Chương 9
[9] Nơi mà trái tim của tôi đi đến
-Shinichi Kudo-
Những bước chân nặng nề băng qua cánh cổng lớn, chạy vội lên những bậc thang. Cánh cửa cuối cùng hiện ra cùng niềm hi vọng cuối cùng của mình-
Tôi đặt tay lên nắm cửa, và cầu nguyện, hãy ở đây, hãy để cô ấy ở đây.
Két.
Thứ duy nhất đập vào mắt tôi chỉ là bóng tối.
Bóng tối phủ kín lớp học, nhưng đôi mắt tôi vẫn di chuyển nhanh đến chiếc bàn quen thuộc, nơi đã khắc sâu hình bóng của chúng tôi suốt thời gian dài trên hành trình trở lại tuổi thơ.
Không có ai.
Cảm giác hụt chân khiến mình lọt tõm xuống đáy vực sâu, làm trái tim tôi quặn thắt.
Đồng hồ đã chỉ 8:00.
Tôi lê bước chậm chạp tới chỗ của Edogawa, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống. Nhưng chỗ ngồi bên cạnh tôi đã không còn xuất hiện màu tóc nâu đỏ thân thương đó nữa.
Vùi đầu vào lòng bàn tay, tôi cười như một thằng ngốc.
Tôi đã mất cô ấy, mất cô ấy vì sự ngu ngốc của mình.Vì tôi đã không hiểu cô ấy. Vì tôi chỉ luôn khiến cô ấy tổn thương.
Tôi-
"Tớ không nghĩ cậu thực sự sẽ đến được đây."
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, một chút lạnh lùng, một chút ngỡ ngàng. Tôi từ từ nâng đầu lên, hi vọng, nếu chỉ là ảo ảnh, thì nó sẽ không vội tan mất.
Cô ấy đứng đó, trước cửa lớp, những sợi tóc nâu đỏ chập chờn bay trong gió. Đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn về tôi, đợi chờ, khắc khoải.
Dường như chính cô ấy cũng không tin rằng, tôi đang ở đây.
Thời gian cứ như thế trôi đi, chậm rãi, và yên lặng.
Chúng tôi cứ nhìn nhau, như sợ rằng chỉ cần một chút cử động nhẹ, hình ảnh trước mắt sẽ lập tức biến mất.
"Shinichi Kudo, cậu đã tìm được tớ" Một nụ cười nhẹ nở trên môi, Shiho khẽ chớp mắt "Vậy, đây là câu trả lời của cậu?"
"Cậu hiểu tớ hơn ai hết, Shiho" Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên cô ấy, tên thật của cô ấy, bằng một giọng mà chính tôi cũng chưa nghĩ mình sẽ có, một chút rung động, một chút sợ hãi, một chút lo lắng, nhưng tràn ngập yêu thương.
Đẩy bật chiếc ghế, tôi bước thật nhanh đến Shiho, và trước khi kịp suy nghĩ điều gì, vòng tay tôi đã ôm siết thân thể mềm mại đó vào lòng. Hương thơm quen thuộc, mái tóc quen thuộc-
Cô ấy là Ai Haibara của ngày xưa, và là Shiho Miyano của hiện tại.
Trên hết, cô ấy, vẫn ở đây, bên cạnh tôi.
"Cậu là đồ ngốc" Shiho thầm thì với những giọt nước mắt nóng hổi "Thật ngốc..."
"Xin lỗi vì tớ đã ngốc" Không vội lau đi những giọt lệ hiếm hoi của nữ hoàng băng giá, tôi vùi môi mình lên những sợi tóc mai, cảm nhận từng hơi thở đứt quãng trên lồng ngực. "Xin lỗi-"
Tôi không nhớ mình đã xin lỗi cô ấy bao lâu, chỉ biết khi nhận ra, môi tôi đã đặt trên bờ môi đang run rẩy của cô ấy từ lâu. Đôi môi thơm mùi anh đào dịu dàng, cùng một chút vị mặn của nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro