Chương Giới Thiệu Các Cặp Đôi #1 : Leon Naoki và Yanami Anna
Phòng Câu lạc bộ Văn Thơ vào một buổi chiều mưa nhẹ. Naoki đang chăm chú viết thơ bên cửa sổ, trong khi Anna ngồi đọc một quyển sách. Tiếng mưa lách tách ngoài trời tạo nên không gian yên tĩnh, gần gũi.
Anna đặt quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn Naoki đang tập trung, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua tờ giấy trước mặt cậu, trông cậu ấy rất nhập tâm.
"Leon-kun, cậu đang viết gì vậy?" Anna nghiêng đầu hỏi, ánh mắt tò mò.
Naoki ngừng bút, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
"Chỉ là... một câu thơ thôi. Tớ nghĩ mưa luôn có cách làm người ta nói ra những điều không thể nói."
Anna cười khẽ.
"Cậu lúc nào cũng mơ mộng như vậy nhỉ? Này, sao cậu không giới thiệu bản thân với độc giả một chút đi?"
Naoki quay đầu lại, hơi bối rối.
"Giới thiệu... tớ á? Cũng được."
> Leon Naoki:
"Chào mọi người, mình là Leon Naoki, một học sinh năm nhất và là thành viên Câu lạc bộ Văn Thơ. Thú thật, mình không nghĩ mình giỏi bất cứ thứ gì, nhưng có lẽ thơ là thứ duy nhất khiến mình được cảm thấy... là chính mình nhất"
Mưa là nguồn cảm hứng lớn nhất của mình. Nó vừa ấm áp, vừa buồn, giống như những cảm xúc không tên trong lòng mỗi người. Và... mưa cũng khiến mình nhớ về một người rất đặc biệt, người đã dạy mình yêu thơ từ khi còn nhỏ."
Anna nhìn Naoki, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên. "Người đặc biệt đó là ai vậy?"
Naoki không trả lời, chỉ lắc đầu cười. "Còn cậu thì sao, Yanami-san? Cậu không định giới thiệu bản thân sao?"
Anna mỉm cười tươi tắn, đưa tay vuốt lại tóc.
> Yanami Anna:
"Chào mọi người, mình là Yanami Anna . Cũng giống Leon - kun, mình là thành viên của Câu lạc bộ Văn Thơ. Mình không giỏi viết lách, nhưng lại rất thích đọc, đặc biệt là những câu chuyện mang lại cảm xúc mạnh mẽ.
Còn về mưa... mình nghĩ nó giống như một người bạn. Lúc nào cũng xuất hiện đúng khi bạn cần, để lắng nghe và gột rửa mọi phiền muộn. Nhưng nếu để chọn, mình vẫn thích nhìn thấy cầu vồng sau mưa hơn."
Naoki bật cười, đặt bút xuống. "Cậu nói hay hơn cả thơ của tớ đấy."
Anna đỏ mặt, lúng túng đáp lại.
"Thì... tớ đâu cần phải nghĩ quá nhiều như cậu!"
Naoki quay lại với bài thơ của mình, trong khi Anna tiếp tục đọc sách. Tiếng mưa ngoài trời vẫn đều đều, như những lời thì thầm giữa hai tâm hồn đang dần tiến lại gần nhau.
Bụng Anna reo lên , vang rộng hết cả căn phòng , Naoki thì không bất ngờ lắm vì Anna là " hốc trưởng" mà.
Anna nhìn Naoki với ánh mắt ngại ngùng và đỏ lên. Naoki thở dài đặt bút xuống.
" Thôi được rồi , Yanami-san đi ăn gì không ?"
Anna reo lên :
" Tớ biết Leon-kun là người tốt mà "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro