Chương 7
Một sáng, vào văn phòng, Jiyeon bàn giao cho trợ lý đặc biệt mấy nhiệm vụ, sau khi nghe xong trợ lý không khỏi ngạc nhiên: chủ tịch hội đồng quản trị lại đi tặng hoa phụ nữ, mà lại là tặng vợ cũ?
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, trợ lý vẫn thực hiện "siêu nhiệm vụ" chủ tịch giao cho.
Một giờ sau, một bó hoa hồng được chuyển phát nhanh đến công ty kiến trúc SH, hoa vừa tươi vừa đẹp, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Trong đó có cả Sooyeon, trong công ty chỉ có 3 nữ, 2 vị đã kết hôn, chỉ có Sooyeon bây giờ coi là "đơn thân", do vậy mọi ánh mắt hoài nghi đều đổ về phía cô.
Kỳ thực cũng không cần phải hoài nghi, nhân viên chuyển phát nhanh rất nhanh đã nói:
- Xin hỏi cô Jung Sooyeon là ai? Phiền cô ra ký nhận.
Trong ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, Sooyeon nhút nhát đi ra, ký tên, vui vẻ nhận lấy.
Trong lòng Sooyeon hiểu rõ, là Jiyeon bắt đầu theo đuổi cô, nhưng có cần phải quá phô trương như vậy không? Mặc dù cô có lòng hư vinh của phụ nữ, nhưng như thế này quá thu hút sự chú ý của mọi người rồi?
- Ngưỡng mộ quá.
Hai nữ đồng nghiệp kia đi qua, là phụ nữ ai chẳng thích hoa, mặc dù vô ý hay cố ý gạt bỏ Sooyeon ra, nhưng nhìn thấy hoa thì không chịu được mà tiến đến chiêm ngưỡng.
- Nếu thích, các chị lấy 1 ít mà cắm đi. - Sooyeon tinh ý, nếu không nhiều hoa như vậy cô cũng chẳng biết nên để đâu.
Sau đó cô lại lo lắng gấp bội, hôm đó nhân viên đưa hoa tới 3 lần, buổi sáng, buổi trưa, và buổi tối, 3 bó hoa khác nhau, có hoa hồng, bách hợp và violet, mùi thơm tràn ngập khắp công ty.
Mỗi đồng nghiệp đều cười cô 1 cách mờ ám, không phải nói nhiều, mọi người đều hiểu rõ, Sooyeon đã có người theo đuổi, mà còn là 1 người rất hào phóng.
Còn đồn đại cô và quản lý Ok, bây giờ đã bị thay bằng một người ái mộ thần bí!
Sooyeon lấy hết sức bình tĩnh, không để mọi người thấy sóng lớn trong lòng cô, dù nói không vui, kỳ thực là có vui, 10 năm từ lúc Jiyeon đến nay, đây là lần đầu tiên nó tặng hoa cho cô, thật hiếm hoi!
Sau khi tan ca, mọi người lần lượt ra về Taecyeon mới đến trước bàn Sooyeon, nhìn 3 bó hoa giá trị không nhỏ, trong lòng không hiểu sao chua xót.
- Xem ra cô có người theo đuổi nhiệt tình rồi.
- Thực ra…người ấy…người ấy là chồng cũ của tôi.
Sooyeon không hề dấu giếm quản lý, anh ấy là người bạn duy nhất của cô trong công ty.
Taecyeon "Ồ" lên một tiếng, tỏ rõ anh đã hiểu rồi.
- Chồng cũ của cô nhất định là đã hối hận vì đã bỏ cô rồi, muốn cô quay lại, phải không?
- Có khả năng là… - nhưng cô không nghĩ Jiyeon lại khoa trương như vậy, phong cách lạnh lùng của nó đi đâu mất rồi?
Taecyeon thần sắc phức tạp, anh không vui, nhưng cũng không có tư cách để không vui.
- Cô sẽ quay lại chứ?
- Tôi cũng không biết nữa. - Cô không tự tin, với Jiyeon cô càng không chắc chắn, theo đuổi lần này có thể kéo dài? chỉ sợ nó không đủ kiên nhẫn, mấy hôm nữa sẽ trở mặt không chừng.
- Cho dù thế nào đi nữa, tôi mong em được vui vẻ. - anh dồn ý nghĩ ích kỷ xuống, chân thành chúc phúc.
- Cảm ơn quản lý.
- Ngoài thân phận là quản lý ra, tôi là bạn của em. Nếu em với anh ta có chuyện gì, cứ gặp tôi, tôi nhất định giúp đến cùng. - anh vỗ vỗ vào ngực, luôn hoan nghênh cô đến nương tựa.
"....…" - phải 1 lúc lâu sau cô mới hiểu ra, đã vượt qua quan hệ giữa lãnh đạo và cấp dưới, trong đầu cô rất nhanh đã nghĩ phải làm thế nào rồi cười hỏi:
- Quản lý, còn anh thì sao? đã có đối tượng chưa?
- Tôi á? - Taecyeon gãi đầu nói đùa: - Tôi quá bận, căn bản không có thời gian giao lưu với bạn gái, hơn nữa môi trường làm việc toàn nam giới, muốn quen cũng không có đường.
Cô nhắc nhở anh:
- Anh quên Tiffany làm trong đài truyền hình rồi à? Cô ấy quen biết rộng, biết nhiều cô độc thân, có thể nhờ cô ấy giới thiệu.
Sau mấy giây đờ đẫn, không nói ra được trong lòng nhức nhối thế nào nhưng rất nhanh đã cười tươi trở lại.
- Được, đợi khi nào tôi rảnh đi!
7h sáng ngày thứ hai, đánh thức Sooyeon không phải là đồng hồ báo thức, mà là tiếng chuông điện thoại di động.
- Alo? - cô mắt nhắm mắt mở, trong lòng nghĩ là ai mà sớm thế đã gọi? Công ty có việc gấp chăng? Hay là sức khỏe con trai không đc tốt?
Bên tai truyền lại 1 giọng nói bình tĩnh:
- Em ăn cơm chưa?
Âm thanh này, âm thanh này…không phải là chồng trước của cô hay sao? Cho dù là nửa tỉnh nửa mê cô lập tức nhận ra ngay và tỉnh ngủ hẳn.
- Uh… vẫn chưa. - Cho dù thế nào, cô là 1 người có lễ phép, đương nhiên trả lời 1 cách lễ phép.
- Mau đi ăn đi. - Jiyeon cơ bản không biết mình nói cái gì, nó chỉ là muốn nghe giọng nói của cô, nhưng nó tuyệt đối không nói nổi những từ buồn nôn đó, vì vậy, không nói lời quan tâm, thế này coi như là quan tâm đi.
- Oh…..vâng. - Cô đóng băng rồi, chỉ có thể ngốc nghếch trả lời.
Kết thúc trò chuyện, Jiyeon gác máy, đến 1 câu tạm biệt cũng không nói. Không phải là nó không muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng nó cảm thấy xấu hổ chết mất rồi, mọi việc đều thật ngu xuẩn, nói cách khác, biểu hiện của nó giống như 1 người tâm thần vậy!
Làm thế nào để 1 người phụ nữ quan tâm, đối với nó mà nói còn khó khăn hơn kế hoạch kết hợp xí nghiệp. (ngộ đời)
Tính gì thế này? Sooyeon nhìn chằm chằm điện thoại, không biết nên nổi giận hay vui mừng, hành động của nó nói lên sự quan tâm không bằng nói là ngốc, mới sáng sớm đã dùng ngữ khí mệnh lệnh nói cô đi ăn, còn không bằng bảo nó tự đập đầu vào tường!
Lần trước sau khi 2 người chia tay trong bất hòa, đã 1 tuần rồi, nó chỉ có thể nghĩ ra chuyện ngu ngốc này sao? Thế mà trên thương trường nó hoành hành không bị cản trở, trên tình trường lại là 1 chú chim non.
Xem ra nó vĩnh viễn không hiểu được cô muốn gì, cái gọi là "dịu dàng", trên người nó nên là khiếm khuyết trời sinh, đời sau khó thấy!
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều nhận được ba cú điện thoại, vào lúc ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, Jiyeon dường như ăn nhầm thuốc rồi, tất nhiên lấy vô vị làm thích thú cô từ không tin đến không có cách nào khác nhẫn nại nhìn sắp nổ rồi.
Trưa ngày thứ 5, Jiyeon lại gọi điện "hỏi thăm sức khỏe", lời lữ cũng không thay đổi.
- Em đã ăn cơm chưa?
Cô chịu đủ rồi, người này không phải là bố mẹ cô, cứ cho là bố mẹ cô cũng không lộn xộn như thế này, cô lại không chống lại chỉ sợ sẽ không tỉnh táo. - Việc em ăn rồi hay chưa không liên quan đến unnie, xin unnie đừng gọi điện nữa!
Jiyeon phân tâm, hóa ra nó làm cô bực mình rồi, nó thật ngốc, quan tâm mất 5 ngày mới phát hiện ra người ta không cảm kích, nhưng nó lại không thể giải thích được, mỗi ngày đều quay số điện thoại của cô, sau khi kết thúc còn vô ý cười 1 cách ngu ngốc.
Đây là yêu sao? Cả đời nó chưa từng yêu người nào, lần đầu đã mất công thế này, hậu quả lại ngược lại, thật đáng buồn cười, nhưng ở tận đáy lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Đầu dây bên kia yên tĩnh 1 lúc lâu, cô cứ tưởng đường truyền có vấn đề, đột nhiên nghe thấy giọng nói khe khẽ của nó:
- Xin lỗi, kỳ thực…unnie chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của em…
Lời xin lỗi điềm tĩnh của nó làm nỗi bực tức của cô hoàn toàn tiêu tan thậm chí có chút đau lòng, hóa ra nó làm việc ngu ngốc này vì cái lý do này?
- Nghe thấy giọng em để làm gì?
Giọng nó không bộc lộ lưu luyến.
- Unnie cũng không biết, là muốn nghe, mỗi ngày đều muốn nghe.
Ngoài nghe thấy giọng của cô, nó còn muốn mỗi ngày được gặp cô, nhưng lại sợ cô không tha thứ cho sự lỡ lời lần trước của nó, đành phải "tàng hình" hi vọng nỗi bực dọc của cô tiêu tan, ai biết lời hỏi thăm của nó lại làm cô tức giận.
Hừ, con gái thật khó hiểu, lời yêu thương thật khó nói, nó không có kiên nhẫn để thích hợp những việc phiền phức này, nhưng để thích hợp được không còn cách nào khác, cho dù thế nào, nó quyết định dùng những lời dịu dàng, hồi phục người vợ yêu của nó.
Tim cô đập mạnh, nhưng tự nhắc nhở không nên vì thế mà yếu mềm, như này có phần quá đơn giản, lời nói của nó lần trước vẫn còn in trong trái tim cô, từ khi nó không tôn trọng cô, không muốn mất công theo đuổi cô, sự việc đã không có chỗ để điều đình.
- Được, unnie đã nghe thấy rồi, còn có chuyện gì nữa?
Người phụ nữ xấu xa, phải đổi xử lạnh lùng với nó như nào nữa mới đc? Bất đắc dĩ nó đành phải dựa vào đứa con trai làm mồi câu.
- Hôm nay là thứ 6, Chan Min tối nay không phải học thêm, em có muốn đến thăm con hay không?
Nó rất thông minh, hiểu được điều cô muốn.
- Nếu unnie không có ý kiến gì, em muốn đến thăm tiểu Min, tiện thể làm cơm tối cho con.
- Vậy để unnie đến đón em. - nó không sửa tên thân mật của con đối với cô, cho dù nó không thích gì cách gọi Chan Min, tiểu Min.
- Không cần, em phải đi sớm mua thức ăn. - Cô xem đồng hồ, bắt đầu tính xem hôm nay nấu món gì.
- Mua thức ăn? - nó cực ít làm loại việc này, phan tâm 1 lúc mới hiểu - unnie đi đón em.
- Em tự đi là được rồi. - cô vẫn không định tha thứ cho nó, mới không muốn cùng nó đi.
- Bây giờ unnie đã đến cửa công ty em rồi. - nó không cho cô thời gian trả lời, gác máy luôn.
Ngoài dịu dàng ra phải có chút quyết đoán, nếu không chú mèo hoang của nó giống như bà già, rất dễ liều trốn.
- Này? Alooooooo! - Cô trợn mắt nhìn điện thoại, quả nhiên Park Jiyeon vẫn là Park Jiyeon, vẫn lộng hành độc quyền như vậy, cô có thể đợi nó thay đổi đc bao lâu? Thật hi vọng có người có thể làm nó lĩnh ngộ, theo đuổi phụ nữ không phải là làm như vậy, bây giờ không chuộng kẻ xấu xa rồi, hãy làm một người đàn ông tốt xem!
6 giờ chiều, đến giờ tan làm, các đồng nghiệp đều lần lượt ra về, Sooyeon cũng bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, lúc này Taecyeon đi đến trước bàn làm việc của cô, cố làm ra vẻ thoải mái hỏi:
- Có cần quá giang xe tôi không? Hay là có người đến đón cô rồi?
Cô cầm lấy chiếc túi da, cố làm ra vẻ tự nhiên.
- À…..chồng trước đến đón tôi rồi, tôi phải nấu cơm cho con tôi ăn.
- Hai người lại làm hòa rồi à? - Taecyeon không muốn như vậy, ánh nhìn không cách nào rời khỏi cô được, chú ý nhất cử nhất động của cô.
Qua mấy ngày, không có người đưa hoa đến, chiếc xe xa hoa cũng không xuất hiện ở cửa, anh nghĩ người đàn ông đó đã buông tay rồi, không ngờ rằng vẫn còn lấy con trai để làm lý do, người ngoài khó có thể chen chân rồi.
- Tôi cũng không biết có nên làm lành hay không, nhưng mà, thực sự tôi rất muốn gặp con trai mình.
- Rất tốt, người ở nhà nên ở cùng nhau. - Trong ngữ điệu hâm mộ đem lại sự cảm khái, anh cũng muốn có 1 gia đình của mình.
- Quản lý tạm biệt, chúc anh cuối tuần vui vẻ! - Sooyeon không dám nhìn lại ánh mắt đó, nó làm cô cảm thấy rất áy náy.
Nếu Jiyeon không tồn tại, có lẽ cô cũng thích Taecyeon. Nhưng con người sinh ra không có "nếu như" chỉ có "như vậy", tình yêu chính là như vậy đó…
xin lỗi mn đã để mn chờ ^^
chúc mn năm mới vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc
p.s: gọi Mèo dc r'. mình ko phải au
hẹn mn 1 ngày ko xa =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro