Hạ
Chông gai từng hạt sỏi ven đường
Mêng mông biển người qua lại
Chỉ thấy được hạ đang dần buôn
Thấy được lá vàng lại đỏ
Rơi xuống nhẹ nhàng
Con đường năm xưa biết bao
Lưu giữ nét đẹp mùa hạ
Nét đẹp khó lòng mà cưỡng lại
Nhưng sao chẳng thể lưu giữ tâm niệm
Một đời an lành tựa như chiếc lá hạ rơi
Để rồi con đường vẫn còn đấy
Nhưng người lại chẳng thấy đâu
Thoáng qua mùa hạ chập chùng
Kỉ niệm nằm mãi nơi lá hạ rơi
Hạ này qua rồi lại tới
Con đường ta đi thì vẫn thế đấy
Chỉ tiết là không có nàng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro