(3)
"Ace, đây là lần thứ tám em pha nước cam với nước dứa rồi đấy." Marco càu nhàu, "Chúng quá ngọt, em biết chứ?"
Ace hơi nhíu mày, tay vẫn đang gọt vỏ bạch đậu khấu. Marco bất ngờ lên tiếng làm cậu giật mình, chưa kịp xử lí thông tin gì thì con dao đã cứa vào đầu ngón tay trắng muốt làm 1 giọt máu đỏ thẫm rơi xuống sàn tàu.
"Ah...Em xin lỗi, Marco." Ace vội vàng đưa ngón tay bị thương của mình lên miệng và mút, cố gắng cầm máu nhanh nhất có thể. "Nước cam và nước dứa có màu khá giống nhau , và em thấy chúng cũng ngon nữa. Anh không thích nó sao?" Cậu mơ hồ nói, và mỉm cười nhẹ nhàng với Marco.
".......Tay em đang bị thương kìa ,Ace ."
" Cái này ấy ạ? Em không sao đâu."
"Nắm lấy tay anh này, đồ ngốc."
"Marco là đồ ngốc!"
"Vậy chúng ta thật ngốc a ~"
Ngọn lửa xanh nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay bị thương của Ace và máu nhanh chóng ngừng chảy, vùng da bị cứa liền lại với nhau, đây là lửa Phượng Hoàng, cũng là niềm tự hào của Marco. "Em còn đau không?" Anh nắm vai Ace, vươn tay vuốt nhẹ sống mũi cậu nhóc như đang chơi với một bé mèo con và cười, " Không phải em đã pha rượu được một lúc rồi sao? Tại sao em không về phòng và nghỉ ngơi với anh một lát? Cả ngày nay anh còn chưa được hôn em rồi đấy Ace à.
"Không được đâu anh, Thatch nói em chỉ có thể dùng phòng bếp trong một thời gian nhất định." Đôi môi mảnh mai kia chợt vẽ ra một đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt thanh tú, "chắc không lâu nữa em phải ra khỏi đây thôi ." Cậu lại tiếp tục công việc còn dang dở trước mặt . Lúc đó Marco rất muốn vươn tay ra ôm lấy người yêu bé nhỏ của anh từ sau lưng nhưng không được, sợ lại làm phiền cậu nên cứ sửa mấy tập tài liệu trên chiếc bàn ăn phía sau, lâu lâu lại nói vài câu với Ace và thỉnh thoảng lại hướng mắt lên ngắm nhìn cậu. Marco đã ngắm tấm lưng tuyệt đẹp đó của Ace rất lâu . Người yêu của anh quả là một mỹ nhân vô cùng quyến rũ, ai cũng biết đây cũng là niềm tự hào lớn nhất của Marco.
Không phải lúc nào Ace cũng có thể phân biệt được đâu là nước dứa và đâu là nước cam, vì vậy nên rượu cậu pha thường có vị ngọt và khá lạ, nhưng dù sao thì Marco vẫn rất thích nó. Ace dù cho có pha bao nhiêu cốc rượu, dù cho mùi vị có khó chịu đến đâu , thậm chí nếu cậu pha cho anh cả một cốc thuốc độc đi chăng nữa , Marco cũng sẽ uống hết không chừa lại tới một giọt cuối cùng.
"Đó là câu chuyện của chúng tôi và Cocktail." Marco nghẹn ngào nói, đôi mắt dần dần đem theo cơn đau nhói trong tim, "Tôi thực sự yêu em ấy rất nhiều. Tôi yêu em ấy nhiều hơn tôi nghĩ, nhiều hơn Ace nghĩ. Yêu em ấy nhiều hơn hết thảy mọi người nghĩ ... Sẽ không ai hiểu được cảm giác này, vì tôi đã yêu Ace quá sâu đậm ... Cô có hiểu không? "
Tôi nín lặng. Tôi biết, Marco đang khóc thầm trong tim. Tôi cũng không thể chịu đựng được nữa, những giọt nước mắt cứ thế quyện lại thành dòng, chảy đầm đìa trên mặt và cổ... Marco không an ủi tôi, và tôi cũng không thuyết phục anh ấy. Marco khóc cho mối tình dang dở của mình, nhưng tôi lại không biết tại sao mình khóc, phải chăng do tôi quá xúc động ... Có lẽ vì không có ai lắng nghe câu chuyện của họ, vì đối với đa số người, một chuyện tình tan vỡ của những hải tặc dường như quá vô vị .
Shanks đã trở lại, Izo cũng đã kiểm tra việc tổ chức tang lễ, Marco cũng đã sớm có mặt tại nghĩa trang , và mọi thứ đã sẵn sàng để đi đến kết thúc . Và tôi biết rõ: Sau khi sắp xếp xong tang lễ, nhóm người này sẽ sớm rời đi, bao gồm cả Marco. Mặc dù tôi dành rất ít thời gian cho họ, tôi nghĩ họ là những người tốt, tôi thừa nhận rằng tôi không thể làm lơ câu chuyện của họ dược.
"Này." Marco lặng lẽ bước tới. Anh trông có vẻ mờ mịt và có chút bối rối đứng trước mặt tôi. "Tôi muốn nhờ cô một vài chuyện.
" Chuyện gì vậy? Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh ."
"Hydogenes." Marco dừng lại, phớt lờ khuôn mặt đông cứng của tôi, "Tôi cần thật nhiều chất gây ảo giác. Hãy giúp tôi điều chỉnh chúng thành Cocktail, làm ơn."
" Lạy chúa,anh điên rồi sao ?" Tôi không thể đồng ý, mắt quắc lên và quả quyết, tôi từng bước đến gần anh, có vẻ hơi hăm dọa, "Anh Marco, anh hiểu điều đó có nghĩa là gì, phải không, đừng có đùa như vậy . "
"Tôi không hề đùa ." Marco cau mày, anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và quay đi nhanh chóng "Làm ơn, tôi biết điều đó thật đường đột, nhưng tôi chỉ muốn thử nó duy nhất một lần... làm ơn.
Tôi ngạc nhiên nhướng mày, "Thử cái gì?"
"Halloween." Marco thì thầm trong cổ họng, "Nếu cô là bác sĩ, cô tất nhiên biết: Một lượng lớn chất gây ảo giác có thể cho phép ý thức của cô hoàn toàn xâm nhập và chi phối những giấc mơ tuyệt vời đó. Những tác động gây ảo giác trước đây không rõ ràng lắm. Vì vậy, đôi khi trong giấc mơ, Tôi có thể lấy lại ý thức hiện tại của mình, nhưng đôi khi tôi lại không thể. Và tôi muốn gặp lại Ace và Bố già trước khi chôn cất họ... chỉ một lần thôi, tôi hứa. "
'Trước khi chôn cất họ'. Marco nói ra từ đó một cách rất nỗ lực.
"Tôi sẽ không bao giờ cho phép anh tiếp xúc với Cocktail bất kì một lần nào nữa." Tôi giận dữ nói, tôi không thể hiểu nổi. "Anh Marco, tôi biết anh là một bác sĩ tuyệt vời, vì vậy tôi nghĩ anh nên hiểu thứ ảo giác đó kinh khủng như thế nào. Không có sự khác biệt giữa nó và chất độc giết người, anh có hiểu không? Nó sẽ chỉ khiến anh mất đi tất cả những gì anh có. "
"... Ra vậy." Marco im lặng hồi lâu mới trả lời tôi, "Tôi đã quá bốc đồng, xin lỗi.
"Tôi hiểu rằng anh yêu Ace và Ngài Râu Trắng rất nhiều, và rất nhớ họ. Nhưng, Marco, chất gây ảo giác chắc chắn là một lựa chọn tồi tệ nhất." Tôi chống tay lên trán, vẻ mặt khó chịu, "Họ sẽ không bao giờ vui khi thấy anh. Tôi đã chủ động dùng chất gây ảo giác để nhìn thấy một vào điều trong quá khứ . Và khi tôi nhìn thấy lần thứ nhất, tôi sẽ muốn xem lần thứ hai. Sau lần thứ hai, sẽ có lần thứ ba. Cuối cùng, anh sẽ thấy bản thân trở nên không thể cứu vãn được. Một con nghiện!" Tôi khoanh tay nói với giọng lạnh ngắt, khoé mắt cay xè, "Anh Marco, tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của mình, nhưng nếu anh nhắc đến Cocktail với tôi dù chỉ một lần nữa, tôi e rằng tôi sẽ thực sự tức giận. "
"Marco,tôi biết anh đã trải qua rất nhiều thứ và đọc sách nhiều hơn tôi, và anh đã thấy một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của tôi. Trên lý thuyết, kiến thức của tôi sẽ hạn hẹp hơn anh rất nhiều, nhưng ít nhất tôi hiểu: người đã khuất sẽ không bao giờ quay lại nữa. Dù trên đời này chẳng có chuyện gì là lạ, nhưng chưa có bất cứ ai có thể trở về từ cõi chết, anh nên hiểu rõ điều đó. "
Giọng tôi run lên liên tục, cuống họng như mắc phải thứ gì đó.
"Tất cả chúng ta đều là những người cuối cùng còn sống sót, vì vậy hãy để họ ra đi một cách thanh thản. Cuộc sống là phải luôn tiến về phía trước."
Marco chấp nhận lời đề nghị của tôi và bình tĩnh lại. Tang lễ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, hai bia đá được đặt cạnh nhau, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Marco và Shanks quyết định họ nên cắm thanh bisento của râu trắng lên bia mộ, còn Shanks sẽ treo nó lên đầu thanh đao, chiếc áo khoác rách nát của ông.
"Marco, bay lên đi." Izo cẩn thận lấy ra một mảnh vải đen từ trong một chiếc hộp gỗ và mở nó ra, khi tôi đưa mắt nhìn, hóa ra đó là một lá cờ hải tặc.
Marco đã cầm lấy lá cờ, và sau đó, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy thể hiện năng lực của mình. Tôi thấy cánh tay của anh dần dần mờ đi và trở nên mơ hồ, và ngọn lửa màu xanh lam lan nhanh khắp cơ thể. Ngọn lửa rực rỡ đó cũng đang bùng cháy ở một bên mắt của Marco, và cánh tay của anh ấy đã biến thành một đôi cánh to lớn. Sau đó anh bay lên không trung, vẻ mặt nghiêm túc đầy cung kính, buộc lại lá cờ, sau đó mạnh mẽ nhảy xuống, cánh tay nhanh chóng trở lại lại hình dạng ban đầu.
Đồng thời, bia mộ của Ace cũng được gắn hai thanh gỗ bắt chéo nhau thành hình chữ "X", đó là yêu cầu của Marco. Izo đặt những bông hoa xung quanh bia mộ của họ. Shanks chọn lấy một vòng hoa màu đỏ và treo nó lên thanh đao của ngài râu trắng, và cắm vài bông tím cho vòng hoa của Ace, Izo ôm một bó hoa vàng bao quanh lưỡi đao của râu trắng.
Quá trình đó diễn ra cực kì yên lặng và không có ai lên tiếng.
Marco lấy trong hộp ra một chiếc mũ cao bồi màu cam, trên đó có hai món trang trí nhỏ bằng đồng, một khuôn mặt đang khóc và một khuôn mặt đang cười; Marco cẩn thận buộc nó vào thanh gỗ và lấy ra một con dao găm rồi buộc nó vào thanh gỗ kia .
"Ace." Anh đột nhiên khẽ nói, "... Anh sẽ mãi yêu em ."
Khi đám tang kết thúc, tôi không thể không khóc mà không nhận ra điều đó. Theo tiếng hô to của Shanks và Marco, tất cả mọi người đều lấy ra những thanh kiếm sát nhau cắm vào giữa những bông hoa, nói gì đó với bia mộ và uống cạn sạch một chum rượu sake .
Đã kết thúc rồi. Tôi tự nói với bản thân.
Shanks tóc đỏ và băng của anh ta rời đi vào nửa đêm, và Izo nói lời tạm biệt gần như vào buổi chiều ngày hôm sau; nhưng Marco đã không rời đi và anh ấy ở lại, điều này thật sự làm tôi bất ngờ.
Tôi không hỏi lý do anh ở lại, và anh cũng không chủ động giải thích cho chúng tôi . Tuy nhiên, anh ấy đã bắt đầu chữa trị cho những người bị bệnh và bị thương trong thị trấn của chúng tôi, khả năng y học của anh ấy quả thực là rất tốt, tôi muốn nhận anh ấy làm thầy, nhưng anh ấy đã từ chối. Lý do rất đơn giản, tôi không có năng lực "Lửa Phượng hoàng", và anh cũng sẽ không ở đây quá lâu, vì vậy có vẻ không cần thiết lắm để trở thành giáo viên.
Tuy vậy, nỗi đau đớn vẫn sẽ luôn vương lại trên miệng vết thương . Marco cần chữa lành nỗi đau và cũng cần điều chỉnh lại trạng thái của mình. Công việc hàng ngày của anh không chỉ đơn giản là chữa bệnh cho người khác, chữa bệnh còn phải rèn luyện thân thể cường độ cao, hay nghiên cứu về y thuật, sách vở khác, anh cũng uống chút rượu chát, và liên tục hồi tưởng về những kỉ nên đẹp đã qua. Marco cũng nói với những người phụ nữ trong thị trấn đã theo đuổi anh rằng anh chỉ yêu duy nhất một người trong cuộc đời này. Không ai trong thị trấn biết người yêu của anh ấy là ai, chỉ ngoại trừ mình tôi , chỉ một mình tôi biết...
Về phần cocktail, thì không còn ai nhắc đến nó nữa.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro