[ShinShi] Đền tội
Author: Vượng Tể|-旺崽
Translator: Arrebol; & Editor: Linie
Bản dịch ĐÃ CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!
WARNING: Đây là fic ngoại tình! Fic ngoại tình!! Fic ngoại tình!!!
Bạn nào dị ứng thể loại này cảm phiền click back giúp mình. Cảm ơn.
Kudo Shinichi tỉnh dậy trên giường khách sạn, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, não bộ của anh hoàn toàn đứng máy khi ánh mắt chuyển sang đống quần áo đắt tiền được vứt bừa bãi dưới chân giường.
[Cậu đang ở đâu.]
Sau khi gõ tin nhắn cho Hattori Heiji, anh liền dán mắt vào phòng tắm đã tắt tiếng nước.
Người từ trong đó bước ra chính là người đoạt mạng Kudo Shinichi ngày hôm nay.
Lạch cạch.
Ding.
Tiếng mở cửa trùng khít với âm thanh thông báo từ LINE.
Miyano Shiho lau tóc và bước ra ngoài.
Hattori đã trả lời những gì? Không quan trọng.
Trong đầu Kudo Shinichi giờ phút này chỉ toàn một câu nói—— Thôi xong, ông đây lên giường với hoa khôi rồi.
"Bạn gái nhắn đến kiểm tra à."
Cô tùy tiện ném chiếc khăn tắm lên bàn trà, quay lưng về phía anh không chút che đậy cởi áo choàng tắm xuống, bắt đầu thay quần áo một cách thản nhiên.
"Không phải."
Kudo Shinichi buồn bực quay đầu đi, sự hiện diện của tấm lưng trắng ngần quá mạnh mẽ, quen ăn bén mùi, ngay lúc này anh vẫn có thể nhớ lại xúc cảm khi chạm vào da thịt của cô ấy. Đầu óc nặng trĩu do nôn nao của Kudo Shinichi tuôn trào dòng ký ức bom tấn về đêm qua, nhiều cảnh tượng khác nhau hợp lại. Trước khi máy chủ sắp quá tải, Kudo Shinichi cuối cùng đã đưa ra một kết luận hiển nhiên—— Rượu vẫn nên ít đụng đến thì tốt hơn.
"Ethanol sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của tri giác." Cô cài cúc áo sơmi, có hơi ghét bỏ nhặt chiếc quần jeans nhăn nhúm trên thảm, quay đầu nhìn anh nhếch khóe môi, "Mặc dù phân tích trạng thái vận động đêm qua, cậu không hề quá say."
"Sao nào, trạng thái không tệ?"
Kudo Shinichi vò đầu, bước thẳng xuống giường.
Miyano Shiho láu lỉnh lại thẳng thừng nhìn anh trần truồng từ trên xuống, khẽ cười.
"Không tệ, rất khỏe mạnh."
"Theo như những gì tôi có thể nhớ lại, thực ra tôi cũng không đến nỗi say bí tỉ." Kudo Shinichi cúi xuống nhặt chiếc khăn cô ném dưới đất và đi về phía phòng tắm. Anh vờ nghiêm túc đánh giá cô ấy coi như trả lời, "Vóc dáng đẹp, cảm giác khi sờ vào cũng rất sướng tay."
Trước khi đóng cửa phòng tắm anh mới trở nên nghiêm túc: "Nếu tôi nhớ không lầm, đây hình như cũng là lần đầu tiên của cậu? Đợi tôi ra tôi dẫn cậu đi ăn sáng."
Miyano hiểu ý của anh.
Trước khi rời khỏi phòng, cô co ngón tay thon thả và trắng nõn gõ lên cửa kính phòng tắm—— "Nghe có vẻ đây cũng là lần đầu tiên của cậu, chất cồn vào người đôi bên tình nguyện, khá công bằng, cậu không cần suy nghĩ phải chịu trách nhiệm như thế nào, sau này ở trường chúng ta xem như không quen biết."
Anh tắt vòi sen, nghe thấy tiếng giày da Givenchy của cô đi xa rồi dừng bước, hệt như nhớ ra điều gì đó, cô vòng lại, tiếng giày theo đó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cô nâng tông âm cuối, trong giọng nói lạnh lùng có chút khàn khàn mập mờ.
"Kỹ thuật tốt đấy."
Kudo Shinichi nghe thấy cô lần này đã thực sự đóng cửa rời đi, lòng như tro nguội không biết là vui mừng hay lo âu, anh chỉnh vòi sen sang nước lạnh, trơ mặt xối lên đầu mình.
"Gì?!"
Kudo Shinichi hé mắt, cáu kỉnh liếc nhìn Hattori Heiji đang la ó om sòm, anh cầm sách giáo khoa trên bàn đánh vào người cậu ta.
"Cậu gào rú gì đấy."
"Miyano Shiho," Hattori Heiji hạ giọng, "Đóa hoa trên đỉnh núi[1] của Đại học Tokyo, người đứng đầu học viện Sinh học, và chắc chắn là chủ tịch trong phiên họp tiếp theo của hội sinh viên."
[1] 高嶺の花: Đoá hoa trên đỉnh núi, ý chỉ một người hoặc cái gì đó quá đẹp, xuất sắc không thể với tới được.
Kudo Shinichi nghiêng đầu nhướng mày, "Thế nào, tớ không xứng sao?"
Hattori Heiji bình tĩnh trở lại, lướt qua sơ yếu lý lịch của người đàn ông này trong đầu.
Kudo Shinichi, nam thần của Đại học Tokyo, được trường trung học Teitan tiến cử đậu thẳng vào chuyên ngành điều tra tội phạm, trụ cột bộ phận tuyên truyền của trường, thám tử lừng danh Tokyo.
Hattori Heiji thành thật giơ ngón tay cái cho anh.
"Nhưng dù sao thì, đồng chí này, cậu đã là chậu có bông rồi."
Kudo Shinichi cười giả lả, "Wow, cuối cùng thì cậu cũng ra nhận ra chuyện khó nhằn tớ nhờ cậu giải quyết rồi đấy."
Hattori Heiji chống cằm, cửa hàng Starbucks này mở trong khuôn viên trường, bên trong đều là học sinh của trường, tiếng gõ bàn phím văng vẳng bên tai, bên ngoài cửa sổ là đại lộ hoa anh đào của trường, hàng cây trơ trọi vào giữa trời thu.
Miyano Shiho mặc chiếc áo thun thêm áo khoác ngoài, bên dưới là quần jean bó, đang cau mày bàn bạc điều gì đó với người bên cạnh, một tay đặt lên cửa kính của Starbucks.
Theo bản năng, Hattori Heiji cảm thấy Kudo Shinichi nên chạy đi, nhưng lý trí của anh không hiểu vì sao lại muốn cậu ấy bỏ trốn.
"Hattori! Kudo!" Kuroba Kaito vừa trông thấy hai người họ liền hét lên ngay lập tức, anh bước nhanh đến.
"Bạn Miyano đến đây, trùng hợp quá, để tôi giới thiệu với cậu, hai người này hiện là tân sinh viên cốt cán trong bộ phận tuyên truyền của trường, nếu có thắc mắc cậu có thể tìm họ."
Miyano Shiho khẽ cười và chìa tay ra.
"Xin chào, tôi tên là Miyano Shiho, đến từ hội sinh viên của trường."
Kudo Shinichi bắt lại.
"Phòng tuyên truyền, Kudo Shinichi, rất vui được gặp cậu."
Làn da của cô ấy mịn màng và mát lạnh, giống hệt cảm giác ngày hôm đó.
"Tổ kế hoạch tuyên truyền, Hattori Heiji, nghe danh đã lâu."
Kuroba Kaito là thành viên của ban quản lý câu lạc bộ, đồng thời cũng là tân binh của câu lạc bộ ảo thuật, cao thủ xã giao, "Hì hì, hai người ắt hẳn đã gặp nhau trong buổi tổ chức liên hoan dành cho tân sinh viên vào cuối tuần trước, tớ nhớ đã kêu mấy cậu rồi."
Nụ cười giả tạo của Kudo Shinichi đông cứng trên mặt.
Tớ thật lòng cảm ơn cậu đã gọi bọn tớ tham gia với tư cách là người tổ chức sự kiện vô cùng có tâm.
"Shinichi, cậu không nhớ cô ấy sao? Miyano Shiho, hoa khôi đó! Của học viện Sinh học! Có nhớ không có nhớ không có nhớ không!"
Hattori Heiji tỏ vẻ vào tình cảnh như này cậu ấy thật sự không nên xuất hiện ở đây, bên cạnh đó cũng có một phần thông cảm cho Kuroba Kaito—— Từ sâu đáy lòng anh cảm thấy, con người đôi khi làm quá nhiều việc lén lút mà chẳng ai quan tâm, thì dễ dàng coi trời bằng vung và hành xử mất não. Dù sao anh cũng không dám đụng chạm gì đến Kudo Shinichi, còn tùy thuộc Kuroba Kaito có bao nhiêu cái mạng.
"Nhớ chứ," Anh uể oải nhấp ngụm cà phê, "Nhớ rất kỹ."
"Cảm ơn sự yêu mến của cậu," Miyano Shiho ngồi xuống, "Tôi phụ trách bữa tiệc dành cho tân sinh viên lần này."
Bọn họ cần thành lập nhóm làm việc nên đã trao đổi phương thức liên lạc.
Nhìn vào trang chủ, cuộc sống của cô ấy trông có vẻ khá đơn điệu, một số công việc hoặc mua sắm hàng ngày.
Kudo Shinichi nằm trên giường ký túc xá, lướt từng tấm hình.
Cho đến một năm trước, phong cách chụp ảnh của cô ấy hơi hướng trừu tượng, một vài quyển sách lộn xộn chất đống trên bàn chờ người đến giở ra, bụi bay lất phất trong nắng.
Vấn đề nằm ở chỗ cô ấy dường như chưa từng hẹn hò.
Trong lòng Kudo Shinichi càng lúc càng trở nên bực dọc, một nửa đang khiển trách bản thân, nửa còn lại khi cô nói với anh ở ngoài cửa phòng tắm vào sáng hôm đó, "Kỹ năng tốt đấy", thật khó ưa, rõ ràng đều là lần đầu tiên, người phụ nữ này thậm chí cũng chưa từng tiếp xúc với những chuyện hẹn hò, giả vờ thành thạo cái gì không biết.
Điện thoại quăng xuống sát giường dội ngược trở lên, có lẽ nó cũng đang nghĩ quẩn, theo quỹ đạo hoàn hảo vượt qua thành giường nhảy xuống dưới.
Kudo Shinichi sững sờ trên giường không kịp duỗi tay bắt lấy.
"Kí lùm mé!" Kuroba Kaito tối nay 80% lại làm chuyện bất hợp pháp, lúc trở về anh vẫn mặc bộ vest màu trắng, cũng không biết họa gì từ trên đầu rơi xuống, theo bản năng cầm mũ hứng lấy, chú chim bồ câu trốn trong mũ hoảng sợ bay lên, đập thẳng vào trán của Kudo.
Hattori Heiji có lẽ chưa bao giờ được xem một màn ảo thuật trơn tru và tuyệt vời như vậy trong đời, anh đứng tại chỗ há mồm trợn mắt.
Hakuba Saguru ở giường kia chứng kiến toàn bộ quá trình, vỗ tay ba lần rất chân thành nhưng cũng không kém phần tao nhã.
"..."
Kudo Shinichi thật lòng cảm thấy những điều này chắc là quả báo cho việc không chung thủy của mình.
Kuroba Kaito cúi đầu.
Màn hình điện thoại của Kudo Shinichi dừng ở bức ảnh đời thường trên trang chủ của Miyano Shiho, tiếng "ding" có nghĩa bức ảnh đã được tải xuống, Kuroba Kaito giật mình, nhanh chóng nhét thứ nóng hổi cho Hattori Heiji rồi mở cửa sổ bắt bồ câu.
"Đm đã khuya rồi cậu còn xem cái gì thế! Đồ cầm thú!"
Được rồi, điện thoại của anh nhanh chóng được cả phòng chuyền tay nhau xem.
Kudo Shinichi khẳng định bây giờ trong mắt họ đây không phải là điện thoại di động mà là bằng chứng phạm tội của anh.
"Ngồi đi ngồi đi." Kuroba Kaito tắm rửa xong thay bộ đồ ngủ, "Bốn mặt một lời, cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu có đang thích thầm Miyano Shiho không, có phải là mang theo suy nghĩ không đúng đắn, có phải..."
"Bọn tớ đã lên giường với nhau."
Lần này ngay cả Hakuba Saguru cũng choáng váng.
"Chính cậu," Anh thậm chí thản nhiên khoanh tay nhìn thẳng vào Kuroba, "Cái hôm tổ chức buổi liên hoan sinh viên."
"Tớ đã uống khá nhiều, cô ấy cũng uống không ít."
Kuroba Kaito lập tức tìm ra sơ hở chỉ trích anh, "Say rượu quan hệ bừa bãi đều là cái cớ của thằng đàn ông!"
"Tớ không biện minh cho hành động của mình," Kudo Shinichi buông thõng tay, "Tớ thẳng thắn thừa nhận tớ chỉ uống nhiều, nhưng tớ cũng thành thật thừa nhận rằng tớ không hề quá chén."
"Cho nên cậu có ý định ngoại tình?" Hakuba Saguru mở lời.
"Cũng không thể nói vậy," Kudo Shinichi vò đầu, "Trước đó tớ cũng không quen biết gì cô ấy, thật sự thì, do hứng thú mà thôi, không phải tính toán từ trước."
"Nhưng đúng là tớ đã ngoại tình."
"Chi bằng nói với Mori một tiếng, nếu cô ấy chấp nhận chuyện đó thì hai cậu tiếp tục hẹn hò, còn không thì chia tay đi." Hattori Heiji là người biết trước chuyện này, lúc này anh vờ tỏ vẻ bình tĩnh.
"Haiz, nói sau đi." Kudo Shinichi lại bắt đầu bực bội.
Đèn trong ký túc xá đã tắt, Kudo Shinichi điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất.
Điện thoại vẫn dừng ở trang cá nhân của cô ấy, và dòng cập nhật mới nhất là quán cà phê cô đến check in hôm nay.
Anh nhớ rằng Yusaku rất thích uống cà phê, nhưng trong đầu anh lại có rất ít kiến thức về cà phê.
——「Cậu thích uống Blue Mountain?」
Không ngờ cô trả lời cực kỳ nhanh, nội dung chỉ có một tấm ảnh, bàn học của cô ấy vẫn sáng đèn, trên màn hình máy tính là tài liệu tiếng Anh anh đọc không hiểu, mặt bàn gọn gàng sạch sẽ, ở giữa là chiếc cốc sứ trắng tao nhã, vài giọt cà phê dính lên thành cốc, thoạt nhìn đã nguội ngắt, bên cạnh là gói cà phê hòa tan rỗng tuếch có ghi "Americano không đường" mở phanh trơ trọi.
——「Cậu định thức thâu đêm à.」
——「Đang làm việc.」
Trong lúc Kudo Shinichi không biết phải trả lời như thế nào, cô ấy đã gửi tin nhắn đến.
——「Cậu tốt hơn hết nên nghỉ sớm đi, ngủ ngon.」
...Thật khó chịu.
Bọn họ cùng viện Sinh học tham gia lớp giám định pháp y được bắt đầu từ tuần này, Kudo Shinichi đang ngồi ở chỗ của mình, hiện tại chỉ mới có học sinh trong chuyên ngành của họ, khoa Sinh học có lẽ vẫn còn tiết cho nên đến trễ.
"Cậu chuẩn bị xong chưa." Hattori Heiji nghiêng đầu nhìn anh.
"Chuẩn bị gì cơ?"
"Chuẩn bị anh dũng hi sinh." Kuroba Kaito ló đầu, "Trưa hôm nay Mori Ran ắt hẳn sẽ đợi ở dưới tòa dạy học chờ cậu ăn trưa, nói không chừng còn lên tận đây, màn đánh ghen sắp diễn ra rồi."
Kudo Shinichi đảo mắt.
Gì chứ, dựa theo tính cách có chừng mực của người phụ nữ ấy, 80% sẽ không đến quá gần anh, phỏng chừng sẽ giống như những gì cô ấy đã nói giả vờ không quen biết.
Anh biết, cô ấy không phải kiểu người dễ dàng để lộ sơ hở.
Cho đến khi phòng học gần như kín chỗ, Miyano Shiho mới cùng giáo viên bước vào lớp.
"Em Miyano hôm nay sẽ giảng cho các em nghe về tài liệu ứng dụng điều tra tội phạm sinh học mới nhất, tư duy logic của em ấy rất mạch lạc, rõ ràng, mọi người chú ý lắng nghe và ghi chép lại."
Giáo viên sắp xếp trật tự và bước xuống bục giảng, lúc này Miyano mới nhấp vào tập tin cô đã sao chép vào USB từ trước.
Kudo Shinichi nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu đến ngây ngẩn, anh đã từng thấy qua tài liệu này.
Đó là vào cái đêm cô ấy uống cà phê để thức khuya đọc nó, cô đã chụp cho anh xem.
Giờ phút ngồi trong lớp học ồn ào này, cảm giác kích thích khác thường trong Kudo Shinichi bỗng dưng trỗi dậy.
Trong tất cả những người ở đây, anh giống như được thấy qua tấm vé trúng thưởng từ trước, những gì cô ấy đang giảng chỉ có riêng mình anh biết trước được.
Tựa như luồng hơi thở trong trẻo, cả người Kudo Shinichi ngay lập tức trở nên phấn khích giữa cảm xúc hư vinh kỳ lạ.
Bài thuyết trình kết thúc trước khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Miyano Shiho cúi chào mọi người một cách hoàn hảo, Hakuba Saguru đứng dậy lật vở ghi chép, ngoảnh đầu nghiêm túc vỗ vai của Kudo Shinichi—— "Cậu không xứng."
"Xứng hay không cũng đã...."
"Mori! Ở đây!" Giọng Hattori Heiji vang vọng cả phòng học, đồng thời cũng không quên lấy tay nhẹ nhàng nhắc nhở thằng anh em tốt của mình.
Kudo Shinichi bị vỗ cho loạng choạng, ngẩng đầu vừa hay bắt gặp Miyano Shiho đang giúp giáo viên thu dọn đồ dùng dạy học trên bục giảng, nhếch môi mỉm cười.
Nụ cười mơ hồ, nhưng anh đã nhìn thấy nó.
"Shinichi!" Mori Ran bước tới, Kudo Shinichi bồn chồn, nhưng anh vẫn nắm tay cô một cách tự nhiên.
"Trưa nay em muốn ăn gì?" Tay còn lại xách balo, anh cúi đầu nhìn bạn gái của mình.
"Quán ramen ở ngoài trường! Kazuha đã qua đó giành chỗ rồi!"
Kudo Shinichi liếc mắt có thể thấy góc áo khoác bomber của Miyano Shiho, cô ấy đứng trên bục giảng không nhúc nhích, chào hỏi Hakuba Saguru, Kuroba Kaito và Hattori Heiji từng người một, sau đó thấp giọng bắt chuyện với giáo sư.
Kudo Shinichi hít một hơi thật sâu.
——「Cười gì đó.」
Miyano Shiho chọn ngẫu nhiên một chiếc bánh mì nguyên cám gà chay ở cửa hàng tiện lợi, trong lúc cô đang chờ làm nóng thì điện thoại hiện ra tin nhắn của Kudo Shinichi.
——「Cười vì cậu buồn cười.」
——「Không biết năng lực lừa gạt người khác của quý ngài thám tử chưa từng bị qua mặt sẽ như thế nào nhỉ.」
Kudo Shinichi tựa lưng vào ghế trong quán Ramen lắc lư, tóc mái xõa xuống dao động theo nhịp, kì lạ làm sao, như thể sự bất công lớn nhất trên thế giới đang ở đất Tokyo. Anh không chỉ là người không chung thủy, mà còn là người giỏi nói dối.
Điều kì diệu hơn Kudo Shinichi hiểu rất rõ so với Mori Ran, Miyano Shiho thông minh, xinh đẹp và tài giỏi hơn, sức hấp dẫn không gì sánh bằng, nhưng cũng có chừng có mực.
Sự chừng mực có thể dấy lên ngọn lửa trong anh.
Những sự việc xảy ra ngày hôm đó dường như chỉ có mình anh trăn trở lo âu, chỉ có riêng anh vật lộn nơi ranh giới đạo đức, còn cô mang theo sự thành thạo không phù hợp với lứa tuổi và trải nghiệm của mình, dửng dưng như không, thậm chí còn có thời gian chê cười anh.
——「Kẻ hèn này rất may mắn.」
——「Không chỉ thừa hưởng ưu điểm từ bố, mà còn kế thừa rất nhiều thứ từ mẹ.」
Miyano Shiho cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không trả lời lại.
Cô chợt cảm thấy nếu Kudo Shinichi không phải thám tử mà là tội phạm, thì chắc hẳn sẽ rất đặc sắc.
Kuroba Kaito thực sự rất có tài tổ chức, buổi liên hoan đầu tiên của nhóm công tác chuẩn bị dạ hội cho tân sinh viên là vào ngày kế hoạch được thông qua, Kuroba Kaito kéo ngọn cờ đoàn kết, thông báo xong nơi tập trung còn đặc biệt có lòng ngỏ lời "Ai có người yêu thì có thể dắt theo", mọi người trong phòng họp đều la ó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh liền nhận ra tiếng cười khúc khích đó trong một giây.
Giọng của cô ấy rất hay và dễ nhận biết.
Cực kỳ êm tai.
Lúc .... càng êm tai.
Tất nhiên trong lòng Kudo Shinichi biết rằng, quy tắc Kuroba Kaito đặt ra là dành cho mình, nếu dẫn theo Ran thì anh sẽ không làm bất cứ điều gì quá giới hạn. Giáo dục nhà Ran theo hướng bảo thủ, anh cũng sẽ không kéo theo Ran làm gì, tối nay biết thân biết phận.
Thế là trong lúc cả phòng họp đang nhốn nháo, anh di chuyển đến bên cạnh cô.
"Bản kế hoạch viết tốt đấy." Kudo Shinichi tựa vào bàn, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Cảm ơn lời khen của quý ngài thám tử." Miyano Shiho làm ngơ trước sự áp bức của anh, thậm chí còn bình tĩnh chống cằm ngẩng đầu lên, dán mắt vào anh, "Kẻ hèn này thật may mắn, bố mẹ đều là nhà khoa học quốc gia, đặc biệt giỏi trong việc viết luận văn và bản kế hoạch. "
Kudo Shinichi biết đây là đang trêu đùa sự kiêu căng của anh, kể từ ngày hôm đó bọn họ không còn liên lạc với nhau, ngày thường ở trường hay khi làm việc, gặp nhau cũng chỉ trao đổi ánh mắt và đôi câu chào hỏi vừa phải. Anh không còn tìm được cơ hội trò chuyện trên mạng với cô ấy, cô ấy càng không có ý định đó.
Nhưng sau tất cả, họ vẫn giữ một số bí mật của riêng mình.
Đó là bí mật từ những xúc cảm triền miên dây dưa khi ánh mắt cả hai chạm vào nhau.
"Cậu đã đọc tác phẩm mới của Higashino Keigo chưa?" Miyano Shiho thu lại tầm nhìn, chủ động chọn chủ đề trò chuyện.
"Xem rồi, cậu thích không."
"Hay đấy, nhưng không tài nào vượt qua 'Giờ tan học'."
"Ồ? Tớ tưởng cậu sẽ thích 'Ác ý' hơn."
"Chính xác, tớ chỉ nói không tài nào vượt qua, không hề nói tớ thích nhất."
"Cậu hẳn là kiểu người thích những tác phẩm xuất sắc, phải không? Tớ cho rằng xuất sắc đồng nghĩa với việc cậu thích nó."
Miyano Shiho lại nở nụ cười, "Thám tử, nếu không liên quan đến vụ án, khả năng nhìn thấu lòng người của cậu vẫn còn kém chút nhỉnh đấy."
Trái tim của Kudo Shinichi đập như đánh trống.
Anh có lẽ đã thua rồi.
Kudo Shinichi tìm thấy ánh sáng phản chiếu từ ly rượu của cô ấy giữa tia sáng mờ ảo và lộn xộn trong phòng karaoke.
Bộ quần áo cô ấy mặc hôm nay lộ ra chút sống lưng và xương quai xanh, cô đang ngồi trên chiếc ghế cao được bao quanh bởi rất nhiều người.
Ai đó đang bắt chuyện với cô ấy.
Cô bất ngờ quay đầu bắt gặp ánh mắt của Kudo Shinichi, Miyano Shiho vẫn đang trả lời câu hỏi của hội trưởng bộ phận nào đó trong hội học sinh bên cạnh, cô thích thú quan sát khuôn mặt đầy màu sắc của Kudo Shinichi khi được ánh đèn chiếu rọi, sau khoảnh khắc im lặng nhìn nhau, Miyano Shiho khẽ bật cười, khoảng cách giữa hai người không gần, âm nhạc và tiếng người trong phòng riêng cũng vô cùng ồn ào, nhưng Kudo Shinichi thề rằng anh có thể nghe thấy tiếng cười ấy.
Mori Ran trong lòng có chút say bám víu lấy anh, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh thẫm lai tây của cô, cực kỳ khốn nạn cúi đầu xuống hôn Mori Ran.
Trong lúc hôn bạn gái, anh không ngừng dùng ánh mắt quan sát cô ấy, nhìn chăm chú vào cô ấy, niềm khát vọng khó hiểu nhưng kỳ diệu từ nơi sâu thẳm của con ngươi màu biển xanh sục sôi và va chạm màu xanh lá mênh mông ở phía xa, giống như những cái cây cao chót vót sinh trưởng dưới đáy biển, lạnh lùng bí ẩn, mang theo sức hấp dẫn chết người và sự hoang dã nguyên thủy.
Miyano Shiho chầm chậm đưa ly rượu đỏ thẫm trong tay lên miệng khi anh không hề tập trung hôn cô bạn gái nhỏ của mình, đôi môi từng chút một kề lên ly rượu, cổ họng chuyển động lên xuống.
Cô dùng ánh mắt đáp trả lại anh.
Cây cối dưới đáy biển mọc lên đầy mạnh mẽ, uốn lượn quanh co, anh là con cá voi thông minh và cô độc nơi biển sâu, cô là con cá mập linh hoạt và mạnh mẽ ẩn mình trong rễ cây.
Đầu lưỡi anh lướt qua khóe môi Mori Ran lần cuối, anh liền gửi cô cho Toyama Kazuha.
Sau khi rửa sạch mặt và ngẩng đầu lên, anh từ trong gương nhìn thấy Miyano Shiho đang khoanh tay đứng phía sau mình.
Nhà vệ sinh của gian phòng riêng không phân biệt nam nữ, anh kéo cô vào trong.
Khi hôn, anh luồn tay vào vạt áo của cô.
Hơi thở của Miyano Shiho trở nên hỗn loạn, khi cả hai buông ra trong vài giây ngắn ngủi, cô tranh thủ hỏi anh.
"Cậu muốn tìm bạn giường sao."
"Không." Kudo Shinichi cúi xuống cổ cô thở hắt, tay không chừng mực quanh quẩn trong áo cô.
"Ồ?" Cô thở dốc, "Nếu đã thế, cậu có phải nên dừng lại rồi không?"
"Mori-san của cậu giờ đang say đợi cậu bên ngoài... A!" Miyano Shiho chưa kịp nói hết câu, Kudo Shinichi đã nhấc bổng cô đặt lên bồn rửa tay.
"Đừng lo, tôi không thể làm gì trong hoàn cảnh như này đâu."
Anh áp trán mình vào cô, khóe môi nhếch lên độ cong thỏa mãn của thú dữ, trầm giọng nói.
"Cảm giác quen ăn bén mùi không thể nào quên, anh muốn xác nhận lại mùi vị."
"Ai ở trong toilet? Có thể nhanh lên không, ở đây có người sắp ói rồi!"
Kudo Shinichi bất mãn khịt mũi, đẩy lưỡi một cách bực dọc, sau cùng anh dùng một tay ôm lấy cô, răng nanh cọ xát khóe môi của cô ấy.
Kuroba Kaito đỡ lấy Hattori Heiji đang say khướt, trong lòng cầu nguyện đừng nôn lên người mình, ngoài mặt thì âm thầm hỏi thăm gia phả của người trong nhà vệ sinh. Cửa được kéo ra lại đóng sầm, Kudo Shinichi lạnh lùng đút hai tay vào túi.
Kuroba Kaito rùng mình, tự dưng nảy sinh ảo giác bản thân sắp bị giã cho một trận.
Cũng có thể không phải là ảo giác.
"Shin... Shinichi? Cậu say... Say rồi hả?"
Kudo Shinichi không trả lời mà vòng tay qua Hattori Heiji cùng đưa cả hai người vào phòng vệ sinh.
Ngay khi Kuroba Kaito bước chân vào cửa liền nhìn thấy Miyano Shiho đang ngồi vắt chéo chân trên bồn rửa tay.
Đôi mắt anh tối sầm, cánh tay Kuroba Kaito mềm nhũn đem Hattori Heiji ném thẳng xuống đất.
—— [Bây giờ để tôi chết quách đi cho xong, Kudo Shinichi mới là ảo thuật gia đại tài của thế kỷ 21, còn biến ra người thật nữa thiệt tình, rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì để rồi mỗi ngày phải trải qua những cảnh này khi tôi còn trẻ thế?]
Kuroba Kaito đang nhắm mắt lầm bầm trong lòng, Miyano Shiho vỗ vai của anh, trong lòng bàn tay cô là vỉ thuốc được cắt một nửa, "Thuốc giải rượu, nửa tiếng sau uống."
"Cảm ơn... Cảm ơn cảm ơn," Kuroba Kaito run rẩy giơ tay, "Cậu... Chỗ này chảy máu kìa."
Miyano đưa tay lau khóe miệng.
Cái tên thám tử rõ lớn già đầu mà sao lại hấp ta hấp tấp giống nít ranh thế kia?
Khi cô mở cửa bước ra ngoài liền bắt gặp Toyama Kazuha đang đi đến.
"Cô là bạn gái của Hattori phải không?" Miyano Shiho nheo mắt.
Toyama Kazuha trở nên phòng bị nghi ngờ gật đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú của cô ấy, lại nhìn sang cửa phòng vệ sinh.
Miyano Shiho không quay đầu trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh, Kuroba Kaito thực lòng cảm thấy mình sớm muộn sẽ chết dưới tay đôi nam nữ chết tiệt này.
"Kuroba xin tôi thuốc giải rượu," Cô quay lưng lại với cảnh tượng thê thảm trong phòng vệ sinh, "Nhưng tôi thấy cậu ấy trông có vẻ không được tỉnh táo cho lắm, vừa may cậu đến. Cậu trông chừng Hattori, một tiếng sau cho cậu ấy uống thuốc, nhớ canh đúng thời gian không là nguy hiểm lắm đó."
"Hả, không phải cậu nói là nửa tiếng sau sao???" Kuroba Kaito chỉ còn chút ít mặt mũi và liêm sỉ, anh cần phải giữ gìn nó.
"Đấy, cậu thấy chưa? Cậu ta cũng say khướt rồi." Miyano Shiho nói có sách, mách có chứng, "Là tôi đã nhờ Kudo-kun tìm cậu."
Lúc này Toyama Kazuha mới rút lại ánh mắt hoài nghi, nói lời cảm ơn rồi bước vào nhà vệ sinh.
Kuroba Kaito cảm thấy Kudo Shinichi con mẹ nó quả là ông tổ của ngoại tình, ông cố nội của yêu đương vụng trộm.
Sẽ tốt hơn nếu không dùng ông đây làm bia đỡ đạn.
Khi Hakuba Saguru chu đáo xách mấy phần cơm trưa về thì Kudo Shinichi đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, Kuroba và Hattori vẫn còn trên giường.
"Dậy đi." Kudo Shinichi cầm súng bắn bài trên bàn bắn vào hai người trên giường.
"Rồi rồi rồi!" Kuroba Kaito như con cá chép ngồi bật dậy, "Cậu bỏ xuống cho tôi!"
Kuroba Kaito kéo lê chiếc ghế từ đầu này sang đầu kia, âm thanh nặng nề phát ra cuối cùng cũng khiến Hattori Heiji phải rời khỏi giường, Kudo Shinichi làm mặt khó hiểu, "Cậu làm gì mà quạu quọ thế?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi à?" Kuroba Kaito đập bàn nhảy dựng lên, "Hakuba! Cậu nói xem công bằng ở đâu!"
......
Kuroba Kaito lòng đầy căm phẫn thuật lại toàn bộ sự việc, ký túc xá chìm vào sự im lặng lạ thường.
Sau khi nghe xong, Hattori Heiji ngậm bàn chải đánh răng quay sang nhìn Kudo Shinichi, mong chờ ngày hôm nay cậu ấy sẽ dùng cách gì đàn áp Kuroba Kaito.
Kudo Shinichi im lặng đến không ngờ, anh cụp mắt lặng im lúc lâu rồi hắng giọng.
—— "Đúng là tớ đã gọi Kazuha qua đó, nhưng khi các cậu gõ cửa bọn tớ đang hôn nhau."
—— "Tớ không có hơi sức sắp đặt mấy khâu chơi khăm cậu, vả lại tớ cũng không nói với cô ấy tớ sẽ kêu người qua đó."
Anh nhún vai.
—— "Có lẽ do chính bản thân cô ấy tự do phát huy."
Cũng có nghĩa là—— Khi Toyama Kazuha xuất hiện, cô ấy trong tình huống không biết rõ sự việc liền chắc chắn Kudo Shinichi đã gọi Kazuha đến, đồng thời thành thạo nhanh gọn thoát khỏi đấy.
À không, kể từ lúc đưa vỉ thuốc giải rượu cho Kuroba Kaito và dặn dò thời gian uống, Miyano Shiho đã biết Kudo Shinichi sẽ tìm người đến, đồng thời nghĩ cách dàn xếp tình tiết hoàn hảo cho mình và Kudo để che đậy việc quá nhiều người xuất hiện trong phòng vệ sinh, cô ngay lập tức chọn Kuroba Kaito làm con dê gánh tội, dựng chuyện hai người đều say tí bỉ, còn Kudo Shinichi vào vai người lo trước lo sau, không chỉ chăm sóc cho hai thằng bạn say bét nhè của mình, còn phải nhờ cậy mối quan hệ tìm đến người bạn chuyên ngành Sinh học là mình đưa thuốc giải rượu, đồng thời anh còn chu đáo tìm đến Toyama Kazuha và cuối cùng trở thành chàng trai của năm tiếp tục chăm sóc cho bạn gái của mình.
Hattori Heiji rửa sạch kem đánh răng, vỗ lên vai của Kudo Shinichi.
"Tớ nghĩ nếu hai người mà hẹn hò thì sẽ rất thú vị."
"Yêu đương vụng trộm càng hấp dẫn hơn." Hakuba Saguru tựa cằm nhìn Kudo Shinichi.
"Hakuba! Tại sao ngay cả cậu cũng bị xã hội này vấy bẩn rồi!!!" Hattori Heiji sửng sốt.
"Tớ chỉ cảm thấy," Hakuba Saguru nhún vai, "Sherry giống như phiên bản nữ của Kudo, so với ngoại tình, bọn họ giống như cộng sự làm nhiệm vụ bí mật hơn."
Hakuba Saguru và Miyano Shiho lần đầu gặp gỡ tại tổ chức phục vụ sinh viên quốc tế trong trường, so với những người còn lại họ thậm chí còn quen biết sớm hơn, nhưng anh vẫn quen gọi cô bằng tên tiếng Anh hơn là "Miyano".
Thực ra Kudo Shinichi vốn đã định chia tay với Mori Ran từ lâu, nhưng lúc này vẫn còn đạo đức mà hơi chần chừ, anh rất sẵn lòng nhìn thấy dáng vẻ thông minh nhạy bén của cô ấy khi che đậy tội ác thay cho mình, tạo ra chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo cho anh dễ như trở bàn tay.
Quả thực, vô cùng, hấp dẫn.
Sau khi thông qua kiểm duyệt, Kudo Yusaku chuẩn bị cho ra mắt trò chơi gay cấn ông đã tham gia nghiên cứu và phát triển, sẽ có bữa tiệc thông báo vào tối nay, Kudo Shinichi đã xin không về ký túc xá đêm nay, sau đó anh rề rà mở LINE.
Đã lâu không tìm được chủ đề phù hợp để trò chuyện cùng Miyano.
Lần cuối họ gặp nhau là ở tiệm bánh, anh mời cô ăn bánh sừng bò socola và cà phê Blue Mountain rang nhạt, dòng tin nhắn cuối cùng anh trả lời "đừng khách sáo" sau khi cô ấy gửi "cảm ơn".
Kudo Shinichi suy nghĩ lúc lâu, nhưng vẫn lấy cái cớ dở tệ nhất.
——「Tớ xin nghỉ họp nhóm tối nay.」
——「Tìm tớ cũng như không, nói với bạn cùng phòng của cậu ấy, tớ cũng xin nghỉ.」
Lúc anh lái xe đến dưới lầu văn phòng thám tử Mori, Mori Ran đã đợi sẵn ở đó, cô dường như không quen với việc mặc bộ đồ may đo cao cấp anh tặng, đôi chân có hơi run rẩy khi mang đôi giày cao gót nhỏ, Kudo Shinichi xuống xe dìu cô vào ghế phụ.
"Em không cần căng thẳng vậy đâu, Ran." Anh khởi động xe, "Bộ lễ phục cũng chỉ mặc vài lần, nên em cứ thoải mái tự nhiên lên."
Mori Ran hơi đỏ mặt lắc đầu, "Shinichi chắc hẳn đã tham gia rất nhiều tiệc rượu như này."
Kudo Shinichi không tiếp lời.
Thật lòng mà nói, câu trả lời tất nhiên là có, với thân phận của Yusaku và Yukiko, không khó để tưởng tượng Kudo Shinichi từ nhỏ đã quen tiếp xúc với những nơi như này, nhưng anh biết Ran rất nhạy cảm, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Kudo Yusaku và Kudo Yukiko đứng ở lối vào của sảnh tiệc với tư cách là người chủ trì đón tiếp từng vị khách mời, bên cạnh đó còn có người đồng sáng lập là tiến sĩ Agasa Kudo đã lâu không gặp.
Nghe Yusaku kể rằng bác tiến sĩ gần đây đã nhận nuôi con gái của người bạn đã qua đời, còn nhen nhóm tình cảm với mối tình đầu của mình, cuộc sống trôi qua vô cùng hạnh phúc.
Yukiko đã trông thấy thằng con đẹp trai của mình từ xa, ban đầu cô thể hiện nỗi nhớ nhung của mình bằng cái ôm tượng trưng, sau đó vẻ mặt đầy yêu chiều ra hiệu sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho Mori Ran xong thì lăn ra đây đón khách cùng bố mẹ.
Khi chiếc Maybach khiêm tốn lái vào hội trường, Kudo Shinichi cảm thấy tâm trạng sốt ruột của Yukiko trong tối nay liền trở nên thoải mái và dễ chịu, cho đến khi anh có hơi tò mò ngẩng đầu bắt gặp Chris Vineyard, người chị em tốt xuyên quốc gia của mẹ anh thì anh mới tìm ra câu trả lời. Cửa bên kia từ từ mở ra, mái tóc nâu bất ngờ đập vào tầm mắt của Kudo Shinichi.
Miyano Shiho mặc chiếc đầm dạ hội hở lưng màu đỏ rượu, mái tóc nâu ngắn tết ra sau đầu, cô vẽ lớp trang điểm lộng lẫy, kẻ đường cong kiêu hãnh nơi đuôi mắt, dáng vẻ thanh lịch thong thả bước lên từng bậc thềm.
"Hey cool guy." Vineyard cười nhạt, vẫn gọi anh như hồi còn bé.
Kudo Shinichi không quan tâm đến việc xã giao với người bạn của mẹ, trong mắt anh chỉ lưu luyến màu đỏ thẫm.
Miyano chầm chậm vươn bàn tay trắng ngần của mình, "Xin chào Kudo-kun, tôi là con gái nuôi của tiến sĩ Agasa, bạn vong niên[2] của cô Chris Vineyard, Miyano Shiho."
[2] Bạn vong niên: Bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Anh nắm lấy tay cô.
Vừa chạm liền buông có chừng mực, cô mỉm cười thản nhiên, quay đầu Vineyard đang khó chịu vì bị gọi là "bạn vong niên" vỗ về đôi câu, thậm chí còn chẳng ngó ngàng gì đến Kudo Shinichi.
Vừa đi vào không bao lâu, cô đã đi ra cùng bác tiến sĩ Agasa, bọn họ đứng ở cổng chính tiếp khách.
"Sao cậu lại là con gái nuôi của bác tiến sĩ?" Kudo Shinichi trầm giọng hỏi cô.
"Tớ nhớ tớ đã từng kể qua ba mẹ tớ đều là nhà khoa học." Chiếc váy nhung của Miyano Shiho khá hở hang, cô có hơi rùng mình, ôm chặt ví da của mình.
Kudo Shinichi cởi áo khoác của mình và đưa cho cô.
Ở những nơi như này quần áo của họ có thể xem là không phù hợp, nhưng cô choàng áo khoác của anh một cách tự nhiên và đàng hoàng, tay xách chiếc ví nhỏ chào hỏi từng người, Kudo Shinichi chỉ mặc mỗi áo sơmi nhưng cũng không quá nhếch nhác, thắt chiếc nơ nhung màu xanh lá sẫm chỉnh tề, cử chỉ tao nhã tác phong thanh thoát, ngược lại càng làm tôn lên dáng vẻ lịch thiệp không kém phần ga lăng của Kudo Shinichi.
Yusaku mỉm cười giữa những lời khen ngợi của bạn bè dành cho con trai của mình, nắm lấy tay vợ cùng bạn thân bước vào hội trường, ra hiệu cho Kudo Shinichi và Miyano Shiho ở lại đợi những vị khách đến muộn, chờ cho đến khi chính thức bắt đầu thì vào trong.
Hattori Heiji vừa tan học về nhà thì đã bị lôi đến đây, khi bước xuống xe anh vẫn còn đang chỉnh lại cà vạt.
"Ngài Hattori." Miyano Shiho cúi người chào bố của Heiji, Hattori Heiji nắm bắt thời cơ nháy mắt ra hiệu cho Kudo Shinichi.
Anh cũng lười để ý cậu ấy, "Chào chú, đã lâu không gặp."
Ông lớn nhà Hattori trước kia chỉ gặp Kudo Shinichi đôi lần, cảm thấy so với thằng con nhà mình cũng không biết hơn kém bao nhiêu, Kudo Shinichi cũng tình nguyện lấy lòng vị tổng thanh tra này, anh ngoan ngoãn nở nụ cười tươi: "Để cháu giới thiệu với chú, đây là con gái nuôi của bác tiến sĩ Agasa, tên cô ấy là Miyano Shiho."
"Ồ? Con gái nuôi của Agasa sao? Thật xứng đôi với Shinichi!"
Hattori Heiji nhìn thấy vẻ mặt do dự của Kudo, sau cùng anh cong khóe môi, gật đầu cảm ơn ông, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Hattori Heiji cảm thấy người đàn ông này có khả năng cao là nghiện chơi nhiệm vụ ngầm, từng bước vượt xa giới hạn của đạo đức.
Miyano Shiho đưa cả gia đình vào trong, cả đường bắt chuyện với bố mẹ anh khiến cho hai người không khỏi sướng nở ruột gan, Hattori Heiji bị bỏ mặc chỉ có thể lẽo đẽo theo sau, trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc hai người kia hết lần đến lần khác, lại thừa nhận hai người này trong đen ngoài trắng thật sự rất xứng đôi vừa lứa, còn anh ngoài đen trong trắng chịu thua lép vế.
Cho nên kể từ lúc này, chàng thám tử da ngăm trẻ tuổi đầy nhiệt huyết vốn dĩ vẫn đang một lòng muốn cứu rỗi người anh em tốt của mình, cực kỳ dứt khoát chuyển nhiệm vụ ở giai đoạn trước mắt thành [Hóng drama]—— Để xem Kudo Shinichi xoay sở chuyện này như thế nào.
"Cậu nghĩ cậu ta sẽ chia tay với Mori Ran không." Hattori Heiji uống nốt phần rượu còn sót lại, đổi ly rỗng với người phục vụ lấy ly mới.
"Nếu hôm nay cậu mà uống nhiều thì sẽ không ai thèm đếm xỉa tới cậu đâu." Trong nhà rất ấm, Miyano Shiho vắt chiếc áo vest xanh lá sẫm lên cánh tay, "Tôi cược đêm nay."
Hattori Heiji nghiêng đầu nhìn nụ cười gian xảo của cô, "Vậy tôi theo trường phái bảo thủ, tôi cược trong ba ngày."
"Cậu giúp tôi trả áo lại cho cậu ấy." Miyano đưa mắt nhìn Kudo Shinichi và Mori Ran ở nơi xa, "Cứ bảo cậu ấy vết bẩn vừa bị vấy lên rửa không sạch, bồi bàn rất lấy làm tiếc, ngài Kudo tự mình giải quyết."
"Cậu ấy cũng không chắc có thể xử lý được." Hattori nhét ly champagne còn nguyên vào tay cô, "Bộ đồ sang trọng và đẹp đẽ như thế, cho dù sau này không mặc ra đường thì cậu ta chắc hẳn sẽ không nỡ bỏ đâu, biết đâu lại cất giữ tự mình chiêm ngưỡng."
Miyano Shiho chẳng nói chẳng rằng nhún vai, hờ hững quay đầu nhìn món tráng miệng trên bàn, giơ cánh tay trắng nõn và thon thả ra hiệu với Chris Vineyard đang tìm mình, và nói, "Tối nay mấy cậu đều không về ký túc xá nhỉ? Có muốn lừa Kuroba ra uống rượu không?"
"Tối nay chú Kaito ở đây, nhưng thằng con không đến, 80% đang làm chuyện phạm pháp rồi, tí nữa tớ thử gọi cho cậu ấy, cậu tranh thủ đi gặp người bạn vong niên của mình đi, cô ấy trông có vẻ sốt ruột."
Kudo Shinichi nắm chặt chiếc áo vest trong tay, dưới sự lo lắng dò hỏi của Mori Ran, anh hời hợt trả lời, "Chỉ là vết bẩn thôi, không có gì đáng xem đâu. "
Chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre trên cổ tay anh đã lâu không đeo, giờ giấc chạy cũng không chuẩn xác, anh vội vàng nhìn thoáng liền quay sang Ran, "Em chưa xin phép nhỉ, để anh đưa em về trường trước."
Hai mắt Mori Ran sáng bừng, cô chưa từng ở ngoài cả đêm, cũng không muốn vi phạm nội quy, lập tức gật đầu, Kudo Shinichi đưa tay xoa tóc cô, "Lát nữa anh sẽ thuê phòng ngủ bên ngoài với Hattori."
Đưa mắt nhìn Mori Ran bước vào cổng Đại học Tokyo, Kudo Shinichi kéo lỏng nơ, cởi vài cúc áo, xoay vô lăng bằng một tay chuẩn bị quay đầu xe.
Hattori Heiji đang ngồi ở ghế phụ tặc lưỡi—— "Cậu bây giờ thật giống thiếu gia ăn chơi hư hỏng."
"Thiếu gia, tăng hai sắp bắt đầu rồi," Hattori thấy anh không đáp lời, liền chủ động chuyển đề tài, "Anh có muốn về nhà đổi chiếc xe thể thao của anh không?"
Kudo Shinichi không thèm để ý đến anh, trong đầu hiện ra dáng vẻ tối nay của Miyano Shiho, chiếc váy nhung dài màu đỏ rượu, trông sẽ rất đẹp khi ngồi trên ghế phụ của xe thể thao.
Khi anh lùi chiếc Bugatti Veyron mới được Yusaku tặng từ hầm xe, Hattori Heiji đã cười phá khi bước lên xe.
"Ha ha ha ha ha tớ tưởng rằng cậu cao thượng như nào, ra đã mưu tính sẵn rồi."
Kudo Shinichi đảo mắt, "Không muốn ngồi thì cút xuống, dù sao ngay từ đầu cũng không phải dành cho cậu."
"Nào có nào có, đại thiếu gia." Hattori thắt dây an toàn, "Tớ với cậu cược một ván đi?"
Kudo Shinichi chỉ nhìn thấy hàm răng tỏa sáng của anh trong đêm đen.
"Cậu sẽ chia tay Mori trong vòng ba ngày."
Kudo Shinichi chẳng nói chẳng rằng chỉ mỉm cười, ném điện thoại đã mở khóa màn hình cho anh cùng lúc với tiếng gầm rú của động cơ.
Hattori Heiji bị lực đẩy lùi vào chỗ ngồi, run lẩy bẩy nhấc điện thoại của anh lên.
——「Ran, chia tay đi.」
Hattori Heiji không ngờ anh lại nhanh gọn đến thế.
Miyano Shiho đoán trúng rồi.
"Mẹ kiếp, cậu nghĩ kỹ rồi đó hả?"
"Điều này cần gì phải suy nghĩ." Mái tóc ngắn của Kudo Shinichi tung bay trong gió, "Từ gia cảnh, tiêu dùng, môi trường tiếp xúc, tuy rằng nói như vậy không hay cho lắm, nhưng xét về chỉ số thông minh, tớ và Miyano hoàn toàn ngang tài ngang sức, tớ suy nghĩ lâu dài cho tương lai và thực tế."
"Lỡ như Miyano Shiho từ chối thì sao?"
"Cô ấy sẽ không."
Khi trông thấy Miyano Shiho đã thay váy ngắn đang dựa vào chiếc Porsche 356A màu đen tuyền chơi điện thoại ở lối vào quán bar, Hattori Heiji cảm thấy mình đã thua hoàn toàn.
Hai người này sinh ra là dành cho nhau.
Miyano Shiho vẫy tay với anh, "Đừng trợn mắt nhìn tôi, đây là xe của cô Vineyard, à không, nói đúng hơn là xe của chồng cô ấy."
"Khi cô ấy ném chìa khóa cho em còn chúc em thu hoạch bội thu trong đêm nay." Miyano Shiho nhướng mắt nhìn Kudo Shinichi, người kia cũng không đúng đắn bước tới ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
"Chắc hẳn em biết rằng, thám tử luôn gặp lợi thế khi phạm tội."
"Tội lỗi nằm ở đây," Kudo Shinichi lấy tay chỉ lên ngực mình, tay không an phận kéo cô sát vào người mình, "Không nơi nào để trốn."
Chiếc áo vest màu xanh lá sẫm được anh vứt bừa ở hàng ghế sau, nét chữ trên ngực phảng phất mùi hoa hồng, đó là hương vị đôi môi của cô ấy, Kudo Shinichi cúi đầu nếm thử.
Cô ấy dùng son môi viết cho anh——「Thích anh là một sai lầm nho nhỏ.」
Note: Hồi đầu không định đăng do thể loại, nội dung cũng nhạy cảm, nào ngờ spoil đoạn nhỏ cho chị em ai cũng kêu gào tuôi đăng đi híc. Coi như lâu lâu đổi gió tí nhỉ.
À nhân tiện bạn nào đọc xong rồi có thể bật bài "There's nothing holdin' me back" của Shawn Mendes :))) Cá nhân mình thấy Shinichi trong này rất hợp vibe của bài đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro