Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Sự kiên nhẫn của Minh Hiếu dần dần mất đi. Nỗi lo sợ bắt đầu choán đầy tâm trí anh. Giờ đây thay vì nhẹ nhàng gõ cửa như trước Minh Hiếu đập cửa:

An em ở trong đó đúng không?

Trả lời anh đi An, em mở cửa cho anh đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.

An mở cửa đi mà. – Minh Hiếu liên tục đập cửa.

Không thấy động tĩnh gì, Minh Hiếu bắt đầu trở nên luống cuống, anh lôi trong túi quần ra chùm chìa khóa trong đó có cả chìa khóa của căn nhà cũng như chìa khóa các phòng. Từ khi Thành An ở viện về, anh không yên tâm khi cậu ở nhà một mình, anh đã đánh thêm một bộ chìa khóa để đề phòng chuyện không hay xảy ra với cậu, tay anh run cầm cập, mãi mới tra được chìa khóa vào ổ, mở tung cánh cửa, căn phòng đang trong tình trạng tối đen như mực, với tay bật công tắc đèn. Minh Hiếu đưa mắt khắp căn phòng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của cậu.

An, em ở đâu vậy? – Minh Hiếu sộc vào nhà tắm, mở tung cửa sổ ra ban công, anh chỉ sợ cậu làm chuyện gì dại dột.

Thật may mắn là cậu không làm gì dại dột cả, tìm kiếm một hồi, mắt anh dừng lại ở một điểm, nơi đó là hình dáng của một người mà anh mất mấy tiếng đồng hồ tìm kiếm, Minh Hiếu ào tới ôm Thành An vào lòng:

Em đây rồi An, anh tìm em khắp nơi.

Anh đến đây làm gì? – Thành An lạnh lùng đẩy Minh Hiếu ra.

Một chút thôi Jaebum, anh xin hãy em, hãy để như thế này một chút thôi. – Minh Hiếu vòng tay chặt hơn.

Bỏ ra. Anh về đi. – Thành An cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Minh Hiếu. Đúng lúc này:

"Đoàng.... Đoàng.... Đoàng...." – sấm sét vang lên từ bốn góc trời, Thành An bất giác giật mình, vô thức cậu choàng tay ôm chặt lấy anh. Minh Hiếu vẫn siết chặt vòng tay mình, anh vỗ nhẹ lên bờ vai bé nhỏ của cậu trấn an, vuốt nhẹ tấm lưng đang run lên vì sợ của cậu anh thì thầm:

Có anh ở đây rồi, em đừng sợ.

Thành An không nói gì cả, cậu cứ thế rúc sâu vào lòng anh cho đến khi bên ngoài yên ắng. Giật mình buông tay ra khỏi người anh, Thành An đứng lên toan chạy đi, nhưng vừa đứng lên bàn tay cậu đã bị anh nắm lấy:

Em nghe anh giải thích một lần được không?!

Mọi chuyện không phải như những gì em nghĩ đâu.

Không phải ư? Vậy anh giải thích sao về cảnh tượng trước mắt tôi chiều nay? – Thành An giằng tay ra.

Bích Ngọc đúng không? Cô ta chính là Bích Ngọc, tôi nói không sai chứ?

Anh và cô ta ôm nhau thắm thiết thế cơ mà. – Thành An nói bằng giọng khinh miệt.

Quen nhau bao lâu rồi, chẳng nhẽ em còn không hiểu hết con người anh sao?!

Anh bảo tôi phải hiểu sao về con người anh đây?

Người ta nói tình cũ không rủ cũng đến quả là không sai mà. – Giọng Thành An bắt đầu run rẩy.

Anh không biết tại sao cô ta lại tìm được đến đó.

Những gì cô ta làm với anh trước đây là quá đủ rồi, anh đã hoàn toàn không còn tình cảm gì với cô ta cả.

Chừng đó thời gian quen em, bao ngày tháng cùng em trải qua mọi thăng trầm của cuộc sống chẳng nhẽ em còn không hiểu hết con người anh sao?

Trái tim của anh đã thực sự chỉ thuộc về một mình em thôi.

Anh thật sự yêu em rất nhiều, An. – Minh Hiếu kéo Thành An vào lòng, anh cố giải thích.

Đủ rồi tôi không muốn nghe nữa. Anh đi về đi tôi muốn ở một mình. – Thành An hét lên, đây là lần đầu tiên cậu rơi vào tình trạng mất bình tĩnh như vậy sau một quãng thời gian khá dài kể từ khi chia tay Kim Anh.

An, anh xin lỗi em, nhưng hãy cho anh ở lại đây với em chỉ đêm nay thôi. – Minh Hiếu cố nắm chặt lấy tay cậu.

Anh không nghe gì sao, anh về đi để cho tôi yên. – Thành An kiên quyết. Còn Minh Hiếu chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

...........

...........

...........

Sao anh còn chưa đi, anh không đi đúng không, anh không đi thì tôi đi. – Thành An nói rồi chạy đi. Minh Hiếu thấy cậu chạy đi anh cũng chẳng kịp nghĩ được gì, chỉ biết chạy theo. Anh không muốn bất kì một chuyện không hay nào xảy ra với cậu cả. Chụp lấy tay cậu khi chạy đến giữa cầu thang, anh vòng xuống dưới đứng trước mặt cậu, bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ tay mềm yếu:

An, anh xin lỗi, anh...

Tôi đã nói là tôi không muốn nghe mà. Anh bỏ tôi ra. – Gạt tay mình khỏi tay anh, cậu đau khổ quay gót bước đi. Nhưng.... cái hất tay quá mạnh, mất đà.... anh rơi xuống dưới....

Thành An chỉ kịp nghe một tiếng kêu "Á...." Giật mình cậu quay lại... Máu.

~~~~~~End Chap 19~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hieugav