10. Chuyện kể về chàng Kim Chung Đại Điện và phăng gơ [hạ]
- Tới nhà em rồi!
Xe ra khỏi đường quốc lộ, rẽ vào một thị trấn nhỏ. Chạy quanh một vòng, cuối cùng Yuchal kêu dừng xe ở đầu một con hẻm.
- Nhà em ở đâu?!
- Trong con hẻm này nè!
Chen dòm con hẻm tối thui, sâu hun hút một hồi rồi chun mũi.
- Có an toàn không?! Hay để anh đưa em vào trong...
- Thôi không cần đâu anh! - Yuchal nhảy khỏi xe, đột nhiên đứng tần ngần - Anh Chen ơi...
- Sao em?!
- Anh... cho em ôm anh một cái được không anh...
- Không được!
Chen lập tức thủ thân như ngọc khiến Yuchal dở khóc dở cười.
- Em chỉ xin anh một cái ôm thôi mà anh làm gì ghê vậy?!
- Từ nhỏ tới giờ ngoài mẹ và bà anh ra anh chưa từng ôm người con gái nào hết! - Chen kiên quyết.
- Vậy thôi! - Yuchal thở dài - Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm! Chào anh, em về...
- Khoan đã! - Chen vội lục balo - Anh có cái này cho em nè...
Lúc Chen ngẩn đầu lên, Yuchal đã biến đâu mất tiêu. Thằng nhỏ ngẩn ngơ cầm trên tay móc khóa trong in chữ EXO, một hồi sau thì thở dài. Thôi kệ, lỡ tới đây rồi thì vô luôn, lỡ con bé Yuchal có bị ba mẹ la thì có mình vô nói đỡ cho vài tiếng.
Thế là anh chàng tốt bụng Kim Jongdae tìm một chỗ đậu xe, rồi lững thững đi vào con hẻm kia. Thế nhưng thật kì lạ, đi hoài đi hoài mà thằng nhỏ không thấy một ngôi nhà nào, chỉ toàn là mấy kho hàng hoặc nhà xưởng cửa đóng im lìm. Giữa bầu không khí rờn rợn đến ma quái, Chen chợt nghe tiếng bước chân phía sau mình. Thằng nhỏ lạnh hết xương sống, vội bước nhanh hơn. Tiếng bước chân đuổi theo càng lúc càng sát; rồi bất thần, một bàn tay lông lá vỗ lên vai Chen.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Má ơi, làm gì mà la dữ vậy?!
Chen chầm chậm mở mắt ra. Giọng nói khi nãy là của một ông bác tầm bốn năm chục tuổi, nét mặt cương nghị. Chen từ từ bình tĩnh, mếu máo ôm tay ông bác.
- Bác ơi, bác đi theo con chi vậy?! Suýt tí nữa là con tè ra quần luôn rồi?!
- Thanh niên trai tráng vậy mà lại sợ ma sao?!
- Con đâu có sợ ma, con sợ bị cướp sắc!
Ông bác cấm khẩu =,=
- Nửa đêm nửa hôm, bác còn đi đâu đây?!
- Tui hỏi cậu mới đúng đó! Nửa đêm nửa hôm lái chiếc xe tổ bố đậu trước cửa nhà tui, báo hại tui không ngủ nghê gì được. Đã vậy còn lén lén lút lút ở đây... Nói mau! Cậu là ai?! Ở đâu tới?! Đến đây có việc gì?!
- Con... con.... - Chen bị vẻ hùng hổ của ông bác dọa cho lắp ba lắp bắp - Con ở Seoul xuống, con đi kiếm nhà người quen...
- Mắc cái giống gì mà từ Seoul xuống tận đây kiếm bạn vào cái giờ này?! Hơn nữa, con hẻm này được trưng dụng làm nhà kho, làm gì có người ở... Cậu nói xạo với tui đúng không?! Mau theo tôi về đồn!!!
Ông bác nửa lôi nửa kéo Chen, lúc này đã sợ đến nhũn cả chân. Ra đến chỗ có ánh đèn, ông bác quay lại nhìn Chen, bất chợt giật mình:
- Ủa sao tui thấy cậu quen quen... Ak, cậu có phải là cậu Chen của nhóm EXO không?!
Chen cũng giật mình. Không phải vậy chứ?! Chẳng lẽ EXO nổi tiếng đến mức phăng boi ở độ tuổi này mà cũng có luôn sao?!
- Bác biết con hả?!
- Sao không biết, con gái tui mê cậu lắm!
Nhắc đến con gái, đôi mắt ông bác chợt thoáng qua một tia bi thương.
- Đi, về nhà tôi! - ông bác lại bắt đầu lôi kéo Chen - Con gái tui mà thấy cậu chắc nó vui lắm!!!
Chen bị ông bác kéo về nhà, không đâu xa lạ, chính là căn nhà ở đầu hẻm, nơi bị thằng nhỏ đậu chình ình chiếc BMW trước cổng. Ông bác ấn thằng nhỏ ngồi xuống sofa, xong lại lăn xăn chạy đi pha trà lấy bánh ra mời.
Chen đón lấy ly trà ông bác đưa, rụt rè hỏi:
- Nhà mình có hai cha con thôi hả bác?!
- Đâu có, còn bà xã tui nữa! Có điều dạo này sức khỏe bả không được tốt, mỗi tối đều phải uống thuốc mới ngủ ngon được...
- Ah, con xin lỗi.... - Chen vội che miệng, dáng vẻ càng thêm khúm núm.
- Không sao không sao!! - ông bác xua tay - Bả uống thuốc rồi thì ngủ say lắm, không dễ bị đánh thức đâu!
- Dạ! - Chen liền thả lỏng người - Bác gái bị mất ngủ lâu chưa bác?!
- Cũng hơn một tháng nay rồi! - ông bác thở dài.
- Cái đó thường là do tâm bệnh đó bác! Mà bác gái uống thuốc tây hoài không tốt cho sức khỏe đâu. Mẹ con có một phương thuốc trị mất ngủ rất hiệu quả, để con về con hỏi rồi nói lại với bác nhe!
- Cám ơn cậu! - ông bác cười trìu mến - Giờ tui đã hiểu lí do vì sao con gái tui mê cậu như vậy!
Mặt Chen ửng đỏ.
- Dạ...
- Con gái tui thần tượng cậu lắm! Nó dán hình cậu kín phòng, suốt ngày mở nhạc của nhóm các cậu lên nghe, mở miệng ra là anh Chen thế này anh Chen thế kia... Lúc đầu tui cũng không thích lắm, nhưng thấy con bé từ khi thích nhóm mấy cậu trở nên chăm học hơn, ngoan ngoãn và hiếu thảo với bố mẹ hơn. Nó nói là nó học theo cậu, vì cậu là một người rất ấm áp và luôn quan tâm đến người khác. Thế nên tui mặc kệ, nó muốn thích ai thì cứ thích đi vậy!
Chen nghe ông bác kể, mặc dù bề ngoài cố tỏ ra bình thường, nhưng trong dạ thì sướng rơn. Là thần tượng, hạnh phúc nhất không phải là khi được fan tung hô, mà là khi thấy fan vì mình mà trở thành một người tốt hơn.
- À mà con gái bác đâu bác?!
Chen thắc mắc nhìn quanh. Ông bác lôi mình về nhà cho con gái gặp mặt, vậy mà ngồi cả buổi rồi có thấy cô bé kia đâu.
Ông bác chậm rãi đặt tách trà xuống bàn:
- Nãy giờ ở đó mà!
- Đâu bác?!
- Sau lưng cậu kìa!
Chen quay người lại.
Đầu thằng nhỏ chợt Oong lên một tiếng.
Sau lưng thằng nhỏ là một chiếc tủ gỗ, phía trên bày di ảnh của một cô gái mười lăm mười sáu tuổi.
Chính là Jeong Yuchal.
***
Theo lời chỉ của ông bác, Chen men theo con hẻm tìm đến một khoảng đồi lộng gió, trên đó hiện diện một ngôi mộ nho nhỏ, đất còn rất mới.
"Tui chôn nó ở ngọn đồi sau nhà, trên đó nó có thể phóng tầm mắt nhìn về Seoul. Tội con bé! Hồi còn sống, tâm nguyện lớn nhất của nó là một lần được đến Seoul gặp cậu. Mà vợ chồng tui thì suốt ngày bận rộn, có rảnh đâu mà dắt nó đi! Cũng định kì nghỉ đông này sẽ dẫn nó đi Seoul một lần, ai ngờ nó tự để dành tiền rồi lén trốn đi. Không biết đi tàu điện ngầm, nó chọn cách đi xe bus... Không ngờ... xe lật giữa đường cao tốc..."
Chen thở dài lần thứ mấy chục trong đêm, cất giọng gọi to.
- Jeong Yuchal! Em ra đây!
Không có tiếng trả lời.
- Em ra đây mau, anh biết em ở đó mà!
Một bóng trắng nhợt nhạt từ từ hiện ra. Yuchal cúi gằm mặt, vê vê vạt áo.
- Có gì muốn nói với anh không?!
- Em... em... xin lỗi...
- Em lừa anh!!!
Yuchal giật mình, bật khóc.
- Em xin lỗi mà, em không cố ý! Em chỉ muốn gặp anh một lần cuối thôi!... Làm sao... làm sao mà em dám nói với anh em là ma cơ chứ?!
- Không phải chuyện đó!
Một câu của Chen khiến Yuchal phải ngước đôi mắt tèm lem lên nhìn.
- Hở, vậy chứ chuyện gì?!
- Em lừa anh, em nói em là fan của Tao!
Khóe môi Yuchal giật giật.
- Anh để tâm vì chuyện cỏn con vậy hả?!
- Chuyện này mà cỏn con hả?! - Chen gào - Em có biết trong EXO anh ít fan thế nào không?! Em bias anh mà trước mặt anh em lại nói em là fan của Tao, anh bị tổn thương rồi!!!
- Em xin lỗi TT~TT Em không cố ý đâu, tại lúc vừa gặp anh tự dưng... tự dưng em xấu hổ quá, thế là em buột miệng nói đại tên anh Tao...
Yuchal mếu máo, đứng một bên vân vê vạt áo vẻ ủy khuất. Chen thấy vậy, thở hắt ra, xong lại ngoắc tay với con bé.
- Em lại đây!
- Dạ o.O
- Mau đi... à nhầm, mau bay lại đây!
Véo!!! Yuchal lướt một phát đến trước mặt Chen. Thằng nhỏ ngắm nghí một hồi rồi hỏi:
- Anh chạm vào em được không?!
- Dạ được, chưa đến hạn bốn mươi chín ngày mà...
Chen không nhiều lời, bước tới một bước ôm lấy Yuchal vào lòng.
- Ah ~~~
Con bé ngẩn người, mãi đến khi Chen buông ra mới lắp bắp hỏi.
- Anh... vầy là sao?!
- Không phải em muốn anh ôm em một cái sao?!
- Nhưng mà... trước giờ anh không cho con gái ôm...
- Em là ma, không tính!
Yuchal dở khóc dở cười.
- Sao em chưa siêu thoát, còn ở lại trần gian làm gì?!
- Em còn tâm nguyện chưa hoàn thành... Với lại, em sợ phải xuống địa ngục nên còn chần chừ... Mà sắp đến hạn bốn mươi chín ngày, em cũng phải đi rồi...
- Đừng lo! - Chen xoa đầu con bé - Em là một cô bé ngoan, nhất định sẽ được lên thiên đường!
- Em cám ơn anh! - bé con lại bắt đầu mếu máo.
- Nếu có kiếp sau, hãy quên hết mọi chuyện của kiếp này, sống một cuộc sống mới thật vui vẻ và bình an nhé!
Yuchal nhắm mắt, áp bàn tay Chen lên má mình.
- Nếu phải quên hết mọi chuyện của kiếp này, vẫn sẽ có một chuyện em không thể nào quên! Nếu có kiếp sau, xin hãy cho em tiếp tục là fan của anh...
Một ngày mới đã bắt đầu. Ánh mặt trời ló dạng sau tàng cây, làm sáng bừng cả một khoảng đồi rộng lớn. Chen cô độc đứng đó, bàn tay vẫn giơ hoài giữa thinh không...
Jeong Yuchal, tạm biệt em!!!
***
Chuyến viếng thăm của ba má Kim bị dời đến tháng sau vì chuyện kinh doanh. Kì nghỉ Yanggu ba ngày kết thúc, tụi EXO lo cho Chen nên gấp rút quay về trong đêm. Cửa KTX mở sau tiếng chuông thứ ba, Má vội xông vào sờ mặt thằng nhỏ đang đứng sau cánh cửa.
- Không bị gầy đi cân nào, tốt!
- Má giỏi quá, sờ mặt mà đoán được cân nặng luôn!
Chen gạt Má qua một bên, trông thằng nhỏ lúc này cũng khá tươi tỉnh. Tụi EXO vì thế cũng an tâm hơn, lần lượt xếp hàng đi vào nhà, lúc đi ngang mặt Chen mỗi đứa còn không quên đặt vào tay thằng bé một món quà mua ở Yanggu. Xem tụi EXO cưng Chen ghê chưa, mười món quà trên tay cái nào thằng nhỏ cũng thích hết...
Khoan đã! Để Chen nhẩm lại coi... Umin huynh, Lu-ge, Má Suho, Lay-ge, Baek, Chen, Đô Đô, Cải, TheHun... chuyến này đi có chín đứa thôi mà, đào đâu ra mười món quà vậy?!
Chen trố mắt nhìn vào món quà thứ mười, ngước lên liền mắt gặp nụ cười toe toét của Yuchal.
- Cha mạ ơi, em làm cái gì ở đây vậy?!
Yuchal ra hiệu cho thằng bé nhỏ tiếng lại.
- Lên thăm anh chứ làm gì?!
- Sao em còn chưa siêu thoát đi?!
- Em bị lỡ dịp rồi! - con bé chép miệng - Ba năm một lần, em phải chờ thêm ba năm nữa mới siêu thoát được!
Chen dở khóc dở cười.
- Vậy giờ em định làm gì?!
- Anh đừng lo, em không ở đây làm phiền anh đâu! Trong ba năm này, em sẽ về Gongju chăm sóc ba mẹ em. Đây... - Yuchal chỉ chỉ chiếc lục lạc nhỏ ban nãy đã đưa cho Chen - Anh giữ cái này, khi nào gặp chuyện cứ lắc cái chuông, em nhất định sẽ đến giúp anh!
Chen đang xem xét cái chuông chợt nghe có tiếng gọi:
- ChenChen, làm gì ngoài đó vậy?!
Yuchal vội nói.
- Em về đây, anh vào trong đi!
Chia tay với Yuchal xong, Chen quay vào trong, bắt gặp cái nhíu mày của Baekhyun.
- Làm gì ngoài đó nãy giờ vậy?! Nói chuyện với ma hả?!
Chen nhướng mày, lần này thì ông đoán đúng rồi đó.
- Bỏ đi, bây giờ đông đủ mặt rồi, bàn xem mấy ngày cuối kì nghỉ đông đi đâu chơi đây?!
- Đủ đâu mà đủ, còn thiếu Ngô ca với Tử Thao mà!
Lay, sau ba ngày vui đùa thỏa thích và được bà nội của Baekhyun chiêu đãi đến no căng bụng, giờ đang nằm dài trên sofa, chuẩn bị bước vào trạng thái ngủ đông. Thế nhưng vừa nghe nhắc đến chuyện đi chơi liền bật dậy ngay. Còn thiếu Ngô ca với Tử Thao của thằng nhỏ thì đi chơi thế quái nào được.
- Hai cái người đó đó hả, thôi bỏ qua một bên đi! Giờ này chắc vẫn còn mặn nồng ngoài Thanh Đảo ế...
Nhắc mới nhớ, chuyến đi Thanh Đảo của KrisTao ra sao rồi ta?!
Spoiler chap 11:
"Vậy mà lúc này đây, trên một mỏm đá vươn ra sát biển ở quận Thị Nam, lạc loài một chàng trai nước da trắng ngần, nét mặt như tượng tạc, đôi chân mày rậm bị khuyết hai đường bên góc phải. Chàng trai đứng đó đã lâu, đăm đăm dõi theo những con sóng bạc đầu ngoài khơi xa. Đôi mắt anh trĩu nặng một nỗi buồn, nỗi buồn chia xa khi người con trai mà anh yêu thương nhất không còn trên đời nữa..."
������w��C�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro