Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 11 end

Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất, để giúp ta chữa lành vết thương. Mới đó mà đã ba năm rồi. Chương trình học kết thúc Sica trở về Việt Nam và làm trong công ty của gia đình. Những ngày tháng đi du học, Sica vùi đầu vào học, làm việc như muốn quên đi tất cả. Nhưng không dễ như vậy, khi con người ta cố quên đi thì nó lại càng in sâu thêm mà thôi. Lý do để Sica tồn tại là Sica còn sống chung một thế giới với Min, ở đâu đó người ấy có thể đang làm việc, ngủ hay đang nhớ đến mình chẳng hạn. Chỉ nghĩ về những điều đó là Sica có thể thức dậy vào mỗi buổi sáng. Về nước đã hơn một năm rồi, cuộc sống vẫn vậy, buổi sáng đi làm gặp gỡ mọi người, còn buổi tối thì lại về nhà cùng với bốn bức tường. Sica đã không hẹn hò với ai, mọi người đều cho là Sica đặt tiêu chuẩn quá cao hay kén chọn quá. Có thể đúng như vậy, vì chỉ có một người duy nhất có thể là thiên sứ cười rạng rỡ và cảm thấy ấm áp. Sica dọn ra ở riêng để tự do, khỏi nghe mẹ cằn nhằn về chuyện gia đình. Siwon thì đã lấy vợ rồi, chỉ còn mỗi Sica thôi không lo sao được. Hôm nay là ngày họp mặt bạn bè hồi đại học. Thật sự Sica rất hồi hộp có khi nào lại gặp được.... Sica mặc chiếc váy màu xám bạc hở lưng trông thật quyến rũ. Mọi người đều có mặt cười nói vui vẻ. Nhưng không có mặt một người, Sica cứ thấp thỏm không hiểu sao mình lạ như vậy chứ. Chẳng phải là muốn quên đi sao? Sica nghe một người bạn khác nói là Min sau khi hoàn thành đại học sớm hơn 1 năm thì đã học tiếp lấy bằng thạc sĩ. Rồi làm trong tập đoàn COE ở Los Angeles, chắc có lẽ đã định cư bên đó rồi. Biệc tiệc kéo dài đến nửa đêm Sica lấy lý do mệt nên về sớm. Đến nhà, không bật đèn lên như một người vô hồn. Thật ra gần bốn năm qua thì Sica đã là một cái xác không hồn rồi. Chỉ biết làm, ăn rồi ngủ, không có cảm xúc. Sica không hiểu chính bản thân mình nữa. Cứ tự nhủ là phải quên đi, nhưng trái tim luôn hướng về người đó, những lời nói, hình ảnh luôn hiện ra. Đôi khi những ký ức đẹp đẽ lại làm người ta đau lòng khi nhớ lại. Lấy con búp bê ra, nó trông rất giống Min, dễ thương quá. Những giọt nước mắt thiên sứ rơi xuống, trong căn nhà chỉ có tiếng khóc, sự cô đôn và cả nỗi đau nữa.

11 pm, LOS ANGELES, nhà hàng Milky Way. Hôm nay COE đang mở tiệc ăn mừng tân giám đốc Kinh Doanh mới nhận chức đã ký kết được một hợp đồng lớn. Những nhân vật quan trọng, những lời chúc tụng, tiếng nhạc du dương. Tất cả đều tạo nên một không khí tiệc tùng của người Mỹ. Nhân vật chính của buổi tối nay là Min. Chỉ mới làm việc hơn một năm, nhờ tài năng, óc quan sát sắc sảo. Min được thăng tiến nhanh chóng việc mà ít có người Việt Nam nào có thể làm được là leo lên đến chiếc ghế Giám đốc này. Mọi người đều vây quanh lấy Min, nói cười vui vẻ. Có một người đàn ông rất điển trai, bước đến.

- Chào cô, tôi là John. Tôi có thể mời cô nhảy một bản không.

- Oh, xin lỗi anh, nhưng tôi hơi mệt. Với lại tôi không nhảy giỏi lắm.

Cách từ chối tế nhị này, không ai có thể nói gì thêm được nữa. Trưởng phòng Jiyeon đứng kế bên cười lớn, rồi ngả vào vai Min.

- Biết là Min không đồng ý mà. Hay là tối nay tiệc xong, chúng ta về nhà tôi. Ở nhà tôi còn chai Vang 68 đấy.

- Thôi mà, không giỡn đâu. Min rất mệt đó.

Lại bấu cổ Min chặt hơn.

- Không giỡn. Chẳng lẽ Min không biết sao.

- Biết chứ. Nhưng không hứng thú.

Min mỉm cười, gỡ tay Jiyeon ra rồi bỏ đi. Mặc dù bị từ chối, nhưng Jiyeon không hề bực tức mà còn rất thú vị nữa chứ. Bạn của Jiyeon đi đến gần

- Ai mà lại đi từ chối cậu vậy.

- Một con người đặc biệt. Rất lạnh lùng, có sức lôi cuốn nhưng hình như không hứng thú với bất kỳ ai thì phải.

Chiếc xe chạy vào gara, Min đi vào nhà. Đây là ngôi nhà Min thật tự hào nhất, là tiền mà Min tự làm ra và mua được nó. Ngôi nhà thật đẹp, đầy đủ tiện nghi tối tân. Nó rộng có bể bơi. Lấy cốc nước uống, trong lòng bây giờ thật trống trải. Đôi khi Min cảm thấy sợ khi phải ở một mình như vậy. Trong phòng ngủ, sau khi tắm xong Min ngồi trên giường vẫn không ngủ được. Đến phòng làm việc ngồi vào bàn, trên bàn là con búp bê đó. Lấy chiếc hộp ra, sợ dây chuyền này vẫn còn chưa được đeo. Min thở dài, mới đây thôi mà đã hơn ba năm rồi. Thời gian thật đáng sợ. Không biết ở bên kia trái đất Sica đang làm gì nhỉ.

- Sao con không thử gặp mặt ai đó đi. Mẹ giới thiệu cho, người này là con của người bạn thân của mẹ. Rất được đó

- Uh. Mẹ cứ hẹn người ta đi

Câu trả lời của Sica làm bất ngờ cho cả gia đình. Ai cũng không thể ngờ lại được nghe sự đồng ý của Sica. Không hiểu tại sao Sica lại mở miệng đồng ý cho được. Nhưng người mẹ giới thiệu cũng được anh ta là Taeyeon rất điển trai, nhã nhặn và hình như phải lòng Sica từ cái nhìn đầu tiên thì phải. Đã hẹn hò được gần 1 tháng nhưng thật ra Sica vẫn không có cảm xúc gì hết, đến những nơi lãng mạn, cầm tay nhau làm Sica cảm thấy nhói đau hơn. Tối nay Taeyeon hẹn Sica ở Island, một chỗ ngồi trên sân thượng với những cây nến thơm màu hồng. Sica trông càng rực rỡ hơn trước những ánh nến.

- Hôm nay Sica đẹp quá.

- Cảm ơn anh.

Bỗng nhiên người chơi đàn piano cất lên tiếng đàn giai điệu quen thuộc, giọng hát cất lên cao.... là bài hát đó Because you loved me. Sica chết lặng đi chìm vào những ký ức, tại sao lại đau như vậy chứ. Sica vội vã đứng lên vào nhà vệ sinh. Ôm lấy ngực mình nhưng muốn ngăn cản con tim. Tất cả những gì Sica cố gắng quên đi, thì lại ùa về chỉ khi nghe bài hát đó. Nhìn vào gương bây giờ Sica ghét chính bản thân mình, ghét cả bộ mặt kia. Thật ra Sica chưa bao giờ quên được, nó chỉ được Sica chôn vùi thôi chỉ cần một tác động nhỏ thì nó sẽ bừng tỉnh. Sica nói rằng hơi mệt nên muốn về nhà. Chỉ có ở căn nhà đó Sica mới có thể khóc thỏa thích, rồi thiếp đi. Sica luôn mong muốn rằng một buổi sáng nào đó người ấy đến đặt nhẹ nụ hôn lên trán gọi Sica thức giấc và đây chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng hình như điều đó là không thể.

10 am LOS ANGELES. Buổi sáng bao giờ cũng bận rộn. Dự án đã gần xong rồi cả tháng nay một ngày Min chỉ ngủ có 3h. Mệt mỏi nhưng chỉ có vậy thì mới không có thời gian để nghĩ ngợi nữa. Cảm thấy bụng hơi đau Min đi lấy thuốc uống, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, mọi thứ đều trở nên tối đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình trong bệnh viện rồi. Jiyeon đang ngồi đó.

- Sao tôi lại ở đây chứ

- Làm việc quá sức, suy nhược. Bộ Min muốn leo lên chức tổng giám đốc bằng cách giết mình hả?

- Chỉ là thiếu ngủ thôi. Tôi thấy khỏe rồi nên về nhà đi. Ở bệnh viện tôi không quen đâu.

- Thật là không còn gì để nói.

Min mỉm cười, chỉ nói vậy thôi chứ Min biết rằng Jiyeon sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho mình. Có một người bạn như Jiyeon cũng thật tốt. Trong văn phòng Tổng giám đốc

- Tôi không muốn người ta nghĩ rằng tôi bóc lột người Châu Á. Nên cô hãy đi nghĩ ở đâu đó đi. Tận dụng những ngày nghỉ trong năm qua đi.

- Tôi có thể làm việc được. Đó chỉ là sự mệt mỏi thôi, bây giờ tôi ổn.

- Không ổn chút nào. Cô nên đi nghỉ đi hãy đến nơi nào mà mình thích ấy.

Không thể cãi lại nữa. Min đi ra khỏi phòng. Có lẽ mình cần nghỉ ngơi thật, nhưng đi đâu bây giờ. Về đến phòng làm việc của mình dựa trên chiếc ghế nhìn ra cửa sổ những tòa nhà chọc trời quang cảnh thành phố phồn hoa ngay trước mắt. Min đang suy nghĩ thì có người đã ôm cổ từ phía sau.

- Nghe nói, cưng được nghỉ phép có cần người đi cùng hok.

Quay người lại. Đóan không sai mà chỉ có thể là Jiyeon. Gỡ tay Jiyeon ra Min quay lại xấp tài liệu

- Tôi thích đi một mình hơn. Với lại cô còn phải ở lại giải quyết công việc giúp tôi chứ.

- Thật sự đến giờ vẫn không thể nào tìm hiểu được Min.

- Về cái gì.

- Không hứng thú với đàn ông. Không thích phụ nữ. Hay Min bị lãnh cảm về cả hai phía.

- Đúng đó, tôi chỉ có cảm xúc với một người thôi. Duy nhất một người.

- Woa, hay đấy. Vậy là vẫn còn cảm xúc, thì tôi sẽ còn cơ hội. Thôi đi nghỉ vui vẻ nha cưng.

Lúc nào cũng vậy, những lời nói bông đùa. Min đã quá quen với nó. Đi đâu chứ, đến chỗ nào mình thấy thích sao. Chỉ có duy nhất một nơi thôi.

Tại Việt Nam, Sica bây giờ xanh xao hơn nhiều từ buổi hẹn với Taeyeon ở Island thì Sica đã không gặp Taeyeon nữa. Từ ngày hôm đó Sica đã nhận ra rằng mình đã không thể quên được Min. Ai cũng lo lắng cho Sica, nhìn vậy mà không đau lòng cho được. Siwon đến phòng làm việc của Sica rủ đi ăn tối.

- Từ lúc gặp tai nạn xe tới giờ, tao nhớ chỉ bị nhẹ thôi mà. Đâu có va chạm dô đâu đâu mà mày thay đổi quá vậy.

- Vậy sao.

Câu trả lời cộc lốc làm Siwon muốn nổi khùng. Nhưng nhìn thấy Sica hiện giờ thì lại thôi.

- Nhìn mày xuống sắc đi nhiều đó. Nếu là và tình yêu gì đó của mày, thì phải công nhận người đó rất giỏi mới làm công chúa của chúng ta ra như vậy.

- Anh nói nhiều quá. Không lo ăn đi

- Thôi nhìn mày như vậy mà còn làm nữa sao. Hay đi đâu đó nghỉ ngơi đi, Pháp, Anh, Mỹ hay Hàn Quốc cũng được. Cho nó thư thả đầu óc rồi suy nghĩ thông suốt hơn. Ở nhà tao lo cho.

- Anh sao tự dưng tốt đột xuất vậy.

- Tao lúc nào chả tốt. Hỏi thừa quá

Phải công nhận Sica có ông anh cực kỳ tốt. Nghe Siwon nói cũng có lý, mình đã giam mình lại quá lâu rồi, bây giờ cần được giải phóng. Nhưng đi đâu bây giờ, Sica suy nghĩ rất lâu những chỗ mình muốn đi. Hình như chỉ có một nơi thôi.

Đặt chân xuống sân bay thôi mà Sica đã ngửi được mùi của biển. Nơi này cũng không thay đổi gì mấy, sau cả tuần lựa chọn Sica lại đi đến đây hòn đảo mà hai người đã từng đi nghỉ. Đến khách sạn Sica bỏ vali ở đó rồi đi dạo trên bãi biển, đi đến khi nào chân mỏi nhừ, lại ngồi xuống. Bỗng nghe thấy tiếng ai đó : ' Mới đó đã làm biếng, lên đi!! '. Sica mỉm cười nhìn lại chỉ là bãi cát trắng. Phải chi nếu Min ở đây thì đã cõng Sica rồi, những hình ảnh đó là Sica chỉ tự tạo ra mà thôi. Biển ở đây rất đẹp, trời trong xanh nhưng sao Sica vẫn buồn đến vậy. Sica ao ước có một ai đó ở bên cạnh để mình có thể tựa lưng vào trong lúc mệt mỏi như thế này.

Đã hai ngày trôi qua, Sica đã đi tham quan khắp nơi trên đảo, hình như ở đây hình bóng của người ấy ở khắp nơi. Hôm nay Sica đến một nơi mà hai người đã từng đi ngắm bình minh. Đứng trước cầu thang duyên phận dẫn lên đền Sica đã thử cá cược nếu như bước lên đến nơi mà không thấy Min thì từ nay hai người sẽ không có duyên với nhau nữa, vậy từ nay trong cuộc đời Sica sẽ chẳng còn ai tên Min nữa. Những bước chân chậm rãi, Sica đang lo sợ nếu như lên đến nơi không có Min xuất hiện, àh mà tất nhiên là không có rồi thì mình phải làm sao đây. Đây là cái cầu thang dài nhất mà Sica từng đi, từng bước một đều rất nặng nề, chỉ còn 5 bậc nữa, hay là thôi vậy, chỉ là một cái cầu thang, 4....3... đã sắp tới rồi ...2......1.Đây không phải mơ, khi mà gió thổi mạnh vào mặt, cái lạnh buốt da từ gió biển. Min đang đứng ở cầu thang phía bên kia, nếu là mơ thì sao chứ. Đây cũng là giấc mơ đẹp nhất hơn ba năm qua. Hai người nhìn nhau thật lâu không ai đi thêm 1 bước nào nữa. Cuối cùng Min đã bước đến Sica, mà hình như lúc nào cũng vậy . Người kết thúc và bắt đầu cũng luôn là Min. Tiến bước lại thật gần, mắt Sica đã ngấn lệ rồi.

- Chào!!!!!

Bao năm qua, bao đau khổ, bao nhiêu là sự cơ đơn, vậy mà khởi đầu là một từ vô cùng ngắn gọn. Sica muốn chửi, muốn hét lên thật lớn, nhưng lại đứng như trời trồng như vậy. Sica sắp khóc, những giọt nước mắt không thể kềm lại được. Không thể để cho Min nhìn thấy những giọt nước mắt yêu đuối và đau khổ ấy được. Sica quay người lại bỏ đi, lần này thì khác Min đã nắm tay Sica lại

- Em đi đâu chứ. Không muốn nói với Min gì sao?

- Còn chuyện gì để nói sao ?

- Có chứ, nhiều nữa là đằng khác.

- Tôi không có gì để nói hết. Bỏ tay ra đi!!!

- Xin lỗi nha, nhưng Min không thể bỏ ra được. Kể từ bây giờ cho đến cả sau này nữa Min cũng không buông tay ra, cứ giữ chặt như vậy.

Sica quay lại nhìn Min, chợt nước mắt tuôn ra. Không thể nói gì hết sao những lời vừa rồi. Nhưng lời nói đó đáng lẽ ra phải nói từ cái đêm mưa khi Sica chạy ra từ nhà của Minh. Bây giờ thì còn ý nghĩa gì chứ. Nhìn thấy Sica khóc, Min vội đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy. Sica gạt tay Min ra.

- Min còn muốn gì nữa đây, chưa đủ sao. Đã hơn bốn năm qua tôi đã sống đau khổ và dằn vặt đó. Tôi phải sống như một người vô hồn. Chỉ vì Min thôi, vậy đã hài lòng chưa hả. Đừng làm tôi đau thêm một lần nào nữa đi, như vậy là đủ rồi.

- Min muốn bắt đầu lại, Min muốn mang tất cả những gì tốt đẹp trên thế giới này đến cho em.

-Giả dối!!!!

- Không , lần này là thật. Không có những âm mưu hay tính toán gì hết. Chẳng lẽ đến lúc này em không hiểu sao, em không biết tại sao Min quay lại đây sao.

- Tôi đã quên hết rồi. Chúng ta phải bắt đầu lại như thế nào đây. Khi mà cả hai đều có những vết thương chứ. Tôi chưa từng khóc vì ai nhiều đến như vậy. Cũng chưa từng yêu ai hơn cả bản thân mình như Min. Vì vậy khi nhìn thấy Min, khi biết được nỗi đau tôi gây ra cho Min. Thì tôi không đủ dũng cảm. Có lẽ chúng ta như vậy lại tốt hơn. Tôi xin lỗi.

Gỡ tay ra Min ra khỏi tay của mình, giống như bị kim châm vào tim vậy. Sica quay mặt bước xuống cầu thang.

- Nếu em đã quên sao còn đến đây, còn đi lên bậc thang này chứ. Chẳng phải em cũng mong Min xuất hiện ở phía bên kia sao. Em còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở lan can trường vào ngày học đầu tiên không. Min đã nói " Lần thứ nhất gặp nhau chỉ là tình cờ. Lần thứ 2 gặp mặt là kẻ thù. Nhưng tới lần thứ ba thì là duyên phận." Đây là lần thứ ba.

Min tiến đến ôm Sica từ phía sau như ngày xưa. Những giọt nước mắt thiên sứ không ngừng rơi xuống.

- Có thể Min đã sắp đặt tất cả để trả thù em. Có thể tất cả đều là giả dối. Nhưng có một điều mà Min không tính trước được đó là chính em cũng đã đánh cắp trái tim của Min. Vì vậy, những câu nói Min yêu em đều là thật lòng.

Sica không thể chịu đựng nhiều việc như vậy, cần một chút không khí, một chút thời gian. Sica vẫn đi xuống từng bậc cầu thang, bỏ Min ở lại. Bỗng có tiếng nói lớn từ đằng sau

- Min đợi em ở ngôi nhà gần biển lúc 8h. Em nhất định đến đó. Min sẽ đợi.

Sica sải bước nhanh hơn như muốn thoát khỏi nơi đó. Sao Min lại nói những lời ngọt ngào như vậy. Đáng lẽ người nổi giận, nói những lời cay độc nhất là Min mới phải. Vì những vậy Sica đã làm. Sica thấy mình không xứng. Về đến khách sạn Sica ngồi nhìn ra biển hàng giờ đồng hồ. Trời đã sập tối, liếc nhìn đồng hồ đã 8h rồi. Không Sica sẽ không đi, sẽ không làm gì hết. Thời gian lúc này trôi đi thật chậm. 9h, rồi 9h45. Nếu như Min còn ở đó thì sao, nếu như đây là sai lầm lớn nhất của đời mình thì sao. Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu của Sica. Đây là cuộc hẹn khó khăn nhất mà Sica từng có. Bước đến vali, lấy ra con búp bê mà Sica luôn mang theo bên mình, nhìn nó Sica chợt mỉm cười. Vội vàng gọi taxi Sica cầm con búp bê trong tay.

Đến nơi rồi, tiếng biển nghe thật gần, ngôi nhà ở đó vẫn không thay đổi gì. Sica đi đến hình như đã quá muộn rồi, trễ quá rồi. Không còn ai nữa, không có một ánh đèn. Sica qụy xuống, như tất cả đã sụp đổ. Sica tự tách mình sao có thể tin những lời nói đó 1 lần nữa. Bỗng nhiên ở dưới đất phát sáng tạo thành một đường đi thật là đẹp dẫn ra biển. Sica ngạc nhiên, đi theo con đường đó. Đến bãi biển thì toàn là bong bóng màu hồng được xếp thành hình trái tim khổng lồ ở giữa trái tim Min đang ngồi đó nhìn ra biển. Sica đi tới bất ngờ này đến bất ngờ khác từ từ tiến lại.

- Sao không ngồi xuống đi.

Sica ngoan ngoãn nghe lời. Ngồi xuống bên Min. Quay mặt lại Min cười thật tươi còn đá mắt với Sica.

- Cuối cùng thì em cũng tới, hơi lâu đó. Nhưng cũng đáng.

- Min chờ em thật sao.

- Khờ quá. Đã nói bao nhiêu lần rồi. Sống phải có lòng tin vào người khác chứ. Chẳng phải em cũng chờ Min sao.

- Cảm ơn

- Xin lỗi

Hai câu nói được nói ra cùng một lúc.

- Min cảm ơn vì cái gì chứ

- Vì mọi thứ. Còn em

- Em cũng vậy. Xin lỗi Min vì mọi thứ.

Hai người cùng cười lớn, cũng giống như lúc xưa. Không ngờ hai người cũng đợi đến ngày này. Sica tựa đầu vào vai của Min. Nắm tay nhau thật chặt. Min nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Sica. Cũng tại nơi này, mọi thứ đã trở nên tuyệt vời hơn. Min hôn khắp cơ thể Sica không muốn bỏ sót bất cứ chỗ nào. Sự âu yếm, nỗi nhớ, sự khát khao được bùng cháy. Hai người như chìm vào thiên đường của chính họ. Thật hạnh phúc, đêm đó cả hai đều ngủ rất ngon cùng nhau.

Buổi sáng, thức dậy Min ngắm Sica thật lâu còn đang ngủ trong lòng của Min. Bây giờ Min có thể đánh đổi tất cả để được ở bên Sica như thế này. Nếu như có kiếp sau, thì Min ước rằng cũng có thể gặp lại Sica cho dù đau khổ thế nào cũng được, rồi cũng sẽ lại yêu Sica như lúc này. Sica mở mắt ra cũng trông thật dễ thương.

- Thức rồi sao, ngủ thêm đi tối qua em tích cực lắm mà.

- Sau bao nhiêu năm Min vẫn còn cái giọng đó hả.

- Em cũng thích mà

Sica mỉm cười vùi đầu vào ngực Min. Tất cả những gì về Min thì Sica cũng đều yêu hết.

- Hãy qua Mỹ với Min nha. Hai chúng ta có thể có được cuộc sống như chúng ta muốn ở đó. Min có thể lo được cho em mà

- Uh, em luôn tin Min mà. Đi đâu cũng được, chỉ cần có Min thôi.

Hôn lên trán Sica, như một con dấu đóng vào người Sica để chứng minh rằng từ nay sẽ thuộc về Min. Buổi sáng nắng ấm. Dắt tay nhau đi trên bãi biển, Min dừng lại

- Min cõng em đi

- Đến giờ này rồi mà còn nhõng nhẽo sao.

- Lâu rồi mà, Min có cõng em đâu

- Thôi được rồi, lên đi my angel !!

Trên lưng của Min dường như Sica cảm thấy mình bé bỏng, và hạnh phúc. Bãi biển trải dài, cát trắng xóa. Giống như con đường mà hai người sắp phải đi vậy. Nhưng chỉ cần ở bên nhau, thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng và đều tuyệt vời.

- Min sẽ yêu em được bao lâu đây. Có thể là 10 năm, 20 năm,hay 30

- Sao nhiều quá vậy. Min chỉ yêu em có 3 ngày thôi.

- Gì chứ.

- Uhm, Yêu nhiều thì ốm mà ôm nhiều thì yếu mà. Min chỉ yêu em có 3 ngày thôi đó là ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai. Nếu mà còn nhiều quà thì 2 đó là ngày chẵn và ngày lẻ. Nếu còn nhiều thì Min sẽ yêu em có 1 ngày thôi đó là những ngày Min còn sống. Được chứ.

- Sao văn chương quá vậy. Làm người ta cảm động.

- Còn nếu em không còn sức để đi tiếp cùng Min thì lúc đó Min cũng sẽ cõng em như vậy nè.

Trên suốt đường đi hai người huyên thuyên đủ chuyện, nói về hôm nay, tương lai sẽ ra sao. Sẽ không ai biết tương lai sẽ ra sau, nhưng sẽ có một điều chắc chắn là tình yêu chân thật thì dù ở quá khứ, hiện tại hay tương lai đều sẽ còn mãi.

E

N

D

hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro