Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

   Thanh Huyền chống nạng đi về ngôi miếu đổ nát miệng cười tươi,không ngờ hôm nay y lại xin được nhiều như vậy. Y lấy trong tay áo ra một nắm bạc nho nhỏ bỗng cảm thấy chạnh lòng, nếu là y của trước đây đến cho những người ăn xin cũng không dùng đến chút bạc ít ỏi này. Nhưng mà bây giờ chút bạc ấy, lại đổi được cả mấy ngày cháo cho tất cả hành khất trong miếu.

      Thanh Huyền vừa bước vào trong mấy người trong miếu liền đến dìu y vào, ai nấy đều lo lắng không yên,sợ y dở chứng đi đâu mất

       "Lão Phong sao bây giờ mới chịu trở về?'-, một hành khất trong đám người mở lời

        "Đúng đó đúng đó ngươi đi đâu thế?"

         "Bọn ta lo lắng cho ngươi nhiều lắm đấy"

          Cả đám hành khất nháo nhào đến hỏi tới tấp, Thanh Huyền mệt mỏi lười trả lời, chìa lòng bàn tay đầy bạc cười nói:"Ta đi xin"

   Cả đám trố mắt nhìn nhau số bạc này đối với bọn họ chính là phải tiết kiệm cả đời chắc mới có được, bọn họ ngày thường cũng chỉ xin được vài ba viên bạc. Nhưng đã đủ 3 nắm gạo, nuôi đủ cả đám hành khất đông nhung nhúc ở đây, tuy rằng bao giờ bụng cũng đói cồn cào. Nhưng vẫn là có chút ấm bụng, có chút sức lực mà tiếp tục đi xin, vậy mà lão Phong vừa rời miếu mấy canh giờ đã xin được một nắm bạc. Nếu ăn uống như cũ húp cháo sống qua ngày số bạc chắc chắn sẽ cầm cự đủ cả tuần.

     "Oa, Phong ca ca huynh thật lợi hại" - đám tiểu hài tử quần áo bẩn thỉu không ngừng vỗ tay cười lớn.

       "Đương nhiên, ta đây chính là tiên nhân hạ giới cơ mà"- Thanh Huyền cười tươi, ngón cái trên chóp mũi quẹt nhẹ một cái trông rất đắc ý

        "Thôi đi lão Phong, ngươi có thể đừng nói mấy câu vớ vẩn ấy nữa được không?"

          "Được, được không nói không nói nữa"

    Hạ Huyền đứng trong đám người tấp nập, lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt ngũ quan thanh tú của Thanh Huyền trong miếu. Dù đã bị tầng tầng lớp lớp bụi bẩn vây lấy, vẫn không thể che đi nét đẹp tiêu sái của y. Nụ cười đó vẫn luôn thuần khiết vẫn luôn vui vẻ, không một chút gắng gượng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, có điều đối với Hạ Huyền nụ cười tỏa nắng ấy hiện tại khiến lòng hắn chùng xuống cực kì khó chịu.

        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro