Chap 4( tiếp theo)
Hạ Huyền cố nhịn nhìn đến đây, liền tung một cú đá, sư Vô Độ không có đề phòng bị đá lăn lộn vài vòng phun ra một ngụm máu tươi, không sao đứng dậy nổi. Sư Thanh Huyền hốt hoảng gọi:"Ca!"
Hạ Huyền mắng:"Câm miệng, đừng có biểu diễn tình cảm huynh đệ buồn nôn trước mặt ta, ở đây sẽ chẳng ai cảm động vì các ngươi đâu"
Nào ngờ vừa trên đất nôn máu ồ ạt, sư Vô Độ bất thình lình bò dậy bóp lấy cổ sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền tức thì cảm thấy nghẹt thở, máu xộc thẳng lên mặt, gian nan gọi:"Ca..."
Sư Vô Độ miệng đầy máu, cắn răng nói:"Đệ thế này ta không yên tâm, ta chết rồi đệ thế nào cũng không sống tốt được. Chi bằng cùng ca ca đi đi"
Sư Vô Độ tay bỗng dùng sức, trước mắt sư Thanh Huyền chỉ còn lại một mảng tối đen, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ hấp hối. Không lâu sau, áp lực nơi cổ họng đột nhiên nới lỏng, một luồng không khí lớn tràn vào làm y ho sặc sụa vất vả lắm mới thở được một hơi. Thanh Huyền mở mắt chỉ thấy Hạ Huyền đứng giữa hai người họ bẻ đứt hai cẳng tay của sư Vô Độ, gắt giọng:"Ta có cho ngươi con đường thứ ba sao?"
Dù hai cẳng tay đứt lìa, sư Vô Độ vẫn bật cười hô hố, Hạ Huyền vứt hai cẳng tay của hắn như cỏ rác, hỏi:"Ngươi cười cái gì?"
Sư Vô Độ lắc hai ống tay áo rộng rinh rỗng tuếch nhuốm đầy máu của mình hỏi:"Ta cười người đấy,ngươi tưởng ngươi chiếm thế thượng phong à! Ngươi cảm thấy mình nhẫn nhịn nhiều năm chờ đến hôm nay, cuối cùng đã báo được thù sung sướng lắm sao?"
"Nhìn điệu bộ thoi thóp hơi tàn của ngươi, đúng là sung sướng lắm!"- Hạ Huyền nói
"Vậy sao? Vậy ta cho ngươi biết ta cũng sung sướng lắm! Vì bây giờ ta thấy người căm phẫn như thế, đau đớn như thế, oán hận như thế, hận đến mức sắp cắn nát cả răng, nhưng ngươi vẫn không cứu sống được người thân của ngươi. Ngươi vẫn là một con quỷ dưới cống ngầm, ngươi có giậm chân thế nào cũng vô dụng, bởi lẽ họ đã chết sạch từ đời tám hoánh nào rồi! Mà ta, em trai ta được sống thêm lâu như thế, được làm thần quan tận mấy trăm năm trời, cho dù bây giờ nó không làm nữa, sống không được nữa, tính ra nó vẫn được lời, vẫn là ta thắng! Làm sao ta không sung sướng hơn ngươi chứ, ha ha ha ha....."-Sư Vô Độ ngạo mạn đắc ý
Nghe vậy, gương mặt Hạ Huyền tái nhợt giờ lại trở nên biến sắc, trong lúc bất chợt không khí trong phòng đột ngột lạnh thêm mấy phần. Sư Thanh Huyền sợ mất mật, khàn giọng nói:"...Ca, huynh đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ca, ông trời ơi, huynh đang nói cái gì vậy, huynh nói bậy bạ cái gì vậy?"
Hạ Huyền thình lình đưa tay bóp cổ sư Vô Độ:"Ngươi, chẳng hề có lòng hối cải!"
Sư Vô Độ cười như điên:"Lòng hối cải? Hê, buồn cười chết người! Mệt thân ngươi là Quỷ Vương cấp Tuyệt Hắc Thủy Trầm Chu, ngươi ở đó nói lòng hối cải với ta? Ta cho ngươi biết không có thứ đó!"
Sư Thanh Huyền hét thảm thiết, sư Vô Độ ngẩng đầu cất cao giọng:"Tất cả những gì ta có được đều là tự tay ta giành lấy. Thứ không có, ta tự giành. Mệnh không có, ta tự sửa! Mệnh ta ta định chẳng tại trời"
Mắt thấy khuôn mặt Hạ Huyền ngày càng khủng khiếp, sư Thanh Huyền hoảng loạn nói:"Ca ca đệ cầu xin huynh, đệ cầu xin huynh, đừng nói nữa được không, mau im miệng đi. Cứu mạng với....."
Vẻ ngạo mạn chẳng hề suy giảm, Sư Vô Độ nói:"Thanh Huyền ta đi trước một bước, xuống dưới chờ đệ, ha ha ha ha..."
Lời còn chưa dứt Hạ Huyền đã đặt tay lên trán sư Vô Độ túm tóc hắn. Sư Thanh Huyền sợ bay mất hồn vía, xích sắt đập leng keng trên tường, gọi lớn:"Minh Huynh! Minh huynh! Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của chúng ta, là lỗi của ta! Anh ta vì ta nên nói như thế, huynh ấy điên rồi, huynh ấy điên rồi... Huynh thấy không! Ta...ta...huynh...huynh.."
Hạ Huyền chậm rãi nhìn về phía sư Thanh Huyền, lát sau như nhớ ra gì đó, phần nào tỉnh táo lại, dừng động tác. Sư Thanh Huyền thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm như bắt đươc một tia hi vọng. Cuối cùng nước mắt trượt xuống, nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đất, chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của Hạ Huyền cất lên:"Ngươi gọi nhầm người rồi"
Dứt lời hắn nhấc mạnh tay, cứ thế vặn đầu sư Vô Độ xuống khỏi cổ
"A a a a a a a a a!!"
Sư Vô Độ đầu thân tách rời máu phun tung tóe, bắn lên mặt cùng thanh y của sư Thanh Huyền, cuối cùng không chịu nổi nữa sư Thanh Huyền gào thét như phát rồ.
"Ca.....ca"- Thanh Huyền giật mình bật dậy, cái chết của huynh trưởng dưới tay người mà y cho là bằng hữu tốt nhất cứ trở thành cơn ác mộng dày vò y hàng đêm. Giờ y mới hiểu vì sao Hạ Huyền lại không để y chết, chỉ phế một tay một chân của y. Còn nhớ ngày đó hắn cầm trên tay đầu của sư Vô Độ, hỏi y:"Ngươi còn lời nào muốn nói không?". Cả da đầu y liền tê rần suy nghĩ cùng tiếng nói đều thốt ra một câu:"Ta muốn chết". Hắc y kia gương mặt tái nhợt không nhìn ra được biểu hiện:"Ngươi nghĩ cũng thật đẹp"
_________________________________________
Chap 14 này đều là ngôn từ của má Khứu, Su mạn phép viết vào để diễn tả thật hay đoạn ngược muốn xỉu này hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro