Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CTLNCVXX

Chúng ta là những chú vịt xấu xí

Tên truyện: Chúng ta là những chú vịt xấu xí

Tác giả:  Tỏa Tỏa (Úc)

Editor: Kimi Ou (Min)

Thể loại: hiện đại, thanh thủy

Diễn viên: only YunJae

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản dịch: Hoàn

Fic chưa được sự đồng ý của tác giả 

******************

Part 1

Bọn họ đối với tôi mà nói cũng chỉ là những bệnh nhân vô cùng bình thường mà thôi nhưng mà tôi đối với bọn họ lại chính là khắc sâu trong ký ức.

Ngày đó khi một vài tia nắng nhỏ lấp lánh xuyên qua lá cây đi kèm với một cơn gió nhẹ. Trong cơn gió có thể ngửi thấy mùi rất nồng đậm từ phương xa, đậm đến mức không thể gạt bỏ được. Tôi chuyển cây bút trong tay ngồi trên ghế, cả người dựa hẳn vào trong ghế ngẩn người. Trên bàn bất ngờ đặt lên một tấm bảng đề: “Bác sĩ khoa tâm lý”.

Sau đó, tôi lại tiếp tục ngẩn người rất lâu mãi đến khi cậu ta tiến vào.

Đôi mắt trong suốt như thủy tinh ấy như phảng phất toàn bộ bóng dáng vũ trụ, vóc người thon dài, dáng vẻ gầy gầy dáng đi không nhanh không chậm. Tôi nhìn cậu, cảm giác cả người cậu tỏa ra hương vị tươi mát, cổ tay mảnh khảnh, ngón tay sạch sẽ, khuôn mặt và đôi mắt đều bình tĩnh nở nụ cười cũng chính là bình lặng.

Cậu ta ngồi xuống nhìn tôi, tay chân tôi trong nháy mắt trở nên luống cuống.

“Bác sĩ!” Thanh âm của cậu rất nhẹ nghe như là tiếng nỉ non đêm khuya.

“Gọi tôi linlinly, tôi không thích người khác gọi bác sĩ.”

Nhẹ nhàng mở cửa sổ, những những nụ hoa quế đầu mùa bay bay, hương thơm cũng không chịu thua bay vào hòa quyện cùng với hương vị tươi mát trên người cậu, ngược lại vô cùng rất dễ chịu.

“linlinly, tôi… Hay là, tôi…”

“Không sao cả cứ từ từ nói, thả lỏng, cứ xem tôi như là một bức tường hoặc là một cây táo, cậu cứ nói những gì cậu nghĩ, không sao cả cứ từ từ!”

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi rất nhẹ nhàng, tôi nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt nho nhỏ ấy phát sáng, “Tôi là Tại Trung, tôi nghĩ tôi yêu một người…”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi yêu một người, nhưng, tôi lại không thể yêu cậu ấy… Ngài hiểu chứ? Muốn yêu lại do dự, yêu lại hối hận, do dự, dằn vặt chính mình, đau nhất cũng là chính mình! Tôi rất không cam lòng vì sao tôi lại yêu cậu ấy như vậy. Vì cậu ấy thống khổ như vậy, trái lại cậu ấy cái gì cũng không biết. Mỗi ngày mỉm cười cùng tôi trò chuyện, vui đùa ôm tôi, có phiền não người thứ nhất nói chính là tôi, nhưng lại không cho tôi hy vọng…”

“Cậu ta không thương cậu?”

“Tôi không biết, cậu ấy cho tới bây giờ đều nói tôi là bằng hữu tốt nhất của cậu ấy, bằng hữu cả đời.”

“Rất đau đây, bằng hữu? Rõ ràng không muốn làm bằng hữu!”

“Quen biết cậu ấy có thể nói chính là một sự tình cờ tốt đẹp. Tôi vẫn thường nghĩ, người với người gặp nhau khả năng là trời cao an bài, nếu như kiếp trước trong biển người kề vai nhau năm trăm năm mươi nghìn lần mới có thể đổi lại một cái quay đầu trong kiếp này, có thể gặp nhau gần như phải cảm tạ ông trời! Cậu ấy là một người rất đẹp, nụ cười tỏa ra ấm áp đến mức vầng thái dương cũng không thể che phủ, vừa nhìn thấy chính là một người đáng tin, có thể mang đến cho bằng hữu rất nhiều rất nhiều cảm giác an toàn. Có đôi khi cậu ấy sẽ xấu hổ, có đôi khi lại giả bộ đáng yêu, thậm chí có lúc còn có thể làm nũng. Cậu ấy làm nũng rất xấu nga, gương mặt phình lên, mắt mở thật to giống như một con ếch! Ai sẽ phải lòng đối với một con ếch chứ? Cái việc ngốc kia! Có lẽ chỉ có mình tôi, chỉ có tôi mới phải lòng đối với con ếch này! Tôi là ngốc càng thêm ngốc!

Tôi thường mộng cậu ấy, mộng cậu ấy sẽ đứng ở bên cạnh tôi, ánh mắt cậu ấy vĩnh viễn nhìn về nơi xa, chưa bao giờ cùng ánh mắt tôi nhìn nhau. Tôi rất cố sức dùng rất nhiều sức nhìn cậu ấy, cậu ấy lại chưa từng có biểu hiện cự tuyệt cũng không nghĩ cậu ấy sẽ quay đầu nhìn tôi một chút. Mỗi lần sau khi tỉnh lại tôi chỉ biết vẫn chưa đến lúc bày tỏ. Tôi không muốn thời gian sau chỉ còn có thể từ trong trí nhớ ngẫm lại, tôi đã từng đứng bên cạnh cậu ấy, đã từng yêu cậu ấy, cậu ấy lại không biết, xem tôi thành bằng hữu tốt nhất…

Những lúc mmệt mỏi chúng tôi nằm ở trên mặt đất phòng luyện tập, ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, nhẹ nhàng thổi tung mái tóc của cậu ấy. Tôi rất muốn rất muốn kéo tay cậu ấy, nói yêu cậu ấy nhưng cậu ấy lại lo lắng nhìn tôi. Tôi rõ ràng có thể lý giải khoảng cách của cái loại “Bằng hữu” này, rất gần nhưng dù cho có một bước thật lớn nhảy qua cũng không thể vượt qua nổi. Kỳ thực một năm bốn mùa đều là mùa thuộc về người tịch mịch. Những đám mây trên bầu trời cùng những tưởng niệm của tôi bất đắc dĩ xếp thành trời xanh rất đẹp nhưng là rất đau thương.

Có đôi khi, thật muốn đánh cậu ấy một quyền biết đâu cậu ấy sẽ có thể chân chính chú ý tới tôi…

Đám bằng hữu chúng tôi, huấn luyện xong chính là bước qua một con đường đầy lá rụng, ánh dương quang cũng sẽ như ngày hôm nay như nhau, vượt qua hết là có thể trưởng thành. Thân ảnh chúng tôi nặng nề chồng lên nhau lúc tới cuối đường sẽ lưu lại thật nhiều vết tích, đi được gần như vậy ai cũng nhận thấy khoảng cách nhỏ bé giữa chúng tôi, khoảng cách 5cm nhỏ bé như vậy ấy lại không thể vượt qua. Cậu ấy rốt cuộc có biết hay không? Tôi chỉ mong cậu ấy biết đến tôi là thích cậu ấy như vậy, thậm chí là yêu cậu ấy…

Lúc nhớ cậu ấy tôi sẽ đứng ở tầng cao nhất, nhắm hai mắt, lắng nghe tiếng xe náo nhiệt ồn ào dưới lầu. Thanh âm xé gió từ nơi xa như thể được truyền đến từ thế giới bên kia, bên cạnh không có ai thỉnh thoảng sẽ có một vài con chim bồ câu bay qua, tôi có thể đếm rõ số lần dao động của chúng. Vào lúc đó, tôi lại càng nhớ cậu ấy hơn muốn lập tức chạy tới bên cạnh cậu ấy, chỉ để lại một câu cậu khỏe không, cũng tốt… Muốn lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cậu ấy, ấn phím đè vào phân nửa cuối cùng dừng lại, buộc lòng nhắn một tin nhắn nhàm chán, cậu đang làm gì thế nhưng gửi xong liền lập tức hối hận, muốn đem cái tin nhắn kia đem trở về xóa đi nhưng lại không có biện pháp nào. Chỉ có thể trừng mắt nhìn điện thoại di động, chờ chờ, chờ tin nhắn trả lời từ cậu ấy. Có lúc cậu ấy sẽ nhắn lại hai chữ, đang bận, cũng có lúc đặc biệt cậu ấy trả lời lại một tin nhắn nhàm chán giống như vậy, cũng có khi không có hồi âm.

Tôi rất ghét, rất ghét cảm giác đợi, dường như toàn bộ thế giới chỉ có một mình tôi, hình như chỉ có một mình tôi khẩn trương, tay cầm điện thoại di động, toát mồ hôi, một phút đồng hồ trôi qua cứ như một giờ, muốn đem điện thoại di động từ tầng cao nhất ném xuống, nhưng vẫn là khuyên bản thân, chờ một chút, thật vất vả điện thoại mới có một tin nhắn đến, nhưng là một tin nhắn quảng cáo, lúc này tôi sẽ đem cậu ấy ở trong lòng mà mắng chửi một ngàn một vạn lần, dùng lời tàn độc nhất mà nói! !

Tại sao phải thích cậu ấy? Khuôn mặt như cái bánh bao, tuy rằng dáng vóc cao to nhưng có ích lợi gì, lại không chơi bóng rổ, nhảy thì giỏi nhưng toàn thế giới người có thể nhảy giỏi cũng không hề ít. Nụ cười đẹp nhưng lại không thể đi kiếm tiền, toàn bộ cơ thể có thể lấy ra rất nhiều khuyết điểm, ưu điểm cũng không phải nhiều, một người như vậy, vì sao tôi sẽ đối với cậu ấy mà mất cả hi vọng chứ? Không có lý do a, thực sự không có lý do a, thực sự là, ai muốn thích cậu ấy!!”

Nói đến đây, vẻ mặt của cậu ấy rất ảo não nhíu mi, dáng tươi cười trên mặt cũng mất cúi đầu, ngón tay để trên bàn dây dưa cùng một chỗ, hay là cái này giống như cậu chính là người trong lòng cậu ấy yêu mến.

“Không có biện pháp a, mặc kệ cậu ấy thế nào cũng được, cậu chính là thích cậu ấy~ “

“Tôi cũng đã biết điều này!”

“Yêu một người liền biến thành vịt con xấu xí, bàng hoàng, luống cuống. Ở trước mặt người mình thích vĩnh viễn vẫn là cảm giác bản thân không hoàn mỹ, cẩn thận tới gần, lại sợ đến quá gần, đi xa một chút, lại bắt đầu hoài niệm mọi điều về cậu ấy, luôn cảm thấy mùa xuân thật là xa thật là xa, giống như vĩnh viễn không thể hóa thành thiên nga.”

“Phải?”

“Đúng vậy, kỳ thực chúng ta đều là vịt con xấu xí, vĩnh viễn chỉ là một con vịt bé xíu xấu xí ở trước mặt người yêu.”

“Lúc nào mới có thể biến thiên nga?”

“Mùa xuân! Khi nào mùa xuân tới có thể biến thành thiên nga!”

“Cám ơn ngài!”

“Không việc gì, tôi cũng không giúp được gì!”

“Kỳ thực có người nghe tôi nói cũng rất tốt, cảm tạ!”

Cậu ấy đi cả phòng lại trở về tĩnh lặng. Tôi nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhỏ vụn mà hoàn mỹ, tựa như lòng của người tôi yêu, tốt đẹp như vậy, gần gũi chính mình, yêu nhiều một chút, cho đi tất cả vì yêu, sẽ đình chỉ, đình chỉ lại tiếp tục yêu người kia, kế tiếp chính là yêu mình. Cây kẹo được gói trong giấy bọc nhiều màu sắc, ăn vào trong miệng, ngọt đến đau thương, là bởi vì tâm đau. Ngọt đến mức tận cùng thì càng đau lòng, yêu đến mức tận cùng liền dễ dàng buông tha…

Part 2

Chúc mừng sinh nhật Bi tỷ, hy vọng tỷ sinh nhật vui vẻ ^^

********************

Tại Trung đi không lâu sau lại một cậu bé đến.

Nếu như nói Tại Trung là xinh đẹp tuyệt trần, đứa bé này chính là anh khí. Mái tóc ngắn gọn gàng, lưu loát, mắt không lớn, da cũng không đặc biệt trắng, nhưng dáng tươi cười đặc biệt có sức cuốn hút, đây chính là loại người nhìn vào đã muốn cười, nhìn qua thật cao, lúc đi về hướng tôi, tâm không tự chủ đập một cái.

“Bác sĩ!”

“Gọi tôi Linlinly, tôi không thích người khác gọi bác sĩ.”

“Linlinly, tôi là Duẫn Hạo, tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo!”

“Chuyện gì?”

Không biết tại sao, tôi đối với cậu ta rất có hảo cảm, chỉ một cái liếc mắt lại có thể thích cậu bé.

“Tôi yêu một người…”

Tôi sửng sốt một chút, thế nào ngày hôm nay tôi đây thành lại trở thành đường dây tình cảm thế?

“Thế nhưng, cậu ấy giống như là không thích tôi…”

“Làm sao cậu biết?”

“Quen biết cậu ấy thật tình cờ nhưng lại hình như trong chốn tăm tối giống như là đã định trước. Vừa gặp nhau tôi liền đối với cậu ấy rất có cảm giác thân thiết, rất muốn tới gần cậu ấy một chút. Thật vất vả thành bằng hữu, luôn cảm thấy thật may mắn mới có thể trở thành bằng hữu cậu ấy. Tôi nói với cậu ấy chúng tôi là bằng hữu tốt nhất nhưng cậu ấy không có trả lời, sắc mặt ảm đạm cái gì cũng không nói mà nhìn tôi.

Cậu ấy thường sẽ lẳng lặng nhìn tôi, tôi chỉ có thể thấy ánh mắt cậu ấy trong gương, nhưng cậu ấy luôn luôn cau mày, có chút tức giận nhìn tôi. Tôi cũng không có làm sai chuyện gì nhưng cậu ấy hình như luôn bất mãn đối với tôi. Tôi rất thích ôm cậu ấy, từ phía sau ôm cậu ấy, như vậy sẽ nhìn không thấy ánh mắt tức giận ấy. Thân thể cậu ấy rất ấm, ôm rất thoải mái, thường thường ôm một cái sẽ thành nghiện, giống như là Koala vừa nhìn thấy cây liền ôm khư khư.

Tôi cuối cùng cảm giác ánh mắt của cậu ấy lay động, nhìn tôi nhưng lại nhìn không thấu bên trong, hình như đang tìm tòi cái gì, mà lúc tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy sẽ thay đổi tầm nhìn. Có lúc chúng tôi cùng nhau chụp ảnh, thường thường trong hình cậu ấy nhìn tôi, nhãn thần rất ấm nhưng lại là lúc tôi không hay biết. Có chút mất mác, cậu ấy giống như không thích tôi.

Có lúc đặc biệt tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy, đôi câu vài lời, nhiều nhất hay hỏi tôi đang làm gì thế, tôi có lúc sẽ hồi âm lại, nhưng cuối cùng cậu ấy không có hồi âm. Có lúc không nhận được, chờ đến mức gửi thêm một tin, cậu ấy lại không nhận hoặc là trực tiếp tắt máy, thực sự không hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ gì, thích hay là không thích?

Lẽ nào, chúng tôi ngay cả bằng hữu cũng không phải sao?

Tôi xem cậu ấy thành người quan trọng nhất, tuy rằng ở trước mặt người khác chúng tôi là bằng hữu tốt nhất, nhưng chân chính là cái gì tôi rất rõ rang. Chẳng qua khi là bằng hữu, tôi cảm thấy rất mỹ mãn, nhưng có lúc chính là sẽ không cam lòng, có đúng hay không nên thử biểu lộ? Tôi rất muốn nói cho cậu ấy biết tôi đang nghĩ gì nhưng lại sợ cậu ấy cự tuyệt, thật sự nếu không để ý tôi, tôi sẽ rất khó chịu.

Có lúc kéo tay cậu ấy cũng không cảm giác cậu ấy ấm áp, hình như rất gần rất gần, cũng cực xa, tôi tự lý giải nhưng chân chính nghĩ tôi chính là không hiểu cậu ấy.

Tôi nghĩ tôi rất thích cậu ấy, thậm chí có chút yêu cậu ấy, nhưng cậu ấy gần như, cũng không…”

“Vịt con xấu xí nha!”

“Cái gì?”

“Yêu một người liền biến thành vịt con xấu xí, bàng hoàng, luống cuống. Ở trước mặt người mình thích vĩnh viễn vẫn là cảm giác bản thân không hoàn mỹ, cẩn thận tới gần, lại sợ đến quá gần, đi xa một chút, lại bắt đầu hoài niệm mọi điều về cậu ấy, luôn cảm thấy mùa xuân thật là xa thật là xa, giống như vĩnh viễn không thể hóa thành thiên nga.”

“Phải?”

“Đương nhiên, cậu kiên nhẫn chờ một chút, dùng phương thức của cậu đối tốt với cậu ấy, một ngày nào đó mùa xuân sẽ đến.”

“Cảm tạ, ngài đã giúp tôi!”

“Không, tôi không giúp gì cả, chỉ mong cậu có thể đạt được ý nguyện!”

Cậu bé đi, thân ảnh rời khỏi được ánh dương quang bao phủ.

Cảm giác hôm nay chính mình có chút giống như gậy thần, hoàn toàn không giải thích được mà nói một tràng, gần như cũng không có nói đến trọng điểm, hai người con trai ấy lúc đó có quá nhiều điểm chung, cảm thấy có chút kì lạ nhưng mà bản thân lại không biết điểm nào khác lạ.

Qua vài ngày sau, tôi có rất nhiều khách mới dần dần đem bọn họ quên đi, ngay lúc sắp quên mất, tôi rốt cuộc trông thấy bọn họ.

Hai người con trai đi cùng một chỗ, người gọi là Tại Trung và người gọi là Duẫn Hạo đi cùng nhau, hai người dựa vào nhau rất gần, ở giữa lại có một khe hở rất nhỏ, một khoảng cách rất ngắn nhưng nhìn qua lại rất xa rất xa. Ánh mắt Tại Trung giống như cậu ấy hình dung rất dùng sức nhìn Duẫn Hạo, nhưng trong ánh mắt Duẫn Hạo gần như trở thành một loại nhãn thần khác. Duẫn Hạo rất cẩn thận che chở Tại Trung, làm cho cậu ấy trong biển người không hề bị xô đẩy. Hai người con trai cùng đi qua đường sau đó đi vào công ty SM.

Tôi bỗng nhiên nghĩ thông suốt một việc, đáng lẽ tôi nên sớm nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Tôi viết thư cho Duẫn Hạo gửi đến công ty SM, trong thơ chỉ viết Duẫn Hạo nhận, cũng không biết cậu ấy có thể hay không nhận được, nhưng tôi nghĩ tôi nên làm chuyện gì.

Tôi nói với cậu ấy, mùa xuân tới vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga, chỉ cần cậu lớn tiếng nói cho cậu ấy biết cậu yêu cậu ấy, chỉ mình cậu ấy, mùa xuân lập tức tới ngay! Lời này, sau này cãi nhau hai người cứ tới phòng khám của tôi, trở lại là khách quen có thể giảm giá a!

Qua vài ngày sau, tôi nhận được một phong thư, trong phong thư chỉ có một tấm hình Tại Trung cùng Duẫn Hạo dựa vào một chỗ, cười đến rất vui vẻ, như hai người con trai!

Just kiss, just love, you know, I love you,so love you, I want to kiss you, kiss you!

———-oOo———-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: