Ôi! Thật bất ngờ
Đang ngồi suy nghĩ thì tôi bỗng bị đánh thức bởi câu nói của a ta.
- E làm gì mà nhìn tôi mãi thế ? Cũng đúng tôi đẹp trai quá mà.*_*
-hớ. A tự tin quá ha. Mà a có phải là Tuấn Khải hok nhìn khác quá hồi nhỏ quá. Hay có phẫu thuật thẩm mĩ hok á.
Tôi ns vs a ta.
- ko hề đay là vẻ đẹp tự nhiên nha.a ta trả lời câu hỏi của toi bằng một sự tự tin ko hề nhẹ
- Ak mà này nói e đừng giận hồi nãy không phải là vô tình va vào e đau mà là cố tình đó. A bik đó là e rồi nhưng cố ý trêu e đấy từ khi quay về đay a đã đi tìm e đầu tiên tưởng khó tìm lắm ai ngờ lại dễ tìm đến như vậy .A về đây 1 tuần r a cũg tìm ra e từ lúc a về cơ ,ban đầu a mún là tới thăm e lun nhưng nghĩ lại thì ko a đã theo dõi e trong mấy ngày vừa qua để xem xem người e gái của a sống như thế nào rồi. Nhìn e sống ổn a rất vui. A ta ns có vẻ mãn nguyện.
-hj. E cũng ngốc thật lúc a va vào e e cứ nghĩ là một tên hâm ko ak. Nhìn anh sau nhìu năm xa cách cũng đẹp trai đấy chứ làm e nhận ko ra lun.tôi nói vs a ta có vẻ thảo mai. (Thảo mai : khen một cách như chào hỏi )
- E cũng thế ra dág thiếu nữ rồi. Ban đầu a nhìn e cũng ko ra mà. A mới về nước lại sau mấy năm mà chỗ mik sống thay đổi nhìu quá lát ăn cơm xog e co thể dẫn a đi 1 vòng thành phố được không ? A ta hỏi tôi
Tôi không mún làm người bất lịch sự trước sự yêu cầu của người khác mà việc này tôi có thể làm được. Nên tôi đồng ý dẫn a ta đi thăm quan thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro