Chương 5 - 2
Qua ngày mai, nó tin tưởng mình có thể thoát ra khỏi thói quen lao tù, trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, nó chỉ là lâu lắm không ôm cô mới có thể phát sinh ra ảo giác, sau khi tận hưởng một hồi sẽ được giải thoát, nó nhất định có thể.
Nó đem cô ép đến bức tường, vươn hai tay ngăn cản làm cho cô không có đường lùi, cô bị giam hãm giữa đôi tay nó, giống như cô cố ý dán lại trong ngực nó, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt, hơi thở dốc của nó.
- Đừng làm như vậy! đừng… - thật đáng sợ, cô nghĩ là mình đã quên cái cảm giác giống như núi lửa phun trào, mà một khắc này hoàn toàn đã trở lại.
Khi con ngươi đen đó nhìn thẳng cô, khoảnh khắc có gì đó như băng tan, cuộc sống mới tạo cho cô bình tĩnh thong dong, không chịu nổi một chút kích thích đấy sao?
- Tôi nói muốn! - cái nó cần lấy nó cứ lấy, trước đây cô đã đồng tình cho nó, thì bây giờ cũng nên như thế.
Thái độ của nó kiên quyết, một tay xoa trước ngực cô, một tay kéo váy cô lên, cả người cô như cứng lại, muốn trốn thoát nhưng là phí công
- Xin unnie đừng làm như vậy, tôi với unnie đã ly hôn rồi!
- Thế thì làm sao? Cùng lắm lại kết hôn một lần nữa! - ý định trong lòng thay đổi, sau khi trải qua nấm mồ hôn nhân, bây giờ nó cũng không để ý tự chui đầu vào rọ, kết hôn ly hôn lại kết hôn cũng không sao cả.
Quan trọng là đối tượng có thể trở lại cuộc sống vững vàng, ban ngày có thể bận rộn về… sự nghiệp, buổi tối có thể ôm cô ngủ, con lớn lên sẽ làm người thừa kế, sự việc cứ đơn giản vậy thôi.
- Cái gì? - cô càng lúc càng ngạc nhiên, nó làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy? Hôn nhân đối với nó thực sự không có gì sao?
Nó lười nói cùng cô nhiều, dù sao thì sẽ không có kết luận, nếu nó quyết định cô chỉ nên nhận thôi.
Cúi đầu, anh nó lên môi cô, hai tay cũng xoa thân thể mềm mại của cô, đây là đường cong mà nó đã sớm quen thuộc, lúc này cảm giác thật là mới mẻ, giống như lần đầu tiên tiếp xúc, đại khái là cấm dục cũng lâu lắm, làm cho nó phá lệ hưng phấn đi!
Nó ôm cô mang đến bên giường, sau hai ba lượt liền bỏ hết quần áo của cô xuống, nó không thể đợi thêm nữa, sẽ là bây giờ.
- Bỏ ra. - cô đẩy bờ vai nó, nhưng bây giờ không điều gì có thể lay động khát vọng của nó.
Làm cho trên người cô bây giờ chỉ còn lại cảnh đẹp, nó không khỏi ngừng thở, trước kia chưa từng nhìn kỹ cô, chỉ là ở trong đêm tối mà tiến hành, tuy rằng cảm từ cảm giác biết được làn da của cô trắng nõn, dáng người yểu điệu, lại không phát hiện nét đẹp mê người của cô.
Quả nhiên tầm mắt của nó không thể rời đi chỉ có thể âm thầm tán thưởng cái đẹp của cô.
- Không đừng lại đây… - thừa dịp nó đang thất thần, cô lùi đến góc giường, bất lực giống như một con thỏ con.
- Đừng uổng phí sức lực! - nó đột nhiên nắm chặt hai tay của cô, không cho cô có cơ hội giãy dụa, lập tức hôn lên khung cảnh trắng noãn của cô.
Đột nhiên những giọt nước mắt tủi thân cũng trào ra, cô không bao giờ có thể chịu đựng được điều này nữa. Cuộc sống hôn nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có thể khiến nó ấm áp, mà nay hai người đã ly hôn rồi, nó chỉ có càng thêm bá đạo.
Cô thực sự hận chính bản thân mình, ngây ngốc ngồi lên xe nó ta, đem đêm nay trở thành bữa tối hẹn hò, còn âm thầm vui sướng vì nó chịu lắng nghe cô nói chuyện.
Không thể nghĩ nổi nó đem cô làm đối tượng phát dục, thậm chí dùng con để uy hiếp cô không thể phản kháng. Năm đó, cô làm sao lại có thể yêu được người này? Cô thật ngu xuẩn!
- Cô khóc cái gì? - phát hiện trên mặt mình ướt át, nó dừng động tác lại, không khỏi ngạc nhiên nhìn thẳng cô.
Cô quay mặt qua hướng bên kia, không muốn nó nhìn thấy rõ sự yếu ớt của bản thân, cô chưa bao giờ khóc trước mặt nó, nhưng mà bây giờ cô không nhịn được mà nghẹn ngào
- Tôi ghét ....tôi chán ghét unnie… người tôi ghét nhất trên đời này chính là unnie....
- Chán ghét tôi? Cô cho là tôi sẽ để ý sao? - đôi mày nó nhíu lại , hai nắm tay nắm chặt.
Nó cái gì cũng không quan tâm, cô hiểu mà, cô chính là rất hiểu điều đó! Cô xoay người, đem mặt vùi vào trong gối, tiếp tục khóc mà không có tiếng động, cá tính dịu dàng của cô sẽ không cãi nhau với người khác, sẽ không trở mặt, chỉ biết âm thầm bi thương.
Nhìn cô khóc hai vai run run, nó thở dài, cao giọng ngăn cô
- Đủ, đừng khóc!
- Dù sao…. unnie cái gì cũng không để ý… unnie cần gì phải quan tâm tôi khóc hay không khóc?
Nghẹn ngào của cô, nức nở của cô, bay vào trong tai nó, phá lệ làm nó phiền lòng. Thật sự cho dù nó có là một con người vô cùng cứng rắn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, bảo nó phải làm thế nào chứ? Nước mắt quả nhiên là vũ khí của phụ nữ, nó thực sự hoàn toàn không có cách.
Một lúc sau, nó ngồi dậy, đi xuống giường, cô nghĩ nó cứ thế là rời đi, ai ngờ anh mang đến một cái khăn mặt, đặt lên người cô nói
- Lau nước mắt của em đi, đừng làm bẩn chăn đệm
Nó không nói được một câu dễ nghe, cũng không đưa tay ra giúp cô lau nước mắt. Ngoại trừ việc nó trời sinh bản tính lạnh lùng, còn bởi vì nó vẫn nhớ cái bẫy của cô, bảo nó làm sao có thể dịu dàng đây? Cho dù ý nghĩ ấy có xuất hiện trong đầu, bè lũ cá tính ngoan cố vẫn khó có thể hành động.
Sooyeon bị chọc tức, nó lại để ý đến chăn đệm? Được lắm, đồ vật trong khách sạn này đều là tài sản của nó, nó đương nhiên là để ý, nhưng mà cô cũng chả phải phụ thuộc nó cái gì, cô chính là cô!
- Tôi mặc kệ! Tôi muốn khóc, đem cả cái giường này làm bẩn hết đi! Unnie có thể làm gì tôi - cô ngẩng đầu, mở to mắt, nước mắt vẫn là đổ rào rào, lại lộ rõ vẻ khiêu khích không thể khinh thường.
- Em thật to gan! - nó nắm lấy bả vai cô mà lắc, vì sao một người phụ nữ chưa bao giờ dám phản kháng của nó, giờ phút này có thể hét to với nó, hơn nữa còn có vẻ vô cùng… chói mắt? Chẳng lẽ cô không hề là một con thỏ con nhu nhược, ngược lại là mạnh mẽ giống như một con mèo hoang đang cắn nó!
Trong lúc nó đang nghĩ về điều đó, thì cánh tay trái truyền đến một trận đau đớn, ông trời, cô quả thực cắn nó giống một con mèo hoang!
Nó đương nhiên làm cho cô thực hiện điều đó không được lâu lắm, thu hồi cánh tay bị cắn, nhìn thấy một dấu răng vô cùng rõ ràng, nó cũng không bởi thế mà tức giận, phải nói là thấy thú vị, vợ cũ của nó không giống với trước đây, nhưng nó cũng không chán ghét sự thay đổi đó.
Cái cười mỉm trên môi nó là cho cô hoảng, cô như thế nào lại khiêu chiến nó, lại khiến nó vui vẻ?
- Em muốn khóc, muốn cắn đều được, tôi muốn ôm em! - không nói nhiều lời vô nghĩa, nó dùng hành động chứng minh, cởi cà vạt trói chặt hai tay của cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai người.
Cô khinh hoàng không khóc nổi, nó thật sự sẽ làm như vậy, cảm giác như bây giờ trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản được nó
Chỉ có điều là, nó mặc dù trói tay cô lạ, nhưng không có những hành động thô bạo, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt của cô, cũng ở trên người cô chậm rãi tạo ra những tiết tấu gợi cảm, không bao lâu sau đã làm cô thở dốc không ngừng.
Nghĩ đến việc đã ba tháng không ôm cô trong tay, nó cũng không nghĩ gấp gáp gì, dù sao thì cũng bị bỏ đói lâu như vậy rồi, so với lập tức nuốt vào bụng không bằng tinh tế nhấm nháp.
- Đừng như vậy… - cô thật muốn té xỉu, trước kia nó sẽ không bao giờ như vậy, nó có thể làm chuyện này đối với cô…
Trước kia bọn họ đều là làm tình trong bóng tối, nó không phải người triền miên, hay dịu dàng, sẽ không có nhiều thời gian âu yếm trước, mà cô cũng chỉ là bị động thừa nhận, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có, thế nào trong đêm nay tất cả đều thay đôi?
- Rốt cục cũng ngừng khóc? - nó vẫn chú ý hai khóe mắt của cô, những giọt nước mắt rốt cuộc đã ngừng, tiếng lòng đang buộc chặt của nó cũng được thả lỏng, có thể làm càn mấy chuyện xấu đối với cô.
- Unnie còn như vậy tôi vẫn muốn khóc! - cô lấy nước mắt uy hiếp nó, chỉ sợ nó làm mọi cách trêu đùa là cô mất đi lý trí.
- Như thế nào? Chịu không nổi sao? Em có thể khóc, nhưng tôi cũng sẽ không dừng. - nó rốt cuộc kiềm chế không nổi, thẳng lưng giữ lấy cô.
Ông trời ~~ nó âm thầm thở dài một tiếng, rốt cuộc thì nó có thể nhớ lại cảm giác bên trong ấm áp này, đây là điều nó muốn, những ngày mất ngủ rút cuộc cũng được bồi thường, hôm nay nó đã có thể hoàn toàn thưởng thức, bỏ qua tất cả để đón nhận.
Toàn thân cứ việc nóng đến phát run, nhưng giống như trước kia, cô có thói quen cắn môi dưới không cho chính mình phát ra tiếng,
Nó không quen nhìn hành động này của cô, tội gì phải ngược đãi chính mình? Nó lấy ngón tai cái đẩy môi cô ra, giống như khiêu chiến nói:
- Đừng im lặng như một con thỏ con, không phải em muốn cắn tôi sao? Hãy kêu lên giống như một con mèo hoang đi.
- Unnie đừng có mà nghĩ…A! - vừa mới mở miệng, cô không tự chủ được phát ra một tiếng rên rỉ, đều do nó bỗng nhiên dùng thêm sức lực, hại cô không thể chịu nổi.
Nó nở một nụ cười trầm thấp, đôi mắt đen mơ màng
- Kêu thêm vài tiếng nữa, tôi phát hiện như vậy có ý tứ hơn
- Tôi không muốn! - cô quật cường lại định cắn môi, lại cắn được ngón tay của nó, làn da thô cứng rắn làm cho cô cắn cũng không được, bỏ ra cũng không thể, nó chính là cứ vậy mà cố ý trêu đùa đôi môi cô.
Không tiến cũng không lùi được, cô bị ép vào đường cùng, mỗi khi nó cố ý thả chậm hoạc tăng nhanh, khoái cảm ùa đến làm cô phát ra tiếng kêu nho nhỏ, âm thanh rất mềm mại, rất đáng yêu, ngay cả cô cũng không dám tin tưởng đó là âm thanh chính mình phát ra.
- Cho đến bây giờ tôi cũng không biết, em lại gợi cảm như vậy - nó vô cùng thỏa mãn, âm thanh của cô giống như xuân dược, làm cho máu trong người anh nhộn nhạo.
Hai tay bị cà vạt trói chặt, cô cũng không có biện pháp đẩy nó ra, chỉ có thể mắng
- Cô đừng quá đáng như vậy, cô ra đi, ra đi…
- Xin lỗi không thể nghe theo em được, ai bảo em đẹp như vậy? - nó thầm mắng chính mình trước kia không biết thưởng thức, vì sao lại luôn ở trong bóng tối mà có cô? Bây giờ trong ánh sáng trong trẻo của căn phòng, nó mới có thể thấy rõ nét quến rũ của cô.
Đẹp? Cô nhất thời choáng váng, lần đầu tiên nghe nó nói cô đẹp, quả thật là không tin nổi, cô vẫn nghĩ rằng trong mắt nó, cô chỉ là một dáng vẻ không đáng chú ý, không thể nghĩ được nó đột nhiên nói cô đẹp.
- Em ngây ngốc gì vậy? Chuyên tâm chút đi! - Tay nó túm lấy mông cô dùng một chút lực, yêu cầu toàn bộ sự chú ý của cô, chuyện này không phải là nó độc diễn, cũng muốn cô cảm thấy thoải mái, nếu không thì có nghĩa lý gì?
- Tôi… unnie… - trong đầu cô hoàn toàn mê muội, toàn thân nóng lên, ngay cả muốn mắng nó cũng không thể mắng được, chỉ có thể trợn to đôi mắt.
Nó lo nghĩ, rốt cuộc quy tội đến chính mình - là tôi làm không tốt, mới làm cho em ngẩn người? Tôi đây sẽ cố gắng thêm một chút nữa
- Không… unnie không cần… - cô chưa kịp nói cái gì, đã bị nó điên cuồng giữ lấy, ngoài việc thở gấp ra không có lựa chọn nào khác.
Đêm đã khuya, nhưng người lại không thể bình tĩnh, Sooyeon ngã mình xuống giường lớn, đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi. Cô rút cục không còn sức để nói chuyện hoặc nhúc nhích, chỉ có thể làm cho hai mắt khép lại đi vào giấc ngủ.
Jiyeon giúp cô thả lỏng hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc trầm thấp cất tiếng nói - Em là người phụ nữ của tôi, từ đầu cho đến cuối cùng, em đều là của tôi".
Kết luận lúc trước kết hôn đã bị phủ định, nó nghĩ chỉ cần có cô một lần, sẽ nhận rõ là cô chẳng là gì, chỉ là thời gian lâu lắm rồi nên nó mới thế.
Những bây giờ nó đã nhận ra, chính mình trong hôn nhân trước đây khách nhau một trời một vực, tự biến mình thành kẻ cam chịu "chế ước", ngoài Sooyeon ra không thể nghĩ muốn nổi ai, thật là muốn phát bệnh, duy nhất chỉ có kế này, chỉ có thể đem cô ôm thật chặt, không để cho cô có thể đi bất cứ chỗ nào.
p.s: trên 6 vote mìh ra chap mới
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro