Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Noeul ngước khuôn mặt hơi say lên, má cậu nóng bừng, hây hây đỏ, nhưng môi lại tái nhợt.

Cậu ngước mắt nhìn Boss, mỉm cười ngốc nghếch.

"Em biết là anh sẽ tìm thấy em mà, hehe~"

Boss nhìn người trước mặt, trong cơn gió lạnh trông cậu thực sự rất mỏng manh, có cảm giác chỉ cần chạm vào là sẽ gãy. Cậu đã đau khổ đến mức phải dùng rượu để trốn tránh hiện thực, và cố gắng gượng cười khi đối diện với hắn. Nghĩ đến đây hắn không thể kìm nén được những giọt nước mắt đau khổ, hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Noeul vào lòng.

Noeul giống như một người rơi xuống vực thẳm, tin chắc rằng mình sẽ tan thành từng mảnh vụn nhỏ khi chạm đất. Nhưng bất ngờ thay, cậu lại rơi vào vòng tay ấm áp của Boss. Toàn thân Noeul không có hơi ấm, hoàn toàn nhỏ bé lạnh băng, vậy mà cũng dần tan chảy trong vòng tay của Boss.

Cuối cùng nhiệt độ cơ thể và mùi của Boss cũng vây quanh cậu. Giống như một vùng an toàn được xây dựng lên để chắn gió chắn mưa, để Noeul cảm nhận được mình còn sống, cậu vẫn còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ con người.

Lúc này cậu mới cảm thấy thật lạnh, cậu chen chúc cả cơ thể vào vòng tay của Boss. Noeul giống như một người sắp chết mà chỉ có Boss mới có thể cho cậu một tia sống cuối cùng. Cậu tựa vào vai Boss, im lặng thật lâu, nhìn về phương xa với đôi mắt trống rỗng vô hồn. Giống như cái gì cũng đều nghĩ tới, cũng giống như không nghĩ đến gì cả.

Boss ôm chặt người vào lòng, hắn có thể hiểu được vẻ mặt bình tĩnh của Noeul, đó là biểu hiện mà người hắn yêu đang phải nỗ lực kìm nén cảm xúc. Có lẽ trái tim cậu giờ đây như sụp đổ, tan vỡ thành từng mảnh, bốc hơi khỏi thế giới. Tuy bề ngoài vẫn phẳng lặng như nước, nhưng thói quen kiềm chế tất thảy mọi cảm xúc này lại khiến Boss cảm thấy ngột ngạt.

Boss nhẹ nhàng vuốt lưng Noeul, muốn an ủi cậu nhiều hơn. Giọng nói của Boss rất nhẹ nhàng, người mà mình đã đi tìm cả ngày, giờ đây có chút mệt mỏi, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.

"Noeul, đừng như thế nữa, em có thể khóc, có thể la hét, có thể trút giận, có thể chửi rủa, chỉ xin em đừng như bây giờ. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn."

Boss giữ vai Noeul, nhìn thẳng vào mắt cậu nói những lời chân thành

"Có anh ở đây rồi, Noeul. Có anh ở đây thì em không cần phải suy nghĩ gì nữa, em không phải lo lắng bất cứ điều gì. Em không cần phải kìm nén, không cần phải tỏ ra mình ổn, không cần phải đeo lên mặt chiếc mặt nạ mang tên Lee Noeul."

Lời nói của Boss giống như đôi bàn tay ấm áp, mạnh mẽ kéo Noeul dần ra khỏi bóng tối. Noeul định thần lại một chút, ánh mắt dần dần có tiêu cự, khi cậu nhìn vào mắt Boss, đôi mắt mờ mịt không rõ phương hướng của cậu  cuối cùng cũng sáng lên.

Boss chạm vào khuôn mặt lạnh băng của Noeul, tiếp tục nói: "Noeul, hãy nhớ rằng, ngay cả khi cả thế giới này phản bội em, anh cũng sẽ đứng về phía em không chút do dự."

Trong mắt Noeul dần dần dâng lên hơi nước, hình ảnh Boss trước mắt cậu nhòe đi.

Hắn đưa tay nắm lấy tay Noeul, đặt tay cậu lên ngực trái của mình. Nhịp tim của hắn nảy lên trong lòng bàn tay cậu, càng ngày Boss càng bước đến gần Noeul hơn, mỗi bước đi đều vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, dùng tấm lòng chân thành để yêu thương cậu. Hắn chỉ muốn nói với Noeul rằng hắn sẽ luôn yêu Noeul không chút do dự.

"Ngốc ạ, đừng sợ, em còn có anh."

"Anh luôn ở đây, anh yêu em."

Bức tường mà Noeul cố gắng gìn giữ bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ, cơ thể cậu không trụ vững được nữa, cậu dựa vào Boss, gục xuống và khóc nấc lên. Những cảm xúc bị kìm nén giờ phút này cuối cùng cũng được giải phóng một cách triệt để. Nước mắt Noeul rơi như chuỗi hạt đứt dây, giọng cậu khàn đi vì khóc, cơ thể co rúm lại trong vòng tay của Boss, khóc đến run rẩy, cậu như một con thú bị thương, tưởng có thể im lặng liếm vết thương là có thể hồi phục, nhưng lần này cậu đã bầm dập đến mức gần như không còn thiết sống.

May mắn thay, còn có Boss

Noeul trút hết mọi tổn thương, uất ức ra ngoài, cậu bám chặt lấy Boss, giờ đây hắn chính là niềm hy vọng của cậu. Noeul đã khóc rất lâu, bả vai Boss ướt đẫm.

Hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ về Noeul, liên tục hôn lên đỉnh đầu cậu. Chỉ cần có thể mang lại cho cậu sức mạnh, dù chỉ một chút cũng đủ rồi.

Noeul khóc đến mức kiệt sức, chóp mũi và má ướt đẫm nước mắt, đỏ bừng khi gió lạnh thổi qua. Cậu dựa vào vai Boss,  thỉnh thoảng lại run rẩy. Boss bèn vòng tay qua vai và ôm chặt Noeul bé nhỏ vào lòng.

Khung cảnh Seoul về đêm phía xa vẫn rực rỡ, nhưng mọi thứ trong thế giới náo nhiệt này dường như chẳng liên quan gì đến họ, cả thế giới lúc này thật yên tĩnh, chỉ còn lại hai người họ, ôm chặt lấy nhau.

Họ chỉ có nhau, họ chỉ muốn có nhau.

Boss nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt Noeul, cậu cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại để người yêu chăm sóc. Hắn không khỏi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mang vị mặn vì nước mắt của cậu.

"Đừng như thế này nữa, được không? Anh sẽ phát điên nếu không tìm thấy em."

Giọng nói dịu dàng của Boss vang lên, bàn tay đang ôm Noeul hơi siết chặt.

Noeul nhìn về phía xa, giọng nói có chút yếu ớt.

"Anh biết không? Trước khi anh đến, em đã muốn nhảy xuống từ đây."

Boss lập tức lo lắng nhìn Noeul, cảm xúc trong mắt không có gì khác ngoài sự sợ hãi, hóa ra hắn thực sự suýt mất đi cậu.

Noeul nhận ra tâm trạng của Boss, cậu ngước lên nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đưa tay chạm vào mặt Boss.

"Khi em đứng ở đây nhìn xuống, điều đầu tiên hiện lên trong đầu em chính là khuôn mặt của anh, em không thể rời xa anh, em không chịu đựng được."

Đôi mắt Noeul long lanh ngấn nước nhìn Boss, nhưng lần này khuôn mặt Boss đã phản chiếu trong mắt cậu, rất rõ ràng.

"Cám ơn Boss, cuối cùng anh đã cho em dũng khí để tiếp tục."

Nước mắt Boss không kìm được nhẹ nhàng rơi xuống. Noeul lau nước mắt cho hắn.

"Boss, có anh ở đây rồi, em không có gì phải sợ cả."

Boss lại ôm chặt cậu hơn, dùng hết sức lực như muốn ấn sâu Noeul vào cơ thể. Dường như hắn nghĩ bằng cách này hắn sẽ không bao giờ mất đi Noeul nữa.

Cậu bị hắn ôm đột ngột, có chút bất ngờ, ho khan vài tiếng.

Boss bất đắc dĩ đành phải buông Noeul ra, cậu nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của Boss, cậu biết Boss đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Boss và mỉm cười ấm áp.

"Đừng lo, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu."

Boss nhìn khuôn mặt gầy guộc và đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Noeul, hắn siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, thầm quyết định phải trả lễ gấp đôi kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này.

---

Sự nghiệp của Noeul bị hủy hoại vì vụ lùm xùm này, người hâm mộ đã đóng cửa nhà lớn, cậu mất đi toàn bộ người theo dõi. Sự phổ biến của các cuộc thảo luận trên mạng vẫn không suy giảm. Mấy hôm nay Boss đã cắt internet của Noeu, không cho cậu xem bất cứ thứ gì.

Noeul đã nhiều lần hứa rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng nữa, nhưng Boss vẫn lắc đầu quả quyết, hắn sẽ không bao giờ để chuyện ngày hôm đó xảy ra một lần nữa đâu.  Kể cả khi Noeul nịnh nọt hắn, Boss cũng nhất quyết không cho cậu xem. Có lẽ Boss đã rất sợ hãi khi Noeul đột nhiên biến mất lần đó.

Những ngày này, Boss đi đâu cũng đưa Noeul đi cùng, không rời đi một bước, khiến cho Noeul phát chán cả lên, cậu nằm dài trên ghế sofa nhìn Boss xem tài liệu.

"Được rồi mà, bây giờ em đến cả công việc cũng không có mà làm nữa, em đang thất nghiệp đấy."

Boss ngước nhìn Noeul, mỉm cười nhẹ.

"Sợ cái gì? Anh nuôi em."

Noeul cũng cười: "Vậy thì anh phải chuẩn bị sẵn sàng nhé, em không dễ chiều đâu".

Boss lắc đầu: "Em nên biết gia sản của anh giàu có cỡ nào, đều là của em cả."

Chợt nhận ra điều gì đó, hắn nghiêm túc nói: "Em... vẫn không nỡ rời xa sân khấu có phải không."

Noeul ngồi dậy, khẽ thở dài. Không thể nói không có sự cô đơn nào trong mắt cậu. Những ánh đèn, những tiếng reo hò, những bông hoa, những tràng pháo tay, tất cả đều khiến Noeul cảm thấy như một giấc mơ ngọt ngào. Sân khấu thực sự là thứ mà cậu không thể buông bỏ trong đời, cậu đã theo đuổi nó nhiều năm như vậy, nằm gai nếm mật gì cũng trải qua vì nó. Cậu từ lâu đã không thể buông tay.

Boss nhớ đến hình ảnh Lee Noeul trên sân khấu, thật sống động và bắt mắt. Cậu đã sớm gắn bó sâu đậm với sân khấu, sân khấu thuộc về cậu và cậu thuộc về sân khấu.

Ánh mắt Boss hiện lên vẻ lạnh lùng, Thư ký Lee sắp điều tra ra rồi, người gây ra chuyện này nhất định phải trả giá.

Noeul cười khổ lắc đầu: "Vậy không muốn buông tay thì phải làm sao đây."

Thư ký Lee gõ cửa phòng chủ tịch, cầm một tập tài liệu dày cộm. Phía sau anh là cô trợ lí nhỏ. Cô trợ lí nhỏ ngoan ngoãn đóng cửa lại, khi nhìn thấy Noeul ở đó, cô lập tức chạy đến bên cạnh Noeul, như một đứa trẻ vừa phạm một lỗi lầm lớn.

"Boss, sự tình lần này phức tạp hơn rất nhiều, cho nên việc điều tra sẽ mất nhiều thời gian."

Boss gật đầu: “Noeul cũng ở đây, cứ nói cho tôi biết đi.”

Thư ký Lee lấy tập giấy ra, rút màn hình tới đưa cho Boss.

"Chúng tôi đã điều tra những người có khả năng tiếp cận vào báo cáo khám thai, cuối cùng đã xác định được quản lý của Noeul, Kim Dong Ju. Đây là cảnh cô ấy bí mật chuyển tài liệu cũ của Noeul vào văn phòng của mình vào ngày hôm đó."

"Hãy nghe cô trợ lý này nói để biết thêm chi tiết."

Cô trợ lí không dám nhìn Boss, sợ hãi đến mức không dám nói gì, Noeul mỉm cười trấn an cô: "Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói đi."

Cô trợ lý nhỏ run giọng nói: “Hôm đó như thường lệ, em đến lấy tài liệu cũ của Noeul oppa ra và đi nghiền tài liệu. Nhưng chị Dong Ju đang dùng máy hủy tài liệu nên em chỉ có thể đợi. Sau đó em lại nhận được một cuộc gọi khác gọi em đi. Chị Dong Ju nói rằng chị ấy sẽ nghiền tài liệu giúp em nên em không để ý nhiều nữa.”

Cô trợ lý vừa nói vừa nắm chặt tay Noeul: "Em xin lỗi Noeul oppa, nếu em cẩn thận hơn thì đã không gây ra chuyện như thế này. Em không quan tâm trên mạng nói gì về anh, em sẽ đứng về phía anh. Noeul oppa, em xin lỗi, chính em đã làm tổn thương anh."

Suy cho cùng cô trợ lí nhỏ vẫn còn là một cô bé, Noeul bèn vỗ nhẹ vào người cô, an ủi nói: "Đừng nói vậy, anh không trách em. Là anh bất cẩn tự kẹp báo cáo khám thai vào đống tài liệu. Em đừng khóc nữa nhé".

Boss nhìn trợ lý: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi.” Cô trợ lý lau nước mắt rồi rời khỏi phòng chủ tịch.

Noeul quay sang Thư ký Lee, hỏi nhỏ:

"Bình thường tôi không có xô xát gì với Kim Dong Ju, tại sao cô ấy lại làm điều này với tôi nhỉ?"

Thư ký Lee trợn mắt, "Đó là vì cựu chủ tịch Park Hyun Suk. Gã ta là bố của đứa trẻ trong bụng Kim Dong Ju. Và Kim Dong Ju là tình nhân của gã."

Boss hơi nhướng mày: "Park Hyun Suk? Cựu chủ tịch bị tôi ép phải từ chức phải không?"

Thư ký Lee quay sang Boss: "Đúng ạ. Park Hyun Suk này vốn dĩ được ngồi vào ghế chủ tịch là vì gã đã cưới con gái của một tập đoàn nào đó. Sau khi bị ép từ chức, người phụ nữ này luôn khinh thường và công kích gã, cho nên gã mới hận thù sâu đậm và muốn đạp đổ anh với Noeul.”

“Không ngờ tên khốn đó cũng có quan hệ với Kim Dong Ju nên đã lợi dụng Kim Dong Ju.”

Boss tức giận đập bàn: "Chết tiệt! Hóa ra tôi là người đã gây ra mọi chuyện này. Nếu biết trước như vậy thì tôi đã dọn dẹp sạch sẽ tên khốn này ngay khi đến Hàn Quốc rồi".

"Ngoài ra, Boss" Thư ký Lee tiếp tục

"Park Hyun Suk cũng là một người rất phức tạp. Theo điều tra chuyên sâu của chúng tôi, Park Hyun Suk đang bị tình nghi phạm vào rất nhiều tội".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro