Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

[6] Only you

-Shinichi Kudou-

Đã 3 ngày lặng lẽ trôi qua. Kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu vào tuần tới, và tôi chợt nhớ lại mùa hè năm ngoái, khi tôi vẫn còn là Edogawa Conan.

Tôi đã trở lại là Shinichi Kudo 3 ngày rồi. Thêm nữa, cũng đã 3 ngày từ khi Haibara bỏ đi, đến một nơi nào đó mà chỉ có Trời và cô ấy biết.

Haibara. Tôi thở ra một cách nặng nề khi nghĩ về cô ấy. Đó là một cô gái. Một cô gái giống như một cơn gió mùa hè. Bất chợt đến và cũng bất chợt đi. Tuyệt nhiên không hề cho tôi bất cứ cơ hội nào để tận hưởng sự mát mẻ của nó. Cũng như không cho tôi biết tại sao cô ấy lại trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.

Cô ấy đã đi, và không trở lại.

Và tôi cũng không hiểu vì sao tim mình lại đau xót khó chịu đến vậy, khi đọc bức thư cô ấy để lại ở nhà tiến sỹ Agasa cùng mấy viên thuốc giải. Nó thậm chí còn đau đớn hơn lúc tôi nhìn thấy Ran khóc vào 2 năm trước,khi mà Shinichi biến mất và tôi bị teo nhỏ thành Conan.

"Shinichi?"

Tôi ngồi dậy, thấy Ran ở trước cửa. Tôi đặt cuốn "Những cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes" xuống, thứ từ nãy đến giờ tôi chẳng hề nhìn vào, mỉm cười với cô ấy.

"Tớ không nghe thấy cậu vào"

Cô ấy cũng đáp lại bằng một nụ cười "Cậu đang nghĩ về cái gì đó phải không?"

Thật may mắn cho tôi, vì Ran không phải là một đặc vụ CIA, vì là vậy cô ấy sẽ nhận ra tôi đang nói dối khi lắc đầu trả lời câu hỏi này. Cô ấy đã chờ đợi tôi 2 năm, và giờ khi đã quay về bên cạnh cô ấy, tôi không thể nào nói với cô ấy bất cứ điều gì về một người con gái khác đang quanh quẩn trong đầu mình.

"Vậy thì tốt. À, tớ có mang bữa tối đến cho cậu, tớ chuẩn bị chút nhé?"

"Ừm, cảm ơn cậu nhé, Ran."

Ran. Tôi không thể làm tổn thương cô ấy, khi mà cô ấy luôn rất tốt với tôi. Và tất nhiên, cô ấy là người tôi yêu từ khi chúng tôi còn là 2 đứa trẻ, đúng không? Vì vậy, tình yêu đó không thể thay đổi chỉ vì một cô gái tôi mới quen 2 năm trước, đúng chứ?

Tốt rồi, tôi hi vọng là vậy.

-Ngày hôm sau-

"Ran-oneesan, Ran-oneesan"

Cả tôi và Ran đều giật mình nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, và thấy 3 đứa trẻ lớp Ba, vừa chạy vừa thở hổn hển. Tôi nhướng mày ngạc nhiên khi thấy bọn chúng có vẻ vội vàng đến thế.

"Sao thế, Ayumi?" Ran hỏi. Cô bé dường như có điều gì đó rất quan trọng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, cô bé lại im lặng.

"Bọn em, bọn em có chuyện muốn nói với Conan, à, Kudou-senpai" Mitsu thay cho cô bé trả lời,bvà Ran gật đầu. Cô ấy đi xa dần, để tôi lại bên lũ trẻ.

"Gặp cậu sau nhé, Shinichi."

Tôi nhìn xuống ba đứa nhóc. Đứa này thúc vào xương sườn của đứa kia, như thể đang nhường nhau nói ra cái điều quan trọng đó, và chúng đang né tránh ánh mắt của tôi. Thật thú vị, tôi đột nhiên bật cười.

"Chuyện gì đây, các cậu? Còn Kudo-senpai là thế nào vậy hả? Tớ vẫn luôn là Conan-kun của các cậu mà"

Cả 3 cùng ngẩng lên nhìn tôi, và mỉm cười.

"Cậu nói y hệt Haibara-san" Genta-kun bảo.

Tim tôi đột nhiên thắt lại khi nghe Genta tình cờ nhắc đến tên cô ấy, nhưng tôi vẫn vờ như không có gì. Tôi buộc phải nở một nụ cười khi bọn chúng bước đến gần hơn.

"Sao nào? Chuyện gì mà gấp gáp vậy?"

Ayumi lấy ra một bức ảnh. "Ai-chan đã đưa cho bọn tớ mấy tấm hình của tụi mình-" cô bé nhìn lại bức ảnh một lần nữa trước khi tiếp tục "-nhưng có lẽ Ai-chan muốn đưa bức ảnh này cho Conan-kun, thay vì-"

Tôi nhận lấy bức hình từ tay Ayumi và nhìn vào đó. Đó là bức ảnh mà tiến sỹ Agasa đã chụp cho khi chúng tôi đến Karuizawa vào mùa hè năm ngoái. Tôi đang đạp xe ở giữa Mitsu và Ayumi. Nhưng hình như Haibara đã chỉnh sửa nó, cô ấy làm mọi thứ xung quanh trở nên đơn giản, ngoại trừ nhân vật chính là tôi cùng hai màu đen trắng. Hai chữ được viết nghuệch ngoạc bên dưới góc phải của tấm hình.

"Only you"

"Conan-kun, có thể đây không phải là chuyện của tớ, nhưng, tớ nghĩ Ai-chan đã rất thích cậu-"

Tôi nghi ngờ nhìn Ayumi "Làm sao cậu biết được? Đó chỉ là một bức ảnh."

"Tớ cũng là con gái mà, Conan-kun!Tớ biết khi nào thì một cô gái đang yêu, đặc biệt nếu cô gái đó lại yêu người bạn trai mà mình thích."

Gương mặt cô bé ửng đỏ khi nói ra những từ cuối cùng, và mắt thì dán chặt vào bàn chân đang ngọ ngoạy. Tôi vẫn không tin Haibara thích tôi, nhưng bức ảnh này lại như nói rằng điều đó là sự thật.

"Nhưng có thật là-"

"Cậu có phải là một thám tử tài ba không vậy?" Giọng nói giận dữ của Mitsu cắt ngang câu nói của tôi. Genta-kun và Ayumi khá bất ngờ trước phản ứng của cậu bé, và tôi cũng vậy.

"Cậu không nhận ra sao, Conan-kun? Điều mà tớ thậm chí còn nhìn thấy! Có thật là cậu lớn hơn tớ 10 tuổi không vậy, Conan-kun?"

Tôi cố gắng tìm những từ ngữ nào thât chính xác để trả lời cậu bé, nhưng, tôi không tìm ra. Tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào Mitsu đang đỏ mặt lên vì tức giận. Một người mà cậu bé yêu thương, lại yêu thương một người khác và gã đó thì chẳng hề hay biết gì.

"Bọn tớ phải đi đây, Conan-kun" Ayumi nói, " -Chúc may mắn!"

Tôi nắm chặt bức ảnh trong tay và nhìn bọn chúng xa dần. Hai từ "Only you" cứ nhấp nháy trong đầu tôi liên tục, liên tục và liên tục. Có lẽ cảnh trong bức hình này, gương mặt giận dữ của Mitsu và cả 2 từ đó, sẽ được khắc sâu trong tim tôi, mãi mãi.

Và có thể là, chỉ có thể thôi, hình bóng của cô gái - người viết 2 chữ này, cũng sẽ còn hiện diện trong trái tim tôi, mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro