Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Khuyển Quỷ

Số người khuyển quỷ đã giết chắc hẳn không ngừng ở 1,2 người, Đông Sinh bảo A Hoàng kiểm tra trên Internet, nhưng không có tin tức nào trên Internet cả, ngay cả nữ sinh viên đại học chết cùng khu với con mèo con cũng không có báo chí nào đưa tin. Chỉ có tin đồn mà A Hoàng tình cờ nghe được trong tiểu khu, đó là nữ sinh viên đại học đã chết một cách thảm khốc. Hai sinh viên cùng thuê nhà với cô ấy đã rút tiền thuê nhà. Chủ nhà muốn trang trí lại ngôi nhà cho thuê, nhưng cảnh sát vẫn chưa tìm được hung thủ, cửa phòng vẫn bị phong tỏa, không ai được phép ra vào.

Trong xã hội ngày nay, khi có chuyện lớn xảy ra, ai cũng háo hức tung lên mạng, nhưng giờ trên mạng thậm chí không có một lời đưa tin nào mặc cho đây là một vụ án kinh hoàng, ngoài cơ quan quốc gia ra thì còn ai có thể kiểm soát dư luận chặt chẽ đến như vậy?

Một nữ sinh viên đại học bình thường, ngay cả khi cái chết của cô vô cùng bi thảm và kỳ quái, nó cũng không kinh động đến mức các cơ quan quốc gia phải ra mặt kiểm soát dư luận.

Vì cơ quan quốc gia đã chặn tin tức về cái chết của nữ sinh viên đại học, nên nó cũng phải chặn cả những vụ giết người kỳ lạ khác.

Quý Vũ không sớm không muộn, chuẩn xác mời cậu đi ăn vào lúc này, có lẽ thật sự giống như A Hoàng thường nói, không có việc mà lại tỏ ra ân cần, không trộm thì cũng cắp.

Nếu như Quý Vũ thật sự tới đây vì chuyện này thì đỡ phiền phức cho cậu rồi, cậu đang lo lắng không có chỗ nào truy cứu tội ác của khuyển quỷ đây.

Khi Trịnh Quân Diệu nghe Đông Sinh không chút do dự đồng ý lời mời của Quý Vũ, trong lòng anh không khỏi có chút cảnh giác, anh trai của Quý Vũ thích đàn ông, liệu Quý Vũ có phải cũng thế hay không... Nên cho người đi điều tra một chút thôi.

Sau khi Đông Sinh hẹn Quý Vũ xong và cúp điện thoại, Trịnh Quân Diệu có chút tiếc nuối nói: "Tối nay tôi định mời cậu ăn hải sản, nhưng chắc tôi phải chọn một ngày khác rồi."

Nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong mắt Đông tể, đồng chí lão Trịnh cảm thấy nhẹ nhõm.

"Cái nhà hàng hải sản kia chỗ ngồi khó giữ lắm, trả lại thì thật đáng tiếc, một mình tôi không ăn được nhiều như vậy." Trịnh Quân Diệu giả vờ thở dài.

"Ăn không xong có thể gói lại, buổi tối có thể làm bữa khuya." Cơm trưa còn ứ trong cổ họng mà Đông Sinh đã bắt đầu nghĩ đến bữa khuya.

Đồng chí lão Trịnh cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi to của mình, "Được rồi, buổi tối nhớ về sớm, hải sản để lâu sẽ không ngon, đồng thời gửi tin nhắn WeChat cho tôi, tôi sẽ cho người đến đón cậu."

"Được!" Nhóc tham ăn chỉ nghĩ đến hải sản gật đầu không do dự, hoàn toàn không để ý đến ý đồ "nham hiểm" của đồng chí lão Trịnh.

Ra khỏi nhà hàng lẩu, Trịnh Quân Diệu tìm một quán cà phê gần đó, Đông Sinh không thích uống cà phê vì đắng nên gọi một ly nước ép trái cây, nhìn những món đồ ngọt tráng miệng tinh xảo trong thực đơn, Đông Sinh hối hận vì vừa nãy mình ăn hơi nhiều.

Bắt gặp vẻ hối hận thoáng qua trên khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Đông Sinh, Trịnh Quân Diệu, người luôn tự hào về khả năng tự chủ phi thường của mình, không khỏi lại cong môi.

Đã bao lâu rồi anh chưa gặp một người trong sáng như vậy, đã bao lâu rồi anh chưa được nếm trải hạnh phúc thuần khiết như vậy?

Bên ngoài những ô cửa kính lớn cao từ trần đến sàn của quán cà phê, trong một góc khuất, ai đó đang nhanh chóng nhấn nút chụp ảnh.

Sau đó, người đàn ông chụp nhiều bức ảnh từ các góc độ khác nhau, mặc dù Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh chỉ đang trò chuyện bình thường, nhưng trong những bức ảnh anh ta chụp, giữa hai người dường như có một mối quan hệ mơ hồ và không rõ ràng.

Sau khi chụp xong thứ mình muốn, người chụp lén tìm một góc vắng vẻ, lén lút lật giở những bức ảnh đã chụp, chuẩn bị chọn một vài góc chụp đẹp rồi chuyển cho thân chủ.

Nghĩ đến việc một khoản tiền thưởng lớn sắp đến tay, người chụp ảnh có tâm trạng vô cùng tốt, còn ngân nga bài hát một cách đắc ý.

Chợt có người vỗ nhẹ vào vai anh ta, anh ta vô thức quay đầu đi, hai mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.

Uông Chấn đỡ anh ta và kéo vào ô tô bên đường. Hắn mở khóa điện thoại bằng dấu vân tay của người đàn ông và đặt lại mật khẩu vân tay. Sau khi xem thông tin nhận dạng trên bằng lái xe của người đàn ông, Uông Chấn đặt máy ảnh và điện thoại của anh ta xuống ghế bên cạnh, nhét một mảnh giấy vào ví của anh ta, đẩy anh ta ra khỏi xe, đóng cửa rồi lái xe nghênh ngang rời đi.

Người đàn ông tỉnh dậy vì lạnh, âu đó anh ta lập tức phát hiện máy ảnh và điện thoại di động của mình đã biến mất, nhưng ví tiền và những thứ khác vẫn còn, ngoài ra thì còn có một tờ giấy nhỏ xuất hiện trong ví, trên đó chỉ có bốn chữ: "Không có lần sau".

Bị phát hiện!

Trên trán người đàn ông toát ra một tầng mồ hôi lạnh, người trong ngành đã nhắc nhở anh ta không nên nhận công việc này, anh ta lại không tin. Theo dõi Trịnh Quân Diệu ba ngày trời, khó khăn mãi mới có một ngày may mắn Trịnh Quân Diệu không mang theo vệ sĩ, một mình ra ngoài cũng người khác, đã chụp được không ít "thứ tốt" có thể khiến thân chủ hài lòng, nhưng còn chưa kịp gửi được cái gì thì đã bị tóm.

Người nhắc nhở anh ta nói rằng đám vệ sĩ Tây trong tay Trịnh Quân Diệu đều là những kẻ liều mạng, người đàn ông sau khi nhìn thấy bốn chữ trên mảnh giấy, lần đầu tiên mới biết thế nào là sợ đến tê dại.

Nếu như người vừa rồi... gió lạnh thổi qua, người đàn ông bỗng rùng mình, không biết là lạnh hay là sợ.

Về sau cái loại công việc nguy hiểm cao này ai muốn làm thì làm, còn anh ta sẽ không bao giờ làm nữa!

Chạng vạng, Đông Sinh mang theo Tạ Phi - người rõ ràng đang có tâm trạng khá tồi tệ, cùng khuyển quỷ cũng đồng dạng ủ rũ, và A Hoàng mập - từ làm nũng đến chơi xấu để được đi cùng ăn chùa, đến nhà hàng mà Quỹ Vũ đã hẹn.

Quý Vũ đã đến đây được một lúc rồi, anh đặc biệt đặt một phòng riêng nhỏ, nhìn thấy Đông Sinh đi vào, anh không khỏi cười nói: "Cuối cùng cũng tới, nếu cậu còn chưa tới, tôi sẽ không nhịn được mà ăn trước mất."

Nồi lẩu sôi ùng ục sủi bọt, Quý Vũ biết rõ sức ăn của Đông Sinh nên đã gọi không ít thịt dê, cùng một số loại rau và các món ăn đặc sắc của nhà hàng. Đông Sinh cởi áo khoác, kéo ra một chiếc ghế trống treo áo khoác lên đó. Tạ Phi không vui ngồi trên chiếc ghế trống, A Hoàng nhảy lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó lại nhảy lên bàn, ngậm lấy một chiếc đĩa không rồi nhảy trở lại ghế. Đông tể, Đông tể, mau nhúng thịt dê cho tôi, muốn nhiều ớt!"

Đông Sinh mặc kệ nó, chậm rãi ngồi xuống, dùng gia vị trên bàn pha nước chấm cho mình.

"Đông trẻ, bỏ thêm ớt nữa đi, meo meo!" Tuy rằng A Hoàng ở nhà Trịnh Quân Diệu vẫn luôn ăn ngon uống tốt, nhưng dì Lư làm đồ ăn đều thiên nhạt, rất ít bỏ ớt, mà có bỏ cũng không cay lắm. A Hoàng sắp thèm ăn cay đến điên rồi, nghe Đông Sinh nói rằng buổi trưa mời lão Trịnh đi ăn lẩu mà không mang theo nó, còn cáu kỉnh với cậu.

Quý Vũ đã quen với sự im lặng của Đông Sinh, vì vậy anh chủ động hỏi: "Trường của cậu gần đây bắt đầu kỳ thi rồi phải không? Ôn tập thế nào rồi?"

Đông Sinh thản nhiên nói: "Vẫn tốt."

"Thi xong có kế hoạch gì chưa?" Quý Vũ vừa nhúng thịt dê vừa hỏi.

"Về quê ăn Tết." Đông Sinh nói ngắn gọn, sau khi pha xong nước chấm, Đông Sinh nhúng một ít ba chỉ dê, chấm nước chấm rồi đặt vào đĩa của A Hoàng.

A Hoàng lúc này mới hài lòng, nó thổi thổi miếng thịt nóng, ước gì có thể tọng ngay vào trong miệng.

"A Hoàng nhà cậu thật sự quá thông minh, như thành tinh rồi vậy." Quý Vũ kinh ngạc nhìn mèo mập hành động, nhưng lời nói của anh hình như còn có ý khác.

Đông Sinh làm như không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, mà còn bình thản nói, "Người trở nên thông minh khi về già, mèo cũng thế."

A Hoàng tức giận trừng mắt nhìn Đông Sinh: "Mèo (Ta) đây không hề già nhá!" So ​​với mấy con yêu tinh trong truyền thuyết hở cái là trăm nghìn tuổi, nó còn trẻ biết bao?

Quý Vũ cười nói: "Đông Sinh, tôi phát hiện cậu hài hước hơn so với trước kia đấy. Đừng chỉ ăn, uống một chút đi."

Sau khi biết khả năng uống rượu của Đông Sinh, Quỹ Vũ không dám uống rượu vớ cậu nữa. Nhưng lần này nghe nói rượu cửa hàng tự nấu, nồng độ cồn không cao, Quý Vũ còn đặc biệt gọi rượu mơ, uống vào có vị chua ngọt nhẹ nhàng, rất hợp với thịt dê. Đông Sinh ngửa cổ uống cạn một chén - quán dùng chén rượu lớn, một chén ít nhất phải bằng 2-3 chén nhỏ.

Một hơi cạn sạch, mặt không đỏ tim không đập, Quý Vũ cũng cắn răng uống cạn, uống xong mặt bỏng như thiêu.

Đông Sinh không nói nhiều, cậu vẫn tiếp tục nhúng thịt cho mèo ăn. Quý Vũ lại nói không ít. Sau khi uống được vài chén, Quý Vũ rốt cuộc cũng nói ra vấn đề chính, "Đông Sinh, "Ngô hoàng bệ hạ" là tài khoản Weibo của cậu à?"

Đông Sinh gật đầu, nói đây là tài khoản của cậu cũng không hoàn toàn là nói dối, mặc dù ban đầu cậu đăng ký tài khoản này thực ra là cho A Hoàng.

Quý Vũ dường như đã uống quá nhiều: "Tôi thấy cậu đăng tin tức về một con mèo con bị tra tấn đến chết. Cậu có biết rằng người tra tấn con mèo cũng đã chết không? Cách chết còn giống hệt như con mèo con đã bị chết."

Quý Vũ nhìn Đông Sinh với đôi mắt mông lung nhuốm men say, muốn nhìn thấy gợn sóng nào đó từ khuôn mặt bình tĩnh của cậu.

Đông Sinh không kinh ngạc cũng không áy náy, chỉ "Ồ" một tiếng đều đều, ngay cả động tác nhúng thịt cũng không thay đổi. Nói cậu không biết, cũng không phải, mà nói cậu có liên quan, thì cũng không đúng.

Trong một thoáng, Quý Vũ có chút bối rối.

Ngược lại, khuyển quỷ nằm dưới đất chột dạ, cái đầu to rũ xuống đầy tội lỗi. Đương nhiên, nó vẫn không cảm thấy mình giết người là sai, nó chỉ sợ bị anh trai phát hiện thì sẽ tức giận mà thôi.

Mặc dù Tạ Phi bị khuyết tật bẩm sinh nhưng gia đình vẫn dành cho cậu rất nhiều tình yêu thương và sự bảo vệ, nuôi cậu thành một thiếu niên đơn thuần, thậm chỉ là hơi ngốc. Lần đầu tiên nghe nói có người tra tấn giết chết một con mèo con, cậu cảm thấy đối phương quá đáng giận, mèo con chó con đáng yêu như vậy, sao người đó có thể nhẫn tâm xuống tay? Nhưng khi nghe nói đối phương cũng đã chết, cậu lại cảm thấy hơi sợ hãi. Dẫu vậy, từ đầu đến cuối, cậu cũng không hề liên hệ những chuyện đó với Đa Đa.

Trước đó, Đông Sinh nói rằng Đa Đa đã giết người, nhưng cậu đã quên điều đó từ lâu rồi, trong mắt cậu, Đa Đa vẫn là người bạn nhỏ thông minh hiểu chuyện, cũng là người thân thiết nhất với cậu trong gia đình.

Quý Vũ cố ý hạ giọng, giả bộ thần bí nói: "Đông Sinh, tôi nói cho ngươi một bí mật, cậu đừng nói cho bất kỳ người nào khác biết nhé. Gần đây chúng tôi đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt. Người chết không phải đám buôn chó, thì là bán thịt chó." người bán thịt. Còn có ba người có sở thích hành hạ chó mèo. Cách chết của bọn họ giống hệt với những con chó mèo bị bọn họ giết. Chúng tôi đã điều tra hơn nửa tháng rồi. Ngày càng có nhiều người chết, nhưng chúng tôi không tìm được manh mối hữu ích nào. Tôi nói cho cậu biết bởi tôi nghi ngờ những chuyện này không phải do con người làm ra. Cậu nói xem, liệu trên đời này có thật sự có quỷ hay không?"

"Đương nhiên không phải người làm. Hung thủ đang ở bên phải ngươi ấy, đồ ngốc!" A Hoàng nuốt xuống miếng thịt dê, bị cay thở hổn hển nói: "Đông, Đông tể, cho ta một ngụm rượu."

Đông Sinh mặc kệ nó, uống một hớp rượu mơ, lạnh lùng nói: "Mục đích thực sự tối nay anh rủ tôi đi ăn là để nói chuyện này sao, anh muốn biết điều gì từ tôi?"

Bị Đông Sinh vạch trần, Quý Vũ có chút xấu hổ, còn chưa kịp nghĩ nên nói gì, Đông Sinh đã nói tiếp: "Tôi nhớ lần trước anh đã hỏi tôi vấn đề này rồi. Tôi đã trả lời rằng tin thì có, mà không tin thì không có. Hiện tại anh lại hỏi lại, câu trả lởi của tôi vẫn là vậy mà thôi. Anh còn gì khác muốn hỏi không?

Quý Vũ lúc này không giả bộ say nữa, nghiêm túc hỏi: "Tôi muốn biết hung thủ của vụ án giết người này có phải là người hay không?"

Đông Sinh không có trả lời vấn đề của anh, mà hỏi ngược lại anh một câu hỏi cực kỳ sắc bén, "Vậy anh cảm thấy những người kia có đáng chết không?"

Quý Vũ đã cẩn thận kiểm tra tiểu sử của những người này, anh tự nghĩ là khách quan nói: "Bọn họ không phạm tội, cho dù có tội cũng là tội không đáng chết."

Đông sinh đột nhiên mỉm cười nói: "Cho nên, đây thực ra chính là một vấn đề về sự khác biệt quan điểm. Từ quan điểm của con người, được đo đếm bằng pháp luật của con người, họ thực sự không phạm tội gì nghiêm trọng, cùng lắm là họ chỉ giết một ít mèo chó súc sinh mà thôi. Con người tự cho phép bản thân tàn sát và hành hạ các sinh linh, nhưng lại coi sự trả thù của chúng là đại nghịch bất đạo, con người như vậy có phải là hơi quá ngạo mạn và trịch thượng hay không?"

Trong lúc nhất thời, Quý Vũ nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Thăng hiện lên một sự tà ác khó tả.

"Ý cậu là gì?"

"Không có ý gì hết," Đông Sinh nghiêm túc nói, "Tôi chỉ nghĩ rằng chăm sóc yêu thương động vật là trách nhiệm của mọi người."

"Theo lời cậu nói thì hôm nay chúng ta ăn thịt dê có gì khác với những người kia ăn thịt mèo chó?"

"Cho nên, nếu bọn họ có bản lĩnh, bọn họ có thể tới giết tôi, ăn thịt tôi, cá lớn nuốt cá bé, quy luật tự nhiên mà thôi." Đông Sinh bình tĩnh nhét vào miệng một miếng thịt dê lớn. Nhà hàng Quý Vũ chọn có hương vị ngon hơn nhà hàng bên ngoài trường học bọn họ, nhưng so với nhà hàng nhà họ Hà thì vẫn kém hơn một chút. Đông Sinh vẫn đang nhai thịt dê, nhưng trong lòng bắt đầu nhớ nhung tiệc hải sản mà Trịnh Quân Diệu đã đóng gói cho cậu làm bữa khuya.

Quý Vũ cảm thấy rằng những gì Đông Sinh nói có vẻ khá hợp lý, nhưng vẫn có gì đó không ổn.

Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, Đông Sinh đã lau miệng sạch sẽ xong xuôi, "Hôm nay cám ơn anh chiêu đãi, cũng đã muộn rồi, tôi phải về đây."

Ra khỏi nhà hàng thịt dê, Tạ Phi vẫn im lặng, cho đến khi chiếc xe đón Đông Sinh đến, sau đó cậu đột nhiên hỏi Đa Đa: "Em đã giết những người đó sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro