Hoàng Hạc lâu (Thôi Hiệu)
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu?
Người xưa cưỡi hạc bay đi mất
Để lại lầu suông chốn phong trần
Hạc vàng một đi chẳng trở lại
Mây trắng ngàn đời vẫn bay lâng
Hán Dương sông lặng in cổ thụ
Anh Vũ bãi hoang cỏ thơm ngần
Chiều buông mờ lối quê đâu tá?
Khói lên buồn kẻ đứng trầm ngâm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro