
Chương 70
Tiếng nói vẳng vất đâu đó, vừa xa lại vừa gần, vụn vặt, khiến người ta không thể yên giấc.
Hứa Thanh Hoà mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy tay chân tê dại, toàn thân nặng trịch. Mắt chưa mở, cậu theo bản năng bắt đầu giãy giụa, cất tiếng rên rỉ: "Thả tôi ra—"
Lực đạo mềm mại và ổn định giữ chặt cậu.
Hứa Thanh Hoà rùng mình một cái, lập tức mở mắt.
Trong căn phòng mờ mờ tối, một thân hình cao lớn đứng cạnh giường, nửa người cúi xuống đè nén anh ta, giọng nói trầm thấp mang theo sự an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ."
Là Bùi Thịnh Diệp.
Hứa Thanh Hoà thả lỏng người, hơi ngây người.
Ngón tay ấm áp, có vết chai vuốt qua khóe mắt cậu: "Mơ thấy ác mộng à?"
Hứa Thanh Hoà: "Không có—" ngừng lại.
Đây là giọng nói của cậu sao? Nghe thật khó chịu.
Bùi Thịnh Diệp dừng lại một chút, đưa tay bật đèn, rồi lấy bình nước từ bàn, mở nắp và một tay nâng cậu dậy.
"Uống chút nước đi." Giọng anh trầm thấp, "Em sốt quá lâu rồi, chắc sẽ không khỏi ngay được đâu."
Hứa Thanh Hoà định đưa tay nhận lấy bình nước, nhưng rồi nhận ra tay cậu bị kim tiêm gắn vào, và ngoài chỗ kim tiêm ra, cả bàn tay và các ngón tay đều được băng lại kín như bánh chưng.
Cậu: "?"
Bình nước đã được đưa đến gần miệng.
Hứa Thanh Hoà do dự một lúc, rồi uống vài ngụm, làm dịu cổ họng khô rát.
Bùi Thịnh Diệp còn định tiếp tục cho cậu uống, nhưng cậu lắc đầu từ chối.
Khi đối phương đặt nước xuống, Hứa Thanh Hoà khẽ hắng giọng, từ từ hỏi: "Sao lại băng tay tôi thế này?"
Bùi Thịnh Diệp xoa trán cậu, xác nhận là không còn sốt cao nữa, rồi mới trả lời: "Tay chân bị xước quá nhiều, lại ngâm trong mưa cả ngày lẫn đêm, bị viêm rồi."
Hứa Thanh Hoà: "... À?" Cậu vô thức định nâng chân lên, và phát hiện hai bàn chân của mình cũng bị băng lại như bánh chưng.
Cậu im lặng một lúc, rồi lầm bầm: "Chắc vì vậy mà tôi sốt..."
Cậu bình thường đều luyện tập múa và thể dục, đâu có kinh nghiệm leo núi gì đâu?
Vì chỉ là quay phim trong thời gian ngắn, cậu chỉ mang theo một đôi giày da và một đôi giày thể thao. Giày da là để quay phim, còn giày thể thao là để đi lại hàng ngày.
Nhưng dù giày thể thao có thoải mái đến đâu, cũng không thích hợp cho việc leo núi.
Vào giữa đêm bỏ chạy vội vàng, cậu ước chừng đã bị giày cọ xát, lại thêm một ngày một đêm đi dưới mưa, cơ thể vừa mệt vừa đói, sức đề kháng giảm, thế là bị viêm nhiễm và sốt.
Còn tay thì... cậu lật tay đã băng lại, thắc mắc: "Tôi không nhớ là tay mình bị thương mà?"
Bùi Thịnh Diệp: "Bị cành cây và gai đâm, vết thương nhỏ, không nghiêm trọng nhưng nhiều."
Vậy nên phải băng như cái móng gấu? Hứa Thanh Hoà: "... Không đến mức vậy chứ."
Bùi Thịnh Diệp sắc mặt bình thản: "Móng tay cũng nứt rồi, em nói xem có đến mức hay không?"
Hứa Thanh Hoà: "..." Cậu nhận thấy tâm trạng của Bùi Thịnh Diệp hình như không tốt lắm, liền im lặng, quay đầu nhìn quanh.
Đây là một căn phòng bệnh mới xây, có vẻ vẫn ở trong khu vực bị thiên tai. Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường bệnh, một cái tủ bàn, hai chiếc ghế, và một ban công nhỏ, có vẻ như nhà vệ sinh nằm ở phía bên ngoài ban công.
Hứa Thanh Hoà rút ánh mắt về, vô tình hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Bùi Thịnh Diệp kéo ghế ngồi cạnh giường, đưa tay nhìn đồng hồ: "Bảy giờ mười một phút."
Cậu đã ngủ suốt đêm như vậy sao? Hứa Thanh Hoà im lặng một lúc, nhìn anh: "Anh ở khách sạn gần đây à? Sao lại đến sớm vậy?"
Bùi Thịnh Diệp hơi nhíu mày: "Sao tôi lại ở khách sạn?"
Hứa Thanh Hoà: "..." Cậu nhìn chiếc giường bệnh chật hẹp, lại nhìn cơ thể cao lớn của đối phương, mở miệng, thì thầm trong giọng điệu tức giận: "Không có cái giường nào, làm sao mà ngủ được."
Bùi Thịnh Diệp ngớ người, kéo cổ áo mình, nói: "Ừ, vậy nên, tôi đã ôm em cả đêm."
Hứa Thanh Hoà: "..."
Hứa Thanh Hoà chậm rãi nhận ra—người đàn ông trước mặt, dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày đã hoàn toàn biến mất. Áo sơ mi nhăn nhúm, vạt áo buông lơi, cổ áo bung hai nút, tay áo xắn đến khuỷu, cộng thêm vẻ mỏi mệt ẩn hiện giữa đôi mày—tất cả khiến anh toát ra một khí chất phóng khoáng, bất kham mà trước đây chưa từng có.
Hứa Thanh Hoà mấp máy môi, rồi lại thôi.
Bùi Thịnh Diệp nhìn cậu, mở miệng: "Không định hỏi tôi ngủ có ngon không à?"
Hứa Thanh Hoà quay mặt đi, giọng khàn: "Nhìn là biết." Dù sao thì cũng chẳng ngon gì cho cam.
Bùi Thịnh Diệp bật cười khẽ.
Hứa Thanh Hoà vội chuyển chủ đề: "Lão Phạm đâu rồi?"
Bùi Thịnh Diệp: "Liên quan gì đến tôi?"
Hứa Thanh Hoà: "..." Đúng là tâm trạng không tốt thật rồi... Dù gì cũng đâu phải lỗi tại cậu.
Cậu liếc nhìn chai truyền dịch, vẫn còn hơn nửa bình, đoán chắc mới được treo lên không lâu... Chắc tiếng người cậu lờ mờ nghe thấy lúc ngủ chính là y tá đến kiểm tra và dặn dò.
Không biết tối qua truyền bao nhiêu chai rồi... Mà giờ thì—cậu buồn đi vệ sinh.
Nhìn tay mình bị băng như móng gấu, cậu ngập ngừng, rồi chầm chậm dịch người về phía mép giường.
"Anh làm gì vậy—" Bùi Thịnh Diệp chống tay lên mép giường, cau mày. Thấy ánh mắt của Hứa Thanh Hoà liếc về một phía, anh đổi giọng: "Muốn đi vệ sinh à?"
"Ừm." Hứa Thanh Hoà hơi lúng túng gật đầu.
Bùi Thịnh Diệp đứng dậy, tháo chai truyền dịch xuống, tay kia đỡ lấy cánh tay cậu.
Hứa Thanh Hoà lề mề bước xuống giường, chân vừa chạm đất liền khẽ hít vào một hơi vì đau. Đúng là đau thật, rõ ràng hôm qua chưa thấy gì.
Bùi Thịnh Diệp nhíu mày, cúi người đưa tay ra.
Hứa Thanh Hoà nhận ra ý định, vội vàng tránh đi: "Đừng—"
Chưa nói xong đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Bị anh bế gọn bằng một tay, Hứa Thanh Hoà im lặng vài giây, tay chống lên vai anh, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Tôi tự đi được."
Bùi Thịnh Diệp không nói gì, một tay cầm chai truyền, tay kia bế cậu ra khỏi ban công, đá một phát mở cửa nhà vệ sinh.
Hứa Thanh Hoà vội nghiêng đầu nhìn ra ngoài, xác nhận không có y tá nào đi ngang mới thở phào, sau đó trừng anh, nhỏ giọng nói: "Không biết dùng tay mở à? Lỡ đá hỏng thì sao? Cửa nhìn cũ lắm rồi đấy."
Bùi Thịnh Diệp đáp tỉnh bơ: "Hết tay rồi."
Hứa Thanh Hoà: "..."
Bị bế thẳng vào nhà vệ sinh.
Quan sát xung quanh một vòng, Bùi Thịnh Diệp cau mày, từ từ đặt cậu xuống: "Đạp lên chân tôi."
Hứa Thanh Hoà không đi giày: "..."
Nhìn nền gạch men vàng ố trong nhà vệ sinh, cậu do dự một lúc rồi cũng đành bước lên.
Hai người lập tức thành mặt kề mặt.
Hứa Thanh Hoà ngượng chín mặt: "Anh điên à... Như này tôi đi vệ sinh kiểu gì? Bế tôi ra ngoài, tôi phải mang giày."
"Đôi giày đó còn mang được nữa sao? Họng đang khó chịu thì bớt nói lại." Nói rồi, Bùi Thịnh Diệp treo chai truyền lên, hai tay giữ eo cậu, nhấc bổng lên, xoay một vòng—
Hứa Thanh Hoà chỉ thấy hoa mắt một cái, đã bị xoay người lại, quay lưng về phía anh, chân vẫn đứng trên đôi giày da của anh.
Hứa Thanh Hoà: "..."
Cậu không tin nổi: "Anh định đứng nhìn tôi đi vệ sinh à?"
Bùi Thịnh Diệp ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi nói: "Không nhìn... hay là muốn tôi giúp? Cũng được."
Hứa Thanh Hoà: "?"
Phát hiện có ai đó thò tay xuống cực nhanh, kéo phần dưới bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình ra—
Hứa Thanh Hoà lập tức chụp lấy cái móng ấy, nghiến răng ken két: "Không được động vào! Tôi tự làm!"
Bùi Thịnh Diệp ung dung nói: "Tay em băng thành vậy rồi, tự làm kiểu gì?"
Hứa Thanh Hoà: "Liên quan gì đến anh—mẹ nó!"
Một luồng khí lạnh lập tức lùa qua người.
Cậu nổi hết cả da gà.
"Mẹ nó anh—á!!"
Bùi Thịnh Diệp vừa chỉnh xong thì thả tay ra, còn nhận xét: "Nhìn cũng đáng yêu đấy."
Hứa Thanh Hoà: "...Má! Đáng yêu cái đầu anh!!"
Bùi Thịnh Diệp không nhịn được, khẽ vuốt một cái, giọng trầm khàn: "Không phải nói muốn đi vệ sinh à?"
Hứa Thanh Hoà: "...Anh nghĩ như vậy tôi còn đi được à?!"
Bùi Thịnh Diệp hạ giọng: "Ngoan, mau đi đi."
Hứa Thanh Hoà: "..."
......
Cuối cùng vẫn không thắng nổi phản ứng sinh lý, vậy là... xong luôn trong tay tên đàn ông khốn kiếp đó.
Hứa Thanh Hoà hoàn toàn tê liệt.
Khi được bế trở lại giường bệnh, còn bị tên khốn đó ghì xuống hôn loạn một trận.
Hứa Thanh Hoà cảm thấy mình lại sốt rồi, cả người nóng bừng như bốc khói, nằm liệt trên giường như sắp chết đến nơi.
Bùi Thịnh Diệp kéo lại áo cho cậu, vẻ mặt cực kỳ hài lòng: "Tôi gọi cháo rồi, sắp mang tới. Cháo thịt nạc được chứ?"
Hứa Thanh Hoà trừng mắt nhìn anh, giọng uể oải: "Không được, tôi muốn ăn thịt người."
Bùi Thịnh Diệp nhướn mày: "Vậy thì phải đợi em khỏi đã."
Hứa Thanh Hoà: "..." Không nhịn nổi nữa, nhào tới đấm anh, mặc kệ tay còn băng đầy gạc.
Bùi Thịnh Diệp nhẹ nhàng ấn cậu nằm xuống lại, cau mày: "Nhảy nhót cái gì, vết kim truyền máu ra rồi kìa."
Hứa Thanh Hoà: "..."
Cái này gọi là gì? Gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, là kiểu "ác nhân lại đi tố người tốt" đó!!
Bùi Thịnh Diệp dùng ngón tay cái lau khóe mắt cậu, mỉm cười: "Đừng nhìn tôi kiểu đó."
Hứa Thanh Hoà: "?"
Bùi Thịnh Diệp: "Trừ khi em muốn nằm cáng về lại Kinh thị."
Hứa Thanh Hoà trừng mắt nhìn anh như không hiểu, rồi: "...Xì!"
Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt, không nhìn thì coi như yên bình.
Bùi Thịnh Diệp bật khẽ cười.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại một lúc.
Vừa nãy lăn lộn một hồi, Hứa Thanh Hoà đổ chút mồ hôi mỏng, người cũng tỉnh táo hơn. Nằm thêm một lúc, cậu lại lồm cồm ngồi dậy.
Bùi Thịnh Diệp nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Thanh Hoà với tay lấy điện thoại đang sạc trên bàn, giơ lên lắc lắc trước mặt anh.
Bùi Thịnh Diệp bất đắc dĩ: "Tìm Phạm Diệc Hàm à?"
Hứa Thanh Hoà gật đầu: "Ừ, hỏi xem tình hình sao rồi."
Bùi Thịnh Diệp nói: "Hỏi tôi nhanh hơn."
Hứa Thanh Hoà: "..." Mang tâm lý thử xem sao, cậu bắt đầu hỏi.
Ai ngờ Bùi Thịnh Diệp thật sự trả lời được hết.
Ví dụ như Phạm Diệc Hàm cùng ê-kíp quay quảng cáo công ích, nhiếp ảnh gia các kiểu, hiện đang nghỉ ngơi ở khách sạn, chắc còn chưa ai dậy. Ví dụ như bên ngoài vẫn đang mưa, lũ vẫn chưa rút, khắp nơi trong cả nước đã bắt đầu điều lực lượng đến chi viện...
Nghe nói nước vẫn chưa rút, Hứa Thanh Hoà im lặng một lát, rồi hỏi: "Tôi muốn giúp họ, có cách nào không?"
Bùi Thịnh Diệp ngừng một chút rồi nói: "Em đã giúp rất nhiều rồi."
Hứa Thanh Hoà cụp mắt: "Là nhờ lão Phạm giỏi thôi, tôi thì có giúp được gì đâu..."
Bùi Thịnh Diệp nâng mặt cậu lên: "Em không phải đã cõng người già, trẻ con chạy lên núi à? Ít nhất em đã cứu được một mạng người."
Hứa Thanh Hoà lí nhí: "Cái đó có đáng gì đâu..."
"Chiếc tàu mà em bỏ tiền thuê, giờ vẫn đang chạy trong vùng lũ cứu người đó. Trước sau cũng đã cứu được sáu, bảy trăm người rồi."
Hứa Thanh Hoà kinh ngạc: "Vẫn còn vào được à?"
"Ừ. Chính phủ chi đèn chiếu sáng ban đêm, còn cử chuyên gia và người địa phương thông thuộc địa hình đi cùng, tranh thủ từng giờ từng phút."
Hứa Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm: "Vậy coi như không phí tiền thuê."
Bùi Thịnh Diệp cười nhạt: "Dù gì cũng có người từng tuyên bố bán biệt thự mua tàu, không chạy thêm vài chuyến thì lỗ to rồi còn gì."
Hứa Thanh Hoà: "."
Đúng lúc không khí đang lúng túng, đồ ăn mà Bùi Thịnh Diệp đặt cũng được mang tới.
Ngửi thấy mùi thơm, bụng Hứa Thanh Hoà – đã nhịn đói suốt một ngày một đêm – lập tức réo lên từng hồi, chẳng còn tâm trí đâu mà nói chuyện. Đợi Bùi Thịnh Diệp bày đồ ra xong, cậu lập tức nhào vào ăn.
Tay băng bó thành cái móng gấu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ bới cháo của cậu, gần như là nuốt chửng.
Bùi Thịnh Diệp vỗ vỗ đầu cậu: "Chậm thôi."
Hứa Thanh Hoà: "." Lúc này mới chịu chậm lại một chút.
Ăn xong bát cháo, Bùi Thịnh Diệp liền không cho cậu ăn thêm nữa.
Hứa Thanh Hoà nhìn anh ăn với ánh mắt thèm thuồng, không nhịn được lẩm bẩm: "Ác thật đấy, đồ ngon chẳng cho tôi ăn tí nào."
Cậu chỉ được ăn mỗi bát cháo, mà trong đó cũng chỉ có vài miếng thịt mỏng như lá lúa!
Bùi Thịnh Diệp vẫn bình tĩnh ăn tiếp, không bị lung lay chút nào.
Hứa Thanh Hoà chỉ có thể mắt to tròn nhìn anh ăn hết sạch, đến một ngụm nước canh cũng không chừa cho mình.
"Quỷ hẹp hòi!" – Cậu lầm bầm một tiếng.
Bùi Thịnh Diệp liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên lau miệng, rồi bắt đầu dọn dẹp.
Hứa Thanh Hoà bĩu môi.
Sau khi ăn sáng xong, thuốc cũng gần như đã tiêm xong.
Rút kim ra, Bùi Thịnh Diệp đi lấy thuốc cho cậu, khi trở về thì mang theo một túi quần áo và đôi giày mới — giày còn được chọn lớn hơn một số để tránh việc băng vải không vừa.
Hứa Thanh Hoà lúc này mới nhớ ra hỏi: "Đêm qua ai thay đồ cho tôi vậy? Anh tìm y tá à?"
Bùi Thịnh Diệp dừng lại một chút khi đưa quần áo cho cậu, nhìn cậu, hỏi: "Em thích y tá nam hay nữ?"
Hứa Thanh Hoà không để ý, tiện tay nhận lấy quần áo, rồi đáp bừa: "Chắc chắn là nam rồi, nữ y tá nhiều khi không tiện đâu... Ưm."
Một lúc lâu sau, Bùi Thịnh Diệp buông tay cậu ra, rồi đứng dậy, không quên "vỗ nhẹ" vào người cậu một cái.
Hứa Thanh Hoà: "......"
Bùi Thịnh Diệp: "Là tôi thay, có thất vọng không?"
Hứa Thanh Hoà: "...... Cái gì? Anh trực tiếp nói là anh thay là được rồi, sao lại làm lằng nhằng như vậy... Tôi không nói nữa!" Cậu giơ tay có băng gạc, nhẹ nhàng nói: "Dù sao tôi vẫn là bệnh nhân mà."
Bùi Thịnh Diệp nhẹ nhàng gõ đầu Hứa Thanh Hoà một cái, coi như là tha cho cậu.
Sau khi Hứa Thanh Hoà thay xong đồ, Bùi Thịnh Diệp dẫn cậu rời khỏi bệnh viện.
Cơn mưa vẫn chưa dứt, bên ngoài mờ mịt như có một lớp sương bao phủ khắp thành phố.
Hứa Thanh Hoà không hỏi đi đâu, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập, trong lòng nghĩ đến những người vẫn còn vật lộn trong nước lũ, vẻ mặt trở nên u buồn.
Bùi Thịnh Diệp liếc nhìn cậu vài lần, nhưng không nói gì, chỉ im lặng lái xe.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, hai người đến bên bờ hồ Lục.
Một hàng dài xe tải đậu ven đường, rất nhiều người đang chịu mưa, vội vã chuyển đồ xuống.
Hứa Thanh Hoà đoán đây là vật tư cứu trợ, liền ghé sát cửa sổ xe, chăm chú nhìn.
Nước, bánh mì, quần áo... mỗi xe đều chở đầy, tất cả nhanh chóng được chuyển đến các lều tạm dựng lên. So với cảnh tượng vội vàng tối qua, khu vực lều này đã được mở rộng rất nhiều, thêm vài chiếc container chuyển thành nhà di động, trên đó dán dấu thập đỏ y tế.
Dưới lều tạm, người qua kẻ lại, có người đang sắp xếp chỗ ở cho nạn nhân, có người phân phát đồ ăn, còn có đội ngũ y bác sĩ đang khẩn trương làm việc.
Bùi Thịnh Diệp lái xe vòng quanh khu lều tạm, rồi dừng lại trước một chiếc nhà di động hơi khuất một chút.
Hứa Thanh Hoà không hiểu: "Qua đây làm gì?"
Bùi Thịnh Diệp: "Có việc, em đợi một chút." Anh xuống xe, mở ô che, rồi lấy một chiếc áo mưa từ khoang sau, đi tới ghế phụ, ném áo mưa cho cậu: "Mặc vào."
Hứa Thanh Hoà vừa mới truyền dịch xong, trong xe còn một túi thuốc lớn, sao có thể liều mạng? Cậu xuống xe, ngoan ngoãn đứng dưới ô rồi mặc áo mưa.
Bùi Thịnh Diệp còn kéo vành mũ của cậu xuống một chút, rồi bước về phía nhà di động trước.
Hứa Thanh Hoà vội vàng đi theo, hơi nhấc mũ lên.
Qua màn mưa, những chữ "Trung tâm chỉ huy cứu trợ" trên bức tường sắt hiện rõ.
Hứa Thanh Hoà: "?"
Cậu bước nhanh vài bước, nắm lấy tay Bùi Thịnh Diệp, khẽ hỏi: "Sao lại đến đây?"
Bùi Thịnh Diệp quay lại, kéo tay cậu ra, nhét vào trong áo mưa: "Đừng để bị ướt."
Hứa Thanh Hoà: "."
"Đã hẹn người, qua đây để nói chuyện." Bùi Thịnh Diệp giải thích.
"...Hẹn ở đây?"
"Ừ." Bùi Thịnh Diệp đi đến cửa, gõ nhẹ.
Hứa Thanh Hoà im lặng, tò mò nhìn vào cánh cửa sắt đang hé mở.
Cửa mở.
Một thanh niên mặc quân phục rằn ri nhìn thấy Bùi Thịnh Diệp, hỏi: "Có việc gì không?"
Bùi Thịnh Diệp: "Tôi tìm Thẩm Lăng."
Thanh niên ngẩn người một lúc, rồi nói: "Là Bùi tiên sinh phải không?"
Bùi Thịnh Diệp gật đầu.
Thanh niên lập tức tránh ra: "Mời vào."
Bùi Thịnh Diệp thu ô, duỗi tay, vỗ nhẹ vào vai Hứa Thanh Hoà, dẫn cậu vào trong.
Thanh niên nhìn thoáng qua Hứa Thanh Hoà, người đang mặc áo mưa, do dự một chút rồi không ngăn cản.
Hứa Thanh Hoà không chú ý, cậu bận rộn quan sát chiếc nhà di động.
Chiếc nhà di động này được cải tạo trực tiếp từ kho hàng của bến tàu, rất lớn, hiện tại trong đó treo hai hàng đèn sợi đốt, bên trong chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực bố trí các thiết bị khác nhau, rất nhiều người đang bận rộn nói chuyện điện thoại.
Thanh niên dẫn họ đến một khu vực, nhỏ giọng hành lễ: "Tư lệnh, Bùi tiên sinh đến rồi."
Người đàn ông trung niên đang chăm chú vào màn hình giám sát quay lại, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhanh chóng quét qua Hứa Thanh Hoà, rồi dừng lại trên Bùi Thịnh Diệp.
Ông ta nở nụ cười, bước nhanh lại, chìa tay ra: "Lâu rồi không gặp."
Bùi Thịnh Diệp bắt tay ông ta: "Lâu rồi không gặp."
"Không ngờ anh lại về nước." Tư lệnh Thẩm Lăng cười tươi, nhưng lời nói lại mang theo vài phần sâu xa, "Càng không ngờ anh lại ủng hộ khu vực bị thiên tai... lần này thật sự là nhờ anh nhiều lắm." Lúc nói câu cuối, nụ cười của ông ta chân thành hơn.
Bùi Thịnh Diệp không để tâm, nói: "Vợ tôi vừa lúc đang quay quảng cáo ở đây, em ấy tâm thiện, muốn giúp đỡ mọi người, tôi cũng thuận tay làm thôi."
Thẩm Lăng ngạc nhiên: "Vợ anh?"
Bùi Thịnh Diệp kéo Hứa Thanh Hoà, người đang mặc áo mưa phía sau ra: "Giới thiệu với anh, vợ tôi, Hứa Thanh Hoà."
Hứa Thanh Hoà đã quen với việc anh giới thiệu nghiêm túc như vậy, cậu lịch sự gật đầu: "Chào anh. Xin lỗi, tay tôi bị thương, không thể bắt tay với anh."
Thẩm Lăng nhìn tay cậu băng bó, dường như không tò mò về nguyên nhân bị thương, chỉ nói: "Không sao." Ánh mắt ông ta rơi vào khuôn mặt Hứa Thanh Hoà, nhìn kỹ.
Bùi Thịnh Diệp bước lên một bước, chăm chú nhìn ông ta.
Thẩm Lăng ngay lập tức lấy lại tinh thần, giọng nói có chút kỳ lạ: "Xin lỗi, tôi chỉ tò mò không biết Bùi tiên sinh, người nổi tiếng như vậy, sẽ chọn người bạn đời như thế nào."
Bùi Thịnh Diệp chuyển giọng lạnh lùng: "Tôi chọn bạn đời như thế nào không liên quan đến anh... có lẽ anh thích chờ đợi cứu trợ từ chính phủ hơn."
Đây là một lời cảnh báo rõ ràng, anh không hài lòng.
Hứa Thanh Hoà nhẹ nhàng đụng khuỷu tay vào hông Bùi Thịnh Diệp.
Bùi Thịnh Diệp liếc nhìn cậu một cái, sự lạnh lùng giảm bớt một chút.
Thẩm Lăng ánh mắt ngạc nhiên thoáng qua, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Dù sao đi nữa, cảm ơn hai vị giúp đỡ, tất nhiên, còn có cả Phạm lão sư."
Bùi Thịnh Diệp hơi nhíu mày: "Anh tìm tôi, chỉ để nói một câu cảm ơn?"
Thẩm Lăng: "Đương nhiên không phải." Ông ta nhìn quanh, dẫn hai người đi ra ngoài, khi đi qua cửa, tiện tay lấy một chiếc ô.
Ra khỏi phòng chỉ huy tạm thời, ông ta đi thêm vài bước, xác nhận không có ai, rồi mới quay lại, hỏi: "Món hàng này giá trị không nhỏ, tôi chắc chắn sẽ báo cáo lên cấp trên."
Bùi Thịnh Diệp dừng lại, chiếc ô đen vẫn che nửa đầu Hứa Thanh Hoà đang mặc áo mưa. Anh bình thản nói: "Tùy anh."
Thẩm Lăng: "Hai năm nay anh không ít động tĩnh, trên đó đã rất lo lắng rồi. Giờ anh đột nhiên can thiệp vào việc cứu trợ, anh định làm gì? Chúng ta không phải lần đầu gặp nhau, nói thẳng ra đi, đừng làm quá khó xử."
Hứa Thanh Hoà: "?"
Bùi Thịnh Diệp có vẻ không ngạc nhiên, chỉ nói: "Tôi đã nói rồi, là tôi thay vợ tôi quyên góp, tin hay không tùy các anh."
Thẩm Lăng nhíu mày: "Anh nghĩ tôi báo cáo như vậy, họ có tin không?"
Bùi Thịnh Diệp cười mỉa: "Họ tin hay không, có liên quan gì đến tôi?"
Thẩm Lăng: "......"
Hứa Thanh Hoà nghe đến đây đã không vui, cậu bước lên một bước: "Thẩm tư lệnh, tôi không biết vì sao các anh lại có sự đề phòng sâu sắc với Bùi Thịnh Diệp, nhưng cứu trợ là việc tốt, phải không? Mới vào đã hỏi kiểu này, chẳng phải đang làm lạnh lòng các doanh nhân có tấm lòng tốt trong nước sao?"
Thẩm Lăng: "......"
Doanh nhân có lương tâm Bùi Thịnh Diệp: "......"
Hứa Thanh Hoà tiếp tục: "Nói gì thì nói, chúng tôi quyên góp còn có thể được giảm thuế, sao không làm? Đây chính là chính sách khuyến khích do chính phủ đề ra —" Cậu quay đầu nhìn Bùi Thịnh Diệp, "Anh quyên góp vật tư là dưới tên của Hi Hòa phải không?"
Bùi Thịnh Diệp nhìn cậu: "Còn có cả tên của em."
Hứa Thanh Hoà hài lòng, quay lại nhìn Thẩm Lăng: "Thẩm tư lệnh, anh và Bùi Thịnh Diệp có mối quan hệ cũ, lần quyên góp này, phiền anh nói vài lời tốt đẹp với cấp trên, tốt nhất là cấp cho chúng tôi Hi Hòa một giấy chứng nhận danh dự, rồi quảng bá rộng rãi trên báo chí và Weibo, để mọi người biết Hi Hòa luôn quan tâm đến đất nước, quan tâm đến nghĩa vụ quốc gia."
Thẩm Lăng: "......"
Bùi Thịnh Diệp: "......"
Một lúc lâu, Thẩm Lăng nhìn Bùi Thịnh Diệp với vẻ mặt không biết nói gì: "Anh giờ đã đi theo con đường này rồi sao?"
Bùi Thịnh Diệp nhướn mày: "Có vấn đề gì không?"
Thẩm Lăng: "......" Ông ta xoa mặt, "Được rồi, tôi sẽ nói rõ với cấp trên."
Bùi Thịnh Diệp không động đậy: "Nói xong chưa? Vậy chúng ta đi thôi—"
"Đợi một chút, đợi một chút!" Thẩm Lăng lấy điện thoại ra, mỉm cười nhìn Hứa Thanh Hoà, "Hứa tiên sinh, thêm WeChat đi?"
Hứa Thanh Hoà: "......À?" Nhìn về phía Bùi Thịnh Diệp.
Người sau cũng mặt lạnh: "Không thêm."
Thẩm Lăng vẫy tay: "Tôi hỏi Hứa tiên sinh, không liên quan gì đến anh."
Bùi Thịnh Diệp: "......"
Hứa Thanh Hoà: "......" Cậu quyết đoán lắc đầu: "Thôi, tôi chỉ là một công dân bình thường, với Thẩm tư lệnh cũng không có gì để liên lạc, thêm bạn cũng chẳng có lợi gì."
Thẩm Lăng cười tươi: "Sao lại không có liên lạc gì? Bùi Thịnh Diệp hoạt động trong nước, rất nhiều người chú ý đến. Nếu anh ấy có chuyện gì, anh có thể tìm tôi mà, tôi cũng có vài người bạn."
Hứa Thanh Hoà: "......" Câu này nghe sao như thể Bùi Thịnh Diệp chắc chắn sẽ gặp rắc rối vậy?
Cậu cười gượng, không nhịn được mà nói lại một câu: "Thôi, anh Thịnh Diệp nhà tôi quyên tiền quyên vật, anh còn phải làm khó, nếu thật sự có chuyện gì, cần đến anh, Tư lệnh quân khu này... chúng tôi chẳng thà nổi dậy ngay tại chỗ còn hơn."
Đương nhiên, câu sau chỉ là nói đùa, ai cũng biết là không thể nào.
Nhưng không ngờ, Thẩm Lăng lập tức thay đổi sắc mặt, tay đưa về phía thắt lưng.
Bùi Thịnh Diệp lập tức hành động. Hứa Thanh Hoà còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đẩy ra phía sau.
Anh nghe thấy Thẩm Lăng lạnh lùng nói——
"Bùi Thịnh Diệp, anh từ K quốc về, là muốn làm trò này sao?"
Hứa Thanh Hoà: "???"
Anh bị sao vậy? Hay Thẩm Lăng bị điên rồi? Có thể nào không?
Quả nhiên, Bùi Thịnh Diệp phủ nhận ngay lập tức.
"Tư lệnh nghĩ nhiều rồi," giọng anh bình tĩnh, "Tôi chỉ là một doanh nhân bình thường, tình hình chính trị ở K quốc hỗn loạn, tôi về nước phát triển, có vấn đề gì không?"
Hứa Thanh Hoà: ...... Chỉ là vậy thôi.
Thẩm Lăng: "Anh làm gì ở K quốc, anh tự biết rõ, nghĩ rằng về nước rồi, quốc gia sẽ để anh tiếp tục gây loạn sao?"
Bùi Thịnh Diệp: "Vợ tôi đã nói rồi, tôi là một doanh nhân lương thiện, tuân thủ pháp luật."
Thẩm Lăng: "......"
Hứa Thanh Hoà: "......"
Xin lỗi, cậu cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro