Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 : Tập đoàn INT

Khi Thẩm Diệu Hy tới căn nhà trọ thì đã là gần xế chiều . Nhìn căn nhà trọ mình sẽ ở trong tương lai , Thẩm Diệu Hy không nhịn được mà nhíu mày quay lại hỏi :

- Tôi sẽ sống ở đây sao ?

- Dạ vâng . Thưa tiểu thư , đồ đạc của ngài đã được chuyển vào từ 3 tiếng trước . Đây là kính áp tròng và tóc giả , phu nhân đã chuẩn bị xong cho ngài . Còn về hồ sơ về thông tin của ngài thì phu nhân cũng đã chuẩn bị xong . Chỉ cần đợi đến tí nữa chụp ảnh là xong ngay ạ !

Quản gia nhanh tay lấy ra một chiếc túi ( dạng túi da ) đưa cho Thẩm Diệu Hy rồi quay lưng bước đi . Đến lúc đi được gần ra đến xe thì quản gia bỗng quay lại :

- Tiểu thư , phu nhân còn dặn tôi nói với ngài là : Nếu muốn hỏi vì sao phu nhân lại làm thế thì cô tốt nhất vẫn nên đi hỏi Đại thiếu gia thì hơn .

Ngắt lời , quản gia chầm chậm bước lên xe . Thẩm Diệu Hy thì cũng để ý lắm . Cô nhanh xách chiếc túi da lên trên phòng trọ của mình . Phòng trọ này mẹ cô thuê cho trong vòng một năm rưỡi . Cũng đồng nghĩa với việc trong một năm rưỡi nữa thì Thẩm Diệu Hy phải hoàn thành lời hứa của mình .

Mở cửa phòng ra , Thẩm Diệu Hy nhanh chóng thu xếp đồ đạc vào đúng vị trí . Các dụng cụ trong bếp , trải ga giường , ..... . Cô làm thoáng tí đã đến gần 9 giờ tối .

Toàn thân mệt lả , đói bụng đến độ chân đứng không vững . Thẩm Diệu Hy trước đây đã học được cách nấu mì lên cô nhanh chân xuống bếp , nấu một bát mì cho mình .

Ăn no , Thẩm Diệu Hy ngồi ở phòng khác xem ti vi , cô định tiêu hóa hết rồi mới đi ngủ . Đúng lúc này , tiếng chuông bỗng vang lên , Thẩm Diệu Hy từ ghế sô pha chuyển tầm nhìn ra cánh cửa . Bình thản ra ngoài mở cửa .

Một người con gái mặc áo kẻ trắng sọc đỏ cung kính cúi đầu  chào Thẩm Diệu Hy rồi nói :

- Lần đầu gặp mặt . Tôi rất hân hạnh được gặp cô đó thưa Thẩm tiểu thư . Tôi là nhiếp ảnh gia . Cô có thể gọi tôi là Iva . Tôi đến để chụp ảnh trong hồ sơ tốt nghiệp đại học của cô .

- Vào đi .

Thẩm Diệu Hy hơi lạnh nhạt mời Iva vào . Thấy Iva ngồi thản nhiên trên ghế sô pha nhà mình , Thẩm Diệu Hy cũng không nói gì . Cô đóng cửa lại sau đó vào phòng thay đồ và hóa trang .

Chỉ trong 15 phút , một cô gái 24 tuổi như một thiếu nữ 18 tuổi  . Bộ quần áo sơ mi , quần bò áo trắng cùng đôi mắt đen láy và mái tóc cùng màu làm tôn lên vẻ đẹp của một thiếu nữ người Châu Á .

Thẩm Diệu Hy như lột xác thành một cô gái khác . Không còn trầm mặc , lạnh lùng mà thay vào đó là sự hồn nhiên , vui tươi của tuổi mới lớn .

Thẩm Diệu Hy nở nụ cười trong veo như nước suối trước máy ảnh . Đến cả Iva cũng phải ngơ ngác vì sự xinh đến thuần khiết của Thẩm Diệu Hy .

Thế nhưng nụ cười của Thẩm Diệu Hy ngay trong 3 phút dập tắt ngay lập tức . Cô nhíu mày nhìn Iva nói :

- Đã chụp xong chưa ?

- A ... xong rồi . Tôi sẽ đi rửa ảnh rồi cho vào hồ sơ thông tin cá nhân cho cô ngay .

Iva cố gắng giữ nụ cười trên môi . Sau một hồi lâu , đến tầm khoảng 11 giờ đêm , Iva tạm biệt Thẩm Diệu Hy .

Thẩm Diệu Hy hơi lo lắng nói :

- Tối thế này hay để ngày mai hẵng về .

- Thôi , không cần đâu . Có xe đang đợi tôi ở dưới rồi ạ ! Thẩm tiểu thư , cô yên tâm , tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này đâu .

- Cảm ơn . Về cẩn thận .

Thẩm Diệu Hy sau khi tiễn Iva đi thì mệt lả người ra . Nhìn vào hồ sơ thông tin cá nhân của mình . Cô bỗng giật thót cả tim .

Đùa bà chắc ? Ngành thời trang ? Đứa mù thẩm mỹ như Thẩm Diệu Hy có chết đi sống lại cũng chưa chắc đã giỏi thời trang . Giờ lại còn ngành này thì sao bây giờ .

Đột nhiên cô như thức tỉnh . Ngành này thuộc ngành của anh . Đạt loại xuất sắc cũng là anh . Cô hiểu rồi . Thì ra ý tưởng này không phải do một mình mẹ bày ra . Anh trai có công rất lớn . Cô đang thắc mắc tại sao anh trai lại làm thế thì chợt cô nhớ tới một việc .

Đã có bằng cấp mà không có công việc thì tháng này hít không khí sống mất . Không sống được thì cô cũng đừng mơ đến bạn trai gì gì đó . Không có bạn trai thì không thể về nhà . Không thể về nhà thì không thể làm bac sĩ nữa . Suy cho cùng là kiếm việc cái đã .

Thẩm Diệu Hy cầm điện thoại lên nói :

-  *Hikaru , tìm cho tôi một vài công ty thời trang . Lương cao .

- Nội à . Sao cái gì cũng liên quan đến tiền vậy . Cô không thể bớt nghĩ về tiền được sao ?

*Hikaru : tên của một con robot do Thẩm Diệu Hy tự tạo ra . Đây là robot được cải tiến nên sự thông minh của nó không phải dạng vừa đâu .

- Mặc kệ . Tìm coi nào .

- Đợi chút . ...... Xác nhận . Đã tra được . Tập đoàn đa quốc gia INT .

- INT ? Tập đoàn mới à ? Chuyên ngành thời trang sao ?

- Đa ngành . Có rất nhiều ngành trong tập đòn này . Chủ yếu thì vẫn là ngàn thời trang và rượu .

Hikaru ôn tồn giải thích .

- Liệu tôi có được vào không ?

Thẩm Diệu Hy mông lung nhìn chằm chằm vào Hikaru .

Còn cậu robot thì chỉ nhún vai tỏ vẻ bất lực . Thẩm Diệu Hy thấy thế thì vò đầu bứt tóc . Thôi . Cứ ngủ đi đã .

- Để mai nghĩ sau . Hikaru . Ngủ đi .

- Haizz . Không có tiền đồ gì cả . Đồ lười .

Hikaru liếc qua điện thoại nhìn Thẩm Diệu Hy với ánh nhìn khinh bỉ rồi tắt nguồn cho máy . Nạp đầy pin của điện thoại .

Thẩm Diệu Hy cũng tắt hết đèn đi . Nhắm mắt lại mong chờ ngày mai .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro