
Chương 1 : Thiên thần dưới cơn mưa
"Tớ cũng thích cậu!"
Lời đáp ngọt ngào phía bên kia mang theo khung cảnh rất chi là màu hồng của tuổi học sinh.
Nhưng thật đáng tiếc, điều đó không phải xảy ra với tôi.
"Có nên đợi xí nữa không nhỉ?" Tôi lầm bầm.
Tôi , Karl Edward , một cậu thiếu niên 17 tuổi, ngoại hình bình thường, sống trong một gia đình khá giả đậu vào trường cấp 3 nổi tiếng ở địa phương. Không phải khoe khoang gì đâu, tôi được xếp hạng trong top 20 toàn khối nhờ vào sự chăm chỉ của mình
Quay lại hiện tại, trước đó vài phút tôi đã lẻn lên sân thượng để ngồi ăn trưa như thường lệ, vừa ăn vừa nhìn phong cảnh trên cao không phải rất tuyệt sao?
Ấy vậy mà vì nghe thấy ai đó đang đi lên trên này nên tôi đã trốn đi trong vô thức.
Điều này có lẽ không đáng quan tâm đối với tôi nếu đây chỉ là một cảnh tỏ tình bình thường...Tiếc rằng nhân vật chính trong cuộc nói chuyện này lại là crush của tôi-Luna và cậu đẹp trai nhất lớp tôi-Charles Neil.
"Thật ra mình đã thích cậu từ ánh nhìn đầu tiên, lòng mình cứ thổn thức không yên khi cậu cạnh bên. Luna à, làm bạn gái tớ nhé!"
"V-Vâng! Tớ cũng thích cậu"
Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình tỏ tình của hai người họ.
Để mà nói thì tôi thật sự không biết trong lòng đang mang cảm xúc gì nữa.
Buồn?
Bực?
..hay đơn giản chỉ là ghen?
Chẳng rõ nữa, vì tôi biết bây giờ bản thân cũng chẳng làm được gì.
Tôi thở dài sau khi hai người họ rời khỏi đó một lúc lâu, rồi nhìn vào hộp bento, gắp một miếng vào miệng.
Chả có mùi vị gì.
Chứng kiến tình cảm người tôi thương suốt 10 năm giờ đang thổ lộ với anh chàng mới quen 6 tháng , tim tôi như có gì đó nứt ra vậy. Chẳng thể phủ nhận hai người rất đẹp đôi , càng nghĩ tới khiến tôi hận bản thân vì quá hèn nhát khi không nói ra tấm lòng của mình.
Bất chợt những giọt mưa lạnh lẽo bắt đầu rơi hạt , tôi thầm nghĩ đến cả ông trời cũng thấy tôi thật ngu ngốc mà thương hại.
Tầm nhìn tôi mờ đi, tôi cố lau đi vệt nước mắt tràn ly, cơn mưa cũng theo đó cuốn trôi cảm xúc mông lung khó tả này.
Có lẽ đã một lúc lâu.
Bỗng nhiên có một bóng hình chắn trước tôi.
"Eh...?"
Tôi ngước lên, muốn xác định người đang che những hạt mưa cho tôi là ai
"Này cậu có sao không?, tắm mưa ngoài này sẽ bị cảm lạnh đó!"
Cô ấy đang nheo mắt cố đoán tôi đang làm gì ở sân thượng trong thời tiết mưa như thế này.
Sẽ không nói quá nếu gọi cô là thiên thần sa ngã giáng thế, mái tóc vàng óng đã ướt vì cơn mưa, đôi mắt xanh dương như sapphire rọi hình ảnh của tôi.
"T-Tôi không sao , chỉ là mãi nghĩ quá nên không để ý rằng trời đã mưa"
Đó là một lời nói dối trắng trợn ngu ngốc nhất mà tôi từng nghĩ ra.
"Định giả ngốc hả? cậu mà không về lớp học là tôi báo cáo rằng cậu trốn học để lên sân thượng đấy" cô gái dõng dạc trả lời.
Nghe những lời ấy , tôi liếc sang cánh tay cô và nhận ra đó là biểu tượng của ban kỉ luật , có vẻ họ đang đi tuần tra có học sinh nào hút thuốc hay không.
"Xin lỗi , tôi chỉ lên đây giải tỏa tâm trạng thôi."
Trong trường không ai là không từng nghe danh về cô.
Jesse Lena, một đàn chị lớp trên khá nổi tiếng ở trường tôi, tính cách lạnh lùng chẳng buồn quan tâm ai với cái dáng vẻ xinh đẹp kia.
Cô còn bị mọi người đặt cho với cái biệt danh nữ hoàng băng giá. Từ đó mỹ nhân lạnh lùng đã là biểu tượng của Lena. Đó chỉ là những gì tôi biết về cổ.
Tôi đứng dậy và nhìn Lena, với chiều cao khiêm tốn cô phải ngước đầu để mà nói chuyện với tôi. Tôi ho khan một tiếng, mang tiếng đàn chị nhưng cô ấy khá dễ thương khiến tôi phải nuốt mong muốn xoa đầu chị ấy lại.
"Được rồi , cậu mau về lớp đi."
"Được, ...mà đợi đã!"
Tôi đột ngột gọi Lena lại, tấm thân chỉ ngang vai tôi run rẩy vì thời tiết quá lạnh vậy mà trước đó lại che cho tôi với đôi bàn tay nhỏ ấy.
Hiện cô nàng đang lộ hết áo trong của mình vì dính mưa nên tôi đành chuyển ánh nhìn mình ra chỗ khác.
"Hửm? Có chuyện gì à?"
"Không có gì đâu..."
Tôi cởi áo khoác, ánh mắt với dấu chấm hỏi trên đầu như thể hiện lên khi tôi đưa cô chiếc áo.
Tôi chỉ có thể lấy cớ.
"Cô sẽ bị cảm đấy, không cần trả cũng được..."
"Ah, ừm cảm ơn"
**
Theo lời Lena , tôi đã trở lại lớp học sau khi lau khô quần áo. Sau cánh cửa kia , một tiếng rộn rã kêu lên.
"Ồhhh! Hai cậu thật sự thích nhau sao?"
Tiếng cả lớp vang cả căn phòng.
Tôi cố mở cánh cửa kia nhưng lại do dự
Tôi nhìn qua cửa kính, Clara, người người bạn thời thơ ấu của tôi cũng là bạn thân của Luna đang tỏ vẻ bất ngờ.
Nhưng dáng vẻ ấy là khác với mọi người, cô như thể bất ngờ vì sốc. Là một người bạn thân, tất nhiên cô ấy hiểu rõ cảm xúc bản thân tôi dành cho Luna là lớn như nào.
"Ờm..."
Clara bối rối lo lắng cho tình cảnh này của tôi nhưng tôi lại chả cần chúng.
'tại sao tôi lại buồn cơ chứ? Phải chúc mừng hai người họ mới phải' tôi nghĩ.
Tôi mở cánh cửa phòng học ra, nhưng tâm điểm vẫn là Luna và Neil.
Clara quay sang tôi với khuôn mặt nhăn nhó, 'ê thằng ngốc, thằng đó cướp người cậu yêu rồi kìa!'
Tôi đặt mắt mình lên cặp đôi đang công khai kia. Luna ngại đỏ mặt , tay nắm chặt bạn trai của cô ấy .Điều tôi bất ngờ hơn tất thẩy là ánh nhìn cậu ta đang nhìn tôi , đôi môi hơi nhếch lên tỏ vẻ kiêu ngạo.
"...?"
Tên Charles Neil đó có phải đang cố khiêu khích tôi?
Thật ra, việc tôi thích Luna nếu để ý kĩ sẽ thấy rõ tôi có tình cảm với cổ nên không bất ngờ gì lắm nếu có người trong lớp biết chuyện này.
"Phải đó, có phải chúng mình rất hợp đôi không~?"
Luna rõ trông rất hạnh phúc.
Có thứ gì đó trong tôi nứt ra, tuy không biết rõ đó là gì nhưng tôi chỉ gồng mình chịu đựng nó.
Dẫu sao tôi cũng chỉ là bạn thở nhỏ của Luna , tôi không có quyền quyết định cuộc sống của cậu ấy.
"Haa..."
Sau tiếng thở dài , tôi nở nụ cười ra hiệu rằng Clara đừng bận tâm.
Sau đó tôi đã rời khỏi chỗ ấy trước khi không thể kiềm chế được bản thân mình bỏ mặc Clara đang thập thò đuổi theo tôi.
**~**
"Jesse Lena~"
Ai đó đang gọi tên mình, tôi lặp tức quay lại theo phản xạ.
"Nè nè, nãy giờ cậu đi đâ...Eh,ồ...?"
Wendy bất ngờ trước cô gái tóc vàng vẫn xinh đẹp rạng ngời dù đang ướt như chuột lột kia, quả là kho báu của nhân loại mà.
"Sao cậu lại ướt thế này?" Wendy chạy lại hỏi với đôi mắt hướng đến chiếc áo nam sinh mà tôi đang mặc.
"Chỉ là có một con mèo lang thang ngoài mưa nên mình đành phải che cho nó một chút mà thôi"
Wendy là cô bạn tôi chơi thân từ nhỏ, cô ấy đồng hành cùng tôi suốt quãng thời gian ấy. Nay cô để tóc hai bím rất dễ thương, tôi luôn coi cô ấy như em gái hơn là bạn thì phải(?).
Tôi không có ý định giải thích về cái áo tôi đang mặc, thật không hay lắm khi kể về chuyện của người khác.
"Oh, ra vậy...thế mình tiếp tục đi tuần tra đây~"
Wendy chạy đi ngay khi vừa dứt câu thì đột ngột dừng lại và quay mặt về phía tôi rồi la lớn.
"Mà này,áo bra cậu lộ ra hết rồi kìa!"
Giật mình, tôi vô thức lấy hai tay che lại, thật may vì không có ai gần đây, mặt tôi đỏ như quả cà chua đảo mắt nhìn xuống. Quả thật vậy, áo trong của tôi gần như bị lộ ra hết nếu không có chiếc áo khoác bên ngoài.
'Khoan đã, chẳng lẽ...?'
Giờ tôi mới nhận ra lí do cậu nhóc kia đưa chiếc áo khoác này, thắc mắc tai cậu ta đột nhiên đỏ sau khi rời đi đã được giải đáp.
"...Ôi trời, điên mất thôi."
Lần đầu tiên tôi trông bộ dạng xấu hổ thế này khi ở trước mặt người chỉ vừa mới gặp.
"Phải mau giặt rồi trả áo cho cậu ta mới được, nhưng mà cậu ấy tên gì ấy nhỉ?"
Tôi nhìn vào chiếc bảng tên trên ngực trái của chiếc áo khoác.
Karl Edward
Sau đó tôi nhẩm đi nhẩm lại tên cậu rồi ngượng chín mặt. Cả ngày hôm đó, tôi chả thể quên nỗi nhục này. Thật tức chết mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro