Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⋆˚𝜗𝜚˚⋆ [HSR|Blade]Trời đầy sao


༉‧ ₊˚🕯️ 🖤💉❀ ༉‧ ₊˚ -------------▶︎ •၊၊||၊|။||||။‌‌‌‌‌၊|• 1:59

.

.

.
‧₊˚ ☁️⋅♡🪐༘⋆ 


Màn đêm trên hành tinh Penacony chỉ là một dải lụa xanh lạnh lẽo bị bóp méo qua ô cửa sổ kính mờ đục. Nó lạnh lẽo cô độc, y như chính căn phòng trọ nhỏ bé mà Blade đang ngồi. Không gian gần như trống rỗng đến trơ trọi, chỉ có chiếc giường đơn điệu và bóng hình người đàn ông vạm vỡ tựa vào bậu cửa, ngồi im lìm như một pho tượng bị lãng quên từ thuở nào.


Anh ấy tựa lưng vào lớp kim loại lạnh giá, dáng người cao và đô con của anh ấy như một đường nét bút chì sắc nhọn những đầy cô đọc vẽ lên nền đêm tăm tối. Mái tóc đen pha tím than xõa xuống, che khuất đi một nửa khuôn mắt nhưng vẫn không để che giấu nổi đôi mắt đỏ rực thường trực đầy sát khí. Nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và nỗi chán chường vĩnh cửu đang cuộn xoáy trong đó.


Bạn bước lại gần thật nhẹ nhàng, những bước chân không một tiếng động nào và dừng lại sau lưng anh.  Ánh mắt bạn không dừng ở mái tóc rối hay đôi vai gầy, mà chạm vào dải băng gạc trắng đã ngả màu ngà ngọc quấn quanh cánh tay phải của Blade, thấp thoáng dưới lớp áo khoác bụi bặm. Những vết thương của anh không bao giờ lành, chúng chỉ tạm thời ngừng chảy máu rồi lại âm thầm nứt ra, như một lời nguyền bất tử cứ dai dẳng bám lấy thể xác và tâm hồn anh.


Thanh kiếm của Blade nằm yên dưới chân, lưỡi kim loại cũ kỹ phản chiếu ánh sáng yếu ớt như một dòng sông máu, đỏ thẩm chết người. Nó đầy những vết nứt vàng chi chít, mỗi vết nứt như một dòng ký ức đau đớn, y hệt những vết sẹo in hằn trên cơ thể và tâm hồn chủ nhân của nó.


"Ngươi lại đến" Giọng Blade vang lên khàn đục, mang theo hơi thở lạnh giá của kim loại. Anh không quay đầu, nhưng bạn biết rõ từng hơi thở, từng nhịp tim của bạn đều không thể lọt qua sự chú ý của anh.


"Tôi không ngủ được" Giọng bạn nhẹ nhàng như làn gió thoảng, sợ rằng chỉ cần hơi mạnh một chút sẽ làm vỡ tan khoảnh khắc yên bình mong manh này.


Blade khẽ cử động, một động tác nhỏ nhoi nhưng chứa đầy sự nặng nề của hàng trăm năm mệt mỏi, không lúc nào có thể dễ dàng chợp mắt.


 "Giấc ngủ là một thứ xa xỉ... và cũng thật vô nghĩa"

Bạn từ từ ngồi xuống bên cạnh anh, giữa hai người là một khoảng cách nhỏ đầy ngập ngừng nhưng cũng chất chứa sự tôn trọng. Bạn không với tay chạm vào anh. Việc chạm vào Blade giống như chạm vào lưỡi dao sắc bén - đầy rẫy nguy hiểm và dễ dàng gây thương thích mà không ai lường trước được.


Cả hai cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn của thành phố mơ mộng lấp lánh như  những bụi sao vô tình rơi xuống cõi trần tục, rực rỡ nhưng cũng cô độc.


"Kafka đã đi ra ngoài khá lâu. Anh không lo lắng sao?"


Blade nhắm nghiền mắt lại, một hơi thở dài và nặng nề thoát ra như trút ra gánh nặng hàng thập kỷ "Mọi thứ đều nằm trong kịch bản của Elio. Sự lo lắng là không cần thiết"


Anh là một người đàn ông sống dưới sự chi phối của hủy diệt, nhưng sâu trong đáy lòng, bạn luôn cảm nhận được rằng anh chỉ là một kẻ mắc kẹt đáng thương. Một chiến binh với tâm hồn đã mục nát từ rất lâu, chiến đấu chỉ vì một mục đích duy nhất "chấm dứt lời nguyền bất tử" của bản thân.


Bạn chậm rãi đưa tay ra, dừng lại lơ lửng trên mu bàn tay đang nắm chặt của Blade. Bạn không chạm vào, chỉ đơn thuần là đưa cho anh một sự lựa chọn.


Blade khẽ run lên như thể nhận thấy sự ấm áp không mời mà đến. Sau một lúc im lặng đè nặng, một sự im lặng chỉ có thể tìm thấy giữa những người hiểu quá rõ về sự đau khổ của nhau, anh ấy từ từ mở bàn tay ra.


Bạn nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay mình vào đó. Da Blade lạnh buốt và thô ráp nhưng có một sức mạnh bí ẩn, một luồng năng lượng Hủy Diệt cuộn trào dưới lớp da như chập chờn trào ra và phá hủy mọi thứ mà nó nhìn thấy.


"Ngươi đang làm gì?" Blade hỏi, giọng anh bối rối hơn là giận dữ.


"Đứng yên" Bạn siết nhẹ ngón tay "Đứng yên cùng anh. Chỉ là một khoảnh khắc hiếm hoi mà thôi. Không phiền chứ?"


Blade nhìn thẳng vào bạn. Trong đôi mắt đỏ của anh, lần đầu tiên không phải là hình ảnh của cái chết mà là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của người con gái đối diện anh một cách rõ ràng và không bị méo mó do những ám ảnh, chấp niệm trong đầu anh.


Anh ấy không rút tay lại. Anh ấy không nói gì nữa. Trong bóng đêm tĩnh mịch của căn phòng trọ, Blade - lưỡi kiếm của sự hủy diệt chỉ im lặng để cảm nhận hơi ấm của một người không hề sợ hãi những vết thương của anh, và bạn chỉ lặng lẽ ở bên, chia sẻ gánh nặng của một kiếp người tuyệt vọng khao khát cái chết đến tột cùng nhưng lại không thể nào chết đi.


Đó là sự kết nối của hai người - một giao ước thầm lặng về sự tồn tại, nơi sự sống dịu dàng không thể xoa dịu được lòng khát khao cái chết, nhưng có thể cùng nhau tìm thấy một chút bình yên trong vũ trụ đầy hỗn loạn này.

.

.

.

"...Không phiền"


(❤'艸`❤) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro