Chap 7. Liều mang cứu em
Ba tháng dài đăng đẵng trôi qua vô ích. Diệp Anh mỗi ngày sẽ ở trong phòng trò chuyện với Thuỳ Trang hoặc xuống bếp chọc ghẹo con Tủn làm nó la lên mấy lần,nó còn cầm dây chuỗi đọc kinh đến đáng thương,rảnh rỗi cũng sẽ cùng Thuỳ Trang về thăm cha má cô
"Anh...Diệp Anh ...."Một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài khi Diệp Anh đang an ổn trên giường ngủ với em
Nhận ra đó là giọng nói của Hắc Bạch vô thường liền đi ra ngoài.
Bọn họ nhìn cô không hài lòng
"Dạ?" Diệp Anh ngu ngơ,mới sáng sớm mà chạy đến đây tìm cô làm gì?
Tên mặt trắng đánh vào đầu cô "Mày có biết mày còn mấy ngày nữa không?Chỉ còn có ba ngày,còn ở đây phu thê ân ái. Có lẽ mày chưa từng thấy cảnh hồn siêu phách tán nên mày chưa sợ. Đi,tao dẫn mày đi coi"
"Em biết,nhưng sao nay hai anh rảnh vậy?"
"Rảnh cái rắm!"
Tên mặt trắng lôi Diệp Anh đi tới một khoảng đất trống. Làm như họ ham nhúng tay vào chuyện người khác lắm vậy. Đây cũng chỉ là nghĩa vụ phải làm thôi. Ăn lương âm phủ thì phải làm tròn nhiệm vụ.
Trước mặt họ hiện ra một không gian âm u, những hồn ma bay dập dìu.
"Nè,ngó mà coi,đây là hồn ma,khi chết đi không ai cúng kiếng sẽ đi lang thang như vầy,xui xẻo sẽ bị ngạ quỷ ăn, may mắn thì duy trì tới ngày 100 sau đó xuống U Minh điện gặp Diêm Vương,xét công trạng và tội lỗi khi còn sống mà phán quyết"
Trên màn hình lại hiện ra một cảnh khác
"Còn cái thể loại không tìm thấy xác mà còn bị dán bùa như mày,coi đi. 100 ngày sau, thân xác sẽ từ từ tan rã và biến thành bọt biển, ngàn đời không bao giờ được đầu thai"
Hồn ma kia từ từ bị rã rời thành từng mảnh vụn rồi biến mất như chưa hề tồn tại trước mắt cô
"Áaa..." Diệp Anh sợ hãi, co rúm người lại. Nếu không tìm thấy xác thì cô cũng sẽ như thế, biến mất khỏi dương gian này mãi mãi, ngàn kiếp không được siêu sinh.
"Biết sợ là tốt. Lo mà tìm cái xác. Đi đây" Họ quăng cô trước cửa phòng Thuỳ Trang rồi vụt đi.
Thuỳ Trang tỉnh giấc,sờ sang phía bên cạnh không thấy ai liền bất mãn nhìn tới nhìn lui, nhìn thấy cô đang ngồi bệt dưới sàn liền hỏi
"Anh,sao thế?"
"Chị...sắp không xong rồi" Diệp Anh từng bước rã rời đi tới giường.
Cô rướm nước mắt,co cụm lại
"Thuỳ Trang ,sau này phải sống thật tốt,có muốn lấy chồng cũng phải tìm người nào đó thật sự tốt với em"
Cô uất ức, rất muốn sống lại.Nhưng cũng không thể nào để vợ mình liều mạng đem đời con gái đi đánh đổi mạng sống cho mình.Cô không thể tàn nhẫn với em như thế.
Thuỳ Trang xô cô ngã xuống giường
"Em ghét chị,chị không sống lại thì chị cút luôn đi.Cút đi...đi đi!" Em đã cố gắng hết sức để tìm lại xác cho cô,mà bây giờ cô lại bỏ cuộc.
Diệp Anh bị em đẩy cũng không muốn đứng lên, không tính toán,cô úp mặt vào giữa hai bàn tay rồi khóc oà.
"Không phải mục đích ban đầu là đến để tìm cái xác sao?Vậy sao bây giờ có thể tìm lại không để cho em tìm?" Thuỳ Trang tủi thân khóc, chỉ còn có 3 ngày, nếu không tìm thấy xác thì cô sẽ mãi mãi biến mất, tệ hơn là sẽ không bao giờ được siêu thoát.
"Chị không muốn đánh đổi em"
Thuỳ Trang tát cô một cái rồi hét "Vậy ban đầu đừng đến, đừng xuất hiện, đừng dịu dàng, đừng khiến em phải thương. Đồ khốn!"
Em nói xong liền chạy ra ngoài
"Em đi đâu?" Diệp Anh nắm tay em lại nhưng Thuỳ Trang lại vụt ra.
"Tránh ra!"
Diệp Anh không thể bước ra ngoài, bây giờ trời đang nắng gắt, nếu bước ra ngoài thì cô sẽ chịu không nổi.
Đi đi lại lại một hồi, Diệp Anh ngẩn người
"Em ấy chắc chắn muốn đi tìm thằng Giáp.Thuỳ trang ..."
Thuỳ Trang sửa soạn thật đẹp đi tới nhà thằng Giáp. Hắn ta vừa trông thấy em đã vội nhào đến ôm lấy.
"Anh về rồi,em thật sự rất nhớ anh" Thuỳ Trang nở nụ cười rồi cũng ôm lại
"Vào đây"
"Thầy Ất không có nhà hả anh?"Thuỳ Trang nhìn xung quanh.
"Cha anh ba ngày nữa mới về,coi nè, anh mua cho em đó,thích không?" Hắn đưa cho em một cái cài hình bông hoa, tỉ mỉ cài lên tóc cho em rồi hài lòng cười.
"Thích.Em nhớ anh" Thuỳ Trang chủ động ôm, ngón tay còn chạm lấy yết hầu của hắn ta, làm dục vọng trong người hắn dâng cao
Hắn gấp gáp sờ sờ em"Thuỳ Trang ,trở thành người phụ nữ của anh"
Thuỳ Trang hơi đẩy hắn ta ra
"Nhưng anh phải nói cho em nghe,xác Diệp Anh ở đâu để cha má chị ta tin rằng chị ta đã chết, em mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho anh"
"Vô phòng rồi nói" Thằng Giáp nói xong liền kéo em vào nhà trong. Khoá trái cửa.
Đến khi xác nhận được em đã không thể nào chạy được nữa hắn ta mới hài lòng nói ra sự thật.
"Cái xác nó ở gốc dừa lớn đầu làng. Được chưa cô nương?"
Hắn nói xong thì như con thú hoang vào lấy em, bàn tay thô ráp đem mấy nút áo của em mở toang.
Cái yếm mỏng lấp ló đôi gò bồng xinh đẹp, hắn liếm môi rồi đè chặt em dưới giường.
"Ưʍ...thả ra..." Thuỳ Trang đạt được mục đích liền muốn thoát thân.Nhưng sức lực hắn ta quá mạnh, em có la hét giãy dụa cách nào cũng không thoát được.
"Hửm?dở chứng gì?Ngoan nào, anh thương" Hắn cười, cắn vào cổ em.
"Buông ra,đồ giết người!" Em cào cấu hắn, bấm móng tay vào da thịt hắn.
Đột nhiên sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc
"BUÔNG VỢ TAO RA!"
"Diệp Anh ..."Thuỳ Trang mừng rỡ nhìn cô, nhưng rồi em lại lo lắng tột cùng, đây không phải nơi cô có thể đến.
Sắc mặt của cô quá khó coi,nhà của hắn ta toàn là bùa chú,cô xuyên cửa vào được đến đây đã là quá sức rồi, cơ thể cô không ngừng run rẩy, co rút.
Nghe Thuỳ Trang gọi,thằng Giáp ngờ ngợ, hắn nhanh chóng lấy sáp cận hòm thoa vào mi mắt.
Nhìn thấy Diệp Anh đang hầm hầm, hắn cười
"Haha, quả nhiên là linh hồn của mày vẫn chưa siêu thoát. Giỏi lắm, hai đứa bây...hôm nay tao giúp mày siêu thoát!"
Hắn với tay lấy cái túi gần đó, lục lọi tìm kiếm.
Thuỳ Trang biết hắn ta sắp sửa làm gì liền đẩy cô thật mạnh và hét lên
" DIỆP ANH !CHẠY ĐI,DIỆP ANH ..."
Diệp Anh cảm thấy mình sắp không xong rồi, những lá bùa được dán đầy nhà đã khiến linh hồn chỉ suy nhược đáng kể
Cô yếu ớt mở cửa rồi đẩy Thuỳ Trang ra
"Em chạy đi, mau..."
Diệp Anh bị đẩy ra ngoài cũng là lúc em nhìn thấy thằng Giáp cầm một cây gỗ, xung quanh được bao bằng bùa chú vàng chói, không lưu tình mà đánh mạnh vào linh hồn cô
"AAA..." Diệp Anh hét lên một tiếng rồi biến mất trong không khí.
Thuỳ Trang hoảng hốt, tay chân em rụng rời.Nhìn tới nhìn lui,không sao tìm thấy chút bóng dáng nào của cô,hoàn toàn,chỉ là một khoảng không vô định
"Anh...Anh à....đừng làm em sợ, Diệp Anh ..."Nước mắt lăn dài trên mi, mặn chát bi thương.
Em gào lên,nắm cổ áo Thằng Giáp
"Thằng khốn!chồng tao đâu? chồng tao đâu?"
"Em đi xuống âm phủ mà tìm nó" Hắn ta đẩy em qua một bên rồi cười sảng khoái.
"Anh... Diệp Anh ơi..."Thuỳ Trang ôm lấy đầu,em gọi tên cô như điên dại.
"Một con ma lại dám đối đầu với thầy pháp, đúng là không lượng sức mình" Hắn ta nói xong, muốn tiếp tục giở trò đồi bại với em đã bị em lấy bình hoa gần đó mà đập vào đầu.
Em chạy về, ánh mắt vô hồn tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không có bóng dáng cô
"Anh ơi...Anh ....Anh ơi,về với em đi..."
Thuỳ Trang gục xuống bên đường làng, cả người lấm lem bùn đất, khóc rống lên.
"Mình ơi...đừng bỏ em...mình đã hứa sẽ ở bên cạnh em mà"
Em đau đớn ôm lấy ngực mình,một tia lí trí trở về. Phải rồi,phải đi đào cái xác lên trước.
Em chạy về nhà cô.Gặp ông bà Diệp liền nắm tay hai người họ, bộ dạng vô cùng khẩn trương
"Cha má,cho người đi đào ngoài gốc dừa đầu làng, xác của Diệp Anh ở đó"
"Con nói cái gì?" ông bà không hiểu đứa con dâu này đang nói gì, có phải vì sự biến mất của Diệp Anh làm con bé phát điên rồi không?
Em cố gắng tóm gọn câu chuyện lại,kể hết cho họ nghe. Họ tin cũng được, không tin cũng không sao, chỉ cần đào xác chị lên cho em là được.
"Nhanh đi cha má,không là không kịp đâu, chỉ còn hai ngày thôi"
Hai người già đứng như trời trồng, họ không dám tin những gì họ vừa nghe là sự thật, bấy lâu nay con gái họ vẫn ở bên cạnh họ sạo?Diệp Anh đã chết
Thuỳ Trang gục xuống,em gào lên"Đi đi, con van mọi người đó"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro