CHƯƠNG 5:
Sau buổi gặp mặt đầu tiên, không khí tại trường Đại học Tô Châu dần trở nên sôi động hơn. Dù lịch học chính thức chưa bắt đầu, các hoạt động chào mừng tân sinh viên vẫn diễn ra nhộn nhịp. Mộc Hạ quyết định dành buổi chiều để khám phá ngôi trường mới của mình.
Cô lang thang qua các khu giảng đường, thư viện, sân thể thao, cảm nhận từng nhịp sống nơi đây. Mọi thứ đều mới mẻ nhưng cũng đầy hứa hẹn. Khi đi ngang qua bảng thông báo của trường, cô bất giác dừng lại. Một tờ áp phích lớn được dán ngay chính giữa với dòng chữ đậm nét:
"CUỘC THI TÀI NĂNG - NGHIÊN CỨU KHOA HỌC CHO SINH VIÊN – CƠ HỘI NHẬN HỌC BỔNG DANH GIÁ"
Đôi mắt Mộc Hạ sáng lên. Cô đọc kỹ các thông tin chi tiết, cảm thấy hứng thú với cuộc thi này. Đối với một sinh viên xuất thân từ gia đình bình thường như cô, học bổng là một cơ hội lớn giúp giảm bớt gánh nặng tài chính.
Đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
— Cậu cũng quan tâm đến cuộc thi này sao?
Mộc Hạ giật mình quay lại. Trước mặt cô là Ngô Dương – chàng trai cô đã gặp tại tiệm bánh kem và cũng là lớp trưởng mới của lớp.
— À... Ừm... Mình chỉ tình cờ đọc qua thôi. Còn cậu thì sao? – Cô ấp úng đáp.
Ngô Dương mỉm cười:
— Mình cũng đang cân nhắc tham gia. Cuộc thi này không chỉ giúp sinh viên thể hiện tài năng mà còn có cả tiền thưởng học bổng nữa. Không chỉ không cần lo học phí mà còn có tiền cho cậu mua bánh kem dâu đó.
Mộc Hạ khẽ giật mình. Cậu ấy vẫn còn nhớ sao?
Cô chần chừ. Bản thân không chắc liệu mình có đủ khả năng để tham gia một cuộc thi lớn như vậy hay không. Nhưng nhìn ánh mắt đầy khích lệ của Ngô Dương, cô bỗng cảm thấy có chút động lực.
— Mình... sẽ suy nghĩ thêm. – Cô mỉm cười đáp.
Ngô Dương gật đầu, ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó khó đoán, hỏi thêm:
— Cậu học lớp nào vậy? Nhìn mặt trẻ con như này chắc là sinh viên năm nhất nhỉ?
— Mình là sinh viên năm nhất, lớp K65A1 đó. Lớp trưởng mới! – Mộc Hạ đáp với nụ cười tươi tắn.
— Vậy là chúng ta cùng lớp rồi, cùng hỗ trợ nhau nhé! – Ngô Dương đáp lại, ánh mắt có vẻ thân thiện.
Mộc Hạ khẽ gật đầu, lên tiếng hỏi thêm:
— Cậu làm thêm ở canteen trường mình hả? Mới nhập học đã xin được việc rồi sao, giỏi thật đấy!
Ngô Dương nhướn mày đầy tự hào:
— Cậu thấy tớ đỉnh không? Lúc đó chỉ là tình cờ ghé vào tiệm bánh xem thử, vừa hay họ đang tuyển nhân viên. Thấy tớ đẹp trai quá nên họ muốn nhận vào làm thôi!
Nói rồi, cậu ta vuốt tóc đầy tự mãn:
— Cũng không thể trách họ được, haizz...
Mộc Hạ bật cười, nghĩ thầm: Cậu ta tự luyến thật đấy. Đẹp trai nhưng hơi khùng nhỉ?
Bỗng nhiên, cô lỡ miệng buột ra:
— Khùng nhỉ.
Ngay sau đó, cô giật mình, nhận ra mình vừa lỡ lời, liền vội cúi đầu xấu hổ.
Ngô Dương thoáng sững lại, im lặng không nói nên lời. Nhìn thấy biểu cảm của cậu, Mộc Hạ càng thêm ngại ngùng, vội vàng kiếm cớ rời đi.
— Tớ... tớ về ký túc xá trước đây! – Cô lí nhí, rồi nhanh chóng xoay người bước đi.
Vừa rời khỏi, cô vừa ôm mặt, cảm thấy tim đập dữ dội vì xấu hổ. Ngô Dương đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, khóe môi khẽ nhếch lên, thầm nghĩ: Cô gái này... kì lạ thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro