ii
" Thật luôn? Vậy là anh ta đưa mày đến tận nhà? "
" Ừm " tôi im lặng nhẹ nhàng nói nhẹ trả lời Yokunai - nhỏ bạn thân của tôi. "Nhưng mà...tao vẫn có thắc mắc "
"Thắc mắc gì nữa? "
" Anh ấy, sau khi tao gọi lại có thể biết được đầu dây bên kia chính là tao. Ý tao là- "
" Anh ta vẫn lưu số của mày? Suốt ba năm? "
" Có lẽ là vậy... "
Lúc này Yokunai, khoanh tay lại, bắt chéo một chân làm bộ ngẫm nghĩ
" Có khi nào vẫn còn lưu luyến mày? Anh ta ấy, tao thấy trông cứ âm âm u u tiều tụy có khi do lụy mày đấy! "
Nó đưa ra một giả thiết suy đoán rất ba chấm, tôi xin phép công kích nhiệt tình.
" Thôi thôi thôi, lụy cái gì. Anh ta mới đầu gặp tao đoạn quán bánh kia kìa. Má chứ, ánh mắt cháy lên ngọn lửa hồng, dùng cái lửa từ mắt đấy, tao nấu được hai mâm cỗ cho mày luôn."
Nó cười cười, miệng bảo không phải thì thôi sao phải căng. Căng chứ sao không căng, người yêu cũ vốn không phải một chủ đề hay! Huống hồ năm xưa tôi chết mê chết mệt anh, giờ nghĩ lại, chỉ hai từ thôi! Ngu dốt!
Năm ấy, chính anh đã chủ động rời bỏ tôi trong thầm lặng, không báo trước tiếng nào. Để tôi cô đơn một mình, cố gắng vun vén tình cảm của hai đứa trong vô vọng. Có lẽ anh không nói lời chia tay là vì sợ biến thành một tên tồi tệ trong mắt tôi. Nhưng những hành động anh làm để thay cho lời chia tay ấy còn tệ hơn việc nói hai từ này.
Tôi tin vào câu nói: thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng không phải là loại chữa lành thuốc tiên mà là chữa lành để lại sẹo. Không tổn thương nào mà có thể được xóa nhòa toàn bộ cả, đó là lí do mấy phản diện trong phim hay nói : con người thật yếu đuối, tâm hồn mỏng manh!
Nếu bây giờ, tôi mơ thấy anh muốn quay lại, chắc chắn tôi sẽ tạt cho anh một gáo nước rồi nói :"không bao giờ nhé đồ tồi! Anh hối hận rồi chứ gì?" Rồi cười một cách đầy sảng khoái. Nhưng tôi biết sẽ không có ngày này. Chỉ mơ được thôi, mà tôi cũng không có gan tạt nước hay lớn tiếng với anh. Vì tôi biết hình như anh còn thuộc một thế giới hoàn toàn khác. Anh là chú thuật sư, ở một thế giới khác hoàn toàn tôi. Chỉ cần anh động tay một chút, sợ rằng cái mạng tôi cũng xẻo làm đôi!
Mải nói chuyện, tôi quên mất mình có lịch buổi chiều vội tạm biệt Yokunai, nhanh chân chạy vào trường. Thở hồng hộc ngồi vào ghế, tôi mới thở được một hơi nhẹ nhõm khi vẫn đúng giờ. Bạn học bên cạnh thấy tôi tã quá cũng thương cảm cho tôi mượn chiếc khăn tay để lau mồ hôi, chỉnh lại tóc tai.
" Đây cậu chỉnh lại đi, thầy chưa vào đâu "
" Tớ cảm ơn nhé "
Khoảng chừng vài tiếng sau, lớp tan. Tôi mệt mỏi ra về, tiện tay mua cái bánh rán đi đường ăn cho bớt mệt. Đừng hỏi tôi lại đang định tắm hai lần trên một dòng sông hả? Không! Tôi ngu nhưng đâu có khờ, tôi mang theo bình xịt hơi cay. Đứa nào láo nháo, tôi nhất quyết sẽ xịt cho nó mù mắt!
Bỗng nhiên điện thoại rung lên, mở ra xem mới biết là Yuuta gọi. Tôi chần chừ một chút rồi vẫn nhấc máy
" T/b à? Bây giờ em có rảnh không "
" Em có, sao vậy? "
" ... " đầu dây bên kia im lặng một chút như để lấy hơi, cuối cùng câu bật ra cũng chẳng to lắm
" Em ăn tối chưa? "
Tôi nghi hoặc nghĩ ăn cơm chưa là việc tôi, sao anh lại hỏi? Chợt nhớ ra hôm trước muốn trả ơn anh, giờ mời anh bữa tối là xong chuyện! Khỏi dính líu lâu.
" Em chưa, anh ăn chưa? "
" Anh cũng như em. Chúng ta ăn tối cùng nhau có được không? "
Không ngờ anh lại đề nghị trước cả tôi, dù không muốn, đầu tôi vẫn không ngừng nghĩ về giả thuyết của nhỏ bạn thân "Yuuta còn thích tôi". Tôi bây giờ,chắc chắn là không còn tình cảm gì với anh nữa, không còn bất cứ loại cảm xúc yêu thương nam nữ nào cả. Nhưng tôi sợ nếu gặp anh nhiều nhiều, tôi sẽ lại ngã xuống dòng sông năm ấy.
Kết thúc nhanh thôi
" Dạ vâng "
Giọng nói bên kia có chút mừng rỡ, nhưng nhanh lấy lại giọng điệu bình thường " Em muốn ăn gì? "
" Em ăn gì cũng được! Tùy anh "
" Ăn thịt nướng nhé? Hình như đó là món ăn yêu thích của em. Hay em đã thay đổi rồi? "
" Vậy cũng được ạ "
" Vậy quán XYZ được không, em còn nhớ đường đến đó chứ? "
" Vâng "
Nói rồi tôi cúp máy. Làm sao có thể không nhớ quán này? Vì ngày xưa anh với tôi vẫn hay lui tới mà. Hẹn tôi ăn món này lại còn ở quán đó, thật sự Okkotsu rất dễ khiến tôi hiểu lầm. Một hiểu lầm tai hại. Nhưng mà giờ, tôi đã trên một "cương vị mới" nên tôi biết đây là anh chẳng có ý nào cả, do tôi đa tình!
Thong thả nhai nốt cái bánh rồi đến quán hẹn. Từ xa tôi đã thấy anh đứng tựa vào quán đồ nướng. Mái tóc đen được vuốt gọn sang hai bên, rũ xuống một chút, dáng người cao ráo khí chất. Bộ đồ trông siêu ngầu. Anh vẫn như vậy, vẫn rất cuốn hút người ta. Cuốn hút đến nỗi tôi của quá khứ mỗi ngày bên anh đều nơm nớp lo sợ, sợ anh yêu người khác.
Anh chưa từng lăng nhăng hay thể hiện ra cái tính nào redflag cả. Anh luôn tỏ rõ vẻ bình tĩnh, điềm đạm, dịu dàng nhưng chính mấy cái đó lại tạo nên cái "đỏ" của riêng anh. Quá kín miệng! Thật sự rất kín, bí mật của tôi đã được tôi mang ra, chìa cho anh xem hết. Còn bí mật của anh thì tôi chưa thấy bao giờ.
Điều duy nhất tôi biết chỉ là anh có học ở một trường chú thuật tại Tokyo, cụ thể thế nào tôi không rõ. Bị người như này ghost rồi tự động chia tay có phải là quá ra gì và này nọ không? Sau cú sốc về tình yêu của anh, trái tim tôi chắc có lẽ cũng đã học được vài bài học mà khép lại bao phần.
Bước chân đến gần anh hơn, chàng thiếu niên ngoảnh mặt lên, con mắt đen láy như bị tôi cuốn hút, dán chặt như muốn khóa tôi vào tận đáy mắt. Miệng anh cong lên, làm nổi bật ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt góc cạnh ấy
" Vào thôi "
" Vâng "
Quán ăn này vẫn vậy, dù đã trải qua vài năm. Vẫn giữ cái nét đẹp kín đáo, cổ kính lại ấm áp, giữ cả kỉ niệm thuở thiếu thời của tôi và anh. Năm đó, có một cô gái yêu chàng trai nọ tưởng chừng hơn cả sinh mạng. Năm đó, có một chàng trai làm bể tấm chân tình của cô gái nọ.
" Xin vui lòng ngồi chờ ở bàn 5 nhé " tiếng cô phục vụ vang lên, tôi đi trước, anh theo sau. Ngồi xuống ghế, bao kí ức cũ kĩ không hẹn mà thi nhau ùa về. Ở đây, tại nơi này, anh đã từng cười đùa vui vẻ với tôi, gắp tôi ăn. Tôi kể lại cho anh biết bao chuyện trên trời dưới đất. Lời hứa hẹn sẽ cùng nhau trưởng thành giờ hóa cát bụi mà bay đi hết.
Khi ấy, tôi yêu anh đến khờ dại, đến ngây ngốc cả con người. Anh lại coi tôi là đám mây nhỏ, có thì cũng được, không có cũng chẳng sao.
Chợt, anh nói
" Dạo này em thế nào rồi? "
--------
Fic Okkotsu x reader cũ tớ thấy sao sao í=)) nên đào fic moi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro