Chương 3: Muốn ăn phải trả tiền
Truyện: Cơm thơm không sợ quán nhỏ
Chương 3: Muốn ăn phải trả tiền
Lý bà tử trừng mắt nhìn Vương Lô Hoa, liếc mắt một cái: "Ngươi không thể về phòng rồi nói sao, nhất định phải đứng ở cửa mà nói chuyện, để người khác nghe thấy sao? Cẩn thận nàng ta đi báo với cha chồng nàng ta đấy!"
Vương Lô Hoa không tình im tiếng. Nàng ta cảm thấy bà bà này quá nhát gan, sợ phiền phức, làm việc gì cũng cực kỳ cẩn thận, sợ đắc tội với người, lại còn không cho nàng ya nói gì. Thực sự nàng ta cảm thấy tức giận đến nghẹn khuất. Khi nào Tam Ngưu trở về, nàng ta nhất định sẽ kể chuyện này với Tam Ngưu.
Hạ Ngư đã chiên xong hơn phân nửa cá nhỏ, rắc chút ớt bột và muối tiêu lên mặt, rồi xếp những con cá nhỏ đã chiên xong lên một cái mâm sạch sẽ, chuẩn bị cho Vương bá đưa đi cho nhà Quế Chi đại nương.
Vương bá đang ở trong phòng nói chuyện với Trì Ôn Văn, nhưng mùi cá chiên thơm ngát cứ liên tục bay vào mũi ông, khiến ông thèm thuồng, nước miếng đã sắp chảy ra, ông cũng bắt đầu mất tập trung.
Mãi cho đến khi Hạ Ngư gọi Vương bá từ ngoài sân, Vương bá không thể nhịn được nữa, lập tức lên tiếng và đi ra ngoài.
Trì Ôn Văn không để ý Vương bá rời đi mà không xin phép mình, bởi vì chàng đã coi Vương bá như người thân duy nhất, là trưởng bối của mình, nên giữa hai người không có sự phân biệt chủ tớ, tất cả đều như thân nhân trong nhà, không có gì phải bận tâm.
Mùi hương trong không khí cũng lọt vào tai Trì Ôn Văn, nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù chàng chưa ăn gì, nhưng không giống như những lần trước, chàng không có cảm giác buồn nôn.
Trong phòng bếp, Hạ Ngư đã gắp thử vài miếng cá nhỏ để cho Vương bá thử hương vị.
Vương bá kích động liên tục khen ngợi, ông đã rất lâu không được ăn cá tươi, hôm nay rốt cuộc cũng không còn phải thèm nữa.
Một miếng cá chiên vào miệng, giòn tan, hương vị hơi cay cay, cả đầu cá lẫn xương đều chiên rất ngon. Vương bá không nhịn được lại ăn thêm một miếng: "A Ngư, tay nghề của ngươi thật sự rất tuyệt vời, món cá chiên này so với đầu bếp trong Trì phủ cũng không kém chút nào."
Hạ Ngư nghe được Vương bá khen mình, cười đến nỗi mắt cũng cong lại thành trăng non, nàng đặt một mâm cá chiên vào giỏ tre, rồi đưa qua: "Đây là phần chiên trước, nhờ Vương bá mang qua cho nhà Quế Chi đại nương, trong nhà còn hơn một nửa, chờ chút nữa chiên xong rồi, ta để dành lại cho mình ăn."
"Ừ, vừa lúc ta định đem giỏ không trả cho họ." Vương bá gật đầu, thầm nghĩ cô bé này thật hiểu lễ nghĩa.
Dù sao cá này cũng là do Lý Quế Chi mang tới, làm xong thì đưa qua cho người ta nếm thử cũng là điều nên làm.
Vương bá xách giỏ tre lên, mang theo giỏ cá, vừa ra cửa thì La Phương từ bước vào nhà.
Khi nàng ta tiến đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Hạ Ngư đang chiên cá, cả kinh đến mức mắt như muốn rớt ra ngoài.
Nàng ta đi một vòng quanh đây, tìm mãi không ra nhà nào đang nấu đồ ăn, không ngờ lại là nhà của Trì Ôn Văn. Người ở thôn đều biết Trì Ôn Văn vì chạy chữa bệnh mà đã tiêu tốn không ít tiền, gia đình nghèo đến mức không có gì ăn, làm sao có thể bỏ tiền ra để mua đồ ăn chứ?
Nếu không phải nàng ta nhìn thấy cửa lớn của nhà Trì Ôn Văn không đóng, nghĩ là có náo nhiệt, nàng ta thật sự không thể đoán được đây là nhà Trì Ôn Văn đang làm đồ ăn.
La Phương bĩu môi, buổi sáng vừa cưới tức phụ thì không mở tiệc, giờ lại đóng cửa, làm món ăn ngon, thật là keo kiệt.
Hạ Ngư đang quay lưng về phía cửa, nghe thấy động tĩnh ngoài phòng, tưởng là Vương bá đã trở lại, liền nói: "Vương bá à, người sao nhanh vậy đã về rồi?"
La Phương cười, liếm môi: "Không phải đâu, ta là La Phương tẩu tử đây."
Nghe thấy một phụ nữ nói chuyện, Hạ Ngư giật mình, dầu lập tức bắn lên tay nàng, đau khiến nàng hít một hơi lạnh, nhưng vẫn khách khí nói: "La Phương tẩu tử à, ngồi ngồi ngồi, một chút nữa Vương bá sẽ về ngay."
Hạ Ngư nghĩ La Phương tới tìm Vương bá, vội vàng mời nàng ta ngồi nghỉ, sau đó tiếp tục đảo cá trong phòng, phòng khi bị cháy.
"Không sao đâu, không ngồi đâu, ta chỉ là tiện đường nhìn một chút." La Phương vẫy vẫy tay, rồi tò mò nhìn vào trong chảo: "Muội tử, đang làm gì vậy, từ xa ta đã thấy mùi thơm rồi."
Lúc này, một chảo cá vừa chiên xong, Hạ Ngư liền gắp một con đưa cho La Phương: "Tẩu tử, thử xem món của ta thế nào?"
La Phương nghe thấy mùi hương đã chịu không nổi, nhận lấy con cá rồi không khách khí ăn ngay. Ăn xong, nàng ta còn mân mê ngón tay: "Muội tử, ngươi làm món này như thế nào vậy? Ngon hơn cả những món cá mà bọn ta thường ăn vào dịp Tết nữa."
Nói xong, La Phương không ngừng nhìn vào mâm đồ ăn, nhân lúc Hạ Ngư không chú ý, liền lén nhón một miếng cá chiên.
Hạ Ngư không để ý đến động tác nhỏ của La Phương, nàng vừa tiếp tục cho cá vào chảo dầu, vừa nhiệt tình giải thích cho nàng ta từng bước thao tác.
Đến khi La Phương cầm lấy một miếng cá chiên khác, Hạ Ngư mới nhận ra rằng mâm cá đã bị nàng ăn gần hết, chỉ còn lại vài miếng.
Hạ Ngư trong lòng không khỏi nổi giận, nghĩ thầm: Cái người này, chẳng những không khách sáo, mà còn ăn sạch hết cá mà không thèm hỏi. Chẳng phải là đang đến để ăn chùa sao!
Khi chảo cá nhỏ thứ hai được mang ra, La Phương chuẩn bị lấy thêm, nhưng Hạ Ngư nhanh chóng đặt mâm cá sang một bên, khẽ nói: "La Phương tẩu tử, đã đến giờ cơm trưa rồi, ngươi không về nấu cơm cho gia đình sao?"
La Phương thấy mình không thể lấy thêm cá, có chút xấu hổ, liền giả vờ nhìn ra ngoài sân: "À, đúng rồi, ta lơ đãng quá, giờ phải đi nấu cơm thôi."
Hạ Ngư liền ra hiệu cho nàng ta rời đi: "Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh quá, ngươi mau về nấu cơm đi, không thì người trong nhà sẽ không kịp ăn."
Tuy nhiên, La Phương vẫn còn thòm thèm nghĩ đến món cá, chân đứng không yên, nàng ta tưởng mình có thể lén lấy một vài miếng về thử.
"Muội tử, ngươi chiên nhiều cá như vậy, ăn không hết cho ta xin mấy miếng nhé."
Hạ Ngư lập tức không vui, mặt không còn tươi cười, lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi biết ta ăn không hết? Cơm trưa ăn không hết để dành tối ăn, tối ăn không hết để dành ngày mai, sao phải cho ngươi lấy mấy miếng?"
La Phương không ngờ người vừa mới kết hôn lại có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy, càng thêm tức giận, bèn kéo cổ áo la lên: "Sao vậy, chỉ ăn hai con cá của ngươi mà keo kiệt thế?"
Hạ Ngư mỉa mai: "Ngươi lén lút ăn mấy miếng cá, trong lòng không thấy áy náy sao? Ăn xong rồi còn muốn lấy thêm, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ, còn ai keo kiệt?"
La Phương bị nàng nói trúng tim đen, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt không thừa nhận: "Ta chỉ lấy một chút, sao ngươi lại nghĩ ta như vậy, ăn mấy con cá thì có sao đâu?"
Hạ Ngư không nhịn được bật cười, La Phương đã muốn chiếm tiện nghi mà còn miệng lưỡi cứng rắn như vậy.
"Ngươi tưởng lấy mấy miếng cá về nhà là được sao?" Hạ Ngư nhìn chằm chằm vào La Phương, "Một mâm cá chiên năm văn tiền đó."
Muốn ăn thì phải trả tiền.
La Phương trừng mắt, còn đòi tiền sao?
Nàng ta đã quen thói chiếm tiện nghi, lúc này không thể lấy được gì, trong lòng không khỏi tức giận. Miệng cũng không sạch sẽ: "Ngươi thật là người không có lương tâm, không biết xấu hổ. Một mâm cá không đáng bao nhiêu tiền mà dám đòi năm văn tiền, không cần phải lý luận gì với ta. Keo kiệt như vậy, xứng đáng gả cho cái bệnh tật, sống cô độc đến chết."
Hạ Ngư vừa nghe những lời này, cơn giận trong lòng bùng lên. Nói nàng không có lương tâm, không biết xấu hổ, và còn bảo nàng sống cô độc đến chết? Người này miệng tiện như vậy, sao lại chưa bị ai đánh?
Sắc mặt Hạ Ngư thay đổi, nàng quăng chiếc đũa sang một bên, không thèm để ý đến chảo dầu, vội vàng cầm cây chổi ở gần tường, lao vào đánh La Phương: "Nếu ngươi không biết điều, đừng trách ta không khách khí. Cút ngay!"
La Phương không kịp phản ứng, mặt đã bị chổi quệt trúng một đường.
Hạ Ngư tiếp tục vung chổi lên, đánh vào người nàng, khiến La Phương lảo đảo, suýt ngã.
La Phương dùng tay che mặt, vừa chạy ra ngoài sân vừa lớn tiếng la lên: "Điên rồi, cái cô dâu mới cưới này điên rồi!"
Người trong xóm nghe thấy tiếng động liền chạy đến xem náo nhiệt.
Hạ Ngư đuổi La Phương ra ngoài, đứng giữa sân mắng lớn: "Ăn không trả tiền lại còn mắng ta không biết xấu hổ, sống cô độc đến chết? Từ nay về sau, gặp ngươi một lần là ta đánh ngươi một lần."
Nói xong, Hạ Ngư mạnh tay đóng cửa lại.
Không lạ gì khi Vương bá ban ngày luôn đóng cửa, gặp phải loại người không biết xấu hổ này, trong nhà có hai người đàn ông không tiện nói gì, chỉ có thể để họ tùy tiện khi dễ.
"Khụ khụ khụ..." Trì Ôn Văn trong phòng ho khan.
Hạ Ngư vội vàng đi vào nhìn: "Ngươi không sao chứ?"
Trì Ôn Văn ngồi ở mép giường, hỏi: "Ai tới?"
Chàng vừa nghe thấy tiếng La Phương quát tháo ngoài kia, không biết xảy ra chuyện gì, định xuống giường nhìn một cái nhưng vừa đứng lên đã ho khan không ngừng.
Nhắc đến La Phương, Hạ Ngư bĩu môi, hừ lạnh: "Không có gì, chỉ là gặp cái người không biết xấu hổ, ta đã đuổi đi rồi."
Đuổi đi rồi? Trì Ôn Văn nhìn nàng với vẻ không thể tin, ánh mắt lướt qua thân hình nhỏ nhắn của Hạ Ngư.
Ngoài cửa, những người xem náo nhiệt thấy La Phương lúng túng, bộ dạng chật vật, không khỏi cảm thấy vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Người mọi ngày hay đi cùng với La Phương, Lý Nhị Cúc tiến lại khuyên nhủ: "Muội tử, đừng chấp nhặt với nàng, tức phụ mới của Trì tiên sinh này, thật sự giống như một con chó điên."
La Phương mặt mày âm trầm, nắm chặt lòng bàn tay.
Sống cách vách nhà Trì Ôn Văn, Bạch Tiểu Muội nghe thấy lời này liền không vui: "Nhị Cúc tẩu tử, sao ngươi lại nói chuyện không có lý như vậy? Vừa rồi ta đều nghe thấy hết, nếu không phải La Phương tẩu tử mắng người trước, còn bảo người ta là quả phụ, Trì gia tẩu tử có thể tức giận như vậy sao?"
Lý Nhị Cúc liếc nhìn Bạch Tiểu Muội, không muốn cãi vã với một đứa bé mười một, mười hai tuổi: "Ngươi biết cái gì, La Phương nói có sai đâu? Trì thư sinh bệnh nặng không khỏi, ai trong thôn mà không biết?"
Bạch Tiểu Muội tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, định nói gì đó nhưng đã bị chính nương mình kéo vào trong sân răn dạy một hồi: "Ngươi không có việc gì làm sao, quản La Phương làm gì?"
Bạch Tiểu Muội không phục: "Trì đại ca trước kia còn dạy tiểu đệ học chữ, con vì hắn mà nói vài câu sao lại không được?"
"Về sau đừng nhúng tay vào chuyện nhà họ Trì, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
...
Sau khi Vương bá mang một mâm cá chiên đến cho Lý Quế Chi và gia đình, Lý Quế Chi cùng hai nàng dâu và hai cháu gái ăn đến không thể ngừng.
Dâu cả Táo Chi chọn những miếng cá chiên nhỏ giòn, còn dâu nhị chọn miếng cá lớn, khen ngợi: "Vương bá, tức phụ mới nhà người thật khéo tay, món cá này ngon quá, Đại Nha bình thường không thích ăn cá, hôm nay ăn một mạch vài miếng luôn."
Nhị tức phụ Liễu Song, mỗi tay cầm một miếng cá nhỏ, không rảnh quan tâm đến khuê nữ, vừa ăn vừa nói: "Cá chiên này thơm ngon, không bị tanh mà lại giòn, mùi vị thật tuyệt. Ngày khác ta đi học A Ngư làm cá, về nhà cũng làm cho các ngươi ăn."
Lý Quế Chi đưa cho Vương bá một chén nước sôi để nguội, vừa nói giỡn vừa đả kích nhị tức phụ nhiệt tình: "Ngươi cứ mơ đẹp đi, ngày thường ngay cả trứng gà cũng không nấu được, bây giờ lại muốn làm cá sao?"
Vương bá nghe các nàng khen A Ngư, trong lòng cũng vui vẻ: "Không sao đâu, A Ngư mới đến cũng chưa quen biết nhiều người, các nàng trẻ tuổi, đi lại với nhau là chuyện tốt."
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì một người phụ nữ trẻ tuổi trong thôn chạy đến cửa hô: "Vương bá, tức phụ mới nhà ngươi cùng La Phương đánh nhau rồi, La Phương giờ đang theo thôn trưởng khóc nháo cáo trạng đấy."
Tin này đến quá đột ngột, khiến mọi người sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra.
Vương bá ngay lập tức không uống nước nữa, đứng dậy vội vã chạy vào trong nhà.
Liễu Song ngạc nhiên hỏi: "Sao lại thế, La Phương sao lại đánh nhau với A Ngư?"
Lý Quế Chi vội vàng nói: "Hai người mau theo Vương bá đi xem sao, Đại Nha, Nhị Nha ở nhà để ta chăm sóc."
Lý Quế Chi biết La Phương miệng lưỡi sắc bén, thường xuyên đảo ngược phải trái, không chịu lý lẽ, nên nhờ hai tức phụ đi cùng Vương bá đến Trì gia, phòng khi thôn trưởng tìm đến cửa, ít nhất có người có thể giúp nói đỡ.
Dù sao, Trì Ôn Văn đã chỉ cho nhà bà một con đường sáng, nếu tương lai tôn tử của bà thi đậu tú tài, thì Trì gia chính là ân nhân lớn của họ.
Chưa đầy một lúc, Lý Quế Chi cũng không thể ngồi yên, liền dẫn hai cháu gái ra cửa.
Trước khi đi, bà còn không quên đem một mâm cá chiên nhỏ giấu kín trong ngăn tủ, chờ khi nam nhân trong nhà về sẽ cùng nhau ăn.
Khi Vương bá vội vã quay lại, Hạ Ngư đã làm xong cá chiên, đang thu dọn bếp. Mặc dù mới đầu hạ, nàng vẫn mồ hôi đầm đìa.
"A Ngư à, ngươi không sao chứ?" Vương bá gấp gáp, cũng bị nóng đến mồ hôi túa ra.
Hạ Ngư còn không biết tin đồn về việc nàng và La Phương đánh nhau đã lan ra, ngạc nhiên hỏi: "Không sao đâu, sao vậy?"
Lúc này, Táo Chi và Liễu Song cũng đến.
Liễu Song thẳng thừng, không vòng vo, hỏi ngay: "Muội và La Phương đánh nhau không sao chứ?"
Táo Chi nhẹ nhàng nhéo nàng một cái, hỏi: "Muội tử, chuyện giữa muội và La Phương rốt cuộc là sao?"
Hạ Ngư bừng tỉnh, hóa ra tin tức nàng đuổi La Phương ra khỏi cửa đã lan nhanh đến thế.
Hạ Ngư dọn mấy chiếc ghế, mời mọi người ngồi dưới tán cây hòe trong sân, nơi mát mẻ, rồi kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Vương bá nghe xong, tức giận đến mức thổi râu: "Nàng thật là khinh người quá đáng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro