điều kì diệu nhất trong đời em là đã gặp được anh. Vì vậy, em đã luôn ích kỷ giữ chặt anh bên mình, chỉ sợ trong chốc lát sẽ bị bỏ lại... Nhưng tất cả, đều là em đã lầm. Trò chơi đó, em không thể tiếp tục rồi, sau này anh đừng vì ai khác, mà hãy sống cho bản thân mình nhé, có được không? ...Tạm biệt, Yunnie!
Còn nữa, em yêu anh..."
*Warn:
Trong fic việc hai người đàn ông yêu nhau/ kết hôn/sinh con là chuyện bình thường (Cụ thể là Yunho-Jaejoong, Yoochun-Junsu của DBSK), rds nào không thể chấp nhận vui lòng click back, ai là fan của Hwang Mi Young (SNSD) thì nên cân nhắc, tuy cô ấy không phải vai phản diện hoàn toàn nhưng cũng đối đầu với nhân vật trong này Jaejoong rất nhiều.
Note: Fic có lẽ còn nhiều thiếusót, mong rds thông cảm và góp ý cho au nhé!
Chap 1
: Sự dịu dàng của “ác quỷ”
.~.~.***~.~.
Tổng công ty Jung.co, trụ sở chính – Shinki’s building.
Tại tầng 40, phòng Đại chủ tịch – Boss đại nhân.
“Giải thích cho tôi, sự việc lần này là thế nào?” Một giọng nam trầm lạnh lẽo vang lên, khiến hai kẻ đang đứng trước người đó giật mình sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn xối xả.
- Dạ…thưa chủ tịch… cái đó…
- Hankyung, tôi không hỏi anh.
“Hức hức! Jung Yunho chết tiệt! Người ta đi chơi với Hannie trễ họp có… 1 tiếng chớ mấy. Có cần “luộc” mình thế này không ah?” Người con trai tóc đỏ đứng cạnh Hankyung kia cứ cúi gằm mặt, trong đầu không ngừng rủa thầm Boss đáng kính keo kiệt bủn xỉn.(=.=)
- Trưởng phòng Kim, miệng anh mất rồi chăng? – Đại chủ tịch hào phóng ban phát cho Kim Heechul tia nhìn nhọn hoắt “chết người”
- Dạ…Chủ tịch… lần sau tôi sẽ chú ý hơn…vì sơ suất nên… - Heechul run run nói, vẫn không sao dám nhìn mặt Boss đại nhân nổi! (><)
Cộp!!
Đại Boss đặt mạnh cốc nước trong tay xuống bàn, giọng nói lại thấp đi mấy phần:
- Sơ suất? Tôi trả lương cho anh để nhận được cái “sơ suất” đó chắc? Hợp đồng với Choi.co lần này nếu vuột mất sẽ tổn thất bao nhiêu anh có biết không? Trưởng phòng như anh đã như thế, nhân viên sẽ nghĩ thế nào hả?
Lúc Heechul nghe tiếng “cộp” ở trên đã sợ đến rớt tim ra ngoài, lại thêm giọng nói “trầm ấm” của sếp lớn cứ vang lên liên tục bên tai, thật sự là hồn lìa khỏi xác rồi a!
Thấy người yêu bị dọa đến “đơ toàn tập”, Hankyung trong lòng vừa thương vừa… run! Quả thật nếu Heechul không ham vui quá thì không đến nỗi nào, nhưng hôm nay là kỉ niệm 3 năm Hanchul hai người yêu nhau mà! Boss lại chẳng kiêng nể vứt cho Heechul 10 cái hợp đồng, giao cho Hankyung 5 dự án quảng bá mới của Yoochun. Heechul chỉ còn buổi họp với Choi.co là hoàn tất, chỉ vi… một phút bồng bột chạy đến chỗ “tình yêu”, dứt ra không nỡ thôi ~~
Thật sự là…
Ai muốn chọc giận Chủ tịch lạnh lùng, sắt đá như ác ma đó đâu chứ!
THÀ LÊN SÂN THƯỢNG NHẢY XUỐNG CÒN SƯỚNG HƠN AH!! HUHUHU~~~~(TToTT)
.
.
.
Bầu trời Seoul hôm nay trong xanh lạ thường, nắng dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng của Boss, sưởi ấm cả không gian.
Nhưng với hai con người đang trình diện trước Đại chủ tịch, mùa đông về thật là sớm quá đi! Giờ ngẫm lại, câu cửa miệng của Lee thư kí : “Không rét mà run!” thực chưa chính xác! Phải gọi là “vừa rét vừa run” mới đúng a~
“Cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa e dè từ bên ngoài truyền vào, Heechul và Hankyung nhìn nhau thầm than thở, sao lại chọn đúng lúc này chứ, Lee thư kí muốn “chết chùm” cả lũ ư? (0_o)
- Chuyện gì? – Vị chủ tịch sầm mặt hỏi, âm vực lạnh lẽo làm 3 người nổi hết cả da gà da vịt, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
- Thưa Chủ tịch… cậu Hero đã về đến rồi ạ!
Hai kẻ đang đau khổ bên trong vừa nghe thấy câu đó thì rưng rưng nước mắt, thật hận không thể chạy đi thắp nhang tạ ơn tổ tiên! Jaejoong ơi là Jaejoong, sao em không… tới sớm hơn chứ? (_ _|||)
Trong phút chốc chân mày đang nhíu lại của Boss giãn ra, gương mặt bỗng như bừng sáng khi nghe đến người đó. Jung Chủ tịch lập tức đẩy ghế bước ra, bỏ mặc hai kẻ đang vui mừng ôm nhau nhảy nhót như điên trong phòng mình ~
- Joongie!
Anh vừa nhìn thấy bóng người từ xa thì vội cất tiếng gọi, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như cũ nhưng trong mắt đã ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng.
Trên bộ salon sang trọng đặt tại sảnh trước của tầng 40, thiên thần áo trắng lặng lẽ ngồi đó. Nắng khẽ hắt lên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, khiến con người mong manh ấy như hòa vào ánh sáng, mái tóc đen mượt ôm sát càng tôn lên nét dịu dàng và ấm áp của cậu. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên khi nhìn thấy người đang tiến về phía mình, cậu đứng lên vươn tay ôm lấy cổ anh ngay lúc anh tới nơi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai một cách yêu thương:
- Nhớ quá đi, Yunnie!
Chủ tịch Jung.co, người vừa được gọi là “Yunnie” khi ôm con người bé nhỏ kia trong tay thì vội quay lưng về phía cửa sổ, ngăn ánh nắng chạm vào lan da trắng như men sứ của người đó. Anh yêu thương vuốt ve mái tóc cậu, nhíu mày hỏi:
- Sao lại là hôm nay? Không phải theo kế hoạch 3 ngày nữa mới về ư?
- Anh không thích à ? - Cậu bĩu môi hờn dỗi nói, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào lồng ngực Đại chủ tịch.
- Joongie ! – Yunho kéo cậu ngồi xuống, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nhưng phảng phất nét lo lắng, anh nắm những ngón tay hồng hồng nhỏ nhắn khẽ hôn lên đó – Đã không báo trước cho anh, lại còn tới đây mà không về nghỉ ngơi, sức khỏe em làm sao chịu nổi chứ ?
- Hihi, nếu em không đến, hai hyung chắc bị anh dọa cho chết khiếp luôn rồi ! Anh thật là, hôm nay là ngày đặc biệt của hai người đó mà~ - Jaejoong cầm hai tay anh lắc lắc, đôi mắt to tròn long lanh nũng nịu y chang chú cún con đang vòi vĩnh.
- Jaejoong ! – Yunho nghiêm giọng gọi, không để cậu đánh trống lảng được. – Em vừa xuống máy bay thôi, lỡ có chuyện gì...
- Aishh~ Yunnie~ Em đói rồi~ mình đi ăn được không~~- Cậu vội vòng tay qua eo Yunho rúc vào lòng anh, ngăn bài thuyết giảng của vị Chủ tịch vĩ đại.
- Cái gì ?! Còn chưa ăn cơm ? Biết mấy giờ rồi không ? Dạ dày của em...
- Yun~~ Người ta đói...người ta đói mà~ Huhu~~
Thấy con người lì lợm kia cứ làm loạn trong lòng mình, lại thêm cái giọng ỉ ôi ra vẻ đáng thương đó nữa chứ, Yunho thở hắt một cái, thực sự là không thắng nổi ! (==|||)
- Thư kí Lee, hủy những công việc chiều nay cho tôi ! – Yunho vừa nói vừa đem áo khoác choàng vào người Jaejoong, cẩn thận gài từng cúc mặc kệ sự phản đối mè nheo của « đương sự »
Jaejoong chớp chớp mắt trông rất đáng yêu, đôi môi nhỏ chu ra nũng nịu :
- Yunnie trốn đi chơi hửm ? Em méc appa đó~~ - Jaejoong biết Yunho làm vậy chỉ vì mình, thế nào anh cũng đem cậu về nhà rồi ở đó canh chừng luôn cho xem. Haizzz~ Dù vậy nhưng bản tính thích trêu chọc Yunnie lại nổi lên rồi, đành chịu ah~
Yunho khẽ gõ nhẹ lên trán cậu, xong xoay người vòng tay qua eo Jaejoong kéo cậu đi thẳng ra thang máy. Chẳng thèm chấp ! Mệt !\(_ _)/
Hyori- Lee thư kí bụm miệng cười chảy cả nước mắt khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia đi được một đoạn lại đưa tay xoa xoa lên trán con người bé nhỏ bên cạnh. Trời ạ ~~~ thương vậy sao còn đi cốc người ta rồi xót hết cả ruột gan làm chi~~ Tự làm tự chịu mà !
- PHỤTT ~~ HAHAHAHAHAHA !!! ÔI ĐAU BỤNG QUÁ !! HÁ HÁ HÁ !!
- Đúng là « vỏ quít dày có móng tay nhọn » !! Hahahahaha ~~~ – Đợi hai kẻ kia rời khỏi, Heechul lập tức ôm bụng cười lăn lộn, cái bộ dang y chang con chiên ngoan đạo của ác quỷ máu lạnh thật khiến người ta xúc động ah~
- Lần này phải cảm ơn Jaejoong đó, Chullie àh... – Han Kyung đưa tay lau nước mắt (do cười quá nhiều), thầm nghĩ không biết cấp dưới nhìn thấy bộ dạng này sẽ mất mặt thế nào, còn đâu là hình tượng Giám đốc Han Kyung bình tĩnh quyết đoán của Jung.Ent nữa chứ !(=.=)
- HAHAHAHA !!! *Vẫn cười điên cuồng*
...
.
.
.
Tầng 20 Shinki’s building – In heaven Restaurant.
Những người có mặt ở In heaven không ngừng đưa mắt nhìn ngưỡng mộ về phíc bàn Vip – Nơi một thiên thần áo trắng xinh đẹp đang ngồi cùng người đàn ông quyến rũ, quyền lực – Chủ tịch tập đoàn Jung.co.
- Yunnie! Anh là đồ xấu xa!
Yunho đang tỉ mỉ cắt nhỏ thức ăn trên dĩa, nghe tiếng nói giận dỗi từ đối diện cũng không thèm ngẩng lên, cắm cúi làm tiếp.
- Sao đi đâu cũng gây chú ý vậy ? Anh muốn hại đời tất cả già trẻ lớn bé không chừa ai hết à ? – Jaejoong bực mình đập bàn một cái, dám lờ mình ư!(><)
- Đây, ăn từ từ thôi, nhớ nhai kĩ đó – Yunho như người bị mất tai, bình thản đưa đĩa bít tết được cắt nhỏ từng miếng đến trước mặt Jaejoong, đăn dò y như ông bố (già) đang chăm con trẻ.
- Yah ! Yunho !! Anh cố tình phải không ? – Jaejoong cao giọng nói, thật tức muốn xì khói ah!
- Joongie, mau ăn đi – Yunho nhìn thẳng vào mắt cậu, nói như ra lệnh, không dùng biện pháp mạnh là không xong – Đã quá bữa trưa 2 tiếng rồi, em muốn tối nay ngủ ở bệnh viện sao ?
Jaejoong cầm cái thìa một cách bực bội nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, ăn từng muỗng nhỏ chậm rãi như con mèo. Chốc chốc cậu lại đưa mắt nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt theo dõi chăm chú của người đối diện, đến lần thứ 3 thì Yunho không chịu nổi mở miệng hỏi :
- Muốn gì đây, nói đi !
Jaejoong tròn mắt, hơi hơi nghiêng cái đầu qua một bên cười tinh nghịch nói :
- Hì hì, anh nói xem, nhìn bộ dạng anh bây giờ sẽ khiến người ta ngạc nhiên đó ! Được Jung Chủ tịch ưu ái thế này, em có phải là đã tích phước mấy đời rồi không ?
- ...
- Yunnie ?
- Em nói vớ vẩn gì vậy ? – Yunho khẽ đặt cái nĩa xuống, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng
- Không có, chỉ là em đang nghĩ... anh chăm sóc em thật quá nhiều đi, như thế này...– Cậu đưa tay chỉ chỉ vào phần ăn của mình – Chị Mi Young có lẽ không vui đâu.
Yunho nhíu mày, giọng nói đã hơi khó chịu :
- Cái gì không vui ? Anh lo lắng cho em trai mình là lẽ đương nhiên, sao phải để ý mấy cái vô lý đó hả ?
Jaejoong yếu ớt như vậy, chỉ sợ rời mắt một chút liền có chuyện. Anh luôn nơm nớp bảo vệ, nâng niu chiều chuộng cậu còn không hết, ai dám không hài lòng về việc này chứ ?
Jaejoong nhìn thấy sự kiên định trong mắt anh, lại cúi đầu xuống gắp một miếng bỏ vào miệng, đôi môi vẫn phảng phất nét cười.
- Nếu em là chị Mi Young... nhất định sẽ ghen tị đến chết thôi.
Ai có thể cao thượng đến độ chấp nhận cảnh chồng mình, hơn hết lại là một người lạnh lùng, cao ngạo như Yunho – cẩn thận chăm chút cho người khác từng tí một như thế ? Dù cho kẻ đó có là em trai anh – Jung Jaejoong đi chăng nữa.
Thấy Yunho ngày càng sa sầm nét mặt, Jaejoong vội cười nịnh chồm người qua nắm lấy tay anh, đôi mặt híp lại vô cùng dễ thương :
- Thôi mà Yunnie... em chỉ nghĩ vậy thôi... có cần tức giận thế đâu... sẽ mau già lắm đó... Yunnie... (^’’^)
Nhìn vẻ hối lỗi tội nghiệp của cậu, Yunho thở ra chán nản, tay không tự chủ đưa lên vén mái tóc lòa xòa trước trán Jaejoong, khẽ vuốt ve làn da non mềm như âu yếm con mèo nhỏ.
- Về sau không được nghĩ lung tung nữa, biết không ?
Như được ban lệnh đại xá, Jaejoong ôm lấy bàn tay Yunho đặt trên má mình mà gật đầu lia lịa, bộ dạng giống như phải chịu nhiều oan khuất lắm.(- . -)
~o0o~
..............................
Jung Jaejoong
Phải, tôi là Jung Jaejoong.
Em trai của Jung Yunho.
Vĩnh viễn, chỉ là em trai mà thôi…
Cho nên, cánh cửa đó, tôi vĩnh viễn cũng không bước qua được
Yêu anh ấy, tôi đã hiểu được thế nào là “bóng tối”
Vì anh ấy, tôi chấp nhận để bản thân mình đắm chìm trong đó
Giống như đánh một canh bạc, nếu thua, tôi sẽ mất tất cả, sẽ đau đớn đến chết, một chút hơi thở sót lại cũng không có.
Nhưng, tôi sẽ không thua.
Bởi vì đối với Jung Yunho, Jaejoong của anh là điều quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Không phải cô ta, cũng không phải Minho
Mà là tôi, Jung Jaejoong
Hwang Mi Young, giữa tôi và cô, vốn không đơn giản như những gì cô nghĩ đâu!
Tôi sẽ không nhường anh ấy cho bất cứ ai, kể cả cô – vợ của Yunho cũng vậy.
Không một ai có thể cướp anh ấy khỏi tôi!
………………………………………….
~~o0o~~
End chap 1.
Chap 2: Nước mắt của ác quỷ
~o0o~
Jung.co – Một trong những Tập đoàn xuyên quốc gia hùng mạnh nhất của thế giới, nắm trong tay hơn 8 phần kinh tế Châu Á đồng thời “hô mưa gọi gió” trên khắp thị trường các lục địa. Nhắc đến Jung.co, không ai không biết đến sự chiếm lĩnh và làm chủ của nó ở mọi lĩnh vực, từ Thời trang, Báo chí, Chứng khoán đến Điện ảnh và Âm nhạc… Thương hiệu của Jung.co luôn thu hút sự ngưỡng mộ từ tất cả doanh nhân, thậm chí cả giới chính trị.
Trong thế giới Showbiz, JYJ Entertainment thuộc Jung.co là tập đoàn giải trí dẫn đầu và thành công nhất ở Hàn Quốc, đào tạo và sỡ hữu một số lượng khổng lồ những nghệ sĩ, ban nhạc huyền thoại đỉnh cao của K-pop cũng như C-pop, US-UK.
Jung gia là Cổ đông lớn nhất sáng lập ra Jung.co và từng bước biến nó trở thành một Tập đoàn uy quyền, vị “Chúa tể” trên thương trường. Jung Yunho – đại thiếu gia của nhà họ Jung, Chủ tịch của “Công ty mẹ” Jung.co, ngay sau khi thay thế vai trò của cha mình, anh đã nhanh chóng đưa Tập đoàn lên vị trí cao nhất - một con người bình tĩnh quyết đoán và lạnh lùng tàn nhẫn hơn bất cứ ai, nỗi khiếp sợ của giới thương gia và chính trị, người đàn ông của quyền lực!
Nhị thiếu gia của Jung.co, cổ đông lớn thứ 2 sau Jung Yunho – Micky Jung Yoochun. Không như anh trai, Yoochun khiến mọi người say mê và điên đảo bởi tài năng thiên bẩm và sự ngọt ngào, phóng thoáng như một cơn gió – “Ông hoàng” của K-pop và “Thiên vương” của làng Điện ảnh thế giới. Chỉ sau 2 năm debut, anh đã khiến cả Showbiz và giới chuyên gia rung chuyển vì giọng hát cùng khả năng diễn xuất tuyệt vời không kẻ nào sánh kịp.
Mạnh mẽ và hào nhoáng – Jung.co không chỉ khiến người ta đắm chìm trong những thứ đó. Chuỗi Nhà hàng In heaven - nơi làm con người như sống trong sự lãng mạng, đềm ấm và tĩnh lặng như những ngày hiền hòa yên bình nhất, bỏ qua mưu toan, vất vả phải đối mặt của cuộc đời. Và chủ nhân In heaven không ai khác chính là Jung Jaejoong, con trai thứ 3 của Jung gia.
Được Jung YongHwa nhận nuôi khi mới 4 tháng tuổi, thân thế của Jaejoong ngay từ đã công khai không che giấu. Thế nhưng, việc nắm giữ số cổ đông lớn thứ 3 ở Jung.co của cậu là hiển nhiên mà không vấp phải bất cứ sự phản đối nào. Không ai có thể phủ nhận khả năng lãnh đạo và kinh doanh tài giỏi của con người tưởng như vô cùng yếu ớt đó.
Jung Jaejoong đồng thời cũng là ca sĩ không chính thức của JYJ Entertainment, với giọng hát và vẻ đẹp của một Thiên thần dịu dàng thuần khiết nhất, lượng fan hùng hậu của cậu trên thế giới áp đảo cà “chàng trai đa tình Micky”. Vì sức khỏe của Jaejoong luôn không ổn định, sự xuất hiện trên sân khấu, truyền thống và album của cậu được tung ra vô cùng hiếm hoi, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mỗi lần thiên thần trở lại, cả Showbiz đều như nhấn chìm trong đôi cánh ánh sáng mong manh dễ vỡ ấy…
.
.
.
.
.
Chiếc BMW đen từ từ chuyển bánh vào Biệt thự chính của khu Bolero thuộc Jung gia – Day Moon. Trong xe, nam nhân với đôi mắt nâu thu hút đến nghẹt thở khẽ nghiêng thân người không một tiếng động như sợ ai đó giật mình. Một cách thật dịu dàng, anh đưa tay cẩn thận tháo đai an toàn của thiên thần đang sau ngủ bên cạnh. Vừa mở cửa bước ra, anh vội cởi chiếc áo vest đen bên ngoài bao bọc lấy con người bé bỏng đó, để cậu nằm gọn trong lòng mình, anh nhẹ nhàng bế cậu lên tiến vào Day Moon.
“Cạch!”
- Cậu cả! – Bà Song - Quản gia của Jung gia mở cửa đón Yunho, vừa nhìn thấy con người đang ngủ say trên anh, người phụ nữ phúc hậu ấy không giấu nổi sự vui mừng mà thốt lên – Cậu Jaejoong… - Nhận thấy ánh mắt ra hiệu im lặng của Yunho, bà khẽ gật đầu rồi mỉm cười đi theo sau anh.
- Ưm… Yunnie…
Tiếng nói nho nhỏ như mèo kêu phát ra làm Yunho hơi khựng lại, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán thiên thần của mình, yêu thương pha lẫn xót xa nói:
- Không sao, Joongie… Đã về đến nhà rồi… em cứ ngủ đi, có anh ở đây… – Yunho thật sự rất lo lắng, chuyến bay từ Luân Đôn đến Seoul dường như đã rút cạn sức lực của Jaejoong. Nếu không nghỉ ngơi, sợ rằng sẽ sốt cao hơn mất.
Khẽ đưa tay dụi dụi mắt mặc kệ sự không hài lòng của Yunho, Jaejoong yếu ớt lên tiếng:
- Yunnie… để em xuống đi… - Thấy Yunho nhíu mày phản đối, cậu thêm luôn vế sau - em muốn nước cam của bác Song…
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Jaejoong khiến lồng ngực Yunho cứ nhói lên từng cơn. Anh để cậu ngồi dựa trên bộ Sô pha, đặt bàn tay to lớn lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ. Jaejoong bật cười trược sự lo lắng thái quá của Yunho, cậu chọc chọc vào má anh nghịch ngợm.
- Xem anh kìa… Thật là mất hình tượng đi~
- Umma!!
Tiếng gọi mừng rỡ từ tầng trên vọng tới làm Yunho và Jaejoong quay đầu lại. Một đứa trẻ vô cùng đáng yêu với đôi mắt nâu mở to sung sướng vội chạy xuống, nhào vào lòng Jaejoong ôm lấy cổ cậu cuống quít nói:
- Ummaaa! Umma về rồi! Minnie nhớ umma lắm a~~
Jaejoong mỉm cười vuốt ve cục cưng đang bám chặt mình đầy âu yếm, cậu nựng nựng hai má hồng hồng bầu bĩnh của nó rồi thơm nhẹ lên đó, thật dễ thương quá đi! Jung Minho – đứa con thuộc về anh và Hwang Mi Young, nhìn nó hệt như bản sao của Yunho bé vậy… Chính vì quá giống anh… Jaejoong đã luôn không cầm lòng mà dồn cả tình thương dành cho nó, cậu mãi mãi không thể hận nó, làm sao có thể căm ghét đứa trẻ có đôi mắt của người cậu yêu đây?
- Minne của umma ở nhà có ngoan không nào ~~ Umma cũng nhớ con đến chết đi được~~
Minho
gật đầu liên tục, nó càng ôm chặt Jaejoong hơn cho thỏa nỗi nhớ mong cồn cào. Những ngày Jae umma đi, nó thật sự vô cùng cô đơn buồn chán. Appa lúc nào cũng về nhà rất trễ, có khi lại ở Công ty mấy ngày liền, dù bác Song luôn cẩn thận chăm sóc vỗ về nó… nhưng nó rất muốn được umma ngày ngày đưa nó đến trướng, hát ru mỗi lần không ngủ được, làm thật nhiều bánh kem dỗ dành nó… Và người cho nó tất cả những điều đó… chỉ có Jae umma thôi…
- Minho, Jae umma đang mệt, con mau về phòng đi – Giọng nói lạnh lùng vang lên làm cậu bé giật mình quay lại, nó luyến tiếc buống tay khói Jaejoong cúi đầu cam chịu trước appa mình – một con người uy quyền đến đáng sợ!
- Yunnie! – Jaejoong bực mình giật giật tay anh, sao lại hung dữ với một đứa trẻ vậy chứ!
- Minho! – Bỏ mặc hành động ngăn cản của Jaejoong, Yunho vẫn tiếp tục hướng về nó ra lệnh.
- Yunho! Anh…! – Nhìn bóng thằng bé lầm lũi đi lên tầng trên, Jaejoong tức giận đứng phắt dậy. Bỗng cơn choáng váng kéo đến cùng cái đau nhói ở ngực khiến mắt Jaejoong như mờ đi, cậu loạng choạng khuỵu xuống trước sự ngạc nhiên tột độ của Yunho.
Vội đỡ lấy cơ thể đã lả đi của Jaejoong, anh không ngăn được sự run rẩy khi gương mặt cậu đang trở nên trắng bêch không chút sức sống, Jaejoong nắm chặt lấy ngực mình, cậu khó thở quá!
- Joongie!! Joongie!! Bác Song!! MAU ĐEM THUỐC LẠI ĐÂY!! – Yunho hướng người quản gia hét lên – Joongie, Joongie, hít sâu vào… xin em…đúng rồi… Joongie… - Anh cố giúp Jaejoong lấy lại hô hấp, tay vẫn vuốt ve lưng cậu mong làm giảm bớt cơn đau đang hành hạ con người mong manh đó. Vị chủ tịch băng giá của Jung.co dường như đã đánh mất sự bình tĩnh vốn có, Yunho ôm lấy Jaejoong lo sợ đến cùng cực, trái tim cứ bị bóp nghẹn từng hồi.
- …Yun…Yun a…
- Anh đây! Anh đây, Joongie… - Nhận thấy hơi thở Jaejoong đã bình thường trở lại, Yunho mừng rỡ hôn lên tóc cậu, cảm nhận hơi ấm ấy đang trong lòng lòng mình, anh không kiềm được giọng nói run run – Anh xin lỗi… anh xin lỗi… em đừng làm anh sợ…Joongie…anh biết sai rồi… đừng dọa anh thế nữa…
-…Yun ngốc… Anh khiến em… tức chết mà… Ngốc… Sao lại mít ướt thế… - Jaejoong mỉm cười mệt mỏi, khẽ vươn tay lau đi nước mắt đang lăn từ khóe mi Yunho, đã lớn thế này mà còn khóc nhè, Heechul hyung mà thấy chắc sẽ té ngửa mất, có khi quai hàm sẽ rớt luôn không chừng(~.~)
Nắm lấy bàn tay xương xương đã hơi lạnh của Jaejoong trên má mình, Yunho để mặc cho những giọt nước mắt đáng ghét cứ rơi. Lúc nhìn Jaejoong ngã xuống, anh cứ ngỡ mình đã mất tất cả… Bản thân như rơi vào hố sâu không lối thoát… Từ khi còn nhỏ, anh đã tự hứa với lòng sẽ luôn bảo vệ Jaejoong thật tốt thật tốt… vĩnh viễn không để cậu phải chịu tổn thương, để cậu nép vào sau lưng mình mà che chở, để nụ cười ấy không bao giờ tắt… Với Yunho, Jaejoong là bảo vật cần được yêu thương trân trọng hơn bất cứ điều gì, chỉ mình Jaejoong mà thôi…
Người thấy Yunho khóc, cũng chỉ có một mình Jaejoong.
Không ai có thể thay thế, không ai được phép thay thế.
.
.
.
Nhẹ nhàng đặt Jaejoong xuống giường, Yunho cận thẩn đắp mền cho cậu rồi ngồi lặng bên cạnh ngắm thiên thần bé bỏng của mình đã ngủ yên. Khẽ thở dài, Yunho nhỏ giọng gọi, thanh âm cũng trầm ấm hơn:
- Minho, con không muốn vào với umma à?
Cái bóng nhỏ thập thò ngoài cửa phòng Jaejoong nghe anh gọi tên nó thì rụt rè đẩy nhẹ cánh cửa khẽ khàng đến bên giường. Nó thật sự rất sợ appa, nhưng nó càng sợ sẽ không được gặp Jaejoong hơn. Lúc nãy nghe Yunho hét lên, nó rất muốn chạy đến nhưng bác Song đã ngăn nó lại mà ôm nó vào lòng khiến nó không thấy gì hết. Bên tai cứ văng vẳng tiếng gọi “Joongie” mãi thôi… Nó không hiểu, nhưng nó biết… appa nó đang rất đau…
- Con trông chừng umma, appa đi lấy khăn lạnh chườm cho umma, được không?
- Vâng! – Minho ngoan ngoãn gật đầu, nó phải chăm sóc umma thật tốt mới được! Nó sẽ không cho con ma bệnh bắt nạt umma nữa!
Yunho quay lại nhìn Jaejoong một lẫn nữa mới bước đi, vừa xuống tơi nơi thì quản gia Song đã chạy lại lúng túng nói:
- Cậu Yunho, mợ cả vừa gọi điện… nhắc cậu mau đến Gee’s House… cô ấy đang mong lắm…
Yunho tay vẫn pha thuốc cho Jaejoong, anh nhớ Thư kí Lee báo trước hôm nay là sinh nhật Mi Young, cô đã hẹn anh đến Gee’s House tham gia party chúc mừng. Nhưng Jaejoong lại về ngoài dự kiến, và thêm sự việc lúc nãy… Muốn anh rời khỏi nhà, chắc phải đợi kiếp sau đi.
- Bác nói với cô ấy cháu bận không đến được – Yunho buông một câu rồi đi về phòng Jaejoong. Chỉ là một buổi tiệc thôi, đáng sao?
- Nhưng cậu cả… hôm nay…
Bà Song nhìn theo bóng Yunho mà lắc đầu thở dài. Cậu chủ lại thế rồi, cô Mi Young sẽ không để yên đâu…
Trở lại mấy phút trước, phòng Jaejoong.
“~~Fly away~~Fly away Love~~”
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức tạo vật xinh đẹp của Thượng đế, cậu đưa tay xoa xoa trán, khóe môi cong lên khi thấy bé con đang ôm chặt tay mình ngủ ngon lành, chốc chốc lại rên khe khẽ:
- Jae umma~~ con yêu umma lắm…ưmm…
Cậu hôn nhẹ lên cái má bầu bĩnh của nó thì thầm
- Umma cũng yêu con… Minnie…
Hwang Mi Young, đứa trẻ của cô và Yunho... gọi tôi là « Umma » đấy, cô biết không ?
Trong lúc cô cố gắng vươn lên trong thế giới phù phiếm đó, nó đã xem tôi như umma của mình, cô biết không ?
Ngu ngốc !
Tưởng như vậy Yunho sẽ yêu thương cô sao ?
Hahaha! Cô nhầm rồi, Hwang Mi Young !
Con người của Yunho, cô biết được bao nhiêu chứ?
Trở thành vợ anh ấy, sinh đứa con của anh ấy, cô có những thứ đó còn chưa đủ ư? Cô muốn cướp của tôi bao nhiêu nữa mới vừa lòng đây?
Tình yêu? Nực cười!
Cô hãy nhớ, cái tôi không có được, cộ cũng đừng hòng có được!
…Trừ phi… tôi chết!!
“~~Fly away~~Fly away Love~~”
Là điện thoại của Yunho.
“Mi Young sao?”
Khẽ nhếch môi, ánh mắt Jaejoong thoáng chốc lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, cậu bình thản cầm lấy chiếc IP trả lời.
- Chị Mi Young? – Cậu nói như đang ngái ngủ, lười biếng khẽ hỏi
- Là cậu?! – Phía đầu bên kia cô gái gằn giọng, shjt! Nó về rồi! Khốn khiếp!
- Phải, là em, thật tiếc là chị lại bận rộn như thế… Yunnie ở nhà sẽ cô đơn lắm…
- Hừ!! Biết hôm nay là party của tôi nên mò về chứ gì? Cậu “cáo” lắm! Jaejoong thiếu gia ạ. – Mi Young cười mỉa mai, bộ dạng ngoan hiền của nó thật khiến cô buồn nôn!
- Aida~~ Chị hiểu lầm rồi, chị dâu à… - Jaejoong nhíu mày, cúi xuống vuốt ve mái tóc mềm mại của cục cưng trong lòng, bỗng nghe tiếng bước chân hướng về phòng mình, cậu nhướng mày thích thú thầm nghĩ, mọi việc… sẽ vui lắm đây!
- Chị Mi Young, em không có ý đó! Sao chị lại nói thế?!
Yunho từ bên ngoài đã nghe tiếng Jaejoong, trong lòng vô cùng khó chịu, cậu chỉ vừa chợp mắt thôi, sao lại thức rồi? Anh vừa bưng thuốc vào thì thấy vẻ bối rối khó xử của Jaejoong, cậu vì cố giải thích mà giọng nói trở nên khàn khàn, đôi mắt mệt mỏi giờ đã đỏ hoe. Yunho lập tức bước đến giằng lấy điện thoại áp vào tai mình, sự tức giận đã dâng tới đỉnh điểm.
Jaejoong ngỡ ngàng ngước nhìn anh, Yunho của cậu lại nổi nóng nữa rồi!
Ha! Chị dâu àh! Game over!!
- Jung Jaejoong, đừng bày ra vẻ ngây thơ với tôi. Nếu không phải vì cậu, Yunho đã đến với tôi rồi!! Tôi rất tò mò, nếu Yunho nhìn thấy bộ mặt thật của cậu sẽ thế nào đấy? Hồ ly tinh phá hoại!!
- Vậy sao?
Hwang Mi Young kinh ngạc đưa tay bịt miệng, không thể nào!! Cô run giọng vội vàng giải thích:
- Yunho… em…
- Mi Young, là tôi muốn ở bên Jaejoong, cô có quyền phản đối ư? – Yunho lạnh lùng nói, âm vực như muốn đóng băng kẻ nghe thấy.
- Không, em không…
“Tít títtt”
AAAAA!! Yunho!! Xin anh mà, em thật sự không có!!!
- Em xin lỗi… Yunnie… anh mau đi đi… - Jaejoong cúi đầu ủy khuất nói, không tự chủ mà đẩy đẩy anh ra, bộ dạng thật đáng thương hết sức!
Yunho nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, anh dịu dàng lau đi giọt nước chưc trào ở khóe mắt Jaejoong rồi đỡ cậu nằm trên cánh tay mình, yêu thương ôm siết cậu và cả bé con vào lòng, bỏ mặc sự vùng vẫy ngang bướng của con người bé nhỏ đó.
- Yunnie…
- Em cần nghỉ ngơi, Joongie… anh xin em đấy…
-…
.
.
.
Thiền sứ trong sáng của anh, bảo bối yêu quí của anh… lại bị sỉ nhục như thế! Thì ra những lời cậu nói ở Nhà hàng… đều có nguyên nhân cả! Là anh không tốt, để cậu chịu nhiều uất ức đến vậy, làm sao lại không nhận ra sớm hơn chứ?
Hwang Mi Young, là do cô tự chuốc lấy thôi!
End chap 2.
Chap 3
: Em không là thiên thần... ?
~o0o~
Từ rất lâu rồi, Yunho cũng không còn nhớ nữa.
Trước đây, trong giấc mơ của anh, kí ức về ngày đó thỉnh thoảng lại trở về, rõ mồn một như chỉ vừa xảy ra hôm qua mà thôi.
Giống một thước phim quay ngược… chưa bao giờ có thể ngừng vậy.
Sự thật mà ngay cả Yoochun, Jaejoong cũng không biết được.
Không một ai
Ngoài Yunho và Jung JiHoon.
.
.
.
Yunho lặng lẽ bước đi trên con hẻm nhỏ u tối và chật hẹp, anh nhìn lên bầu trời đầy mây đen xám xịt rồi khẽ thở ra, phải rồi, ngày đó… là một ngày cuối đông với những cơn mưa phùn lạnh buốt đến tận tâm can, không một chút ánh sáng, cũng không một chút hơi ấm…
Anh lại đi tiếp về phía trước, dừng lại, quẹo qua phải vào cái ngõ chất đành rác rưởi, tanh hôi đến không chịu nổi. Nơi này không hề xa lạ với Yunho, anh bật cười đầy mỉa mai, vì sao ư? Đơn giản thôi, Jung Yunho đã được sinh ra ở đây kia mà!
Yunho hướng ánh nhìn đến thứ màu đen đang co rúm trong góc tường, đứa trẻ đó choàng lên người mình tấm áo bằng nilon màu đen, cả người lem luốc bẩn thỉu, đầu tóc thì bù xù bết lại khô cứng. Thoạt nhìn… có lẽ không ai nghĩ nó là một con người. Duy nhất chỉ có đôi mắt…
Trong cái ẩm ướt ghê rợn và mùi mốc meo đậm đặc, đôi mắt của nó sáng quắc ánh lên những tia lạnh lẽo hướng về khoảng không trước mặt. Tựa như một con thú bị dồn đền chân tường, sẵn sàng liều chết với bất kì ai.
Ở khu ổ chuột này, kẻ nhanh chân thì tìm được chỗ trú ẩn và ngược lại, những đứa như nó phải co rúc trong góc tường mong tránh khỏi sự trêu ngươi của ông trời.
Thật buồn cười! Chính nó còn không biết, tại sao mình phải chịu đựng những thứ này, tại sao lại có mặt trên đời mà ngay cả cái tên của mình cũng không rõ ?
Ai là người đã sinh ra nó?
Ai là người đã vứt bỏ nó?
Câu trả lời lại là, không một ai cả!
Hahaha! Thượng đế là cái gì? Thật sự hiện hữu sao? Nò nguyền rủa!
Ông trời à, ông hãy chống mắt lên mà xem, nó sẽ sống!
Nó phải sống!!
.
.
.
« Con trai, có muốn theo ta không? »
Thân hình vững chãi của Yunho bỗng cứng lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước đứa trẻ đó, anh khẽ khép đôi mắt màu nâu, lặng lẽ cảm nhận từng chút từng chút một lời nói ngày hôm ấy của ông, những lời đã làm thay đổi cuộc đời của một con người...
.
.
.
Người đàn ông ấy có một giọng nói trầm lặng, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm cùng bá khí khiến kẻ khác phải e sợ. Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo đến tàn nhẫn ngăn cản tất cả kẻ nào dám bước lại gần. Người đó khẽ nhếch miệng cười một cách thích thú, cuối cùng ông cũng đã tìm được...đứa trẻ có trái tim của sói !
...
« Chúng ta... chơi một trò chơi được chứ ? »
...
« Từ giờ... con sẽ là Jung Yunho! »
Yunho vẫn nhớ, giao ước của anh và người đàn ông tên Jung Jihoon ngày đó. Chỉ là... có những thay đổi mà cả anh lẫn ông đều không thể ngờ.
Lúc Yoochun được đưa đến Jung gia, Yunho nhìn thấy nỗi ân hận và bất an len lỏi trong con người kiên định lạnh lùng ấy... Khoảng cách giữa họ càng kéo rộng ra, tưởng chừng vĩnh viễn sẽ không có gì có thể kết nối lại với nhau nữa. Yunho sắt đá tàn nhẫn như một con nhím xù lông, Jung Jihoon hèn nhát ích kỷ luôn dằn vặt bởi quá khứ, Yoochun vô cảm nhốt mình trong thế giới của những tổn thương sâu sắc không thể phai nhòa... Cả 3 con người đều đắm chìm trong màn đêm buốt giá sâu thẳm như thế...
Cho đến một ngày đầu thu, Jung Jihoon bế trên tay đứa bé chỉ vài tháng tuổi về, trước sự khó hiểu của Yunho và Yoochun, ông mỉm cười, nụ cười ấm áp pha nỗi sung sướng hạnh phúc không nói thành lời... Jung Jihoon nhìn 2 đứa trẻ đang lặng đi mà cất giọng yêu thương vui vẻ trước đây chưa từng có :
« Mau đến, là em trai của hai con»
Yunho trong vô thức bước tới bên Jung Jihoon, có cái gì đó len lỏi trong tim thôi thúc anh phải nhìn thấy sinh linh bé bỏng ấy, muốn ôm lấy nó, bảo vệ nó...
.
.
.
-
Gấu ngốc của em... còn chưa chịu dậy àh ?
Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân khẽ vang lên bên tai Yunho, rồi anh như cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve mái tóc mình đầy dịu dàng. Không thèm mở mắt, Yunho quay qua vòng tay ôm lấy eo người đó rồi gối đầu lên chân cậu luôn. Jaejoong bật cười, con gấu này lại nhõng nhẽo nữa rồi !
- Yunnie... anh hư quá... sẽ trễ giờ làm đấy... – Cậu vừa thì thầm vừa dùng tay kéo kéo tóc Yunho, quyết không chịu thỏa hiệp.
- Năm phút thôi... Joongie... – "Gấu" chủ tịch dụi đầu vào lòng Jaejoong, tỏ vẻ vô cùng đáng thương ra sức năn nỉ + trả giá.
Jaejoong nhìn bộ dạng làm nũng của Yunho mà thờ dài, sao ai cũng bị vẻ bề ngoài lịch thiệp của anh đánh lừa vậy? Nếu được chứng kiến một Yunho lăn qua lăn lại mè nheo đòi ngủ nướng như thế, tất cả thiếu nữ dưới gầm trời này sẽ gào thét đến chết mất thôi ! (><)
Cậu với tay lấy cái remote kéo hết rèm cửa của phòng ra, vỗ vỗ vào má Yunho cằn nhằn :
- Anh mà còn ngủ nữa... em khỏi làm bữa sáng, để trưa ăn luôn một thể đó?
Trước lời đe dọa "khủng bố" của Jaejoong, Yunho lười biếng từ từ tỉnh dậy, anh thật không bao giờ thắng được con mèo nhỏ này a.
Nắng sớm xuyên qua ô cửa kính tràn ngập cả căn phòng màu hồng pha trắng, khắp không gian là mùi hoa bách hợp thoang thoảng nhẹ dịu... như chính chủ nhân của nó...
Chỉ cần mở mắt, sẽ bắt gặp hình ảnh của thiên sứ xinh đẹp nhất thế gian...
Nụ cười của Jaejoong như hòa với ánh sáng, sưởi ấm cả tâm hồn của một con người. Thấy Yunho cứ ngây ra nhìn mình không chớp, Jaejoong khúc khích cốc nhẹ lên trán anh một cái.
- Ngốc, anh còn mơ ngủ sao?
Yunho vươn người kéo Jaejoong nằm gọn trong vòng tay mình, hít lấy mùi hương tỏa ra từ cậu... Phải, chỉ cần thế này, chỉ cần vĩnh viễn thế này... Yunho sẽ không mong gì hơn nữa... Jaejoong của anh, Jaejoong yếu ớt nhưng mạnh mẽ, trong sáng thánh thiện như một tờ giấy trắng, Jaejoong tinh nghịch bướng bỉnh, luôn tìm cách trêu chọc anh, luôn cười với anh, Jaejoong lúc nào cũng cẫn che chở, nâng niu...
- Thật tốt quá, Joongie à...
Thật tốt... vì còn có em...
Nhìn Yunho ngoan ngoãn vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, nụ cười trên môi Jaejoong vụt tắt khi bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa. Cậu biết, tất cả những gì Yunho trải qua vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của anh, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Có một sự thật, mà Yunho, Yoochun và ngay cả Jung Jihoon cũng không biết được.
Lúc còn nhỏ, Jaejoong đã tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa appa và Yunho... Từ đó, Jaejoong đã luôn giữ lấy bí mật ấy cho riêng mình... Đến khi điều hành chuỗi nhà hàng In Heaven, cậu đã nhờ HyeSung bí mật điều tra tất cả sự thật đằng sau tuổi thơ thuộc về Yunho...
Quá khứ của Jung Yunho, thân phận của Jung Yunho là một tấm màn đen mà Jaejoong không bao giờ muốn vén lên.
Chỉ một mình cậu bước vào đó, chỉ mình cậu nhuốm màu bóng tối, đã quá đủ rồi.
« Xin anh... đừng giữ những kí ức không vui nữa... vì còn có em đây... »
.
.
.
Jaejoong yêu Yunho, ngay từ lúc nhận thức được điều đó, cậu đã không thể ngừng lại. Giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, dù kết cục có là địa ngục cũng không muốn quay đầu. Sự dịu dàng, ôn nhu của Yunho dành cho cậu quá ấm áp, bao bọc cậu cẩn thận đến bỏng rát, đến cần thiết như hơi thở... Jaejoong đã từng nghĩ… đó có lẽ chỉ vì cậu đã quen thuộc với vòng tay của anh, cho nên cậu càng sợ hãi phải mất đi, càng sợ hãi nếu rời xa, tựa như con bướm không muốn chui ra khỏi kén của chính mình.
Nhưng khi Jaejoong chấp nhận đánh cược mạng sống, trong cậu chỉ là hình bóng của Yunho, vì Yunho... vì không muốn để anh cô độc một mình, vì không muốn trái tim của anh vĩnh viễn khép lại... Jaejong biết mình đã đắm chìm quá lâu, cả đời này... Người đàn ông tên Jung Yunho ấy đã trói chặt tâm hồn lẫn tình yêu của cậu rồi.
Đến lúc nào đó, Yunho có thể tìm được một người để dựa vào, để yêu thương và tin tưởng... không phải là cậu, thì cậu sẽ buông tay.
Buông tay ?
Jung Jaejoong có thể cao thượng đến vậy
sao ?
Trong thâm tâm dù có chết cũng không đời nào Jaejoong chấp nhận như thế, khi Yunho quyết định kết hôn với Hwang Mi Young, cậu đã từng muốn lao đi giết cô ta ! Jaejoong hận những kẻ tiệp cận Yunho, van cầu tình yêu của anh. Cậu căm ghét tất cả !
Đó là điều mà cậu vĩnh viễn cũng không làm được.
Rất muốn nói với anh, Yunnie à, em không muốn là em trai...
Rất muốn cho anh biết, người mà em luôn ngưỡng mộ, người đàn ông trong mơ mà em luôn kể với anh, là Jung Yunho...
Là Jung Yunho, anh biết không ?
Anh vĩnh viễn không hiễu, cũng vĩnh viễn không nhận ra.
Jung Yunho, anh tàn nhẫn đến mức nào, anh biết không ?
Nhưng cậu lấy quyền gì mà đòi hỏi anh, lấy quyền gì mà bắt anh chấp nhận ?
Jaejoong biết, nếu cậu kiên trì một chút, nhẫn nại một chút, từng ngày cho Yunho thấy tình yêu của cậu, những cảm xúc mà chỉ những người yêu nhau mới có thì mọi chuyện sẽ khác. Vị trí của Jaejoong trong lòng Yunho vốn đã không thể thay thế, chỉ cần cậu cố gắng làm cho tình yêu của anh hường về mình, chỉ cần cậu biểu lộ rõ hơn...
Jaejoong cũng biết, Yunho là người đã yêu ai thì sẽ yêu cả đời, và nếu người ấy là cậu... Đối với anh... rất dễ dàng...
Khi Jaejoong sinh ra, bác sĩ đã tiếc nuối nói rằng cậu không thể sống quá 18 tuổi.
Tình yêu của Jaejoong... đã dừng lại từ câu nói « rất tiếc » ấy mất rồi.
Đến năm cậu 20 tuổi, Changmin lại nói thời gian của cậu, dài nhất có lẽ chỉ 5 năm nữa thôi...
Mà 5 năm đó, cậu lại phải đánh cược mới có thể lấy được.
Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Yunho khi nắm tay cậu, đôi mắt mạnh mẽ vốn có lại đỏ hoe đau đớn đến cùng cực, cậu đã van xin Changmin đững cho bất kì ai biết thời hạn 5 năm đó, chỉ cần để anh tin rằng, nếu Jaejoong vượt qua cuộc phẫu thuật định mệnh ấy thì sẽ không bao giờ cậu rời xa anh nữa...
5 năm...
Lẳng lặng làm chỗ dựa cho anh, lẳng lặng để anh tìm kiếm hạnh phúc của đời mình.
Để khi cậu đi rồi, anh sẽ không như đứa trẻ khi xưa, mất đi phương hướng, mất đi ý nghĩa của cuộc sống.
Dù có đau buồn, cũng sẽ không vì cậu mà đánh mất linh hồn, đánh mất cả bản thân.
Bởi lẽ... Jaejoong sẽ không là người Jung Yunho yêu cả đời.
Đêm qua, cơn đau lại tái phát nhanh hơn mọi khi làm Jaejoong càng hiểu rõ... Giới hạn ấy không thể thay đổi được. Nhưng cậu không kiềm được ý nghĩ muốn đốc chiếm Yunho, càng không muốn anh đến với Hwang Mi Young, cậu chỉ biết, người phụ nữ ấy đã là vợ của anh, đã sinh con cho anh, vậy đã quá sức chịu đựng của cậu rồi ! Nếu cứ tiếp tục, sợ rằng cậu sẽ nổ tung mất... Cho nên... còn một ngày, cậu sẽ bên anh một ngày, không để cô ta hay bất kì ai cướp anh đi khỏi cậu. Thời gian, có thứ ấy cô ta còn lo gì chứ ? Jaejoong chỉ còn 5 năm, còn Mi Young có cả nửa cuộc đời...
Yunnie ơi... con người em vốn không có trong sáng hay thánh thiện gì cả
Em không phài thiên thần, Yunnie à...
Em chỉ là một con người bình thường, biết yêu, biết hận, biết đau đớn mà...
Rốt cuộc, đều sai cả sao?
Nhưng, em không hối hận! Tuyệt đối không vì những gì mình đã làm mà hối hận!
Thượng đế đã không cho em một trái tim khỏe mạnh, cũng không cho em một cuộc sống lâu dài...
Em chỉ muốn có một người thuộc về mình mãi mãi... Đơn giản như vậy cũng không được phép ư ?
Thế thì, em sẽ tự mình giành lấy !
Tình yêu của em, tình yêu ích kỉ của em.
Yunnie... Jung Yunho của em.
End chap 3.
Chap 4:
Thói quen của anh, bí mật của Yoochun
“Cạch!”
Yunho vừa mở cửa phòng tắm vừa cầm chiếc khăn bông trên cổ lau lau mái tóc nâu còn ướt, môi khẽ cong lên thành một nụ cười ấm áp khi nhìn thấy cái đống lộn xộn trên giường mình lúc nãy đã được sắp xếp lại một cách gọn gàng. Anh bước tới bên “con mèo nhỏ” đang cuộn tròn trên sôpha nghịch chiếc IP đầy thích thú, quì xuống cạnh Jaejoong, Yunho đưa tay vuốt ve mái tóc đen mềm, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu rồi thở ra. Thật may quá, Jaejoong của anh đã bớt sốt rồi.
Cái đầu nhỏ của cậu theo thói quen cọ cọ vào bàn tay to lớn của Yunho, như sực nhớ ra điều gì đó, Jaejoong chống tay ngồi dậy, kéo lấy chiếc khăn bông trên người Yunho, cẩn thận lau khô tóc cho anh.
- Thật là... sao vẫn lì lợm thế chứ… - Jaejoong khẽ lườm anh một cái, miệng không ngừng lẩm bẩm – nhất quyết không chịu dùng máy sấy… ngốc ngốc…
Yunho ngoan ngoãn cúi đầu nghe Jaejoong thuyết giáo, từ nhỏ đến lúc trưởng thành mấy câu này không biết cậu đã nói bao nhiêu lần rồi. Mỗi khi anh tắm xong đều để cái đầu ướt mà vào thẳng phòng làm việc, nếu hôm đó cần phải có mặt ở công ty thì sẽ dậy sớm hơn một chút, lái xe nhanh hơn một tí… thế nào mà chẳng khô! Nghĩ đến đây, trong mắt Yunho tràn ngập ý cười, ý định đó của anh chẳng bao giờ thực hiện được cả, Jaejoong luôn dậy sớm hơn anh, khi anh từ phòng tắm bước ra là cậu đã ở trước mặt rồi. Dù lúc nào cũng cằn nhằn, nhăn nhó với anh nhưng Jaejoong vẫn dùng đôi tay nhỏ bé gầy gầy đó dịu dàng lau thật khô cái đầu luôn-ướt của Yunho...
Nếu nói là Jaejoong tiếp tay cho giặc... cũng không có gì là sai đi?
Yunho biết, không một ai có thể giống Jaejoong quan tâm anh như thế, lo lắng vì anh như thế. Ngay cả khi Yunho lấy MiYoung, thói quen ấy cũng không hề thay đổi…
- … Nếu em không ở đây nữa… ai sẽ lau “lông” cho con gấu nhà anh hả… đồ ngốc này… - Jaejoong phì cười khi nhìn bản mặt thú cưng của Yunho, ngón tay đẩy đẩy vào trán anh dạy dỗ.
Yunho bỗng nắm chặt lấy tay cậu, ánh mắt lóe lên tia khó hiểu nhìn thẳng vào Jaejoong, cất giọng trầm trầm hơi lạnh hỏi:
- Em nói vậy là ý gì?
Jaejoong ngẩn ra, đôi mắt đen mở to ngạc nhiên rồi khẽ cụp nhanh xuống, cậu liền vỗ vỗ vào mu bàn tay Yunho cười nói:
- Em đâu thể bên anh mãi được, cũng phải để em đi lấy vợ gả chồng chứ. Mà… - Jaejoong nheo nheo mắt tinh nghịch nhìn anh – nhiều người đến “hỏi ý” appa như thế đều bị “cái tủ lạnh” là anh làm đóng băng hết, muốn em ế cả đời sao?
- Những người đó… - Yunho vòng tay ôm cậu vùi trong ngực mình nhẹ nhàng nói - …anh không yên tâm giao em cho ai cả.
Nếu có thể, Yunho sẽ bao bọc cậu cả đời, mang lại hạnh phúc cho cậu cả đời. Những kẻ lúc nào cũng nhắm vào gia sản nhà họ Jung không ít, chúng thèm khát cả Jaejoong lẫn In heaven và Jung.co, có mấy ai thật lòng yêu thương Jaejoong của anh?
Jaejoong tưa vào lồng ngực ấm nóng của Yunho, lặng lẽ cảm nhận hơi thở anh trên tóc mình, khẽ rên rỉ đầy đáng thương:
- Yunnie… em đói…
-…
Yunho bỗng ôm lấy Jaejoong bế bổng lên làm cậu hết cả hồn, chưa kịp quay sang la vài câu đã bị cái nhíu mày của anh khiến cả người đông cứng, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Kiểu này...Tiêu rồi!
- Hôm qua anh đã nghi… giờ quả thật là vậy. – Yunho lạnh lùng chất vấn, mặc kệ cái vẻ run rẩy tội nghiệp của cậu – Không phải trước khi đi đã em đã hứa sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt sao? Em biết mình gầy đi bao nhiêu không?
Yunho đã cố gắng bồi bổ cho Jaejoong mập lên được một chút, vậy mà… khuôn mặt hồng hào mấy ngày thôi đã trở nên tái xanh, thử hỏi Yunho làm thế nào chịu nổi? Trời lại trở lạnh khiến sức đề kháng của Jaejoong càng yếu, Changmin đã theo appa bay sang Canada hai tuần rồi, nếu Jaejoong xảy ra chuyện gì... Tất cả chỉ tại cái album chết tiệt đó!
Jaejoong vòng tay ôm chặt cổ anh hơn, cậu biết Yunho chỉ vì lo cho cậu nên mới nổi giận như vậy. Haizz... những lúc thế này thì nên ngoan ngoãn nghe lời thôi.
-
Thôi mà... anh sẽ muộn thật đấy... Yunnie... – Jaejoong nhỏ giọng thì thầm vào tai anh, không hạ hỏa cho Yunho ngay sợ sẽ chết mất.
Yunho không nói gi, vẫn để cậu ngồi trên cánh tay mình mà bế đi. Jaejoong được anh ôm như đang bồng con mèo nhỏ, lúc đi ngang qua căn phòng đối diện vẫn đóng chặt cửa, cậu khẽ nhếch môi, cười mà như không cười, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét cùng khinh thường.
Phòng của Jaejoong nằm ở cuối hành lang của lầu hai, trước đây khi Yunho chưa lấy vợ thì anh vẫn luôn ở cùng cậu. Đến lúc appa ép buộc, anh mới khó chiu mà chuyển qua phòng đối diện. Dù vậy nhưng cả Hwang MiYoung lẫn Yunho đều bận rộn với công việc, trừ những khi Jung lão gia có mặt ở nhà thì số lần Yunho ngủ ở phòng đó rất thấp. Anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy Jaejoong, cuộc phẫu thuật trước đây không làm anh yên tâm mặc dù nó đã được Changmin đảm bảo. Nên trừ những trường hợp bất khả kháng, Jaejoong phải luôn ở trong tầm mắt anh.
Đang trên cầu thang bước xuống thì bóng người ngồi quay lưng về phía cửa kính làm Jaejoong vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thốt lên:
-
Yoochunie!!
Chàng trai với mái tóc hơi xoăn bồng bềnh trông rất lãng tử đang nhàn nhã đọc báo nghe tiếng gọi thì xoay người hướng về phía Yunho và Jaejoong, nở nụ cười dịu dàng ấm áp như ánh nắng buổi sớm mai, anh nhẹ nhàng cất giọng trầm ấm nói:
-
Hyung, JaeJae, lâu quá không gặp!
Vừa nói Yoochun vừa tiến tới cạnh hai người, đưa tay xoa xoa đầu Jaejoong, trên môi anh vẫn không phai nét cười:
-
Chà chà! Jaejoong của chúng ta vẫn nhõng nhẽo vậy sao? “Bảo mẫu” của em chắc là vất vả lắm! – Yoochun khẽ liếc qua gương mặt lạnh tanh của Yunho, giọng nói không nhịn được có chút trêu chọc.
Jaejoong thấy vậy thì bĩu môi, khều khều tay Yunho dùng dằng đòi anh thả xuống, có ai lại đi kiểm tra cân nặng của người khác như anh không chứ! Yunho chẳng thèm quan tâm gì đến con người bé nhỏ đang biểu tình trong lòng mình, khẽ nhìn Yoochun, anh cất giọng hỏi:
-
Là appa gọi em về phải không?
Yoochun gật gật đầu, có thể kéo Yoochun
khỏi việc “giao lưu tình cảm” lẫn sự nghiệp ca hát, thế giới không có quá 3 người. Jung lão gia đã có lệnh, thật chẳng ai muốn làm trái cả.
-
Nghe nói appa muốn tổ chức sinh nhật cho ngài Tổng thống, chắc ông cũng sắp đến rồi. Cả chị dâu vừa bay sang Mĩ cũng phải quay về gấp mà.
Yunho không trả lời ôm Jaejoong trực tiếp vào phòng ăn, Yoochun thờ dài thườn thượt theo sau anh lải nhải:
-
Sao anh lại ra lệnh cho JYJ điều chị dâu đi Mĩ vậy, em thấy lịch làm việc của chị ấy mà muốn ngất xỉu luôn đó. Yunho hyung thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, ai đời lại muốn vợ mình lao động khổ sở chứ, anh đúng là...
Yunho cẩn thận đặt Jaejoong xuống ghế rồi quay sang Yoochun, không nói một lời nhưng ánh mắt của anh đủ khiến Micky Yoochun ớn lạnh cả người, lập tức im bặt. Jaejoong mỉm cười kéo Yunho ngồi xuống cạnh cậu rồi quay sang Yoochun giải thích:
-
Anh ấy đói bụng đấy, Chunnie đừng để ý!
Yoochun nhìn sâu vào mắt Jaejoong, khẽ gật đầu, anh đưa tay xoa xoa trán rồi ngả lưng tựa vào ghế, thầm nghĩ chuyện này không biết sẽ lặp đi lặp lại bao nhiêu lần nữa đây?
Yunho hyung... nếu thật sự anh trân trọng luyến tiếc JaeJae như thế, tại sao còn kết hôn với Hwang Miyoung? Đến bao giờ đồ ngốc nhà anh mới sáng mắt ra chứ? Nhìn những người yêu anh phải dằn vặt khổ sở, anh chẳng lẽ vẫn không nhận ra? Cả Jaejoong... ánh mắt em từ khi nào lại lạnh lẽo khi nhắc đến MiYoung như vậy... Em đã nhận ra đúng không... Em yêu Yunho hyung nhiều đến thế... Chắc chắn cũng phải nhận ra... Đôi mắt cô ta khi nhìn Yunho... giống hệt em mà.
Vì người yêu hyung ấy như em đã xuất hiện, nên em mới thay đổi đáng sợ thế sao? Đứa nhỏ ngốc nghếch! Hai người đều khiến tôi không tài nào yên tâm được!
Yoochun lặng lẽ thưởng thức vị đắng của cà phê, thỉnh thoảng mỉm cười khi thấy Yunho lúc nào cũng lạnh lùng lại vì tính kén ăn của Jaejoong mà bối rối, tay chân thì cứ lóng nga lóng ngóng. Yunho hyung... cuối cùng anh cũng tìm thấy nơi mình có thể trở về rồi... Mà không, ngay từ khi appa mang Jaejae đến đây, vỏ bọc của anh từ lúc đó đã mở ra, chỉ tiếc rằng...
-
Bác Song, thầy giáo Pháp văn của Minho đã tới chưa?
Bà quản gia đang đứng cạnh Yunho nghe anh hỏi liền gật đầu, vẻ mặt càng hiền hậu pha chút vui mừng, cuối cùng cậu Yunho cũng chịu quan tâm đến Minho rồi, nếu không có cậu Jaejoong, Minho thiếu gia không biết sẽ bị người cha lạnh lùng này dọa đến đâu nữa!
Yoochun và Jaejoong trong lòng thở phào một cái, những gì họ sắp bàn bạc thật sự không nên để đứa trẻ như Minho biết được.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Yunho đỡ Jaejoong đứng lên rồi cùng Yoochun đi vào phòng làm việc, cả Jaejoong và Yoochun đều không giấu vẻ mặt âm trầm và khó xử. Yunho ngồi vào bàn của mình đối diện với hai người còn lại, suy nghĩ một chút, Jaejoong khẽ lên tiếng:
-
Yunnie... –
Cậu
nắm tay Yunho, giọng nói hơi lo lắng – Appa sao lại muốn đứng ra tổ chức buổi tiệc này? Mọi chuyện không hề đơn giản, những kẻ ám sát Tổng thống lần trước Donghae vẫn chưa bắt được... Nếu xảy ra việc gì ảnh hưởng đến uy tín của Jung.co...
Yunho siết nhẹ Jaejoong như muốn làm cậu bình tĩnh, Yoochun đan hai bàn tay vào nhau, khẽ nhíu mày khó hiểu.
-
Jung.co lớn mạnh một phần đều nhờ bang SuJu của Leeteuk hyung đứng sau hỗ trợ, Tổng thống chẳng lẽ đã điều tra được gì nên mới yêu cầu appa ra mặt giúp đỡ?
Jung.co – tập đoàn vững mạnh h
àn
g đầu của thế giới, có thể phát triển không ngừng vươn lên trong tất cả các lĩnh vực. Không sai, Jung gia đương nhiên phải có lực lượng “ngầm” cùng hợp tác. Chỉ có điều tổ chức này lại do chính Jung Yunho – chủ tịch của Jung.co lập ra và trực tiếp đào tạo từ khi anh 18 tuổi. Đến lúc tiếp nhận vị trí của cha, anh
mới
giao trách nhiệm ấy cho Leeteuk – Bạch Hổ của bang SuJu.
-
Anh cũng nghĩ thế, xem ra lần này... – Khuôn mặt Yunho phút chốc trở nên lạnh lùng hơn – Không chỉ bọn khủng bố, những kẻ muốn uy hiếp lật đổ Jung.co cũng sẽ nhân cơ hội mà ra tay cùng lúc!
-
Appa có lẽ đã đoán trước được nên mới gọi Yoochunie về gấp như vậy, chúng ta nên chờ quyết định của ông thì hơn...
Yoochun gật đầu đồng ý, riêng Yunho vẫn im lặng suy nghĩ. Anh quay sang Jaejoong dịu dàng nói:
-
Joongie, em cho Hyesung chuẩn bị hết đi, sử dụng In heaven ở trung tâm Seoul là tốt nhất. – Thấy Jaejoong cũng tán thành, anh lại cẩn thận nhắc nhở - Em không cần trực tiếp chỉ đạo, chỉ cần đưa bản kế hoạch cho Hyesung thôi. Và... trước khi Changmin quay về, em nghe lời ở nhà cho anh.
“Đùng!!”
Cái… cái câu cuối mà Yunho vừa nhẹ nhàng nói ra chẳng khác sét đánh ngang tai Jaejoong. Là “cấm cửa”, cấm cửa đó! AAa, Jung Yunho, anh dám làm thế với em sao? Trời ơi~ vừa mới ra ngoài được mấy ngày quay về lại được lệnh ở lại trông nhà, không được đi đâu, Yunho chết tiệt!!
Trong đầu Jaejoong không ngừng gào thét mắng chửi con gấu trước mặt, nhưng lạ là một câu phản đối vẫn không thoát ra khỏi miệng được, aida~ Quay sang Yoochun cậu trưng ra bộ mặt đáng thương, đôi mắt to long lanh nước vừa tội nghiệp vừa giống như đang làm nũng, Yoochun hơi khựng lại, nhíu mày một chút đấu tranh tư tưởng, sau đó lắc lắc đầu xua tay tỏ vẻ “anh bất lực!”
Nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Jaejoong, Yunho thở dài một tiếng, đưa tay xoa đầu cậu ra sức dỗ:
-Trước tối nay, chắc chắn Changmin đã về rồi. Anh muốn bản báo cáo tổng thể của em phải được đặt trên bàn anh đúng 7h, em biết chưa? – Yunho nói một câu chẳng ăn nhập gì hết, ngược lại còn phản tác dụng. Cái giọng ra lệnh đó mà dỗ dành được ai chứ!
Jaejoong tức muốn nổ đom đóm mắt, nếu không phải lớn lên bên Yunho từ nhỏ và hiểu rõ tính cách anh chắc cậu đã hét ầm lên rồi. Biết là anh lo lắng quan tâm cậu, nhưng sao lại không cho cậu ra ngoài?
Yoochun nhìn hai người trước mặt, hận không thể bò lăn ra mà cười cho thỏa thích. Ôi cái dạ dày của anh ~ Sớm muộn cũng bị hai người đó chọc cho bệnh luôn đi.
Khóe môi giật giật, trong đầu Jung Yoochun thầm gào lên “Jung Yunho~ Con gấu đần nhà anh... Phong thái đĩnh đạc làm các thiếu nữ phải gầm thét anh đánh rơi ở đâu rồi? Còn đâu là bản lĩnh của Jung gia hả?”
Nghĩ thì nghĩ vậy, dám nói ra câu đó chẳng thà bảo anh đi đếm xem trên đầu mình có bao nhiêu cọng tóc còn hay hơn!
Yunho liếc nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ diễn ra cuộc họp Cổ đông rồi. Nhìn Jaejoong vẫn đang giận mình, anh không đành lòng rời đi nhưng tình hình này...
-Hyung yên tâm, còn có em ở đây, appa cũng không cho em rời nhà – Yoochun thấy bộ dạng luyến tiếc của Yunho thì thở dài mà nói – Anh đi nhanh rôì về, appa không thích sự chậm trễ đâu. Tối nay cả nhà phải có mặt đầy đủ đấy.
Yunho gật đầu, cúi xuống ôm Jaejoong khẽ vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy, trong mắt anh lại lóe lên sự đau đớn rồi dịu dàng thì thầm:
-Anh sẽ về sớm, em phải chú ý sức khỏe, đừng ra ngoài trời lạnh thế này...
Jaejoong không nói gì chỉ vùi mình vào lồng ngực ấm áp của anh, Yunnie... anh biết không... tình cảm anh dành cho em, nóng đến bỏng rát... Nhưng em biết làm thế nào đây, em không thể sống thiếu nó được... không thể thiếu được...
.
.
.
-Yoochunnie, đây là sáng tác mới của anh sao? – Jaejoong thích thú nhìn bản nhạc phổ yên vị trên chiếc piano trắng Yoochun đang ngồi, giọng nói cậu không giấu được vẻ tò mò và một chút... nghi hoặc.
Nhận thấy ý nghĩ của Jaejoong, Yoochun khẽ mỉm cười vuốt ve từng phím đàn.
-Là khúc ngẫu hứng hôm trước em ngâm nga trong lễ Giáng sinh đấy. Nhớ không? Anh theo đó phổ nhạc luôn, còn lời bài hát thì... – Yoochun nhìn cậu, ánh mắt không giấu được sự cưng chiều – Phải để chủ nhân của nó quyết định thôi, em thấy sao?
Jaejoong mỉm cười ngồi xuống cạnh anh, cậu nhìn bầu trời qua lớp cửa kính mà trong đáy mắt lại tràn đầy vẻ đau thương, thời gian... liệu có thể ngừng đi qua không?
-... “In heaven”... là “In heaven” ... – Jaejoong lẩm bẩm rồi quay sang Yoochun – Album sắp tới của em, lấy bài này làm chủ đạo nhé?
Yoochun chỉ im lặng, bỗng anh kéo mạnh tay Jaejoong làm cậu dựa hẳn vào lòng anh, giọng nói anh run run như vỡ òa:
-Em... còn như thế tới bao giờ?
...
-Jaejae... không cần như vậy nữa được không... Dằn vặt đau đớn đến không thở nổi... em có thể chịu được nữa sao? Nếu đã quyết định sẽ sống như vậy đến chết, vì cái gì không chịu buông tay?
...
-Em đã luôn nói Yunho hyung, nói với anh... là phải sống vì bản thân mình kia mà... Tại sao em lại không làm thế? Thời gian còn lại em hãy vì mình mà sống... Sao lại như vậy... đứa ngốc...
Mắt Yoochun nhòe đi, ngoài Changmin... anh là người biết hết tất cả. Tình yêu của Jaejoong, thời gian của Jaejoong...Anh biết, nhưng lại phải giả vờ như một người ngoài cuộc.
Nhìn cậu chìm đắm trong thứ tình yêu vô vọng, nhìn cậu hạnh phúc bên Yunho, đồng thời cũng nhìn cậu đau đớn vùng vẫy trong bóng tối không có ngày mai.
Anh không thể làm gì cả. Không thể làm gì cho đứa em trai bé bỏng, thiên thần đã cứu vớt cuộc đời anh... Jung Yoochun... là kẻ tồi tệ như thế đấy...
-Em không muốn, Yoochunnie... – Jaejoong khẽ nhắm mắt, giọt lệ nóng hổi từ từ lăn xuống, thấm lên vai áo Yoochun - ...Em không làm được, không thể làm được...
Yoochunnie, anh biết mà... Yunnie của em... giống như một cái cây to lớn mạnh mẽ, cái cây có thể đứng vững trước bất kì giông bão nào, cao ngạo đến tuyệt đẹp... Còn Jaejoong, Jaejoong chỉ là một nhánh tầm gửi... bám vào cái cây ấy mà sống, nép dưới tán lá rộng ấy để được bảo vệ mà thôi... Nếu phải rời khỏi cái cây ấy, tầm gửi sẽ chết mất... Em không làm được gì hết... không làm được gì hết...Jaejoong đã lấy đi của Yunnie quá nhiều... vĩnh viễn cũng không bù đắp được...
Còn cô ta... ngay từ khi cô ta xuất hiện... như một dây leo mềm mại quấn lây cái cây đó, luôn bên cái cây ấy... và nở ra những đáo hoa nhỏ bé dịu dàng... Nhánh tầm gửi... chỉ có thể chờ đến khi dây leo ấy che đi bản thân mình, khiến cái cây quên đi sự tồn tại của nó, như vậy... có được không?
Em chỉ có thể làm như vậy thôi, Yoochunnie ơi...
.
.
.
Đừng đi, xin đừng đi ... Anh chẳng thể ở lại sao
Dối trá, dối trá... Em không thể nghe thấy gì hết
Em yêu anh, em yêu anh... Anh chẳng thể bày tỏ với em sao...
Em yêu anh, em yêu anh... Anh không thể yêu em sao...
Đừng đi, xin đừng đi... Anh chẳng thể ở lại sao...
Dối trá, dối trá... Em không thể nghe thấy gì hết
Em yêu anh, em yêu anh... Em chẳng thể bày tỏ với anh sao?
(*)
.
.
.
End chap 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro