Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(2)

"... Một viên đá, 60ml rượu rum, 20ml nước cam, 30ml nước dứa ... 15ml nước cốt dừa, thêm đá lắc vào và trộn nhanh, rắc một chút thảo quả, cùng dứa và cherry để trang trí ...

Đây là Cocktail, một loại cocktail có thể gây "đau đớn".

"Cảm ơn vì đã dẫn tôi đi uống chút rượu ." Marco đang ngồi ở quầy bar, anh ấy đang nhìn cách bài trí của quán từ bên lề. "Thật tuyệt vời... Nhờ trận chiến khốn nạn đó nổ ra nên đã lâu lắm rồi tôi chưa đi uống gì bất kì thứ gì cả. Tôi cũng không còn gặp ác mộng bất cứ một ngày nào nữa. Và hôm nay, sau khi tôi uống ly rượu đó, tôi thực sự lại mơ thấy Ace và Moby Dick ... điều này thật quá quý giá đối với tôi. "

Tôi đang bận phân loại một số tài liệu mà Shanks cần, nhưng tôi cũng dành một chút tâm trí để tập trung vào Marco, "Thật tốt khi tôi có thể giúp đỡ anh." Tôi nói với vẻ hài lòng, "Tôi không mong đợi gì nhiều ở loại rượu đó. Nó chỉ có thể giúp anh ngủ ngon. Nếu có thể, mong rằng người pha chế sẽ hướng dẫn tôi cách tạo ra loại rượu tuyệt vời đó để  có thể giúp anh không phải lo lắng về vấn đề giấc ngủ của mình trong tương lai. "

"Nếu đã như vậy thì tôi có lẽ sẽ ở lại đây một khoảng một thời gian nữa" Anh chống tay lên trán cười nhẹ, "... Tôi chỉ chưa muốn quay trở lại  biển xanh trong thời gian này. Có lẽ tôi cần tĩnh dưỡng một thời gian. Tất cả mọi người đều nói như vậy. "

"Tôi e rằng họ nói đúng, anh thực sự cần phải nghỉ ngơi." Tôi nói thêm và bật cười. Hôm nay Marco mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng ngỗng, có chút không phù hợp với cơ thể cao lớn của anh ấy, vì vậy tôi hỏi: " Tại sao anh lại mặc chiếc áo này?   Và hôm nay sao? Tôi nhớ bình thường anh đâu có mặc như vậy? "

"Ồ." Anh ta nhướng mày "Đây là áo của Ace."

Tôi không thể mở miệng thốt lên bất kì một từ ngữ nào một lúc lâu và bầu không khí vui vẻ mới xuất hiện đột nhiên kết thúc.  Đáng lẽ tôi nên sớm nhận ra, tất cả những vấn đề của Marco, một khi đã liên quan đến Ace, anh ấy sẽ trở nên vô  cùng nhạy cảm, đó là điều hiểm nhiên . Mọi người đều nói rằng Marco rất, rất yêu Ace. Nên khi cậu ấy mất, ngoài người em trai Luffy, những người đau buồn nhất không ai khác chính là Marco và Râu Trắng.

"Anh yêu Ace lắm, mọi người đều nói vậy." Tôi nói một cách vô nghĩa, cũng đúng thôi.

"Phải" Anh ấy trả lời tôi một cách vô thần, " Đúng là như vậy."

"Thật ra, tôi cũng là bác sĩ, anh  biết đấy." Tôi thực sự không thể chịu đựng được bầu không khí căng thẳng này thêm bất kì một khắc nào nữa, tôi cần phải chuyển hướng đề tài này ngay lập tức.  Tôi đã xử lí xong tất cả chỗ tài liệu và bây giờ tôi cần vận dụng tất cả trí não sẵn có của mình để thay đổi đề tài nhanh nhất có thể . Sau đó, tôi chỉ cần gửi những thứ này cho Shanks. "Tôi nghe nói khả năng y học của anh khá tốt. Tôi thực sự muốn xem năng lực của anh nếu có cơ hội."

"Ừ." Anh lơ đãng nói, "Thực ra là nhờ có Lửa Phượng Hoàng. Tôi sở hữu năng lực có thể tái sinh cơ thể bản thân hoặc ai khác 1 cách dễ dàng nên khó có ai có thể làm tôi bị thương."

Rượu đã đến, tôi đón li rượu từ trên tay ông chủ và đưa cho Marco, nhân tiện ngồi xuống bên cạnh anh ấy.

Marco nhìn chằm chằm ly rượu cam sóng sánh trước mặt, ánh mắt vô cùng tập trung nhưng lại thật trống rỗng, tôi biết trong mắt anh rượu không khác gì thuốc độc, nhưng so với nỗi đau đớn đang dày vò cả thể xác lẫn tinh thần anh, tôi thà rằng sẽ nhắm mắt cho qua với tư cách là một bác sĩ, rượu bây giờ là thứ tốt nhất có thể giúp Marco thoải mái hơn.

"Uống đi," tôi nói một cách chắc chắn và nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào đôi đồng tử thấm đầy sự u buồn của người đàn ông trước mặt.

"Marco — anh ổn chứ ?! Chúng tôi tới đây —"

Ace phi vọt lên trời bằng một cú nhảy nhẹ nhàng, vài viên đạn bắn xuyên qua ngọn lửa đỏ rực đang bay kia. Ace bám chặt lấy Marco trên không trung rồi tung ra một cú đấm lửa hừng hực cháy, tất cả kẻ địch vừa vật lộn vừa la hét trong màn lửa đỏ, nhưng Marco vẫn bình an vô sự.

Ace nhảy tới trước mặt Marco với một vài pha lộn nhào gọn gàng, cậu dập tắt ngọn lửa quanh cơ thể và nhào đến ôm chầm lấy con Phượng hoàng kia, "Em nghe nói anh đã chiến đấu một mình trong một cuộc phục kích của hải quân, điều đó làm em hơi sợ nên em đã chạy tới giúp anh. "Ace xấu hổ gãi đầu, cậu vừa đánh hơi quá tay với đòn đó, gần như toàn bộ hải quân đều thất kinh, nhưng Ace cũng chẳng cần phải giết chúng.

"... Cảm ơn, Ace." Marco nhìn người    anh yêu còn sống trước mặt, cánh tay choàng qua ôm lấy vai người kia trong tiềm thức, mũi không khỏi khó chịu, "Em thật quan trọng làm sao.

Ace bối rối buông Marco ra, cậu hơi  nhíu mày, "Anh sao vậy? Marco." Ace nhìn chăm chăm vào mắt người kia, hệt như một ánh lửa le lói trên con ngươi đen thăm thẳm , "... Anh đang buồn sao?"

"Anh không sao." Marco lắc đầu, anh vươn tay ra giữ lấy Ace, "Vừa rồi thật kỳ lạ... anh có cảm giác như có thứ gì đó vừa  lướt qua tâm trí khiến anh khó chịu lắm." Marco cố nhớ lại, nhưng trong đầu anh dường như trống rỗng. Tất cả những gì có thể gợi lên là những ký ức mơ hồ của quá khứ.  Ace không thể chịu nổi khi nhìn anh vật lộn với kí ức, "Anh vừa bị đập đầu vào đâu à?" Ace cười nhẹ và lớn tiếng, "Đó là ~ Đội trưởng đội một băng Râu Trắng, Marco, người đang có vấn đề về não bộ."

Marco vội vàng siết chặt vai cậu bé và cúi xuống ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của Ace làm cậu rên lên không ngừng . Lưỡi Marco thô bạo càn quét trong khoang miệng nhỏ. Tới  khi Ace kịp định thần lại, cậu ôm lấy Marco và bắt đầu đáp trả . Họ nhắm nghiền mắt, hai chiếc lưỡi xoay vần, cuốn lấy nhau như nhảy múa .  Kỹ năng của Ace trong việc này cũng không quá tệ, nhưng hiển nhiên vẫn không thể thắng được Marco, vì vậy cuối cùng cậu cũng phải chịu khuất phục, để yên cho anh nuốt trọn bờ môi mỏng manh kia một cách thỏa mãn.

Marco buông môi Ace ra, trong lòng đầy đắc ý, "Em làm sao có thể thắng nổi anh đây? đội trưởng đội HAI băng Râu Trắng?~"

Ace cười đến tức giận, cậu ôm hai cánh tay giả vờ không quan tâm, trong mắt hiện lên vẻ hờn dỗi, " Vậy thôi nhé, lần sau đừng hòng em cho phép làm chuyện đó nữ—— "

Marco không thể nghe lọt tai những lời này, anh quay lại và ôm lấy Ace đột ngột, cánh tay của anh hoá thành đôi cánh rực lửa của phượng hoàng và ném Ace lên không trung, sau đó bay tới với đôi cánh của anh ấy, "Marco, đồ ngốc——" Ace hét lớn thoải mái. cơ thể rơi tự do trong không gian, và một vài  tia lửa nhỏ thỉnh thoảng phụt lên xung quanh cậu.  Marco nhào tới đỡ lấy Ace và ôm chặt cậu nhóc của anh vào lòng, Ace ôm cổ anh và cười khúc khích, khuôn mặt đầy hạnh phúc và ngây thơ.

"Anh có thể cho em bay lên thêm 1 lần  nữa được không?" Ace âu yếm hôn lên cằm Marco, rồi lại dán môi mình lên má trái anh. "Lần này em đã giúp anh, phải không? Phải có thứ gì đó làm phần thưởng cho em chứ?"

"Anh từ chối em khi nào." Marco dịu dàng hôn lên khóe miệng Ace, "  em muốn anh bay nhanh hơn hay chậm hơn?" Anh đặt Ace xuống sàn tàu, sau đó hoàn toàn hoá thành dạng phượng hoàng chờ Ace leo lên lưng . "Nếu em nghĩ rằng có vấn đề với tốc độ, hãy nói cho anh biết nhé ." Anh áp chiếc mỏ chim hơi lạnh của mình vào khuôn mặt ấm  nóng của Ace, và Ace nhân cơ hội đó hôn lên mắt chú chim của mình , sau đó trèo lên lưng Marco 1 cách  gọn ghẽ. " Đừng lo cho em, Marco— "cậu bé hét lên đầy phấn khích, mở rộng vòng tay," Ta đi nào! "

                 ————————

Marco mở mắt ra và trời đã tối.

Tình trạng của anh ấy có vẻ còn tệ hơn lần trước.  Sau khi Marco đã  tỉnh táo, điều đầu tiên anh ấy làm là lấy tay che mắt lại, vùi khuôn mặt thật sâu vào cánh tay, tôi nhìn cơ thể khẽ run của anh trong im lặng và buồn bã, mở miệng nhưng không   thể nói được câu nào.

Có lẽ là sai lầm khi thử rượu này, sau khi đón nhận một niềm vui quá lớn, sau đó lại bị đánh gục ngay với thực tại bi thảm, ngay cả là một người đàn ông mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng .

Việc pha chế Cocktail không có gì là bí mật, nó được gọi là 'thuốc giảm đau' vì nó có chứa một số thành phần gây ảo giác và chất kích thích.  Marco nên biết điều này, anh ấy có vẻ đã quen với rượu.

Đúng, đơn giản vậy thôi ... chỉ vì loại rượu này gây ảo giác.

Marco ngẩng đầu lên và tôi thấy hai hàng nước mắt mờ nhạt lăn trên đôi gò má anh. Anh thở dài thườn thượt, khóe mắt đỏ tấy và sưng lên, nỗi buồn mà người đàn ông này toát ra mạnh mẽ đến mức tôi không thể chịu đựng được khi nhìn vào đôi mắt của anh ta.

"Tại sao cô lại giới thiệu loại rượu này cho tôi trong lần đầu chúng ta gặp nhau?"

Tôi sửng sốt, và ánh mắt Marco đột nhiên trở nên sắc lẹm như một con đại bàng săn mồi lão luyện, nhìn chằm chằm vào tôi một cách sắc bén và kiên định như muốn khoét vào tận tâm can tôi.  Anh ta bình tĩnh nhìn tôi chằm chặm, ánh mắt vô cùng băng lãnh, thân thể tôi đông cứng tới nỗi không tài nào cử động.

"... Đó là đề nghị của thị trưởng."

"gì cơ?"

"Anh nên xem cái này." Tôi thở ra khô khốc, lấy ra một lá thư đã mở sẵn trong túi áo.  Marco quá mạnh mẽ, và tôi thực sự không thể chống lại sự mạnh mẽ đó. Mắt anh ấy không hề di chuyển vì hành động của tôi, anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, và mắt anh ấy như ngọn đuốc thắp sáng tất cả.

Tôi đưa cho anh ấy một lá thư bằng cả hai tay. Marco nhướng mày và thản nhiên quay sang chỗ khác, "Thư của ai vậy?"

"Đó là thị trưởng và ... Ngài Râu Trắng."

Tay Marco đột nhiên khựng lại.

"... Cuộc giải cứu này chắc chắn sẽ kết thúc, người bạn cũ của tôi à. Vì đứa trẻ đó đang gặp nguy hiểm tới tính mạng, nên tôi không thể để yên cho hải quân thích gì làm nấy được. Mặc dù tôi được coi là" người đàn ông quyền lực nhất trên thế giới ", Nhưng đó chỉ là thì quá khứ.Người bạn cũ của tôi, ông biết cơ thể tôi đang suy yếu tồi tệ như thế nào rồi phải không, Gura ra ra ra ra, chắc chắn rồi, hãy cố gắng lắng nghe các con trai của tôi một chút và uống rượu ít thôi nhé,bạn tôi.

Có lẽ đã là quá muộn để viết bức thư này cho ông,vì  trong khoảng thời gian này, cơ thể tôi đã suy yếu đi trầm trọng, tôi khó thở, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, tôi lập tức ngồi dậy và viết cho xong bức thư này. .. Tôi không có gì để nói nhiều với ông, nhưng sau trận chiến này, tôi có lẽ sẽ không thể trở về được ... xin lỗi.

Ace, đứa con nhỏ nhất của tôi, ông có biết rằng thằng bé đã bị cho là 'tự sát' ngay sau khi nó ra khơi không? ... Nó là con trai một người bạn cũ của tôi. Không ai ghét nó khi nó ở trong gia đình tôi cả. Và tôi cũng rất yêu thương đứa trẻ này. Nó có đủ trí thông minh và sức mạnh rất đáng ngưỡng mộ, có quá nhiều lời nói về đứa trẻ này, tôi có thể sẽ phải  kể lể với ông cả ngày lẫn đêm mới hết mất ... Gurarara..., tóm lại, tôi nhất định sẽ tới cứu thằng bé, tôi đã không thể giữ nó ở lại. Vậy thì một người Cha như tôi bằng bất cứ giá nào cũng không thể để nó chết trong tay hải quân như thế được ...

Tôi biết rằng tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, vậy thì thật tuyệt nếu có thể kéo cả đám hải quân đi cùng... nhưng tôi vẫn sợ rằng ngay cả khi có những đội trưởng tuyệt vời trong băng của tôi, những đứa trẻ đó cũng có thể không thoát khỏi tay  bọn hải quân hoặc lũ chính phủ  truy sát.  Tất cả những sự việc sắp xảy đến  có khả năng rất cao là một cái bẫy, ông bạn già của tôi, ông không thể dễ dàng khám phá ra bí mật của 'D'. Nhưng tốt nhất chúng ta không nên bàn về vấn đề này thêm nữa, và tôi cũng  sẽ không đề cập đến nó , nhưng nếu tôi thực sự ở lại tổng bộ , tôi không bắt buộc ông phải chăm sóc cho những đứa trẻ mà tôi để lại nếu ông không muốn... chỉ là làm ơn hãy lắng nghe chúng nếu chúng cần có người ở bên.

Các đội trưởng của tôi rất tài giỏi và có tố chất, và chúng sẽ giúp đỡ được ông rất nhiều.  Chỉ là tôi lo cho Marco, ông  biết đấy, đó là người con trai đã ở bên tôi lâu nhất ... Thằng bé có thể sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi chuyện này, lúc đó xin ông hãy giúp tôi kéo nó ra khỏi đáy sâu tuyệt vọng.  Marco rất thông minh, ông không cần phải nói quá nhiều lời  để thuyết phục nó, tất cả những gì ông cần làm là uống rượu với Marco, và để nhóc Ace ở bên thằng bé ; bởi vì 2 đứa chúng nó thực sự rất yêu nhau, Gura ra ra ra ra ......

... Nhưng Ace, có thể thằng nhóc ấy cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.

Chính phủ thế giới và hải quân thực sự đã hành động , và chúng sẽ không để thằng bé trốn thoát dễ dàng.  Ace rất  đặc biệt và thằng bé cũng  trở nên nổi tiếng nhanh chóng. Cũng chính bởi sự nổi trội trong giới hải tặc đó mà Ace đã khiến cho chính phủ coi nó như một mối hiểm họa cần trừ khử ... Chà, huống gì cậu nhóc này còn trưởng thành rất sớm. Sau khi đã hiểu được hết sự tàn độc của thế giới , nó đã tự nhốt mình vào 4 bức tường đầy những nỗi bất hạnh và âm thầm 1 mình gặm nhấm nỗi đau đớn cùng cực mà cuộc đời đã ném cho thằng bé. Nhưng dù sao, Ace cũng đã rất kiên cường vượt qua mọi thứ, và Ace rất xứng đáng với danh hiệu vua hải tặc và one piece trong tương lai.

Thằng bé Ace đó,nó đã tự vứt bỏ tính mạng mình đi một cách dại dột.

Nhớ uống rượu cùng con trai tôi nhé ... Nhớ đừng để chúng phải tỏ ra đau khổ trên nét mặt ... Đặc biệt là Marco, đứa nhóc đó bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất lại là một người có tâm hồn rất dịu dàng và tinh tế.  Gura ra ra ra ra ... "

Sau khi đọc từng chữ một của bức thư trên tay, Marco ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ruột gan như đứt thành từng khúc.

"Bố già..." Marco siết chặt ly rượu, hai chân mày nhíu chặt vào nhau, anh đã cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình mà không để bản thân mất kiểm soát.  Đó thực sự là bức thư của râu trắng: đó chính xác là cách viết, hay loại giấy và mực viết thư chỉ dành riêng cho Mobi Dick, Marco là người biết rõ nhất.

"Chúng tôi chỉ hy vọng có thể giúp anh." Tôi nói một cách bình tĩnh.  Tất nhiên, lá thư này được đưa cho tôi khi Marco đang ngủ.  Trước đây tôi không hề biết nguyên nhân và hậu quả của những việc này, nhưng sau khi Marco uống rượu và gục xuống , tôi tranh thủ thời gian xem qua rất nhiều thông tin, sau đó mới biết được nhiều chi tiết quan trọng trong trận chiến này.

Marco thẫn thờ nằm gục​​ trên bàn, và trước mặt anh là ly rượu gây ảo giác. Trong đôi mắt đó là cả 1 khoảng không vô tận, "Cô có biết vì sao tôi có thể dễ dàng uống cạn ly rượu này không?"

"Tại sao?"

"Loại rượu này." Anh chống tay ngồi dậy, trong giọng nói không hề có một chút cảm xúc, "Là Ace... loại rượu duy nhất em ấy đã pha cho tôi , Cocktail. Tôi đã từng thử loại rượu từ rất lâu về trước. Nên tôi biết rõ, thứ rượu này rất tốt.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro