
[CoAi] Magic kingdom
Author: Tây Tây | 北邙冢葬西子人
Translator: Arrebol;
Bản dịch ĐÃ CÓ sự cho phép của tác giả, chỉ được đăng duy nhất tại wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng là không đạo văn!
「1」
Khi bài "The Unbirthday Song" vang lên, chiếc tách trà màu xanh lơ họ đang ngồi từ từ xoay tròn, cùng lúc đó ấm trà khổng lồ mang hoạ tiết chạm trổ ở trung tâm sàn nhảy vòng tròn màu hồng bắt đầu chuyển động. Hạt bụi văn học thiếu nhi vùi lấp dưới tài liệu hàn lâm và thuốc thử hóa học dần dà rơi vãi trong đợt tổng vệ sinh, những suy nghĩ viển vông và tưởng tượng không được phép trong nghiên cứu khoa học hiện ra từ trang sách mở toang, bất ngờ cuốn theo tư tưởng cứng nhắc của cô vào buổi tiệc trà điên cuồng không thuộc về thế giới thực này.
Nếu phải nhớ lại, thì "Alice ở xứ sở thần tiên" là tác phẩm mà cô đã đọc trong thời thơ ấu của mình. Trong khi dạy cô nhận thức triết học ngôn ngữ độc đáo của Lewis Carroll, đó cũng là lúc tiếng mẹ đẻ của cô chuyển từ tiếng Nhật sang tiếng Anh—— Tiếng Nhật và việc giao tiếp với chị hai bị ép buộc tạm ngừng, và tiếng Anh dường như ôm đồm khả năng nghe, nói, đọc, viết của cô, vốn từ vựng của cô tăng vọt theo yêu cầu của nghiên cứu học thuật hàng đầu.
Tác phẩm tuy được nhiều người biết đến, nhưng đây lại là lần tái ngộ đầu tiên giữa Haibara Ai và Wonderland sau 20 năm.
Yoshida Ayumi ngồi đối diện cô, lúc này tốc độ quay của tách trà đã ổn định, mà cô gái nhỏ nổi hứng chơi đùa, cánh tay mảnh mai của của cô nắm lấy bàn quay ở giữa—— Nó điều khiển tốc độ xoay của tách trà, vận tốc nhanh hay chậm tùy thuộc vào tốc độ bạn tác động lên bàn quay.
Nhưng dù sao thì cô ấy cũng chỉ là cô gái nhỏ, sức lực có hạn, khả năng chịu đựng của cơ thể cũng ở trong mức nhất định, một lúc sau cô gái liền bật cười nằm bò trên bàn xoay—— "Hahahaha, chóng mặt quá đi!"
Làn gió mùa hè của Orlando vuốt ve khuôn mặt cô, tiếng nhạc vang vọng, những tách trà xoay tròn đều vặn, có lẽ tòa lâu đài làm từ gạch hồng ngói xanh này thực sự có thứ phép thuật khiến cho người ta buông lỏng, Haibara Ai chợt nhếch môi, cô vuốt mái tóc nâu bị gió thổi tung ra sau tai, bất giác nhẹ giọng ngâm nga theo nền nhạc: "Let's all congratulate us with another cup of tea, a very merry unbirthday to you~"
Cùng lúc đó, một tách trà xanh nhạt lướt qua họ với tốc độ kinh hoàng——
Những vị khách tham dự bữa tiệc trà điên cuồng đều không khỏi lấm lét nhìn sang tách trà đúng như tên gọi, lạy chúa trên cao, nó xoay điên rồ đến mức cho dù họ có nheo mắt cũng chỉ nhìn thấy ba bả vai nhấp nhô quanh bàn xoay từ dư ảnh hoa mắt chóng mặt.
Nếu ở đây có vài khách du lịch đến từ Nhật Bản, thì họ chắc chắn có thể nghe hiểu những tràng cười thả cửa từ tách trà quay cuồng trong tiếng nhạc nền gây cấn——
"Woa ha ha ha, hôm nay đừng ai hòng sống sót thoát khỏi đây!"
Haibara Ai: .....
「2」
Edogawa Conan ngồi ngả ngớn dưới mái hiên ngoài nhà trong làng Pinocchio, trên mặt đắp chiếc khăn bông sắp khô. Orlando vào tháng một vẫn như mùa hè thiêu đốt, may mắn thay tấm bạt trên đỉnh đầu đủ tiện để ngăn cách ánh nắng chói chang bên ngoài, chỉ cho phép làn gió mát mùa hạ cuốn theo thoải mái đến anh. Cũng nhờ hôm nay du khách trong công viên đông, ngay cả khi tư thế của anh có khiếm nhã và keo kiệt đến mức không gọi một miếng khoai tây chiên nào, thậm chí còn lẻn từ khu vườn phía sau và ngồi chết dí ở đây, nhân viên nhà hàng cũng sẽ không nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi bóng râm đó.
Hình như có người ngồi vào bàn, chiếc ghế tre kêu kẽo kẹt, người ấy nói: "Nè, nước của cậu đây."
Nghe vậy, Edogawa kéo chiếc khăn mềm ra khỏi mặt, vươn tay vặn nắp chai nước lạnh được người kia đưa cho. Sau khi mở mắt, đầu óc anh vẫn có chút choáng váng, sắc trời đặc biệt chói lóa, anh khó chịu nhắm mắt, uống sạch nửa chai nước rồi lại xụi lơ, rũ mí mắt, ỉu xìu hỏi cô ấy: "Không nhẽ tớ già rồi sao? Chơi tách trà điên rồ đã đuối thành vậy rồi."
"A la, là ai đã giở giọng hăm he rằng: 'Hôm nay đừng ai hòng sống sót thoát khỏi đây' vậy ta?"
Haibara Ai đang hả hê đúng không? Chắc chắn là thế, vì cô ấy còn vô cùng chu đáo "an ủi" anh, "Chức năng cơ thể và độ tuổi tâm lý không liên quan gì đến nhau, nên cậu yếu có lẽ là vì nguyên do khác."
Edogawa Conan bực bội đảo mắt, thấy cô đang xé gói nhựa trong tay, lấy ra cây kem hình đầu Mickey, ngắm nghía một lúc rồi cắn vào tai trái của nó. Hàm răng trắng tinh chạm vào lớp vỏ socola giòn tan, sau đó chiếc lưỡi hồng vươn ra liếm phần nhân vani màu trắng sữa.
Không phải chứ, còn chẳng thèm mua cho mình một cây?
Trong lòng anh ngứa ngáy, nảy sinh ý nghĩ muốn cướp cây kem trong tay cô ấy.
"Genta và những người khác đâu rồi?" Anh hỏi nhằm đánh lạc hướng của người kia.
Cô gặm nửa vành tai, tay còn lại biếng nhác duỗi ngón trỏ ra sau, giọng ồm ồm: "Vòng xoay ngựa gỗ."
Dưới mái hiên tím lịm lộng lẫy giữa trung tâm quảng trường, những chú ngựa trắng của hoàng tử bạch mã đang từ từ giương cao vó dưới bầu trời xanh thơ mộng.
Vl, rõ ràng cả bọn đều xuống chung một tách trà, sao họ vẫn còn sức chơi thế? Mặc cho mọi người đều quay cuồng trong mơ hồ, miệng cười toe tóe, nhưng tại sao chỉ có mỗi anh loạng choạng, chân trái vấp chân phải ngã sõng soài ra đất?
"Ông già" chịu bẽ mặt tức giận nghiến răng, trong lúc tiến gần mục tiêu tiếp tục hỏi: "Sao cậu không chơi?"
"Tớ đã chơi một vòng rồi. Trò đó phải xếp hàng 15 phút mới đến lượt, bọn họ còn chơi thêm lần hai."
"Chơi một lần không đã phải chơi thêm một lần nữa, trò đó vui đến vậy sao?"
Làm ơn, đó là thứ chỉ có con nít mới chơi thôi.
"Hừm, cũng tạm."
Nhưng đôi mắt xanh như nước hồ của cô ấy lại cong như vầng trăng khuyết.
Nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, chàng thám tử 20 tuổi chắc hẳn phải bỏ nghề sớm.
Cánh tay anh lao vút nắm lấy bàn tay đang cầm que kem của cô, kéo cả người lẫn kem đến trước mặt mình, dứt khoát cắn đứt nửa vành tai còn lại của Mickey.
Bởi vì ở quá gần, nên vành mũ tai tròn của cô chợt va vào mặt anh, nón che nắng bị đẩy ra sau rơi thẳng xuống đất.
Haibara Ai nhướng mi, thủ phạm trẻ con buông tay cô ra, anh nhấm nháp socola quanh miệng, còn tí tởn nhai chiếc vỏ giòn rụm. Ngó lơ ánh mắt không mấy thiện cảm của cô, anh chẳng hề có ý định rút lui, ngược lại còn đến gần hơn, cúi xuống vươn cánh tay thon dài của mình, mặt kề sát vào eo cô nhặt chiếc mũ bị làm rơi trên đất, vỗ lớp bụi bên trên rồi lại đội lên đầu cô.
Lúc này Edogawa Conan cũng đã nhai sạch kem trong miệng.
"Chà, cũng tạm." Anh liếm khóe môi và đưa ra nhận xét.
Cây kem trong tay cô bị cắn không ra hình thù gì nữa, miếng socola tam giác giòn rụm rơi trên mu bàn tay cô mang theo hơi lạnh băng giá, nhưng phần rìa nó ngay lập tức bị nhiệt độ cơ thể cao của cô làm cho tan chảy. Do dự một lúc, Haibara Ai cúi đầu đưa miếng socola vào miệng.
Cô thầm nghĩ, nếu không phải vì lười mua cây mới, cô sẽ dí nốt phần kem còn lại vào khuôn mặt chết bầm kia.
「3」
Thực ra, cô không thích thói tự quyết của anh.
Sau khi rời khỏi Nhật Bản, Haibara Ai không còn phải che đậy bản thân với vẻ ngoài "tầm thường". Cô lần nữa ẩn náu trong thành phố có rừng cây cổ thụ được bao quanh bằng gạch đỏ tại Boston, dốc hết sức mình hoàn thành nhiều bằng cấp trong một lần. Cô chủ yếu tập trung vào hóa sinh y học, sau một thời gian vật lộn với nghiên cứu và lâm sàng, cô vẫn quyết định bước trên con đường học giả nghiên cứu không lối về; cô còn học thêm pháp luật và khoa học xã hội, nhưng chưa từng có qua suy nghĩ tiếp xúc với ngành kinh tế, vì làm việc nhóm quá hao tổn tinh thần.
Dù bước vào môi trường xa lạ, nhưng con người hoàn toàn có thể thiết lập cho mình một hình ảnh mới. Vứt bỏ mọi gánh nặng bản thân từng có, trở nên hào nhoáng giàu có, vui vẻ thân thiện, thờ ơ tự kỷ, hiếu học hay buông thả cũng chẳng sao, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của chính bạn. Vào ngày đầu tiên đến trường, Haibara Ai cũng đã nghĩ về vấn đề này trên chuyến xe buýt số 75, liệu cô có cần phải sửa soạn bản thân và sống một cuộc đời mới mẻ với tính cách hoàn toàn trái ngược trước đây hay không.
Nhưng ý tưởng này đã bị bỏ phiếu bác bỏ ngay khi vừa đề xuất, cô cảm thấy mệt nhọc khi phải đối mặt các mối quan hệ muôn màu muôn vẻ, chán ngấy với thú vui hời hợt về cơ bản đều giống nhau, chất dopamine liên tục được kích thích tiết ra sẽ phá hủy sự nghiêm khắc và tính tự giác cô đã cố gắng trau dồi, khiến cô cảm thấy khó chịu và bực bội. "Tính ù lì" ăn sâu vào máu không thể hỗ trợ cô gầy dựng và duy trì hình tượng hoàn hảo và đáng yêu—— Tính cách không phải con người thật của cô. Vì vậy cô vẫn một thân một mình như trước, quanh đi quẩn lại giữa căn hộ, phòng thí nghiệm và thư viện, mặc dù cô cũng quen biết một, hai người bạn mới, mọi người qua lại thường xuyên cũng vì tâm hồn ăn uống, nhưng khi kỳ nghỉ đông cận kề, cô vẫn chỉ lẻ loi một mình trong căn hộ, không khác gì so với mười năm trước.
Hai ngày trước lễ Giáng sinh, Edogawa Conan đánh thức cô khỏi giấc ngủ.
"Haibara, chỗ cậu đậu xe như nào vậy, tớ có thể dừng ngay dưới lầu không?" Anh hỏi một cách thản nhiên.
Cô bật dậy khỏi giường, vươn tay kéo tấm rèm che nắng nặng nề. Lúc vén rèm lên bầu trời chói chang lóa cả mắt, cô nheo mắt lại, sau khi làm quen với ánh sáng, cô nhanh chóng tìm thấy chiếc BMW M8 phô trương của anh, đèn pha đỏ rực nhấp nháy.
Chết mất.
Nghĩ vậy, cô lật đật bước xuống giường, cất giọng quở mắng: "Chỗ tớ phải thuê chỗ đậu trước, nếu cậu đỗ xe bừa bãi, lỡ bị báo cáo thì sẽ có công ty xe kéo đến lôi xe vi phạm đi đó." Trong khi đó cô nhắn vào nhóm chat căn hộ: "Xin hỏi có chỗ đậu xe cho thuê ngắn hạn không ạ?"
Tám giờ sáng ngày lễ, cô hy vọng ai đó có thể trả lời cô càng sớm càng tốt.
Edogawa giống như đã đoán ra tình huống này ngay từ đầu, anh mỉm cười trấn an cô: "Đừng lo, cậu đánh răng rửa mặt đi, chúng ta đi ăn sáng trước."
Cô tặc lưỡi: "Sáng sớm lái xe hai tiếng đồng hồ đến đây cậu vẫn hăng máu thế?"
"Đâu chỉ hai tiếng." Anh bảo, cô sững người, sau đó liền nghe thấy tiếng hò reo vang dội từ đầu dây bên kia: "Ai-chan/Haibara-san——"
Ôi trời, bây giờ phiền phức nhân đôi.
Cô day vào ấn đường: "Mấy cậu hạ cánh ở đâu?"
"Họ bay đến Boston, hạ cánh lúc 6h30 và làm thủ tục nhập cảnh gần một tiếng đồng hồ. Đón được họ thì tớ liền đến chỗ cậu." Anh đáp, dùng giọng cười trong trẻo cuốn trôi mọi vất vả và mệt mỏi trong suốt hành trình.
Thảo nào, anh ấy thường không lái xe khi đến chỗ cô.
"Nhiều người như vậy thì chỗ đâu mà ngủ?"
"Tớ mang theo chăn bông, gối và nệm hơi của tớ rồi, king size!"
"..."
Đến cũng đến rồi, đâu thể đuổi về được.
Cô nhanh chóng lấy khăn lau mặt, cầm chìa khóa từ giá treo bên cửa, vội vàng dùng mũ đè mái tóc nâu chưa kịp chải, cam chịu nói: "Tớ xuống đón mấy cậu."
Nhân tiện xin giấy phép đậu xe tạm thời với phòng quản lý chung cư.
Trước khi đi, cô nhìn thấy biển tuyết mênh mông qua khung cửa sổ phòng khách sáng sủa. Tuyết từ đêm qua rơi từng chùm rất lớn, lớp tuyết phủ dày đặc trên mái nhà và đường xá, khi gió lạnh nổi lên sẽ cuốn theo hạt tuyết trên nóc nhà khô hanh. Nếu không có ánh mặt trời vào lúc này, thì sẽ không phân biệt được trận tuyết đêm qua đã ngừng hay chưa; và cả thành phố đã sớm quen với việc chống chọi với cơn bão tuyết lớn như vậy—— Bọn họ rải muối thô màu xanh lục trên các con đường và ngõ hẻm, bên cạnh đó bố trí xe chuyên dụng xúc tuyết cả ngày lẫn đêm, cho nên con đường chính vẫn còn tương đối sạch sẽ, cũng ổn, như vậy khi lái xe sẽ không gặp nguy hiểm.
Ba chàng trai cô gái mặc đủ loại quần áo đang sục sạo tuyết bên bồn. Tuyết ở Nhật Bản không rơi nhiều, độ ẩm không khí quá thấp, khi ném lên nếu không vo chặt thì sẽ rơi tung tóe khắp nơi, nên trông họ rất thích thú, không hề có nét rụt rè và ngại ngùng khi lần đầu đặt chân đến đất nước và thành phố xa lạ này. Cô và họ đã một năm không gặp, sau khi vào Đại học, cuộc gặp gỡ chỉ dừng ở một bữa ăn chia tay vội vàng. Ở cái tuổi ngông cuồng trưởng thành như vậy, sự thay đổi trong một năm cũng đủ mài mòn những nét ngây ngô thời niên thiếu của mỗi người.
Mà chàng trai đang dựa vào cửa ghế lái, mặc chiếc áo khoác màu xanh da trời rất dễ nhận ra. Ắt hẳn vì không muốn phiền cô chạy tới chạy lui, nên anh đã xin được giấy phép đậu xe tạm thời, xe đã tắt máy, hành lý của mọi người chất thành đống ở đuôi xe.
Thấy cô đến gần, anh cau mày: "Sao cậu không mặc thêm?"
Làn gió như cắt ngang khuôn mặt chưa kịp thoa lớp kem dưỡng ẩm của cô, khô rát, đau đớn. Cô nắm chặt cổ áo lông xù, chân trần đi dép sục, rùng mình vì lạnh: "Sợ mới sáng sớm đã gây phiền phức cho công ty kéo xe."
Dù sao bọn họ đã cấu kết với nhau, tự ý quyết định, còn tạo cho cô bất ngờ lớn.
Nhưng anh mỉm cười: "Cái đồ dối lòng."
Lừa người ta hay ho lắm à?
Haibara Ai lườm anh, cô ôm lấy Yoshida Ayumi, trong lúc rúc vào áo khoác lông cừu của cô ấy để sưởi ấm, cô dẫn bọn họ lên lầu. Năm người trẻ tuổi xách theo túi to túi nhỏ chen chúc ở cửa chống trộm trông chật vật không tả nổi, khi nhìn thấy đơn hàng Costco của nhà nào đó đặt ở tầng một, Haibara Ai thầm than thở sau khi muộn màng nhận ra: Cô dường như không trữ thức ăn trong tủ lạnh, với cả cô phải từ đâu moi ra cái nồi nấu đủ năm miệng ăn đây?
「4」
"Đã lâu không ngủ chung giường với Ai-chan rồi."
Trước khi đi ngủ, Yoshida Ayumi cuộn tròn trên giường lẩm bẩm một mình. Nói chung bên Mỹ có bốn loại đệm không cùng kích cỡ, từ bé đến lớn lần lượt là twin size, full size, queen size và king size. Haibara Ai sống một mình nên đương nhiên sẽ chọn giường full size, 1,4x1,9 mét để cô có thể nằm ngủ thoải mái và tự do. Nhưng chỉ cần có thêm một người thì chiếc giường này sẽ hơi chật một chút, nếu không gác chân hay ôm nhau ngủ thì có mà thức trắng một đêm.
Vì vậy ngay khi Haibara Ai chui vào chăn, Yoshida Ayumi liền tươi cười ôm lấy eo cô ấy, cô bé thoải mái tựa vào người cô, giống như một chú mèo thỏa mãn. Tối nay họ dùng chung một loại dầu gội và sữa tắm, mùi thơm trên tóc và cổ giống hệt nhau, nhưng Haibara Ai vẫn cảm thấy cô gái nhỏ nũng nịu trong vòng tay mình ngọt ngào và ấm áp hơn cả cô.
Trước khi lên cấp ba, việc ngủ với Yoshida Ayumi đã từng là chuyện thường tình.
Dù không cùng trang lứa nhưng họ dường như có vô số điều để kể, hầu hết đều là Yoshida Ayumi kéo theo Haibara Ai, huyên thiên không dứt, dính chặt không rời, muốn nói những chuyện trên trời dưới bể với người bạn thân của mình và chia ngọt sẻ bùi mọi thứ trong cuộc đời với cô ấy; và Haibara Ai là kiểu người nghiêm túc lắng nghe, cô luôn nở nụ cười trên môi, tay chống cằm ôm má, khóe mắt tràn ngập yêu thương ngay cả bản thân cô cũng không đong đếm được. Mong muốn sẻ chia luôn là nền tảng vững chắc cho mọi cung bậc cảm xúc.
Mọi chuyện bắt đầu đổ bể từ khi nào nhỉ?
Cô mơ hồ không nhớ ra được nguồn cơn sự việc, ai đúng ai sai, không phải dăm ba câu có thể làm rõ. Nếu thanh mai trúc mã chỉ có hai người, thì mối quan hệ sẽ đơn giản và thẳng thắn hơn nhiều, nhưng nếu là năm người, tình bạn giữa họ mang vẻ ngoài như lục bình trôi sông bình dị và êm đềm, nhưng nội tiết tố của tuổi trẻ luôn giục giã, muốn dựng lên dòng sông băng mang đầy mối nghi ngờ, khơi dậy cơn sóng cuồn cuộn ngất trời để lật đổ con thuyền tình bạn.
Cuối cùng Haibara Ai quy hết mọi lỗi lầm về cho mình. Bởi vì khi từ chối Tsuburaya Mitsuhiko cô đã nói: "Tớ sẽ coi việc hôm nay như chưa từng xảy ra... Nhưng Tsuburaya-kun, tớ hy vọng các cậu có thể 'giữ khoảng cách' với bạn Yoshida."
Sắc mặt của chàng trai nhợt nhạt đến trắng bệch, cuối cùng hồn xiêu phách lạc đáp lại cô, "Được."
Sau đó không biết nghe ngóng từ đâu, khi cô gái đến chất vấn Haibara Ai, cô ấy đã bật khóc nức nở và nói một cách đau lòng, sau khi thốt ra những lời hiểu lầm ý định ban đầu của người kia, cô liền bày tỏ nỗi uất ức không thể kìm nén: "Cậu đã cướp Conan-kun rồi, tại sao còn bắt Mitsuhiko và Genta xa lánh tớ?"
Tính bốc đồng nóng nảy của tuổi trẻ vừa cao lại vô lý, nhưng Haibara Ai trong một lúc không nói nên lời, cuối cùng chỉ lúng túng phủ nhận: "Tớ và Edogawa không có gì cả..."
Có lẽ kể từ ngày hôm đó, đội thám tử nhí đột nhiên tan rã.
Haibara Ai nghĩ, có lẽ cô đã không hoàn toàn từ chối Tsuburaya Mitsuhiko, khi ấy cô nên nói nhiều hơn để an ủi trái tim vỡ vụn của chàng trai trẻ, và cô cũng nên nói điều gì đó dễ hiểu hơn để hàn gắn tình bạn giữa họ; có lẽ cô không nên thẳng thắn đến mức nêu rõ "Cô không muốn mối quan hệ giữa năm người họ tan vỡ vì không thể trở thành tình yêu", còn gửi gắm hy vọng vào câu "Mấy cậu nên giữ khoảng cách với bạn Yoshida", loại bỏ những mầm mống xấu dẫn đến tranh chấp càng sớm càng tốt——
Tsuburaya Mitsuhiko thích nét ngây thơ hồn nhiên của Yoshida Ayumi, nhưng lại bị thu hút bởi sự trưởng thành và bí ẩn của Haibara Ai, cậu thiếu quyết đoán và mắc kẹt trong đó; chưa kể Kojima Genta cũng thích Yoshida Ayumi, nhưng người cô gái thích từ nhỏ đến lớn chính là Edogawa Conan; và Edogawa Conan... Cậu chắc hẳn chăm sóc họ như những đứa trẻ và xem Haibara Ai là trí tuệ nhân tạo để sai khiến. Nhưng trong mắt lũ trẻ, có một mối quan hệ mập mờ khác giữa Haibara và Edogawa, bọn họ chưa bao giờ giải quyết những cảm xúc thuộc phạm trù "lãng mạn". Năm người từ nhỏ đã ý thức được mớ cảm xúc mơ hồ này, chung sống hòa thuận chỉ để đè nén ham muốn khát khao có được từ sâu đáy lòng.
Giờ đây chiếc hộp ma thuật Pandora đã mở ra.
Kể từ khi bị cô từ chối, Tsuburaya Mitsuhiko không dám bắt chuyện với cô lần nào nữa, cũng nghe theo cô giữ khoảng cách với Yoshida Ayumi;
Yoshida Ayumi bộc lộ cảm xúc của mình riêng với cô, bọn họ trở nên lạnh nhạt, cũng chẳng còn tỉ tê tâm sự;
Kojima Genta lúng túng khi mắc kẹt giữa họ, cậu đành cam chịu cất đi những tâm tư tươi đẹp đang rục rịch ở tuổi mới lớn.
Về phần Edogawa, anh hiếm khi im lặng sau khi nghe thấy những lời cô nói vào ngày hôm đó.
Rốt cuộc ai đã mắc sai lầm?
Dành tình cảm cho ai đó không phải là điều sai trái.
Cô không thể làm rõ, cũng chẳng thể hiểu được.
Dù cho sống thêm mười năm, cô vẫn vụng về khi giải quyết mối quan hệ "đơn giản" như vậy.
Vì thế Haibara Ai cũng là người đầu tiên lựa chọn ra đi.
Đội thám tử vị thành niên tan đàn xẻ nghé, cô chạy trốn đến Boston, ba đứa trẻ thi vào các trường Đại học khác nhau ở Nhật Bản. Khi Edogawa tiễn cô, anh lại theo cô lên cùng chuyến bay đến New York, chỉ có điều khi quá cảnh cô đi Logan còn anh chuyển đến Tweed.
Trước khi đi, năm người đã tập trung đông đủ ở sân bay.
Họ đứng thành vòng tròn, khoác tay lên vai nhau. Những lời đã từng giấu kín giờ đây chẳng cần thiết phải nói ra, ai cũng hiểu rằng cuộc chia ly này khác trước rất nhiều.
Trên con đường trưởng thành, mỗi chặng đường sẽ có những người bạn đồng hành riêng biệt. Nếu tình bạn sâu đậm, thì khi ta cần người đó đều có mặt; nhưng nếu tình bạn nhạt nhòa, thì cuộc chia ly này chính là mãi mãi. Cho dù bạn bè đã từng ở bên bạn năm hay mười năm, bạn cũng không biết khi nào mình phải chia tay họ, lần gặp tới sẽ là lúc nào, liệu rằng có thể gặp lại nhau nữa không?
Chỉ là khi biệt li, ai cũng ngầm không nhắc đến nỗi buồn, mà chỉ mơ tưởng về cuộc hội ngộ xa vời.
Nhưng vẫn còn quá sớm để đám trẻ mười bảy, mười tám tuổi hiểu được những lý lẽ này. Yoshida Ayumi vẫn muốn khóc, đối với chuyện cô bạn thân nhất của mình, cho dù bực bội hay hạnh phúc cũng đều phải khóc giải toả, huống chi khi chia tay càng phải khóc một trận đã đời.
Cô ôm chặt lấy cô ấy nói: "Ai-chan, cậu muốn giận tớ hay đối xử lạnh nhạt với tớ cũng chẳng sao, nhưng cảm xúc tớ dành cho cậu bao năm qua chưa từng thay đổi."
Mũi của Haibara Ai trong phút chốc trở nên chua xót, cô chạm nhẹ vào mái tóc dài của cô gái, lẩm bẩm một mình như than thở: "Tớ có giận cậu bao giờ..."
Mối quan hệ càng phức tạp thì đôi bên càng phải duy trì cẩn thận, Haibara Ai tự đánh giá bản thân không làm tốt mặt này, cô sẽ để mặc nó chết dần chết mòn. Nhưng may mắn thay, cô gái nhỏ trong lòng cô từ khi con bé đã có tấm lòng kiên định và lương thiện, cô ấy sẽ dũng cảm đối mặt với trái tim mình. Những ai đã từng khiến cô rơi lệ, đau khổ, tủi thân, cô đều can đảm lựa chọn buông bỏ để rồi nắm chặt những thứ quan trọng ở phía bên kia bàn cân.
Vì vậy, vào giờ phút này, họ lại có thể tựa đầu vào nhau, giường đôi ấm cúng và thoải mái hơn so với một người, còn có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
"Bộ móng cậu mới làm đẹp ghê." Cô chủ động khen.
"Thật hả? Hihi, vì chuyến đi chơi lần này nên tớ mới làm đó ~ Ai-chan, cậu muốn làm không? Trước khi đến Orlando tớ sẽ đi cùng cậu!" Yoshida Ayumi xoa xoa bàn tay mộc mạc của cô, đôi mắt lấp lánh ánh sao trong căn phòng ngủ nhỏ bé, tối tăm nhưng ấm cúng này.
Vì vậy cô cười tít mắt: "Được đó."
Giọng điệu ngọt ngào và ấm áp ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
「5」
Cô đẩy nhẹ cửa, do dự không biết nên ra phòng khách làm bữa sáng hay không.
So với hội chị em thoải mái túm tụm nói chuyện thâu đêm, thì ba ông con trai to xác phải trải nệm nằm tạm trong phòng khách trông chật chội và bừa bộn hơn.
Đúng lúc Haibara Ai mở cửa thò đầu ra ngóng, thì anh mở mắt nhìn sang. Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, có gợn sóng triền miên âm thầm lan toả trong không khí.
Ngay khi cánh cửa mở ra, tiếng ngáy như sấm trở nên rõ rệt, và bởi vì phòng khách không có lắp rèm chống nắng, nên ánh sáng ấm áp chói chang vào mùa đông nhấn chìm cả căn phòng. May mắn thay Kojima Genta phát ra tiếng ngáy có chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt. Cậu trùm mền lên mặt, bắt chéo chân và ngủ không biết trời trăng gì. Trong khi đó, Tsuburaya Mitsuhiko ngủ có nề nếp hơn, hai chàng trai bị tiếng ngáy tra tấn từng ngồi dậy và ngơ ngác nhìn nhau vào nửa đêm, nhưng có lẽ do quá uể oải, nằm xuống liền ngủ say như chết, nên bạn nhỏ Mitsuhiko vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng. Chưa kể cậu còn đeo miếng bịt mắt của Edogawa.
Thân là du học sinh Mỹ, Edogawa Conan hiển nhiên biết cái kiểu thiết kế ngược đời "căn hộ cao cấp không có rèm cửa". Nhưng chỉ có một cái bịt mắt, người mang tinh thần hi sinh cống hiến nghiễm nhiên chịu thiệt thòi.
Khi Edogawa mở mắt, cô dường như cảm nhận được cảm giác mệt mỏi và tủi thân phảng phất nơi anh, ở anh có sự yếu đuối mà chỉ cô nắm bắt được, nhưng ánh mắt anh khi nhìn thấy cô liền trở nên quyến luyến, cả người cũng cứng cỏi trở lại không khác gì ngày thường.
Anh nói với cô bằng khẩu hình miệng: "Chào buổi sáng, Haibara." Bọng mắt trông vô cùng gai mắt.
Haibara Ai lặng lẽ trở về phòng của mình và tháo miếng mặt nạ xông hơi.
"Tớ nấu bữa sáng?" Cô hỏi khi cúi xuống giúp người kia đeo bịt mắt.
Mắt anh được che lại, khoé môi nhếch lên: "Được đó."
Nấu nướng không tránh khỏi tiếng nồi niêu loảng choảng, cô lại hỏi, "Ăn xong vào phòng tớ ngủ bù?"
"Ayumi còn muốn ngủ với cậu."
Cứ vậy từ chối khéo.
Haibara Ai bình tĩnh cau mày, cũng không dùng dằng thêm nữa, chỉ cúi người nhìn anh chăm chú. Vài cọng râu lún phún trên mép, màu môi tái nhợt không chút sức sống, còn phủ thêm lớp da hơi nứt nẻ.
Lúc này Kojima-kun gãi bụng, vì vậy cô cũng đứng thẳng dậy.
「6」
Bọn họ xuất phát từ Boston, lái xe đi qua New York, Philadelphia, Washington, Richmond, Charleston, Jacksonville, dọc đường dừng chân chơi bời và cuối cùng đến Orlando vào cuối tuần của tuần thứ hai.
Ban đầu cô không đồng tình với chuyến du ngoạn đường phố, điểm đến dự kiến của họ là Orlando, cách Boston 20 tiếng lái xe. Chuyến lái xe cường độ cao không thoải mái bằng chuyến bay thẳng kéo dài 2 tiếng. Nhưng Edogawa đã bác bỏ ý kiến của cô, bảo rằng khó lắm mới làm một chuyến, ắt hẳn phải ghé thăm những thành phố nổi tiếng dọc đường. Anh còn nói: "Chúng ta có năm người đi taxi không tiện." Anh lắc lư thông tin đặt vé ở Universal Studios và Disneyland trên điện thoại—— Hai tuần sau.
Mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước, cô còn lo lắng làm gì?
Vì vậy, họ đến New York vào lễ vọng Giáng sinh, khi màn đêm buông xuống, họ ngồi quanh chiếc bàn tròn kín đáo ở Rockefeller Center và chia sẻ miếng pizza nguội lạnh, cây thông noel khổng lồ đằng sau được thắp sáng, sau khi ăn xong cả bọn sẵn sàng đi xuống sân băng bên phải để trượt theo điệu Valse.
Ngày thứ hai, bọn họ lên thuyền từ South Ferry đến đảo Liberty hứng chịu những cơn gió biển giật mạnh, thời tiết lạnh cóng nhưng ánh mặt trời chói chang, lúc chụp ảnh dưới bức tượng Nữ thần Tự do thì ai cũng ngược sáng, ảnh chân dung một màu đen nhẻm.
Sau khi trở về đất liền, năm người thả mình trên băng ghế bên bến cảng trong làn gió điên cuồng. Kojima nói: "Tớ muốn ăn ramen..." Những người còn lại đều đồng tình, thế là họ xếp hàng dài một tiếng rưỡi để thưởng thức Ichiran Ramen giữa các tòa nhà cao tầng lộng gió. Kiểu hành động mất trí này không khác gì những người Trung Quốc đến New York dành hai ba tiếng để xếp hàng cho một bữa ăn đắt tiền tại Haidilao.
Biển quảng cáo khổng lồ ở Times Square rực rỡ sắc màu, tác động thị giác đến choáng ngợp; để chuẩn bị cho cửa sổ giáng sinh năm nay, các nhà thiết kế của cửa hàng Fifth Avenue đã dốc hết tâm tư làm việc chăm chỉ; sừng và móng của con bò bằng đồng nơi phố Wall được sờ đến bóng loáng, và "Bóng ma trong nhà hát" tại sân khấu Broadway đã khắc họa nét xa hoa và phù phiếm của Paris thế kỷ 19. Những cảnh tượng đó tưởng chừng chỉ xuất hiện trong các bộ phim tuyên truyền và quảng cáo trang sức xa xỉ, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại khiến con người ta không khỏi xót xa. Các biển quảng cáo che đậy những chiếc cốc nhựa bỏ đi của Dunkin' Donuts có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên phố. Đám người vô gia cư đẩy chiếc xe thó từ siêu thị và ngồi xổm thành một nhóm ở lối ra vào 7-11, thản nhiên bắt chuyện với người qua đường, hỏi họ có thể mua cho mình ly cà phê hay không. Cầu Brooklyn tập trung đông đúc các sạp hàng rong bán các mặt hàng nhỏ, những tên móc túi ung dung lang thang trong đấy; và công viên trung tâm được đại học New York bao quanh đầy mùi hăng hắc đến ngạt thở.
Buổi tối mùa đông đến sớm và nhanh, ngoại trừ đêm giáng sinh họ chơi đùa với đám đông đến gần mười giờ, những ngày khác Edogawa đều đưa bọn họ trở về khách sạn trước sáu giờ. Sau khi màn đêm buông xuống, thành phố đầy rẫy nguy hiểm rình rập, tuy rằng đám trẻ đã chứng kiến bao cảnh đời chết chóc, nhưng chúng vẫn lớn lên dưới sự bảo bọc của lệnh cấm sử dụng vũ khí, thêm họ cũng sợ xe bị đập phá.
Cô nghĩ, New York là thành phố hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Lý trí, ngu xuẩn, xa hoa, nghèo đói chính là nó; nó như cạm bẫy mật ngọt, có thể mang đến những cơ hội vô tận và tạo ra vô số kẻ may mắn phất nhanh chỉ sau một đêm, nhưng nó không bao giờ phơi bày mặt trái của nguy hiểm và tính mạng cho bất kỳ ai.
Nói cách khác, đây cũng chính là môi trường Haibara Ai đã lớn lên trong mười năm đầu tiên, khác xa với những đứa trẻ xung quanh. Tài năng và hoàn cảnh trưởng thành khiến cô trở nên lạc loài, đồng thời cũng viết lên cuộc đời phi thường của cô.
Cô lặng lẽ nhìn Edogawa Conan dắt ba đứa trẻ vui chơi bung xõa hết mình, một thành phố "hoa lệ" như vậy không hề đem lại nhiều niềm vui cho họ. Bọn trẻ trang bị lòng hiếu kỳ, vì vậy anh cũng hào hứng kể cho chúng nghe những góc tối của thành phố theo kiểu hài hước, để mỗi người có thể từ đó nghiền ngẫm và rút ra bài học cho bản thân.
Dù tốt hay xấu, sau khi tận mắt chứng kiến bạn mới có thể hiểu và đánh giá được.
Đây có lẽ là ý nghĩa của những chuyến du lịch và du học.
Khi đến Jacksonville, quần áo của họ chuyển từ đông sang hè, cuối cùng cô cũng giành tay lái từ anh.
Cô nói: "Tớ không muốn bị phạt 100 đô vì ai đó lái xe trong lúc mệt."
Cuộc hành trình tốn rất nhiều thời gian và công sức, chưa kể đến việc không thể có được giấc ngủ ngon. Trước khi đi Haibara Ai đã đến Walgreen mua nút bịt tai cho hai cậu con trai, nhưng cô không thể giải quyết vấn đề của Edogawa—— Trưởng đoàn du lịch tận tâm với nghề đang làm việc quá sức.
Trong phút chốc cô hoàn toàn cảm nhận được sự mệt nhoài ở anh khi anh vấp chân trái vào chân phải, để rồi ngã nhào khỏi tách trà xoay tròn và không thể đứng dậy. Cho nên cô cảm thấy đau lòng không khác gì lúc đối mặt với vô số vụ án—— Vầng trăng ở trước mây mù lặng lẽ tỏa sáng chẳng màng ngoảnh lại, nếu không có người kịp thời kéo lấy anh, thì liệu anh có sống sót sau cơn mưa không?
「7」
"Haibara-san——"
Nghe thấy tiếng gọi của Tsuburaya Mitsuhiko, Haibara Ai ngoái đầu nhìn sang, bắt gặp người kia đang luồn lách giữa đám đông, loạng choạng đi về phía mình, trong khi đó cẩn thận bảo vệ combo hamburger trên tay. Để thức ăn không bị ép cho bẹp dí, cậu nâng hai khay thức ăn lên cao, dáng vẻ nhìn có chút buồn cười, cô không khỏi cong khóe môi.
Vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào cô gái, lại thấy cô mỉm cười, Tsuburaya Mitsuhiko đỏ mặt sau khi thành công chen đến bên cạnh cô, không chỉ khó xử mà còn ngượng ngùng. Cậu đặt đồ ăn lên tấm thảm cô trải sẵn rồi ngồi một góc: "Genta muốn ăn chân gà tây nướng, quầy đó còn bán cả hotdog nhưng tạm hết hàng. Conan và những người khác vẫn đang chờ. Tớ mua xong hamburger và gà rán thì qua đây luôn." Cậu giải thích.
Haibara Ai gật đầu, ngón tay trái cầm miếng khoai tây chiên lên, tay phải vỗ nhẹ lên vai cậu, cô nói với Tsuburaya Mitsuhiko: "Đừng ngồi ở mép thảm, quần áo sẽ bẩn đó."
"À không, không... Tớ ngồi ở đây là được rồi!"
Trong chốc lát hai người đều giữ im lặng.
Quảng trường Walt Disney rộng lớn và ầm ĩ, đông nghịt khách du lịch chuẩn bị xem pháo bông. Mọi người ít nhiều cũng mệt mỏi sau một ngày vui chơi thoả thuê, nhưng lại lo lắng không thể giành được vị trí đẹp nhất để xem pháo hoa, nên tất cả mọi người dứt khoát ngồi dưới đất, chiếm cho mình một góc nhỏ, nghĩ cách lắp đầy chiếc bụng đói của mình.
Tấm thảm picnic này ắt hẳn là không gian yên tĩnh và khó xử nhất nơi đây.
Có vẻ kể từ sau màn tỏ tình xấu hổ đó, Haibara Ai chẳng còn ở riêng một mình với Tsuburaya Mitsuhiko. Vào năm hai cấp ba, Tsuburaya Mitsuhiko thích nhờ cô dạy kèm cậu các môn tự nhiên sau giờ tan học. Hoàng hôn màu cam sẫm biếng nhác chiếu rọi nửa lớp học chỉ có hai người họ. Lúc đó cô không hề để ý, giờ nghĩ lại, khoảng thời gian yên tĩnh riêng tư đó có thể là những cảm xúc lạ lẫm và tình cảm ngây ngô khó diễn tả bằng lời của chàng trai.
Mọi thứ ở Orlando đều tốt, khí hậu dễ chịu, trời quang đãng nhưng không nóng hầm hập, độ ẩm không khí vừa đẹp, là một nơi rất đáng sống. Hơn nữa còn có Universal Studios thú vị nhất nước Mỹ và Disneyland lớn nhất thế giới, nhưng đồ ăn địa phương thì... Khó tả. Có lẽ do người dân bản địa có khẩu vị nặng, thành ra món nào cũng mặn chát đối với những du khách nước ngoài như họ.
Cô cho miếng khoai tây chiên vào miệng, chưa nhai được bao nhiêu thì lớp vỏ muối khiến đầu lưỡi cô đắng chát. Haibara Ai cầm ly nước uống ừng ực, sau đó lặng lẽ thở dài, cam chịu không còn trông mong gì vào miếng ăn.
"Vẫn mặn sao?" Tsuburaya Mitsuhiko để ý cử chỉ nhỏ bé của cô, cậu lấy miếng gà rán bỏ vào miệng, nhai hai lần liền im lặng.
"Không ăn được thì nhổ ra." Haibara Ai tốt bụng đưa cậu tờ khăn giấy. Điều này khiến cho chàng trai trở nên lúng túng, cậu nuốt vội miếng gà, vị mặn gắt cả lưỡi, nhưng vẫn cười gượng: "Cũng, cũng ổn mà ha ha..."
"Cậu đừng cố ép bản thân." Cô thẳng thắn chỉnh đốn lại cậu, "Nếu không ngon thì nhổ ra, ngủ không được thì trao đổi, không thích thì nói, sao giờ cậu còn nhút nhát hơn hồi bé thế? "
Chàng trai im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại: "Vậy... Còn cậu thì sao, Haibara-san?"
"Hửm?"
"Còn cậu thì sao, đi chơi với bọn tớ có phải ý muốn của cậu không?" Cô sửng sốt trước câu hỏi kỳ quặc của cậu. Chàng trai nhìn sang chỗ khác, nhàn nhạt thở dài, "Tớ luôn cảm giác 'cậu bị bọn tớ lôi đi chơi'. Có lẽ đây không phải lần đầu tiên cậu đi lộ trình này, hoặc cậu thích ở nhà xử lý nghiên cứu trong tay, hay cậu không thích chuyến thăm bất ngờ của bọn tớ. Nhưng chẳng phải cậu cũng... Không hó hé gì sao?"
Cậu ngập ngừng và nói tiếp: "Về phần tớ, tớ có thể nhìn ra vẻ chán chường của cậu, bên cạnh đó cũng ích kỷ muốn mấy cậu đồng hành trong chuyến đi này; mặc dù bị Genta quấy rầy không thể ngủ ngon giấc vào mỗi đêm, nhưng tớ nghĩ rằng đây là lần họp mặt hiếm hoi của đội thám tử nhí, vì thế tớ không muốn để những 'chuyện nhỏ nhặt' phá hoại mối quan hệ hòa hợp giữa chúng ta; Conan, chắc hẳn cậu ấy cũng đã mệt rồi, nhưng chỉ cần chúng mình không nói, cậu ấy sẽ không bao giờ than thở..."
"Tất cả chúng ta đều duy trì cuộc hành trình có vẻ thoải mái theo cách làm tổn thương chính mình, ngấm ngầm chịu đựng—— Hoặc tình bạn tưởng chừng không khác thời thơ ấu. Cậu nói xem, tại sao lại trở nên gượng gạo và biến chất như thế?"
Dứt lời cậu liền nhận lỗi, "Xin lỗi, nếu tớ có ý thức giữ gìn tình bạn của chúng ta theo cách này cả đời, thì giờ đây tớ đã không nói những lời này với cậu..." Đôi mắt dài và hẹp của chàng trai ảm đạm hơn cả ánh đèn đường sau lưng, "Nhưng tớ vẫn, không tài nào hiểu được."
Hóa ra từ trước đến nay, không chỉ mình cô canh cánh trong lòng.
Haibara Ai ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn Tsuburaya Mitsuhiko trưởng thành ở tuổi đôi mươi. Mười ba năm lao nhanh như tên bắn, dáng người cậu cao gầy nhưng trông yếu ớt, vai hẹp hơn Edogawa vài inch, đôi chân mảnh mai của cậu so với đa số con gái có lẽ còn thon hơn. Cậu ấy vẫn để kiểu tóc rẽ ngôi giữa như khi còn nhỏ, sợi tóc mỏng hơi dài nhưng rất mềm mượt, che kín da đầu một cách nề nếp. Đôi mắt hẹp dài, những đốm tàn nhang nằm rải rác, bề ngoài dường như thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như có thứ gì đó vẫn giữ nguyên. Chẳng hạn như: Sự nhút nhát non nớt của tuổi trẻ, phép tắc lễ nghĩa khắc sâu vào máu và đôi mắt kiên định khi tìm kiếm điểm mấu chốt để đeo đuổi câu trả lời từ sâu đáy lòng.
Tại sao con người phải bao dung lẫn nhau?
Tại sao phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, tại sao phải lấy lòng người khác và nhận lại những lời nói có thể gây tổn thương cho mình, tại sao phải vì họ san sẻ đắng cay ngọt bùi?
Và tại sao chúng ta phải cố gắng duy trì một mối quan hệ?
"Bởi vì yêu chăng."
Thật lâu sau, cô trả lời, lập tức nói thêm, "Không chỉ yêu trong tình yêu."
Và đó là tình cảm thật lòng có thể cảm nhận được, xuất phát từ đôi bên và có lời hồi đáp.
Vì yêu, họ sẵn sàng chịu thiệt thòi và dễ dàng bao dung đối phương.
Sau đó, cô mỉm cười bác bỏ những lời trước đó của Tsuburaya Mitsuhiko: "Nhưng tớ không hề 'gượng ép' hay 'chán chường'."
"Tớ xin lỗi."
"Xin lỗi cậu."
Hai người đồng thanh, sau đó cùng sững người và cuối cùng cười rộ lên. Ba người ôm đồ ăn đi về phía họ cảm thấy khó hiểu. "Mấy cậu đang nói gì đó?" Edogawa Conan hỏi họ.
"Không có gì đâu," Tsuburaya Mitsuhiko trả lời, và Haibara Ai tự nhiên nối tiếp câu sau, giọng điệu láu lỉnh, "Chỉ là một vài vấn đề ngốc xít mà thôi."
「8」
Magic starts with a wish.
Khi màn bắn pháo hoa bắt đầu, như thể có bụi phép lấp lánh ánh sao của bà tiên đỡ đầu rắc xuống dương gian, ban phước cho những kẻ đang lăn lộn trong thế giới Muggle. Mọi người bất giác đứng dậy di chuyển, hy vọng có thể đến gần tòa lâu đài hơn, nhìn chăm chú vào lâu đài của Cinderella nhuốm màu đèn tím hồng để xem sự thay đổi nơi đó, từng nhân vật kinh điển ra đời từ năm 1923 lần lượt bước lên sân thượng của lâu đài.
Khi cô định thần lại, Yoshida, Kojima và Tsuburaya đã đứng trước cô không xa. Yoshida giơ điện thoại màu hồng của mình lên và canh chuẩn tòa lâu đài ngay giữa màn hình.
Haibara Ai cũng hồi hộp ngóng trông, nhưng cô không lấy điện thoại của mình ra. Cô chỉ nhìn về tòa lâu đài, khi lời độc thoại văng vẳng bên tai "All we have to do is looking inside our hearts, and unlock the magic.", trái tim cô bất giác rung động, cùng với ánh sáng lan tràn từ cánh cổng dưới lâu đài, cô thì thầm: "I am ready to begin."
Lúc này, người bên cạnh ngáp dài thườn thượt, chọn đúng thời điểm phá hỏng bầu không khí.
Tâm trạng chờ mong của cô bị xáo trộn, Haibara Ai lườm anh, nói với vẻ bất lực: "A la, hết pin rồi hả?"
Anh ề à đáp lại, tranh thủ không ai để ý cúi xuống tựa lên đầu cô
Cô vươn tay vò đầu anh, mắt nhìn chăm chú vào đợt pháo hoa mới.
"Tối nay là kết thúc rồi."
Dưới bầu trời pháo hoa, Edogawa lẳng lặng bùi ngùi.
Cô khẽ ậm ừ.
"Cuối cùng thì cũng được đánh một giấc thật ngon."
"Tôi còn nghĩ anh không mệt đấy, quý ngài Iron Man."
"Vậy cậu có vui không?"
Cô ngẫm nghĩ, sau đó ừ một cách nghiêm túc.
Anh mỉm cười: "Tất cả công sức bỏ ra đều xứng đáng."
Đối với cô, nó còn đáng giá hơn thế.
Anh kéo cô ra khỏi căn hộ lẻ loi hiu quạnh, dành phần lớn kỳ nghỉ đông đưa cô bạn thân và những người bạn cô nhớ nhung vui chơi thỏa thích, đồng thời dẫn dắt họ, lặng lẽ tháo gỡ nút thắt trong lòng mọi người đã giằng xé suốt ba năm qua.
Trước giờ cô luôn được vầng trăng này bảo bọc quan tâm, đối với cô mà nói, anh quý báu hơn nhiều.
Những chùm pháo hoa sặc sỡ bung nở trong đôi mắt sáng trong tựa tòa lâu đài băng, cô lơ đãng hỏi: "Khi nào thì họ trở về Nhật Bản."
"Ngày 14 tháng 1." Anh đáp.
"Ngày mấy em vào học?"
"Ngày 20 tháng 1..."
"Ừm, vẫn có thể ở lại vài ngày."
"Ngày 20 là thứ năm, anh chỉ có một tiết, mà tiết đầu tiên của học kỳ mới giáo viên cũng chỉ đọc giáo án, trốn được trốn luôn."
"Hơ, em còn phải lên lớp."
"Không cho."
Chậc, cái người này sao lại ngang ngược và thích tự mình quyết định thế nhỉ? Cô bĩu môi, quay đầu lại tỏ vẻ khó chịu.
Edogawa buồn cười kéo lấy cô: "Thực sự không chịu trốn hai tiết để ở cạnh bạn trai sao?"
Tuy rằng là sự thật, nhưng cô vẫn ngại ngùng: "Ở nơi đông người không biết xấu hổ gì cả..."
Nhưng anh lại đến gần, pháo hoa ngụp lặn trong màn đêm bốc lên giữa khung trời và bừng sáng, đôi mắt xanh như biển khơi nhìn cô tha thiết, thấp giọng nói: "Có một 'thành tựu để đời' mà anh đã lên kế hoạch từ trước rồi."
Làm cu li xuyên suốt thời gian, tuy rằng còn có mục đích khác, nhưng đối với bạn nhỏ Edogawa Conan mà nói, 80% đều vì ý đồ riêng trong tối nay.
Muốn hôn ngay bây giờ.
Anh chẳng hiểu vì sao mình lại có ham muốn mãnh liệt như vậy khi vẫn luôn bị chỉ trích thiếu tế bào lãng mạn trong hơn hai mươi năm qua.
Đặc biệt là khi nhìn thấy luồng sáng lấp lánh được "phù phép" trong con ngươi của cô ấy.
Ngay sau đó Edogawa Conan đã hôn người mình yêu với trái tim chân thành hơn là để ý đến những câu chuyện cổ tích và phép thuật giữa cơn mưa pháo hoa từ tòa lâu đài ma thuật.
Chết tiệt, anh bực dọc nghĩ.
Nếu không phải vì môn học kỳ sau cực kỳ khó nhằn, nghe nói giáo sư còn hay điểm danh, anh chắc chắn sẽ ở lại Boston cho đến ngày lễ tình nhân.
— END. —
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro