CHƯƠNG 4: SỰ BẤT NGỜ TRONG PHÒNG HỌC
Mộc Hạ, Diệp Nhi, Uyển Ninh và Cúc Hoa cùng bước vào phòng học rộng lớn. Ngay khi vừa đặt chân vào, Mộc Hạ không kìm được mà khẽ thốt lên:
— Nhiều người quá!
Không gian trước mắt cô hiện lên, khác xa với lớp học đơn sơ ở quê nhà, nó thật sự khang trang và hiện đại hơn rất nhiều. Những dãy bàn học được sắp xếp theo dạng bậc thang, càng về sau càng cao dần, giúp tất cả sinh viên có thể quan sát bài giảng một cách dễ dàng. Mộc Hạ chậm rãi đi tới dãy bàn phía cuối lớp, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ không gian rộng lớn của lớp học. Cô chọn một chỗ ngồi lý tưởng, Diệp Nhi lặng lẽ đi theo, ngồi vào chỗ ngay bên cạnh.
Lúc này, sinh viên đã gần như ổn định chỗ ngồi, không khí trong lớp bắt đầu lắng xuống. Cửa lớp mở ra, một người phụ nữ bước vào, mái tóc búi gọn gàng, khoác trên mình bộ váy trang nhã, từng bước chân toát lên vẻ tri thức và sự nghiêm nghị. Cô đứng trước bục giảng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát cất giọng:
— Chào mừng các em đến với buổi gặp mặt ngày hôm nay. Cô là Thu Hoài, từ giờ sẽ là giáo viên chủ nhiệm kiêm cố vấn học tập của lớp K65A1 – chuyên ngành Khoa học Máy tính.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp lớp học, chào đón sự xuất hiện của cô. Sau màn giới thiệu, cô bắt đầu phổ biến những nội quy quan trọng của trường và lớp. Mộc Hạ lắng nghe rất chăm chú lúc đầu, nhưng chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ kéo đến, hàng mi khẽ rung nhẹ, đầu cô bắt đầu gật gù theo từng nhịp giọng của cô giáo.
Bất chợt, một câu nói của cô Thu Hoài khiến Mộc Hạ giật mình tỉnh táo:
— Lớp chúng ta cần một bạn đảm nhận vị trí lớp trưởng để hỗ trợ cô trong việc quản lý lớp. Người đảm nhận vai trò này sẽ được ưu tiên về điểm rèn luyện.
Không khí trong lớp bỗng chốc im phăng phắc. Tất cả sinh viên đều ngầm hiểu rằng vị trí này đi kèm với trách nhiệm không hề nhỏ, mà ai nấy đều muốn dành trọn thời gian cho việc học và đi làm thêm. Ai cũng cúi đầu, tránh ánh mắt của cô giáo. Có một vài người thì tò mò, nhìn ngó xung quanh, chờ đợi một ai đó xung phong.
Bỗng dưng, một cánh tay dứt khoát giơ lên giữa lớp.
Mộc Hạ ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía chủ nhân của cánh tay ấy, đôi mắt cô tròn xoe đầy kinh ngạc. Trong khoảnh khắc ấy, cô bất ngờ—chính là cậu nhân viên ở tiệm bánh! Cậu ấy học cùng lớp với cô sao?
Chàng trai ấy đứng dậy, bước lên bục giảng. Vẻ ngoài thư sinh, phong thái tự tin nhưng không khoa trương, chất giọng trầm ổn vang lên:
— Chào các bạn, mình là Ngô Dương, đến từ Sơn Lâm. Mình muốn tự ứng cử vào vị trí lớp trưởng.
Mộc Hạ lặng người. Ngô Dương ư? Không phải cậu ấy chính là thủ khoa của ngành sao?
Cô giáo nhìn quanh một lượt lớp học, thấy không ai khác xung phong liền gật đầu:
— Nếu không còn ai ứng cử, vậy từ hôm nay Ngô Dương sẽ đảm nhận vai trò lớp trưởng của lớp chúng ta.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, lần này mang theo sự công nhận và hào hứng của cả lớp.
Mộc Hạ thẫn thờ. Cậu ấy vừa đẹp trai, vừa học giỏi, còn có tố chất lãnh đạo... Cậu ấy thật hoàn hảo! Cô khẽ thở dài, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng chàng trai ấy. Mình chắc chắn không thể nào với tới một người như cậu ấy...
Cô Thu Hoài tiếp tục phổ biến nội dung quan trọng khác:
— Sắp tới, trường chúng ta sẽ tổ chức chương trình "Chào Tân Sinh Viên", trong đó có cuộc thi văn nghệ giữa các lớp. Cô mong rằng lớp mình sẽ tham gia tích cực để để lại ấn tượng tốt đẹp.
Cô dừng lại một chút, rồi mỉm cười nhìn Ngô Dương:
— Lớp trưởng cũng nên tham gia một tiết mục để khuyến khích tinh thần tập thể của các bạn nhé. Còn những ai muốn đăng ký thì điền tên vào danh sách cô đã gửi trong nhóm lớp. Hạn chót là chủ nhật tuần này. Nếu đến lúc đó danh sách vẫn chưa đủ, cô và lớp trưởng sẽ chọn ngẫu nhiên một số bạn để tham gia.
Một làn sóng xôn xao lan khắp lớp. Mộc Hạ bỗng cảm thấy có chút hồi hộp. Thi văn nghệ sao? Liệu mình có nên tham gia không nhỉ?
Cô Thu Hoài mỉm cười kết thúc buổi gặp mặt:
— Nội dung hôm nay chỉ đến đây thôi. Các em hãy cùng nhau phân công và chuẩn bị thật tốt nhé!
Dứt lời, cô rời khỏi lớp, để lại không khí sôi nổi của những sinh viên trẻ tuổi đang bắt đầu một hành trình mới. Mộc Hạ vẫn còn ngồi lặng yên, đôi mắt vô thức dõi theo Ngô Dương ở phía xa. Trái tim cô khẽ rung lên một nhịp không rõ tên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro