x
Xin lỗi mấy bồ vì tui thấy truyện như sì dách nên không có hứng viết...
Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, chỉ biết khi vừa đủ nhận thức và các giác quan tạm thời có thể cảm thụ. Mắt tôi lờ đờ mệt mỏi mở ra, mí mắt nặng trĩu từ từ mở lên. Hai cái đầu vàng đen nhìn chằm chặp vào tôi. Thoáng giật mình lùi ra đằng sau, tôi vừa sợ vừa dè chừng. Ở cái chỗ như thế này mà tồn tại hai cô gái nhỏ, khả năng họ cũng chẳng phải người bình thường.
" Ô! Tỉnh rồi kìa!"
" Nanako, đừng dọa cô ta " cô bé tóc đen cất lời
" Mimiko đùa chắc! Đã ai dọa cô ta chứ, là ả hèn nhát rồi tự bật người ra mà " cô gái tóc vàng nhún vai thản nhiên đáp
Rồi cả hai lia mắt lần nữa về phía tôi, thoáng chốc tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Da gà không hẹn nhau mà xuất hiện khắp cánh tay. Chẳng một lời nào đe doạ tôi nhưng dường như tôi hiểu rằng sắp có điều gì kinh khủng ở phía trước. Một thứ tăm tối mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
Không mất thời gian để cô gái tóc đen túm lấy đầu tôi, cuộn tóc lại thành một cục rồi kéo lê khắp sàn gỗ. Chẳng phải là sinh vật vô sinh, tôi kêu la thảm thiết, cốt chỉ mong họ thương tình, nhẹ tay thả tôi về.
Nhưng có vẻ tôi đã đánh giá nhầm, hai cô gái này, nhân tính với tôi cũng thật quá kẹt xỉn, ki bo. Nhất quyết một mực kéo tôi khắp dọc hành lang gỗ trơn thoang thoảng mùi tanh tưởi. Điểm dừng cuối cùng là một cánh cửa bằng sắt, bên trong không ngừng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết nhưng không giống con người hoàn toàn.
Tôi vùng vẫy nhất quyết không chịu chết ở xó xỉnh này. Tôi không muốn chết ở cái nơi tắm tối tồi tệ này. Không khéo nếu tôi bỏ mạng ở đây, ngoài bọn họ ra thì chẳng ai biết tôi mất mà còn an táng cả.
Nhưng cuộc sống thì không phải lúc nào cũng thuận theo ý ta, đặc biệt là với một đứa quanh năm xui xẻo như tôi. Cánh cửa đã được mở khóa, chỉ cần một cái đẩy nhẹ là tôi có thể bị tống vào trong đó bất cứ lúc nào. Càng sợ càng quyết liệt, tôi nhất quyết không chịu bị ném vào trong. Song có lẽ sự nhẫn nại của hai cô gái đây không có nhiều cho tôi.
Nanako cúi xuống đặt tay lên cổ chân không dừng dãy dụa của tôi, dứt khoát bẻ trật khớp cổ chân ở hai bên. Tôi đau đến không nói lên lời, thầm trách tại sao bản thân lại đen đủi đến mức độ này? Những cái đạp, cào cấu dãy dụa nãy giờ mà tôi gồng sức "phản công" với hai cô nàng chỉ như muỗi, chẳng thấm tháp vào đâu.
Sao tôi toàn gặp phải trâu bò thế này?
Thấy Nanako bẻ cổ chân tôi, Mimiko nghiêng đầu có chút trách móc
" Nanako, ngài Geto mà biết thì phải làm sao hả?"
Nanako thản nhiên đáp, đứng thẳng lên khi thấy tôi chẳng động đậy chân nữa " Vẫn chưa chết được "
Rồi cánh cửa sắt mở ra, không khí tanh tưởi đậm đặc phả ra kín căn phòng, rõ là chỉ vừa mới mở cửa. Tôi nhanh chóng bị ném vào trước sự ghê tởm của hai cô gái kia, cánh cửa cũng đóng rầm lại.
Không khí cực khó ngửi, có vị tanh nồng của máu khiến tôi ho khù khụ như thể mắc bệnh. Mắt cay xè, hít thở khó khăn, hô hấp chẳng còn bình thường nữa. Tuyến nước mắt chảy ra thành dòng lăn dài trên gò má tái nhợt của tôi, bấy giờ tôi mới lờ mờ nhận ra ngay dưới chỗ mình bị ném xuống có một vũng máu tươi còn ấm.
Tôi kinh hãi, định lùi về phía sau thì cảm nhận được cơn đau đớn nơi cổ chân. Đành từ từ ngước mặt lên, cả quá trình không lúc nào là hơi thở không gián đoạn. Geto Suguru đứng trước mặt tôi, khuôn mặt gã dính máu bé bét nhưng hẳn rằng nó không phải của gã mà là của cái xác xấu số bên kia.
Sắp tới thì còn là tôi nữa.
Rồi nhanh chóng tay chân tôi bị khóa cứng đờ, chẳng rõ lí do nhưng có lẽ là từ gã mà ra.
" Geto Suguru...ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
" Mày sắp biết rồi " Gã vui cười thả vài trong không khí âm thanh khúc khích ngay khi vừa kết ấn. Lập tức, một con nguyền hồn nhào ra từ đằng sau, gào rống lên một tiếng chói tai khiến tôi nhăn lại.
Gã vẫn giữ nguyên nụ cười đó, nhưng chẳng mang lại cảm giác ấm áp như anh. Tôi chỉ thấy đây là nụ cười của gã sau khi đạt được mục đích chẳng tốt lành là bao của mình. Rồi gã cất tiếng, lời lẽ chẳng nặng nhưng đủ để xé tan tinh thần tôi thành vụn nhỏ
" Nguyền hồn đặc cấp đấy. Nó sẽ giúp mày trở nên ý nghĩa hơn T/b "
" ... ? " tôi mông lung nhìn gã, chứ không phải gã kết liễu tôi sao? Dù nếu tính kỹ lại, đúng thật nếu chỉ muốn lấy thủ cấp của tôi thì không cần mấy thời gian như thế này với trình độ của gã.
Bỗng chợt một ý tưởng lóe lên đầu tôi. Có phải tôi vô tình trở thành nhân vật quan trọng nắm giữ cốt yếu kế hoạch của hắn nên hắn phải bắt tôi về và ép tôi thực hiện điều gì đó? Nếu vậy tôi nghĩ bản thân khéo léo thì sống được đó.
" Dừng lại-! Geto ông đang cần gì ở tôi ? "
" Cần? " Gã im lặng một xíu như thể suy nghĩ sao cho câu trả lời vừa ý nhất " Tất cả "
" Vậy thì thương lượng trong hòa bình đi, nếu không tôi nhất quyết sẽ phản kháng, không để ông đạt được mục đích " Tôi tiếp lời như sợ một giây sau đầu sẽ bắn khỏi cổ " Đừng dọa tôi bằng mấy chiêu trò này "
" Có vẻ mày nhầm lẫn rồi " Gã khẩy cười thoáng chốc nét mặt giãn ra nhưng sát khí nặng hơn cả lúc mỉm cười " Tao không cần mày hợp tác, đơn giản vì mày yếu như sên, khống chế là chuyện nhỏ "
" Không sợ quá tay thì con sên này sẽ chết sao quý ngài đặc cấp? "
" Không, đó là một trong những bước của kế hoạch mà " Gã lia mắt từ trên xuống dưới, thoải mái ngắm nghía con mồi của mình. Từ đầu đến cuối thái độ vẫn vô cùng ung dung.
" Nhưng mà, nếu trách thì trách Okkotsu. Đừng trách tao "
" Anh ấy còn liên quan sao? "
" Tất nhiên, là mấu chốt khởi đầu luôn đó~" gã vui vẻ nói tiếp " Kế hoạch lần này có điểm trừ là hơi tốn công đoạn, có lẽ sẽ mất 5 ngày. Nhưng tao không nghĩ nó sẽ thất bại "
Tôi nghĩ rằng có lẽ gã biết tôi sắp lìa đời nên kể luôn kế hoạch cho tôi. Nhưng tôi tin là tôi sẽ sống, tôi tin Okkotsu sẽ ứng cứu. Thề rằng sau khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng chăm chỉ, nếu như tôi toàn mạng trở về và không có thêm tiền bảo hiểm.
Con nguyền hồn nãy giờ đứng yên, khi có lệnh của gã thì mới cót két từng bước lại gần phía tôi. Trên tay là kéo và vô vàn những cái kim chỉ nhỏ. Không phải là định khâu tay chân tôi thành hình dạng mới đấy chứ. Chân tay vốn đã bị niệm chú cho cứng đờ, tôi mới bất lực trước cái chết.
Chân phải của tôi bị cắt lìa ra, máu chảy thành dòng, tiếng hét của tôi vang mãi chẳng ngơi. Màu đỏ rực nhuộm lên cả người, nhưng con nguyền hồn chỉ mới lấy chân tôi chứ chưa ngắt luôn đầu tôi xuống. Nó im lặng lấy một chút máu tươi đỏ thẫm quệt lên mu bàn tay phải của tôi, miệng lẩm bẩm gì đó.
Ngay lập tức cơ thể co giật dữ dội, đại não như bị xáo trộn, ruột gan lộn cả lên, mắt đau nhói như muốn lòi cả ra ngoài. Trạng thái duy trì khoảng ba phút, máu từ mũi và mắt của tôi chảy ra, mơ hồ, miệng khó phát âm. Chỉ còn thính giác là sử dụng tạm ổn nhất.
Con nguyền hồn cũng lùi lại, mắt tôi đỏ đục mờ mờ, nhận ra xung quanh mình từ khi nào đã có vòng tròn màu đỏ. Cơ thể có biến dạng đôi chút nhưng vẫn theo một cấu trúc kì lạ nhất định chứ không phải kiểu nát bét.
" T/b mày biết không? Mày sắp trở thành nguyền hồn đặc cấp rồi~ " Gã phấn khích khi thấy bước đầu đã thành công " Có lẽ mày cũng không nên được gọi là T/b nữa mà nên là tinh tương thể lặn* biến đổi nhỉ ?"
---------
Tinh tương thể lặn* : là tinh tương thể nhưng không mang nhiều đặc điểm nội trội như bình thường mà yếu hơn. Đã gần như biến mất từ vài trăm năm trước.
Tinh tương thể chỉ là tham khảo tên gọi trên anime chứ không hề giống thế. T/b không thể kết hợp với Tengen như Amanai Riko, gần như là giống người bình thường nhưng cơ thể vẫn còn một số đặc điểm khác.
Dễ hưởng ứng, tăng sức mạnh cho chú thuật cấm. Đó là lý do vì sao tinh tương thể lặn bị tận diệt từ lâu.
Bản chất không mạnh nên dựa vào chú thuật cấm nguyền rủa bản thân tăng sức mạnh, nhận ra mối nguy nên chú thuật sư đã sớm loại trừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro