Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

To Hold You More Than Hold- Wintry Leen

Author: Wintry Leen (Moon)

Source: https://www.fanfiction.net/s/12629213/1/To-hold-you-more-than-hold

Translator: Icyard {TK}

Pairing: SasuSaku

Ratting: K

Summary:

"Bởi anh biết mặc cho anh làm gì đi chăng nữa, anh cũng chẳng bao giờ xứng với cô."

* * *

Đôi mắt Sasuke đã từng phải chứng kiến những chuyện kinh khủng nhất thế gian. Trong tâm trí anh giờ đây vẫn còn vọng lại âm thanh của những cái chết thảm khốc. Tất cả trong số chúng đều để lại một mỗi đau âm ỉ vĩnh hằng trong lòng anh.

Sasuke sẽ chẳng bao giờ quên được cái ngày mà anh gần như mất cả nhân tính, khi chứng kiến cha mẹ bị sát hại ngay trước mắt mình, hoặc khi người anh trai mà anh luôn ngưỡng mộ chạm vào trán anh lần cuối, với bàn tay đầy máu và nụ cười dịu dàng không kể xiết, Sasuke cảm thấy quá mệt mỏi, anh còn chẳng muốn sống tiếp.

Nhưng cô đã gọi tên anh. Rất nhiều rất nhiều lần và tới tận giờ vẫn vậy. Sasuke luôn thấy mừng vì cô chẳng bao giờ từ bỏ, như thể cô sẽ luôn đứng đó, gọi tên anh trong chờ đợi, đợi đến khi được anh chú ý tới. Và Sasuke đã thực sự chú ý tới cô, kể từ lúc đó, anh nhận ra rằng mình đã được hồi sinh.

Sasuke luôn thích nhìn Sakura thì thầm cầu nguyện mỗi khi mắt anh đau đớn, tựa như cô có thể xoa dịu cơn đau mà anh đanh phải chịu đựng, những lúc như thế, anh luôn thấy may mắn vì đã không chọc mù luôn con mắt của mình để thoát khỏi cơn đau vô tận.

Sasuke chưa bao giờ tự hào về đôi mắt của mình cũng như khả năng của gia tộc, trừ một điều tuyệt vời rằng đôi mắt anh sắc bén và khó mệt mỏi hơn người thường, anh có thể thoải mái ngắm nhìn Sakura thật rõ ràng. Anh thích ngắm những giọt mồ hôi lăn dài trên má Sakura khi cô luyện tập, khi mái tóc anh đào của cô trở lên đẹp một cách lạ lùng dưới bầu trời lộng gió, khi đôi mắt màu lục bảo của cô ánh lên những tia sáng ấm áp khi cô đáp lại cái nhìn của anh, cái cách mà cô cong môi mỉm cười mỗi lần anh nói lời cảm ơn.

Bóng cô phản chiếu trong đôi mắt anh một màu trắng tinh khiết. Nhưng điều làm anh si mê nhất, điều mà anh luôn muốn làm cho tới khi đi vào cõi chết, chính là đắm mình trong bóng dáng của cô, chỉ thế thôi và ngoài ra chẳng gì khác. Càng ngày anh càng muốn ngắm cô nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Anh tự hỏi liệu anh có thể giữ chân người phụ nữ xinh đẹp này lâu hơn chăng, nếu như làn da và những ngón tay anh chịu được xúc cảm tuyệt vời khi chạm vào cô, giá như anh có thể yêu một nửa của mình nhiều hơn sự hiểu biết của anh về tình ái.

Nhưng chuyện ấy để sau, Sasuke không muốn lãng phí thời gian. Anh biết mình còn cả hành trình phía trước, anh vẫn phải lê mình trong những ngày tiếp sau đó, những ngày không có bóng cô bên cạnh, để sống trong cái thế giới mà chết chóc còn chẳng quan trọng bằng lòng kiêu hãnh này.

Sakura không phải là gia đình, cuộc đời hay tình yêu của anh. Uchiha Sakura là tất cả những điều đó, thậm chí còn hơn cả như vậy nữa.

Còn hơn cả thế...

"Sasuke-kun..."

Anh thấy cô cắn môi như cái cách mà cô thận trọng đảo tròng mắt, ánh trăng bên ngoài cho phép anh thấy vệt hồng trên má cô. Sasuke để ý thấy Sakura đang bấu chặt vào drap giường, trông cô có vẻ căng thẳng. Sasuke lặng lẽ chừa không gian cho cô thở, anh từ từ tiến tới nằm cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve bờ má cô rồi xoay mặt cô lại.

"Đừng trốn anh."

"Nhưng chuyện này rất xấu hổ... Và em không..." Cô trả lời run rẩy, vẫn tránh ánh mắt của anh.

"Em cần thêm thời gian, anh hiểu mà."

"Không phải thế, Sasuke-kun!" Cô hoảng hốt kêu lên, rốt cuộc thì Sakura cũng chịu xoay người đối diện Sasuke. Cô ngồi dậy và ép gối sát vào ngực. Sasuke biết đó là một nỗ lực tinh ý của cô để che đậy cơ thể trần trụi của mình khỏi anh. "Nhưng, nhưng em sợ sẽ làm anh thất vọng..." Cô lẩm bẩm: "Cơ thể em chằng chịt sẹo, em mới nhận ra rằng em không xứng với anh chút nào hết."

"Sakura." Sasuke nhẹ nhàng gọi tên cô, ngồi dậy.

Anh không xứng được nghe lời đó từ cô. Nếu một ai đó xứng đáng có cô, thì đó chắc chắn không phải là anh. Anh không bao giờ xứng được sánh đôi cùng cô, không bao giờ với đôi bàn tay nhơ nhuốc đã suýt sát hại cô.

Sasuke chạm vào mặt Sakura, và cô cuối cùng cũng chú ý tới anh. Sasuke vuốt ve khuôn mắt cô, say sưa nhìn hình bóng mình trong đôi mắt xinh đẹp của Sakura: "Em xứng đáng với một ai khác tốt hơn anh, luôn luôn."

"Không, Sasuke-kun, anh biết là em không có ý đó mà, em luôn ––"

"Hơn nữa em cũng phải rõ rằng, em là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn chiếm hữu."

Sasuke biết mọi điểm yếu của cô, và anh sẵn sàng lợi dụng lợi thế anh có, nếu điều đó giúp cô hiểu được những cảm xúc mà anh chẳng bao giờ diễn đạt ra hồn.

"Cảm ơn em vì đã chọn anh, Sakura."

Sasuke không bao giờ hiểu nổi tại sao Sakura có thể mỉm cười xinh đẹp như vậy ngay cả khi nước mắt lăn dài trên má cô. Nhưng giá như cô biết rằng món quà tuyệt vời nhất mà cô từng ban cho anh, chính là sự yêu thương dịu dàng đến độ anh chỉ muốn đắm mình vào đó mãi.

Sasuke dịu dàng hôn lên mí mắt Sakura trước khi đặt một nụ hôn trên trán cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt còn đọng lại trên mặt Sakura.

Đôi môi Sasuke trượt xuống sống mũi của Sakura, anh ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô vang lên bên tai mình.

Đổi lại, Sakura chỉ trao cho anh một nụ cười bẽn lẽn bào chữa khi anh nghi hoặc nhìn cô.

"Không có gì đâu... Chỉ là em không nhịn được mà nghĩ rằng liệu đây... có phải là mơ không. Sasuke-kun ở đây bên em, cùng một mái nhà, chung một chiếc giường nữa. Trước đây anh chỉ búng trán em lúc rời làng và bảo "cảm ơn cậu, lần sau nhé" mà thôi, từ lúc đó chúng ta còn không chạm vào nhau lần nào nữa. Em rất hạnh phúc, cuối cùng thì điều ước của em cũng được thực hiện. Ý em là, em đã rất bất ngờ, và cả hạnh phúc nữa khi anh nói muốn hẹn hò với em, ôi, khoan đã, lúc đó em còn hỏi anh sao lại muốn hẹn hò với em, mà anh thì chẳng nói gì hết bởi –––"

Sasuke ấn nhẹ ngón tay mình vào bờ môi cô. Cô quyến rũ một cách đáng yêu đến kì lạ. Nhưng anh đang rất nóng vội, có một thứ mà anh thấy cần thiết hơn cả chuyện ngắm vẻ ngoài xinh đẹp của cô, Sasuke cảm thấy mình không thể nhịn được nữa rồi.

"Anh không nói gì, nhưng anh đã nắm tay em mà. Và đó không phải lần đầu tiên ta chạm vào nhau đâu em." Anh mỉm cười trước vẻ mặt bối rối của cô. Sasuke chưa bao giờ nói cho cô biết anh rất thích hôn lên trán cô kể cả trong một căn phòng tờ mờ đi chăng nữa.

"Cả đời mình anh không bận tâm tới nhiều thứ lắm, nhưng anh biết là hiện giờ anh muốn em, Sakura."

Ngón tay anh lướt nhẹ trên bờ môi cô, chứng minh điều mình vừa nói.

Cô mỉm cười trước khi gập gối xuống và hôn lên trán anh.

"Em đồng ý, Sasuke-kun." Cô thì thầm hạnh phúc: "Em luôn luôn trả lời được với anh, Sasuke-kun, chỉ với anh thôi."

Anh vòng tay quanh người cô, giữ cô ở nơi sao cho tai anh áp vào trái tim cô. Sakura luồn ngón tay vào tóc anh, và trong niềm hạnh phúc vô tận, Sasuke đã mường tượng cái chết hạnh phúc của mình trong khúc nhạc giao hưởng êm đềm nơi vòng tay cô.

End.

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc fic, vote cmt nếu thích nhé.

Thank Wintry Leen for allowing me to translate this fic. Hope you will write more fiction in the future!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro