Chương 10 - 1
Một tuần sau, Sooyeon đi ra từ thẩm mĩ viện, bắt một chiếc taxi đến nơi cần đến.
Nhờ vào kế hoạch của bạn tốt Tiffany, tối hôm nay đài truyền hình tổ chức đêm từ thiện, địa điểm "khách sạn Park", Jiyeon vốn là người quản lý khách sạn, cũng phải làm hình tượng doanh nghiệp, đương nhiên là một trong những khách quý.
Đầu tiên Jiyeon mời cô lấy lý do có hẹn với bạn, khước từ nó, bây giờ cô lại trang điểm ăn mặc đẹp, chính là đến khách sạn.
"Sooyeon, cậu đến rồi à?" mắt Tiffany tốt, ngay lập tức phát hiện ra bạn tốt, nhìn lên nhìn xuống cô. "hôm nay hấp dẫn thế, muốn điện giật chết ai à?"
"Công dục thiện kì sự, tất tiên lợi kì cơ (để làm tốt một việc, công việc chuẩn bị là rất quan trọng), việc nên làm mà!" Sooyeon trước nay không trang điểm, từ đầu tới chân thứ có thể lộ ra thì không che đậy, tấm mạng mỏng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, lại thêm đôi giày cao gót màu đỏ, vòng chân màu vàng, cô cũng tự thấy vẻ quyến rũ của mình.
"Cậu giỏi lắm!" Tiffany càng ngày càng mong đợi vở kịch hay tối nay. "Đúng rồi, tớ giúp cậu tìm được bạn diễn tốt nhất rồi, cậu cũng biết, nhìn xem, tèn ten ten ten..."
Hai tay Tiffany vừa làm động tác bắn, từ sau cột một người mặc âu phục được là phẳng phiu đi ra, Sooyeon cho rằng bạn tốt sẽ tìm một diễn viên nam, dễ dàng cùng cô diễn vở kịch này, nhưng đó không phải là ... Ok Taecyeon sao?!
"Giám đốc? anh sao... sao biết?" Sooyeon chỉ vào anh, không ngừng kinh ngạc.
Đặc biệt là sau khi hóa trang (trang điểm + ăn mặc đẹp) so với bình thường xuất sắc hơn rất nhiều, đến thái độ cũng rất dịu dàng. "sư muội cùng trường nhờ tôi đến làm bạn diễn của em, hi vọng tôi có vinh dự này."
Tiffany tiếp lời: "Tớ với trưởng bối có điều kiện trao đổi, anh ấy giúp cậu diễn vở kịch này, còn tớ thì giới thiệu bạn gái giúp anh ấy, rất có lợi!"
"Thì ra... là như vậy..." Sooyeon thả lỏng một chút, kể từ khi giám đốc có lòng tìm đối tượng, nên với cô không có ý nghĩa chứ?
Tiffany và Taecyeon quen biết nhiều năm, rất hiểu rõ tính cách anh ấy, đặc biệt dặn dò vị trưởng bối đầu gỗ này: "Nhớ nhé! Anh không chỉ phải làm bạn diễn của Sooyeon, còn phải phụ trách kích thích cô ấy không quan tâm đến chồng trước, tốt nhất là làm cho anh ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cho dù anh ta có lạnh như núi băng, không biết phát cáu trước mặt mọi người, thì cũng làm cho anh ta tức đến nội thương là được rồi."
"Tớ nghĩ... hay là không cần làm quá lên như vậy?" Sooyeon vốn cũng tán thành kế hoạch này của bạn tốt, bây giờ đột nhiên cảm thấy không quá tuyệt, bởi vì Jiyeon đã nhìn thấy Taecyeon, lúc đó còn đã chọc giận rồi, nếu kích động thêm, e rằng sẽ có núi lửa phun trào.
"Đừng lo, để tôi thử xem." Taecyeon tỏ vẻ tương đối đứng đắn, cứ như là không phải đóng kịch vậy.
Đêm từ thiện bắt đầu, Tiffany vốn là nhà sản xuất chương trình, mọi việc to nhỏ đều đến tay, lập tức phải đi chỉ huy toàn cục, sau đó còn lại Taecyeon và Sooyeon, và một loại không khí kỳ diệu.
"Sooyeon, ở đây nhiều người, chúng ra ra ban công được không?" Taecyeon hi vọng tìm thấy mộ nơi thích hợp, trước khi diễn tốt vở kịch, trước tiên nói những lời thật lòng có liên quan đến diễn kịch.
"A..." cô đột nhiên rất sợ bị chồng trước nhìn thấy, đây không phải là sự kích thích nhỏ, mà là cú sock rất lớn.
Hai người rời khỏi hội trường, đi đến ban công, có thể hít thở không khí tươi mới, hương hoa ngào ngạt, giống như có thể... tâm sự yêu đương?
Sau thời khắc yên lặng, Taecyeon mở lời. "Sooyeon, thật ra anh... anh rất quan tâm đến em..."
"Em biết, giám đốc, anh rất quan tâm giúp đỡ em, cảm ơn anh." Tim cô đập càng ngày càng nhanh, dường như có việc gì đó vừa phát sinh thì phải? không phải là điều cô nghĩ đó chứ?
"Có thể em cũng đã phát hiện ra... anh đối với em không phải là cấp trên đối với cấp dưới..."
"Xin đừng nói nữa!" cô liền gián đoạn, không dám tiếp tục nghe tiếp.
Có những việc không phải cô nói dừng là dừng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nụ cười mang vẻ đau khổ. "Tối nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh nói với em, anh thật sự rất thích em."
"Giám đốc..." cô nghĩ ra rất nhiều việc, ngày đầu tiên đến công ty, bữa tiệc ra mắt công ty, lần đầu tăng ca, lần đầu làm việc chính thức... những điều này đều là hồi ức quý báu của cô, mà anh ở vị trí cao như thế, cô đối với anh biết ơn chân thành.
Nhưng... nhưng anh xuất hiện quá muộn, trong lòng cô đã bị một người bá đạo chiếm giữ rồi, cứ cho là nó không hiểu cô, không hiểu tình yêu, lại làm cô không thể quên cho đến tận hôm nay, muốn bay cũng không bay thoát khỏi lãnh cung của nó.
Điều Taecyeon muốn không nhiều, anh rất rõ vai trò của mình, trong tối nay và từ trước tới nay đều không phải là nam chính. "Gọi tên của anh được không? Chỉ tối hôm nay là được rồi, anh biết anh không có tư cách can thiệp, nhưng hãy để cho anh mơ một giấc mơ đi."
Lời của anh làm cô nghĩ đến bản thân năm đó, nguyện vọng của sinh nhật 18 tuổi, không phải cũng là mong mỏi Jiyeon nắm tay cô, cho cô một giấc mơ, một đoạn hồi ức là mãn nguyện lắm rồi.
"Taecyeon, em thật sự rất may mắn, có thể quen biết anh... nếu không phải là em đã yêu người khác, không chừng em sẽ..."
"Cám ơn em đã nói như vậy." Đủ rồi, đã có thể thỏa mãn rồi, anh tự nói với chính mình.
=============
Ở một hướng khác, đêm hội đã bắt đầu chính thức, khách quý đều tham dự rồi, Jiyeon vốn là người quản lý nhà hàng cũng xuất hiện rồi.
Sau giới thiệu của người chủ trì, nó lên bục diễn thuyết mấy câu, không ngờ thời gian trì hoãn quá lâu, kiểu xã giao này đối với nó không có gì là hấp dẫn, nó đơn độc tham gia càng không có ý nghĩa, nếu như Sooyeon ở bên cạnh nó là tốt rồi.
Nhìn quanh một lượt, nó có chút không giữ được micro, thậm chí còn nghi ngờ thị lực bản thân có vấn đề, ngoài ban công có một người đẹp mặc đồ màu đỏ không phải là Sooyeon chứ? Nó nhớ cô nói có hẹn với bạn, cho nên tối nay không thể cùng nó, lẽ nào cô hẹn với bạn đến đây?
Bạn cô là ai? Đó chẳng phải là ông chủ của cô hay sao? Lần trước nó thấy họ cười nói, hôm nay thực cùng nhau tham dự đêm hội?
"Hoan nghênh các vị đến tham dự, để từ thiện có hiệu quả, xin cảm ơn." Jiyeon không có tâm trạng để nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi bục phát biểu.
Mỗi bước nó đi, đều như lửa đổ thêm dầu, bởi nó nhìn thấy rất rõ, người đàn ông đó cầm tay Sooyeon, không biết nói những lời đầy tình cảm gì, thái độ đó như muốn nuốt chửng cô vậy!
Lưng Taecyeon bị đập 1 cái, anh quay người lại, nhìn thấy một bộ mặt giận dữ.
"Anh cho rằng anh đang nắm tay ai? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cút đi cho tôi nhờ!" Jiyeon vừa mở lời đã không khách khí, đẩy tay Taecyeon ra, thái độ thô lỗ.
Sooyeon nhìn thấy chồng trước nổi giận, cảm thấy tội lỗi không biết vì lý do gì, cô bây giờ lại không phải là vợ nó, cô nắm tay ai cũng đâu lien quan đến nó chứ?
Taecyeon rất rõ nhiệm vụ của mình hôm nay, thậm chí còn muốn làm cho đến cùng, càng thú vị, vì vậy anh ôm lấy vai Sooyeon, khiêu chiến với Jiyeon: "Theo tôi được biết, Sooyeon đã ly hôn rồi, bây giờ cô ấy gặp gỡ ai đều tự do cả."
Đầu Jiyeon đã bốc khói rồi, người đàn ông này vừa mới nắm tay Sooyeon, bây giờ lại ôm vai Sooyeon, xem ra là không muốn sống nữa rồi!
Sooyeon không ngờ Taecyeon sẽ làm như vậy, ngạc nhiên một lúc rồi nói: "Ừm...thực ra...hai người...đều rất tốt, em rất vui vì quen hai người."
Lời này của cô không ủng hộ ai, Jiyeon nghe xong lại càng tức giận hơn nữa. "Có unnie thì không có hắn, unnie muốn hắn biến mất ngay bây giờ!"
Jiyeon đẩy tay Taecyeon, ai biết nó không đơn giản, dùng 1 lực lớn hất ra, lạnh lùng cười: "Nếu có bản lĩnh thì hãy quyết đấu với nhau."
Jiyeon không trả lời, lý trí đã tan biến, trước khi mở lời, nắm đấm của nó đã trả lời trước.
Hai tay Sooyeon che mồm, khó mà tin được việc này, hai người ăn mặc chỉn chu này lại đi đánh nhau? Taecyeon sao lại nói những lời này, Jiyeon lại bị kích động như vậy chứ?
Có người đánh nhau, đương nhiên là có người nhìn thấy hỗn loạn, các vị khách quý xao động, cho dù trên khan đài đang bán cái gì, tất cả đều quay đầu lại tán thưởng.
"Nhiếp ảnh! Mau qua đây, chụp họ." Tiffany lập tức chỉ thị, hai mắt bừng sang.
Trong trận hỗn chiến này, Jiyeon không chiếm được ưu thế, Taecyeon lớn lên trong lao động, sau khi tốt nghiệp lại làm ở công trường, đã tạo cho anh một thân hình cơ bắp rắn chắc, và một phản ứng linh hoạt.
"Sooyeon là vợ tôi, cũng là mẹ của con trai tôi, mi là cái thá gì chứ?!"
"Cô thực sự đối tốt với cô ấy, cô ấy sao có thể rời xa cô chứ?" Taecyeon tung ra một đòn nặng, cái đánh này là vì Sooyeon, trong tâm tư của anh, cô nhất định đã nếm rất nhiều đau khổ.
Jiyeon không có cách nào phủ nhận sự thật này, tuy nhiên vẫn nói: "Bây giờ tôi muốn theo đuổi cô ấy, anh cản trở ít thôi!"
"Anh cho rằng việc đơn giản như vậy thôi sao? Bây giờ cô ấy độc thân, cô ấy có quyền có nhiều lựa chọn!"
"Chọn thế nào cũng phải chọn tôi, chỉ có tôi mới thật lòng yêu cô ấy! cả đời này tôi không để xa cô ấy." Lúc Jiyeon nói những lời này, hoàn toàn quên là đang đứng trước rất nhiều người, thậm chí thật là khéo, bên cạnh có micro làm cho những lời thú nhận của nó to gấp mấy lần.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy xúc động, nhất là đương sự Sooyeon, cô còn cho rằng tim mình biết nhảy múa.
"Thật khéo, tôi cũng yêu cô ấy, cô có ý kiến gì không?" miệng Taecyeon nhếch lên, cười lạnh lẽo thê lương.
Nó sớm nhận ra, người đàn ông này có tình cảm với Sooyeon, mà Sooyeon cũng có tình cảm với người đàn ông này, nói cách khác, chỉ có nó là người thứ ba không có liên quan.
"Cực kỳ có ý kiến! nói cho anh biết, dưới bầu trời này không có ai yêu cô ấy bằng tôi!" Jiyeon kéo cà vạt sang một bên, tiến lên phía trước như phát điên.
Nghe lại những lời này, tim Sooyeon đạp như điên, hai chân run rẩy, lần này cô không còn nghi ngờ tai mình nữa, cô đã nghe thấy rất rõ ràng rồi, người tự kiêu tự đại này, đang thú nhận tình cảm của mình với toàn thế giới.
Cái kiểu làm xuẩn ngốc này nó đã làm được, không giống phong cách chút nào, lại làm cho trái tim cô rất cảm động, nói là sốc cũng không quá.
Lúc này Tiffany đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô nói: "Thế nào? Nhìn thấy hai người đánh nhau vì mình, cảm thấy rất vui đúng không?"
"Ôi trời ơi..." Sooyeon dường như không dám nhìn tiếp, họ đánh quá kịch liệt rồi, cô không biết là nên vui hay nên buồn.
Vui vì tình cảm sâu đậm của chồng trước, buồn vì tình cảm của giám đốc Ok, người trước cô phải đợi mất 10 năm, người sau có lẽ kiếp sau cô mới báo đáp được. duyên phận giữa người với nhau là kì diệu và hiếm có, cô chỉ có trân trọng và cảm ơn.
"Nhìn kỹ chút, cả đời khó có cơ hội này!" Tiffany cực kỳ vui vì kế hoạch của mình thành công, lại có chút bối rối nói: "Nhưng mà, tiền bối cũng thật nhập vai cơ, mình chỉ nói với anh ấy làm như vậy là được rồi, sao anh ấy có thể đánh thật như thế chứ?"
Chỉ có Sooyeon mới rõ, tình cảm chân thành của giám đốc Ok đối với cô, nhưng cô không thể đáp trả được, chỉ có thể xin lỗi ở trong lòng.
Cuối cùng, Taecyeon thắng cuộc chiến này, cúc đứt mấy cái, tóc rối 1 chút, không che dấu nổi sự đắc ý của người chiến thắng, anh bước đến trước Sooyeon. "Sooyeon, em chọn ai?"
"Em...em rất xin lỗi...cám ơn anh đã chú ý đến em, nhưng...nhưng em..."
"Đi đi!" Taecyeon sớm đã biết đáp án này, vỗ vỗ vai cô, khuôn mặt cởi mở. "Chúc em hạnh phúc."
"Em...em cũng chúc anh vui vẻ." thứ cô có thể cho anh chỉ có chúc phúc, lời chúc phúc sâu sắc nhất.
Sau khi Taecyeon lịch sự rời đi, Sooyeon mới quay đầu lại, đến bên cạnh Jiyeon, đỡ tay anh hỏi: "Jiyeon, unnie không sao chứ? Unnie bị thương ở đâu?
Nhìn vết thương vì cô mà chảy máu, khóe mắt cô chua xót, nếu là 10 năm trước, đến nghĩ cũng không dám nghĩ nó vì yêu mà phát điên như này, ai biết được sau khi cô rời đi lại mới là bắt đầu câu chuyện, họ cuối cùng cũng đã yêu nhau rồi.
Trong lòng cô nỗi buồn phiền và lo lắng vướng bận nhiều năm, hôm nay đã hoàn toàn tan chảy, hóa thành cảm động sâu sắc.
"Lòng tự trọng của unnie bị tổn thương rồi, unnie không đánh lại được hắn..." Jiyeon 1 tay ôm ngực, làm bộ dạng đau khổ. "Nhưng unnie biết em sẽ giúp unnie trị thương, cho nên không có vấn đề gì."
Lời của nó làm cô xấu hổ, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. "Unnie vừa mới nói yêu em, trên ti vi có thể đều phát rồi..."
"Ồ! Thì ra điều em muốn là như này?" Nó đột nhiên nhận ra, rộng lượng nói: "Nói sớm chút ~~ unnie nhất định sẽ phối hợp đến cùng."
"Dạ?" cô vẫn không hiểu lời nói của nó, đã bị nó ôm vào lòng hôn nồng nhiệt.
Cho dù xung quanh vẫn có rất nhiều người, họ chỉ cảm thấy có mình họ, như thể đây là cái hôn đầu tiên của họ vậy, quay lại thời thanh niên nông nổi, sự nhiệt tình như được tăng thêm, nhưng cảm giác hoàn thiện hơn và sâu sắc hơn.
Cùng lúc này, Chan Min ngồi trên ghế sopha phòng khách, đang nhìn chằm chằm vào màn hình tv, ngồi cạnh cậu là ông và bà nội, cũng đều mắt chữ o miệng chữ a, không có cách nào chuyển sự chú ý.
"Tiểu Min, đó dường như thật sự là bố của cháu?"Bà Park vỗ vai cháu trai, tự mình cũng không dám tin.
"wow... lần đầu tiên thấy Jiyeon kích động như vậy, từ trước đến giờ không biết rằng nó biết đánh nhau." Ông Park cũng ngạc nhiên đến nối không không ngậm được miệng lại, buổi phát song trực tiếp này thực thú vị, người dân cả nước cũng theo đó mà lên xuống trầm trọng.
"Thì ra appa cũng không lạnh lùng chút nào, appa còn nói với cháu, lúc nào tức giận phải đếm từ 1 đến 10, appa rõ ràng là không đếm mà!"
"ừm, tuyệt đối không đếm." Ông bà Park đều ủng hộ ý kiến cháu trai.
"Nhưng... appa thực sự rất tuyệt, cháu càng ngày càng thần tượng appa!" Chan Min nhìn trên màn hình, hình ảnh appa đang ôm hôn mẹ, cậu biết mơ ước của cậu đã trở thành hiện thực.
Tối đó, trong phòng tổng thống của khách sạn Park Gia, Sooyeon đích thân trị thương cho người của cô.
"Đau chỗ nào? Để em hôn."
"Chỗ này...còn có chỗ này..." Jiyeon không mảnh vải che thân, kéo tay cô mơn trớn khắp nơi, khao khát nụ hôn của cô làm nó giảm đau, nhưng hôn mãi hôn mãi, một cảm xúc khó tả trào lên, nó không thể kìm chế nổi rồi.
Cô hôn lên các vết thương của anh, lòng rất đau xót. "Nhất định là rất đau, đúng không?"
"Còn nữa, khóe miệng unnie cũng bị trầy da..."
"Đáng thương quá~~" cô không do dự hôn lên môi nó, , ngay lập tức phát hiện ra tình trạng vết thương không nghiêm trọng, vì nó còn có sức ôm cô vào lòng, không ngừng hôn cô giống như mê hoặc vậy.
Tình dục như lửa gần rơm, lần này họ lăn trên 1 cái giường lớn, xa cách biết bao lâu, hai người không thể chờ đợi lần khác, đây không chỉ là sự kết hợp của hai cơ thể, hai trái tim cũng đã gắn kết lại với nhau.
"Xin lỗi, unnie có làm em đau không?" Thấy cô cau mày, nó hoang mang dừng động tác lại.
"Không có..." cô ôm lấy vai nó, không muốn nó tách ra. "Em chỉ hơi muốn khóc một chút."
"Đừng khóc!" Nó rất sợ nước mắt cô, điều đó so với vết cắt của nó đều đau giống nhau.
"Từ khi lần đầu gặp unnie, đã qua 10 năm rồi, tối nay giống như nàm mơ vậy, em dường như quay lại hồi 15 tuổi, chỉ cần nhìn thấy unnie là tim lại đập rất nhanh." Quá nhiều cảm xúc đến cùng một lúc, cô cũng không thể giả thích được.
Nó hôn đuôi mắt cô, ngăn không cho nước mắt cô rơi. "Tiểu ngốc, chúng mình còn sống với nhau 30, 40 năm nữa, đến lúc đó em nhìn thấy unnie, tim còn đập nhanh nữa không?"
"Vậy thì không chắc." cô chớp chớp mắt, chảy cả nước mắt, biến thành vẻ mặt buồn cười.
"Unnie sẽ cố gắng làm cho em mê muội, yên tâm đi!" nó đề xuất một điều kiện trao đổi. "Nhưng phải đáp ứng unnie trước, em sau này đừng nhiệt tình như thế với người đàn ông khác đấy, unnie không chịu được, tim anh như muốn nổ tung."
Cô le lưỡi thú nhận: "Thực ra là em cố ý chọc tức unnie, em xin lỗi."
"Hả?" Nó có nghe nhầm không? Con meo hoang nhỏ bé này cố ý làm nó tức hộc máu, còn cố ý làm nó bị đánh u cả đầu?
Cô giống như một cô bé, cứng đầu cãi lại: "Ai bảo trước đây unnie phớt lờ em, bắt nạt em, cứ cho là unnie hồi tâm chuyển ý rồi, em vẫn còn rất không vừa lòng đấy!"
"Em còn muốn giận unnie đến bao lâu nữa? Đợi chúng ta kết hôn rồi, em có thể nhược đãi unnie, đầu độc unnie, cả đời nay unnie cũng cam lòng!"
Cô suy nghĩ một chút, nói với ngữ khí mang chút thất vọng: "Em bây giờ còn có công việc, còn phải đi học, không phải nói kết hôn là có thể kết hôn được."
Nó nhìn cô chằm chằm mấy giây, như là tìm thấy được manh mối. "Em không gả cho unnie một ngày, chính là làm unnie đau khổ thêm một ngày, unnie thấy hình như em rất vui."
"Sao thế? Unnie mặc kệ em là đc rồi." cô quay người lại, không để nó tiếp tục chạm vào cô nữa.
Nó sao có thể kiềm chế chứ? Đương nhiên thỏa hiệp để kết thúc tốt đep. "Được được được, unnie yêu em, nguyện chịu đau khổ, em hãy tiếp tục làm unnie khổ đi!"
Nó không biết rằng, sau khi nó nói câu này, những ngày tiếp theo thực sự là chuỗi ngày đau khổ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro